Đen Trắng Kết Hợp

Chương 29




Sau khi một đám người ăn cơm xong, Tô Dã Nghi giữ chặt Triệu Duyệt, lén lút nói: “Chúng ta đi uống cà phê đi, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Triệu Duyệt vốn ngờ vực, tiếp đó thần bí gật đầu: “Tôi hiểu.”

Hai người ngồi xuống trong một quán cà phê gần công ty, Triệu Duyệt chọn ghế sô pha cạnh cửa sổ, sau đó dùng một tư thế cực kỳ táo bạo dựa vào phía trên, ánh mặt trời xuyên qua đường cái và cửa kính chiếu vào mặt anh, từ đáy lòng Tô Dã Nghi cảm thấy dáng vẻ của anh thực sự không tệ.

Thu ánh mắt của Tô Dã Nghi vào trong mắt, Triệu Duyệt híp mắt: “Cô thật sự muốn chọn chỗ này thổ lộ với tôi sao?”

Tô Dã Nghi lườm anh, bắt đầu công tác chuẩn bị như thế nào bắt đầu mấy câu giải thích của cô.

Lúc người phục vụ mang cà phê lên, Tô Dã Nghi ấp úng hỏi: “Triệu Duyệt, bây giờ công việc này, ý tôi nói là công việc ở Phi Cáp, rất quan trọng đối với anh hả?”

Triệu Duyệt uống một ngụm cà phê, qua một lát mới nói chậm như rùa: “Gần đây, có lẽ rất quan trọng.”

“Hả? Gần đây làm sao thế?”

Triệu Duyệt cười tự giễu: “Chuyện tôi theo đuổi phụ nữ chấn động đến nhà tôi, ba mẹ tôi cảm thấy mất mặt, dùng hết các cách ngăn cản tôi…” Thấy vẻ mặt có vẻ lo lắng của Tô Dã Nghi, Triệu Duyệt khẩn trương sửa đổi biểu cảm cực kỳ không đứng đắn tiếp tục nói, “Ai bảo tôi là loại người si tình như thế cơ chứ, tôi thật sự là thâm tình đến ngay cả bản thân tôi cũng cảm động rồi.”

Tô Dã Nghi có vẻ suy tư cúi đầu.

Triệu Duyệt thảnh thơi nằm trên sô pha, lười biếng gác chân lên hỏi: “Sao đột nhiên hỏi tôi cái này? Nghe thấy tôi kiên định tuyên bố tình yêu thâm tình như vậy, có phải cô tan nát cõi lòng rồi không?”

Tô Dã Nghi “Xuy” anh: “Đừng nói đùa được không, ai quản tuyên bố tình yêu của anh chứ.”

Triệu Duyệt cười “Ha ha”: “Cô hao tổn tâm tư quanh co lòng vòng như vậy… Chẳng lẽ thật sự chỉ là mời tôi uống cà phê?”

Tô Dã Nghi hừ nhẹ một tiếng, lại giống như tình cờ hỏi: “Vậy anh… Về sau còn thường xuyên nghỉ làm nữa không?”

Trong mắt Triệu Duyệt lóe lên ánh sáng, trong thời gian rất ngắn, anh chỉ cong khóe môi cười nhẹ. Mãi đến khi Tô Dã Nghi ngẩng đầu nhìn anh, anh mới bất chợt đứng thẳng dậy tiến đến trước mặt Tô Dã Nghi, cười kỳ lạ: “Đới Duy tìm cô rồi hả?”

Trong lòng Tô Dã Nghi “lộp bộp” một cái, theo bản năng lùi về phía sau một chút.

Triệu Duyệt tiến lại càng gần, Tô Dã Nghi lùi lại trên ghế sô pha, sắp không thể lùi được nữa, Triệu Duyệt lại cứ áp bức nói rất mạnh: “Ba tôi đi tìm Đới Duy, ông ấy hi vọng thông qua bàn tay của Đới Duy đuổi tôi ra khỏi Phi Cáp để cho tôi cùng đường.”

Nói xong, Triệu Duyệt thở dài trở lại chỗ ngồi vừa rồi, kéo ống tay áo nói: “Rốt cuộc Đới Duy nói với cô thế nào?”

Điểm Tô Dã Nghi chú ý không phải chỗ này, mà là: “Tại sao ba anh muốn bức anh tới đường cùng?”

Triệu Duyệt cười thoải mái: “Bởi vì tôi yêu Trần Bách Mộng muốn chết, có lẽ bọn họ không hi vọng tôi chết.”

Nghe thấy lời nói của anh như vậy, nhìn anh cố ý tươi cười như vậy, Tô Dã Nghi bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ đau lòng, Triệu Duyệt là một người như thế này, bình thường không chút đứng đắn, người khác mãi mãi không biết rốt cuộc anh để ý tới chuyện gì, nếu không phải ngẫu nhiên nghe thấy cuộc đối thoại của anh và Trần Bách Mộng trong bóng tối ở bãi đỗ xe, Tô Dã Nghi sẽ cho rằng tình cảm của Triệu Duyệt với Trần Bách Mộng chỉ là công tử nhà giàu được dịp vui chơi.d'đ/l!q@đ

Nghĩ tới đây, Tô Dã Nghi cười xán lạn: “Tổng giám không tìm tôi, anh suy nghĩ nhiều quá.” Nói xong lại cảm giác không đủ, bổ sung thêm một câu, “Là tôi thấy bình thường công việc của anh quá nhẹ nhàng mà tôi lại vất vả như vậy, trong lòng bất bình mà thôi.”

“Hả?... Thật không? Vậy tôi trả lại công việc cho cô, thế nào?” Triệu Duyệt nửa thật nửa giả nói.

Tô Dã Nghi nhanh chóng đáp lời: “Không cần! Nếu anh thật sự làm việc, không bằng tôi đi đổi nơi làm việc.”

Triệu Duyệt yên lặng nhìn cô rất lâu, cuối cùng nói: “Cô thật ngốc.”

Tô Dã Nghi mỉm cười với anh.

Chuyện này xem như tạm thời được giải quyết rồi.

Buổi chiều uống cà phê làm trễ công việc một chút, Tô Dã Nghi một mình tăng ca đến hơn tám giờ mới xong việc. Lúc duỗi lưng chuẩn bị đứng dậy thu dọn đồ đạc, đúng lúc Đới Duy đi từ cửa văn phòng tới, đóng cửa, anh ta liền thấy Tô Dã Nghi.

“Trễ như vậy còn chưa về nhà?”

Tô Dã Nghi lễ phép chào một tiếng: “Chào buổi tối Tổng giám, tôi sắp về nhà đây.” Rất sợ dẫn tới đề tài câu chuyện, Tô Dã Nghi vội vàng thu dọn đồ đạc, giả bộ như có nhiều việc bề bộn.

Đới Duy đi thẳng tới phía cô, đứng ngay bên cạnh người cô, nói: “Vẫn chưa ăn cơm tối hả?”

Tô Dã Nghi suy nghĩ rất nhanh, trả lời: “Tôi về nhà nấu cơm ăn.”

Đới Duy giơ tay nhìn đồng hồ: “Trễ như vậy còn tự làm cơm? Ra ngoài ăn đi.”

Tô Dã Nghi lắc đầu: “Mấy ngày trước tôi mua đồ ăn, hôm nay lại không làm, sắp thối hết rồi.”

Đới Duy nhíu mày: “Cô như vậy là không muốn đi ăn cơm với tôi?”

Tô Dã Nghi tiếp tục lắc đầu: “Không phải, Tổng giám, thật sự là… Để lần sau đi.”

“Được rồi.”

Tô Dã Nghi cười cười có lỗi: “Thật ngại quá.”

Đới Duy: “Vậy tôi đưa cô về nhà, cô sẽ không từ chối nữa chứ? Dù sao cũng tiện đường.”

Tô Dã Nghi thu dọn túi đồ xong chuẩn bị rời khỏi công ty, quả thật cuối cùng không tìm được lý do nào khác để từ chối, lại nghĩ, muốn nói rõ chuyện về Triệu Duyệt trước đây, vì thế đành đồng ý.

Lúc này, trong thang máy chỉ có hai người Đới Duy và Tô Dã Nghi. Có lẽ là không khí quá ngột ngạt, Đới Duy đột nhiên chỉ cái bóng của Tô Dã Nghi trên vách cầu thang trơn bóng nói: “Thật ra cô rất hợp với màu hồng nhạt và màu trắng.”

Tô Dã Nghi không hiểu “Hả” một tiếng.

Đới Duy cười cười, tiếp tục nói: “Da cô rất trắng, màu hồng nhạt, trắng và màu đỏ sẽ làm nổi bật màu da.” Nhìn “Gương” trên vách thang máy Đới Duy giơ lên một sợi đỏ thắm ở cần cổ Tô Dã Nghi, đúng lúc giơ lên đến cằm Tô Dã Nghi, bản thân Tô Dã Nghi đứng ở một góc thang máy, đã không còn cách nào lùi bước, chỉ có thể mặc cho Đới Duy cầm khăn quàng cổ của cô, nói: “Có thấy không, màu đỏ sẽ phác họa tốt dáng vẻ gương mặt cô, thực ra… Dã Nghi là một cô gái xinh đẹp.”

“Đinh”, thang máy dừng lại ở tầng mười sáu, tay Đới Duy cũng không dừng lại.

Sợ những người khác thấy sẽ hiểu lầm, Tô Dã Nghi lúng túng sợ hãi lên tiếng nhắc nhở một câu: “Tổng giám, anh…” Câu nói kế tiếp Tô Dã Nghi còn chưa nói xong, người đứng trước cửa thang máy kia đã khiến cô trợn mắt há mồm.

Giờ là đầu mùa xuân, Dịch Tự mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, áo sơ mi đường viền màu đỏ sậm khéo léo phủ lên trên cổ áo khoác, ánh mắt anh hờ hững nhất thời lướt qua người ở trong thang máy, sau đó anh đi vào, xoay người đứng ngay ngắn.

Tô Dã Nghi chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh.

Đới Duy cuối cùng rút tay về, đề tài của anh ta lại vẫn dừng lại trước đó: “Cô có vẻ thích mặc trang phục màu hồng nhạt, đúng không?”

Tô Dã Nghi thất thần nhìn bóng lưng của Dịch Tự, không trả lời.

Đới Duy nghiêng người, nhẹ giọng gọi cô: “Dã Nghi?”

Tô Dã Nghi lấy lại tinh thần: “Ừ, hả?”

“Tôi nói, cô rất thích mặc trang phục màu hồng nhạt, đúng không?”

Tô Dã Nghi cúi đầu, ánh mắt không tự chủ dời về phía chân của Dịch Tự, nói: “Ừ, mẹ tôi thích.”

“Có thể thử thêm màu đỏ hồng.”

“Ừ.”

“Tóc thử choàng xuống vai chưa?” Tay Đới Duy vừa mới thu lại lần nữa hạ xuống trên mái tóc cột thành đám của Tô Dã Nghi, “Khuôn mặt của cô rất hợp với tóc dài.”

Tô Dã Nghi khó khăn rụt đầu vào trong góc khuất.

“Tôi biết rất nhiều nhà thiết kế tóc chuyên nghiệp, tìm một thời gian mang cô đi…”

“Đinh”, thang máy đến nơi.

Đôi chân trước mắt Tô Dã Nghi kia bước chân ra ngoài. Lúc này cô mới dám ngẩng đầu, nhìn bóng dáng kia theo bản năng nhấc chân muốn ra khỏi thang máy, bị một bàn tay kéo lại.

“Chúng ta xuống tầng một.” Đới Duy sau lưng nhắc nhở cô.

Cửa thang máy khép lại, màu đen kia biến mất trong vách thang máy bóng loáng.

Không hiểu sao Tô Dã Nghi cảm thấy hoảng sợ.

Mãi cho đến khi ở trong xe của Đới Duy, suy nghĩ của Tô Dã Nghi cũng chưa quay lại.

Sau khi Đới Duy khởi động xe rời khỏi công ty mới đột nhiên thay đổi giọng điệu nói: “Chuyện của Triệu Duyệt, cô cân nhắc kĩ càng chưa?”

Nghe thấy “Triệu Duyệt” Tô Dã Nghi mới nhớ tới mục đích của hành trình ngày hôm nay, nhanh chóng nói: “Ừ.”

“Thế nào? Đồng ý nói cho tôi tình hình chính xác của anh ta chưa?”

Tô Dã Nghi lấy lại bình tĩnh, nói ra suy nghĩ đã sớm tính sẵn trong đầu: “Cho dù trước kia anh ta như thế nào, tôi nghĩ, về sau anh ta chắc chắn sẽ chăm chỉ làm việc.”

Nghe được đáp án của Tô Dã Nghi, Đới Duy đột nhiên bật cười, giống như câu trả lời của Tô Dã Nghi là truyện cười buồn cười biết bao. Anh ta cười như vậy, ngược lại làm cho Tô Dã Nghi mơ hồ, cô sững sờ nhìn anh ta, mãi đến khi anh ta cười xong.d/đl~q@đ

“Dã Nghi, tôi hỏi cô một vấn đề rất riêng tư, cô thành thật trả lời tôi.”

“Vấn đề riêng tư… Cái gì?”

“Trước kia cô có yêu đương chưa?”

Tim Tô Dã Nghi đập mạnh, cho rằng bản thân nghe lầm, không chắc chắn hỏi lại một câu: “Cái gì?”

Đới Duy quay đầu lại nhìn cô, khóe miệng vẫn thoáng ý cười: “Trước kia cô chưa từng yêu hả?”

Tô Dã Nghi thật sự không biết nên trả lời như thế nào.

Đới Duy không để ý sự im lặng của cô, tự mình nói: “Giờ ở thời đại này, cô gái giống như cô thật sự không nhiều lắm. Tôi biết con gái có rất nhiều loại, giỏi giang, không giỏi giang, xinh đẹp, đáng yêu, hoạt bát, mạnh mẽ… Nhưng dù đã có nhiều loại như vậy, lại không có cách nào đưa cô vào bên trong loại nào. Cô cho tôi cảm giác vô cùng kỳ diệu… Nếu như không phải tính tình bình tĩnh, cô khiến cho tôi nhớ đến thời trung học của tôi.”

Tô Dã Nghi nghi hoặc: “Thời trung học?”

Đới Duy cởi mở cười rộ lên: “Đúng, nữ sinh lớp bên cạnh thời trung học.” Hình như nhận thấy mình miêu tả quá mơ hồ, Đới Duy bổ sung thêm, “Sạch sẽ, hồn nhiên, thẹn thùng, đơn thuần… Những từ này hình như đều không nên thuộc về độ tuổi như cô.”

Tô Dã Nghi bị những lời nói này làm cho đỏ mặt. Từ khi sinh ra đến nay, ngoại trừ ba, hình như không có người đàn ông thứ hai nói với cô nhiều lời tốt đẹp như vậy. Cảm giác này cực kỳ xa lạ, trước kia Tô Dã Nghi chưa từng cảm nhận qua. Nhưng không thể phủ nhận là, những lời này khiến Tô Dã Nghi cảm thấy mình trong nháy mắt xuất sắc hơn rất nhiều.

Đây là sự tán thành của Tổng giám với cô, đây là lời khen ngợi của một người đàn ông trưởng thành nói với cô, cô không thể tránh khỏi cảm thấy cực kỳ dễ chịu. Lại nhìn Đới Duy, hình như cũng không có bài xích như thế nữa. Cô nói ra lời cảm ơn từ đáy lòng: “Cảm ơn anh, Tổng giám.”

Đới Duy cười: “Bí mật cũng không cần gọi tôi là Tổng giám nữa, nếu gọi tôi là Đới Duy khiến cô cảm thấy không thoải mái, cô có thể gọi tôi là David.”

Tô Dã Nghi sau một lúc lâu do dự, cuối cùng bởi vì sợ sự im lặng của mình làm người ta lúng túng, vì thế rất nhỏ giọng ngập ngừng một câu: “David.”

Tiếng cười của Đới Duy vẫn kéo dài đến cửa nhà Tô Dã Nghi.