Ngày thứ hai đi làm Tô Dã Nghi biết được một tin. Chính xác mà nói, tin tức này không phải cô nghe được, mà là cô nhìn thấy.
Dù mỗi ngày thời gian ngủ luôn trên tám tiếng, sáng sớm mỗi ngày thức dậy Tô Dã Nghi đều mệt mỏi rã rời giống như người thức đêm vậy. Nhưng mà, thứ hai này, khi cô đến làm việc, vẫn như bình thường đặt túi xuống, mở máy vi tính ra, lúc cầm cái ly định đi rót nước, cô nhìn thấy một người xa lạ, người xa lạ này vừa xuất hiện, một cái liền thức tỉnh cô.
Người xa lạ có lẽ cũng vừa mới đứng dậy, thấy Tô Dã Nghi đang nhìn mình, anh chậm rãi nở nụ cười, mở miệng nói: “Chào cô, đồng nghiệp.”
Tô Dã Nghi chợt đưa tay lên dụi dụi con mắt, khuôn mặt tươi cười vẫn còn y nguyên.
Không phải ảo giác. Tô Dã Nghi lúng túng đáp: “Chào anh.”
Mười giờ mở cuộc họp, bố trí nhiệm vụ một tuần. Hàn Kha đứng ở trước bàn lớn, rất hài lòng giới thiệu người bên cạnh: “Người này là đồng nghiệp mới tới kênh, Triệu Duyệt. Về sau cậu ấy chủ yếu sẽ phụ trách một chút hoạt động phỏng vấn tuyên truyền phim, tôi tin rằng mọi người không còn xa lạ với cậu ấy, vậy nên tôi cũng không đặc biệt nói rõ, mọi người hoan nghênh đi.”
Khắp nơi đều là âm thanh vỗ tay. Bởi vì đứng ở bên cạnh Hàn Kha, Tô Dã Nghi lúc này mới phát hiện ra, thì ra Triệu Duyệt rất cao, liếc mắt thấy anh cao 1m82, ngoại hình trang bị rất đẹp trai, thẳng thắn mà nói, anh hoàn toàn giống một nghệ sĩ. Nhưng mà, anh ngược lại rất khiêm tốn, nụ cười cũng rất thân thiện: “Vừa tới Phi Cáp, đối với công việc và đồng nghiệp đều không quen thuộc, về sau mong mọi người chiếu cố nhiều hơn.”
Chúc Lỵ thích trêu đùa, tiếp lời câu chuyện: “Chiếu cố là chuyện đương nhiên rồi, ‘Triệu Duyệt tham gia vào mạng Phi Cáp’, riêng cái tin tức sáng giá này, kênh giải trí PV (lượng truy cập) cũng đủ cám dỗ người ta rồi, sau này Triệu tiên sinh vẫn phải chiếu cố chúng tôi nha.” Dứt lời, Chúc Lỵ còn chớp chớp hai mắt với Triệu Duyệt.
Triệu Duyệt tươi cười phúc độ hơn: “Không thành vấn đề.”
Thời gian nghỉ ngơi giữa trưa vừa bắt đầu, Chúc Lỵ không ngừng báo cáo chuyện bát quái của Triệu Duyệt với mọi người trong tổ. Tô Dã Nghi nghe được một chuyện kinh hãi nhất chính là, “Quái thai” Triệu Duyệt đã từng đi làm phục vụ tại một quán ăn rất nổi tiếng, có một lần lúc anh bưng thức ăn đã không cẩn thận làm đổ toàn bộ nước canh vào trong cổ của khách hàng, sau đó người khách khóc lóc ầm ỹ yêu cầu bồi thường, Triệu Duyệt lòng không hoảng hốt chân không loạn, trực tiếp lấy chìa khóa đưa cho người khách kia, sau đó vị khách kia nhờ vào chiếc chìa khóa mà lấy đi một chiếc BMW X6 trong nhà để xe.
Sở dĩ kinh hãi, là bởi vì Tô Dã Nghi rất hi vọng mình là vị khách bị hắt nước canh kia. Cô thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh cô nhận chiếc chìa khóa xe từ trong tay của Triệu Duyệt. d'đ.l/q&đ
Đối với việc Triệu Duyệt đến, biểu hiện của Chúc Lỵ vô cùng hưng phấn, Tô Dã Nghi cũng rất hưng phấn, dĩ nhiên, Tô Dã Nghi hưng phấn là bởi vì cuối cùng Chúc Lỵ cũng đã dời mục tiêu.
Đang lúc Tô Dã Nghi thở phào nhẹ nhõm, Phạm Giai sắc bén ném vấn đề qua: “Tới đây, làm mục lựa chọn đi, Triệu Duyệt mê người hay là Dịch Tự mê người?”
Chúc Lỵ suy nghĩ ngắn ngủi một lát, rất trịnh trọng đáp: “Triệu Duyệt là dùng với nhiều mục đích, mà Dịch Tự là dùng để yêu.”
Phạm Giai: “Làm như mình là người thông minh vậy, cô dám nói trắng ra dễ hiểu chút được không? Suy nghĩ một chút thì bạn học Tô Dã Nghi có khả năng lý giải đấy.”
Phạm Giai vừa nói như thế, quả nhiên Chúc Lỵ đi tới xem Tô Dã Nghi, cô đưa tay sờ sờ đầu Tô Dã Nghi: “Nhóc con, cô hiểu ý tứ trong lời nói của tôi sao?”
Tô Dã Nghi lườm cô, bày tỏ sự giải thích của mình: “Cô yêu Dịch Tự, nhưng cô cũng thích Triệu Duyệt.”
Chúc Lỵ lắc đầu: “Không, tôi chỉ yêu Dịch Tự.”
Tô Dã Nghi trừng lớn con mắt, không nghĩ rằng Chúc Lỵ sẽ nghiêm túc nói mấy lời này như vậy. Đột nhiên tò mò: “Cô yêu anh ta cái gì?”
“Cô không cảm thấy một người đàn ông thần bí, lãnh khốc, đẹp trai... Cất giấu một sức bùng phát tràn đầy… Hơi thở?” Nói tới chỗ này, ánh mắt Chúc Lỵ hướng tới Tô Dã Nghi rất mị hoặc, nói tiếp: “… Khiến cho cô muốn ngừng mà không được?”
“…”
Tô Dã Nghi âm thầm quyết định ở trong lòng, tuyệt đối không nói cho Chúc Lỵ chuyện cô và Dịch Tự ở chung một chỗ.
Triệu Duyệt được phân công tới tổ điện ảnh, mà chỗ ngồi của anh lại được sắp xếp đúng ở sát vách với Tô Dã Nghi. Thật ra thì chuyện anh đến đối với kênh là một sự kiện tốt không thể nào nghi ngờ được, nhưng mà, đối với Tô Dã Nghi mà nói, lại không thấy đây là chuyện tốt. Trước khi tan sở Tả Đan gọi Tô Dã Nghi vào trong phòng họp nhỏ, nét mặt của cô rất phức tạp, Tô Dã Nghi không phân tích ra được.
“Triệu Duyệt tới, thời hạn cô chuyển thành nhân viên chính thức bị dời lại.”
Tô Dã Nghi cảm giác như mình bị người ta dùng búa đập xuống đất, trên đất thật lạnh, lòng cô cũng lạnh.
“Tuần trước vốn là sắp cho cô chuyển, quá trình cũng đang đi lên… Cô cũng biết, tài nguyên trong kênh rất eo hẹp, có lần hai năm còn chưa chắc đã có thể dư một chỗ trống…” Thấy bộ dạng Tô Dã Nghi vẫn cúi đầu, Tả Đan lúc nào cũng lòng dạ sắt đá lại có chút đau lòng, lời nói vốn có chút gay gắt cũng không thể nói ra.
Yên lặng một hồi lâu, Tô Dã Nghi vẫn cúi đầu như cũ, chỉ là gật đầu một cái, nói: “Tôi biết rồi.”
Tả Đan thở dài, vỗ vỗ bả vai của cô: “Nếu như thật sự cảm thấy tuyệt vọng, cô có thể đi thử việc ở những công ty khác, gửi sơ yếu lí lịch gì đó… Nếu có cần, tôi sẽ giới thiệu giúp cô.”
“Cám ơn chị Co.” Tô Dã Nghi bỗng nhiên ngẩng đầu. “Tôi không đi công ty khác.”
Trong mắt rõ ràng đã ướt nhẹp.
Quá trình chuyển thành nhân viên chính thức của Tô Dã Nghi cuối cùng vẫn không đi lên, không thể báo cáo chuyện vui của mình với ba mẹ, không thể khoe khoang với bạn tốt về thành công của mình… Cô còn là một công nhân viên trong thời gian thử việc nho nhỏ, mà cái nhân viên trong thời gian thử việc nho nhỏ này còn phải đợi hai năm mới có thể có được cơ hội chuyển thành nhân viên chính thức. Vậy mà, lúc Tả Đan khuyên cô đi tìm những công ty khác, cô thật sự không có một chút hứng thú. Dĩ nhiên, không phải là cô hết hi vọng tìm đến cơ quan khác, từ lâu Hàn Kha đã từng nói qua: “Người từ Phi Cáp ra ngoài, không có chuyện không hòa đồng tốt”, nhưng mà Tô Dã Nghi thật sự không bỏ được, về phần không bỏ được cái gì, cô nói không ra.
Đoạn đường về nhà được cô đi rất dài, cả người giống như là hồn bay phách lạc. Sau khi về đến nhà, cũng không chào hỏi với Tiếu Mạt Mạt đang bận rộn trong phòng bếp, leo thẳng lên lầu, quấn mình vào trong chăn, khổ sở khóc.
Tiếu Mạt Mạt gọi cô ăn cơm tối, Tô Dã Nghi chỉ buồn buồn ở trong chăn nói: “Cảm ơn chị Mạt Mạt, em không muốn ăn.”
Tiếu Mạt Mạt cho là cô lại mắc bệnh lười biếng, cưng chiều nói: “Ngoan, xuống đây đi, em không xuống dưới, chị và Tạ Bân, còn có cả Dịch Tự cũng đều không ăn đấy.”
Tô Dã Nghi vẫn xuống lầu.
Tạ Bân đang thảo luận cái gì đó với Dịch Tự ở trên ghế sa lon, Tô Dã Nghi sợ mình bị phát hiện, xông vào phòng vệ sinh tạt chút nước lạnh lên mặt, lúc này mới ra ngoài giúp Tiếu Mạt Mạt món ăn cuối cùng.
Tiếu Mạt Mạt vô cùng tinh mắt, rất nhanh phát hiện ra cô có cái gì không đúng, dịu dàng hỏi: “Sao vậy, Dã Nghi? Không thoải mái hả?”
Tô Dã Nghi sợ nhất lúc không vui được người khác quan tâm, bởi vì trong một thời điểm cô hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của mình, giọng nói thận trọng của Tiếu Mạt Mạt làm kích động mở ra chút mềm yếu của cô, cô không nhịn được lại chảy nước mắt, tủi thân kêu: “Chị Mạt Mạt.”
Phòng khách không có âm thanh nào khác quấy nhiễu, âm thanh tiếng khóc nức nở của Tô Dã Nghi thuận lợi truyền vào tai của Tạ Bân và Dịch Tự, hai người đều quay đầu nhìn lại, Tô Dã Nghi đang ngồi ở chỗ ngồi trong phòng ăn, mặc dù không có âm thanh khóc thành tiếng, thế nhưng loại dáng vẻ uất ức cùng với nước mắt liên tục không ngừng rõ ràng tiến vào tầm mắt của hai người. d%đ@l"q/đ
Thân hình cao lớn của Tạ Bân đứng lên, vừa đi tới phòng ăn vừa hỏi: “Làm sao vậy?”
Mặc dù đã bị phát hiện, Tô Dã Nghi vẫn kiên trì cúi đầu với ý muốn tàng hình.
Thấy bộ dạng của cô, Tiếu Mạt Mạt rất lo lắng: “Em cũng không biết.” Lại xoa xoa tay trên tạp dề, xoay người muốn làm gì đó.
Lúc này, một hộp khăn giấy xuất hiện trước mặt Tô Dã Nghi đang cúi đầu, cùng khăn giấy xuất hiện ở trước mắt, còn có một cái tay, màu sắc cùng kiểu dáng trên tay áo, Tô Dã Nghi chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra. Ngay sau đó, trái tim của cô chợt co rút nhanh một hồi, một lúc lâu vẫn không có động tác.
Tiếu Mạt Mạt thấy tình cảnh này có chút khó xử, cười nhận lấy khăn giấy trong tay Dịch Tự, nói: “Hai người đi ăn cơm trước đi, Dã Nghi giao cho em.” Nói xong, Tiếu Mạt Mạt đỡ Tô Dã Nghi dậy, chuẩn bị đưa cô lên lầu.
Lúc này, Tạ Bân cũng chỉ có thể nhìn động tác của Tiếu Mạt Mạt, không nói gì. Ngược lại Dịch Tự, nhíu nhẹ mày một cái, nói: “Nếu như tâm tình mình không tốt, tốt nhất đừng phiền đến người khác.”
Ý tứ Dịch Tự chỉ ra Tô Dã Nghi nghe được rất rõ ràng, trái tim lúc này vẫn co rút nhanh giống như là cảnh ngộ trước nay không có không khí lạnh tập kích, trong nháy mắt nhiệt độ xuống dưới 0. Cô rất chậm buông tay Tiếu Mạt Mạt, vì không để cho Dịch Tự tiếp tục xem thường, cô cắn môi nói: “Chị Mạt Mạt, em không sao, chị đi ăn cơm trước đi, em lên lầu trước.”
Tiếu Mạt Mạt vừa định nói chuyện, Dịch Tự dáng vẻ thư thái nhẹ nhàng vừa đọc rõ từng chữ: “Cô cảm thấy một mình cô lên lầu, mọi người còn có tâm trạng ăn cơm không?”
Tô Dã Nghi chỉ vừa mới đứng dậy, còn chưa bước đi, lại vội vã thu chân trở lại. Trên mặt cô rõ ràng còn có nước mắt, cô xoay đầu lại cười với mọi người, khóe mắt cong cong, thuận tiện đẩy xuống một giọt nước mắt sáng trong suốt ẩn núp nơi hốc mắt, cô nói: “Vậy tôi cũng ăn cơm cùng mọi người.”
Bộ dáng kia rõ ràng làm cho người ta đau lòng, Tạ Bân liền lộ chút vẻ xúc động, ho khan một cái, dáng vẻ làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Mọi người ăn cơm, ăn cơm đi.”
Trong lòng Tiếu Mạt Mạt lại không chú ý qua quýt như vậy, ánh mắt băn khoăn của cô qua lại trên người Tô Dã Nghi và Dịch Tự trong chốc lát, chỉ trong chốc lát, cô cười thần bí.
Một bữa kia, Tô Dã Nghi ăn quá no.
Có lẽ là tác dụng của thức ăn, tâm tình của Tô Dã Nghi cũng tốt hơn nhiều, sau khi ăn xong, Tiếu Mạt Mạt cắt trái cây cho mọi người. Tạ Bân trực tiếp đặt Tiếu Mạt Mạt lên trên đùi hôn một cái, gọi thẳng: “Vợ tốt!”
Tô Dã Nghi ở một bên bưng mâm đựng trái cây rất muốn tàng hình. Quan sát lại Dịch Tự, anh ngược lại rất nhàn nhã ngồi ở một chỗ liếc nhìn tờ báo buổi sáng, Tô Dã Nghi bưng mâm trái cây đến trước mặt anh, rất nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Dịch Tự để tờ báo xuống, Tô Dã Nghi đứng ở bên phải anh, anh khẽ ngẩng đầu mới nhìn thấy cô. Đối với lời cảm ơn của cô, Dịch Tự lại tỏ ra có chút mờ mịt: “Cảm ơn tôi cái gì?”
Tô Dã Nghi ngượng ngùng nói: “Nếu như không phải anh nói như vậy, có lẽ tôi sẽ vẫn không ăn cơm, tôi sẽ vẫn đau khổ.”
Dịch Tự gật đầu một cái, biểu đạt đúng ý tứ của mình, sau đó anh nói: “Không cần suy nghĩ quá nhiều, cô đối với tôi không có quan trọng như vậy.”
Sau đó, anh tiếp tục trở về xem tờ báo.