Đen Trắng Kết Hợp

Chương 25




Liên hoan chào đón lãnh đạo mới vốn là một bữa cơm thường lệ. Đới Duy hình như rất vui với việc tạo dựng một bầu không khí ở toàn trung tâm, vì thế sau bữa cơm, anh ta vẫn cố chấp khuyến khích mọi người đi hát karaoke.

Ngại vì là đích thân lãnh đạo mời, toàn trung tâm từ trên xuống dưới năm mươi người, trái lại đều ngay ngắn chỉnh tề theo kịp Đới Duy bước vào một KTV gần công ty.

Tô Dã Nghi là “Tiểu Ca Thần” ở tổ điện ảnh, vừa mới ngồi xuống, Chúc Lỵ đã khuyến khích cô đứng ra thể hiện, còn nói đùa giống như đề nghị: “Nếu như cô hát giành được sự yêu thích của lãnh đạo, không chừng có hi vọng chuyển thành nhân viên chính thức rồi.”

Phạm Giai uống nước trái cây không mặn không nhạt nói một câu: “Không phải cô ấy chỉ biết hát Mạc Văn Úy thôi sao?”

Tô Dã Nghi lườm cô: “Tôi còn biết hát Tôn Yến Tư.”

Phạm Giai gật đầu: “Vậy sao?”

Tô Dã Nghi cúi đầu: “Những người khác… Tôi chưa từng nghe.” Mạc Văn Úy và Tôn Yến Tư đều là ca sĩ Tô Dã Nghi vẫn cực kỳ thích từ cấp 2 đến đến cấp 3, ở phương diện hứng thú yêu thích, cô là một người dốc lòng nhất. Sau khi lên đại học, cô biết Dịch Tự, nghe anh đàn dương cầm, cô bắt đầu thích nghe nhạc piano, đối với các ca khúc quen thuộc lại ít để ý tới…

Ý nghĩ kéo dài đến Dịch Tự, tinh thần Tô Dã Nghi lại dao động rồi.

Tinh thần Tô Dã Nghi dao động chỉ một chút, đề tài của Chúc Lỵ bọn họ đã thay đổi rầm rộ đến khả năng thực tế mua nhà cưới rồi. Lục Tiểu Mẫn buồn lo nói: “Tuần trước tôi cùng chồng đi Mã Gia Bảo xem căn hộ, nhà ở tầng năm cũ kỹ, đoán chừng là xây vào cuối những năm 80, sáu mươi mét vuông, chỉ một giá --- 150 vạn.”

Chúc Lỵ cười: “Cho nên dạo này, loại người có nhà như chị ra ngoài bị chặt ngang rồi.”

Phạm Giai: “Mỗi tháng còn bốn ngàn tiền thuê nhà, cô cảm thấy tôi hạnh phúc hơn các cô à? Tại thời điểm các người đi dạo tìm các loại đồ vật quý giá tích trữ, tôi hình như chỉ có thể trơ mắt nhìn các người thôi?”

Lục Tiểu Mẫn: “Vẫn là chị Lỵ kiêu ngạo hơn nha… Phụ nữ Bắc Kinh, ở nhà ba mẹ, ăn cơm ba mẹ, tùy tiện tìm một người môn đăng hộ đối, cái gì cũng không buồn, cãi nhau với chồng, còn có thể chạy về nhà mẹ.”

Chúc Lỵ than thở: “Thời gian đó quả thực rất đẹp, nhưng quan trọng là, em phải cho chị người đàn ông môn đăng hộ đối nha, dạo này, tìm đàn ông còn khó hơn cả kiếm tiền nữa?”

Vì vậy ba người cùng nhau than thở.

Tô Dã Nghi tốt bụng an ủi: “Nào có khó khăn như vậy chứ!”
Sau khi lời này qua đi, sau con mắt đồng loạt nhìn về phía cô, Chúc Lỵ mở miệng trước: “Không khó? Vậy cô giúp tôi làm cho Dịch Tự đến đây đi?”

Lục Tiểu Mẫn: “Không khó? Vậy cô giúp tôi mua một căn hộ ở Tứ Hoàn dưới một trăm vạn đi?”

Phạm Giai giả bộ người tốt: “Được rồi được rồi, bắt nạt một kẻ lâu như thế chưa chuyển thành nhân viên chính thức lại chưa từng nói yêu đương… Các người không biết xấu hổ à?”

Tô Dã Nghi buồn bực nói tiếp: “Đúng vậy, tôi không có được giống như các cô.”

Bốn người lại đồng thời rơi vào im lặng. Chúc Lỵ mắt tinh, thấy người ở bàn trà kế tiếp bàn thứ nhất, vội cười nói: “Chào tổng giám.”

Ba người còn lại nhao nhao dời mắt, nghiêm mặt nói: “Chào tổng giám.”

Đới Duy tay đút trong túi quần, đứng ở chỗ khuất sáng một lúc lâu, cười nói: “Sao đều câu nệ như vậy?” Vừa nói xong, anh ta liền đi tới ghế sa lon, ngồi xuống ngay bên cạnh Tô Dã Nghi.

Tô Dã Nghi không để lại dấu vết dịch sang bên cạnh một chút khoảng cách, quay đầu đi nhìn Phạm Giai, Phạm Giai nháy mắt với cô --- Tô Dã Nghi nhìn không hiểu đó là ý tứ gì.d/đl'qđ

“Cô gọi là?”

“Tôi tên là Tô Dã Nghi.”

Đới Duy gật đầu “A…” một câu, lại hỏi: “Nghe giọng nói của cô giống như người phương Nam...”

Tô Dã Nghi cung kính đáp: “Vâng, tôi ở thành phố N.”

Trong lúc Tô Dã Nghi nói chuyện, Đới Duy giúp cô mở một chai rượu, đưa tới trong tay cô, cười nói: “Tới Bắc Kinh bao lâu rồi?”

Tô Dã Nghi nhận lấy rượu, đáp: “Có hơn nửa năm.”

“Là vừa tốt nghiệp hay là?”

“Vâng, tốt nghiệp mùa hè năm ngoái.”

“Một mình tới Bắc Kinh?”

Tô Dã Nghi gật đầu.

Đới Duy cười, cũng cầm lấy một chai rượu trên bàn trà, tự mình cụng chai rượu với Tô Dã Nghi, dùng giọng nói mang chút buồn bã nói: “Tôi cũng là người phương Nam, lúc vừa tới Bắc Kinh cũng là một mình, tuy nói ra có chút gượng ép… Nhưng tôi vẫn cảm thấy vì lý do “Cùng là người lưu lạc chân trời” này, chúng ta nên cụng ly, vì cộng đồng phấn đấu.”

Tô Dã Nghi nghe được có chút dâng trào, nâng chai rượu lên, ngoảnh mặt về phía Đới Duy ra hiệu một cái, rồi mới đưa vào trong miệng.

Mới vừa uống xong một hớp, Chúc Lỵ liền hô to với micro: “Tô Dã Nghi, tới hát đi!”

Chai rượu vẫn còn ở khóe miệng, Tô Dã Nghi quay đầu nhìn, Chúc Lỵ đang đứng ở sân khấu nhỏ trong phòng bao mãnh liệt vẫy tay với cô. Tô Dã Nghi không thể làm gì khác hơn là nói một câu xin lỗi với Đới Duy, để chai rượu xuống đi tới chỗ cô.

Còn chưa đi đến sân khấu, cô liền bị Chúc Lỵ kéo một phát lên.  Ngay trên sân khấu nhỏ, Chúc Lỵ khéo léo che kín khoảng cách giữa hai người, ghé vào bên tai Tô Dã Nghi nói: “Cách xa Đới Duy ra một chút, cẩn thận bị quy tắc ngầm.”

Tô Dã Nghi: “…”

Hát xong đã là hơn mười một giờ, Chúc Lỵ và Phạm Giai bởi vì ở xa, cho nên đi trước. Lục Tiểu Mẫn và Tô Dã Nghi ở gần, nán lại đến sau cùng. Từ lúc bắt đầu ra khỏi phòng, Lục Tiểu Mẫn liên tục gọi điện thoại, cho đến khi ra khỏi KTV đến đường lớn cô mới gọi xong cuộc điện thoại này, Tô Dã Nghi đứng ở bên cạnh cô, thấy Lục Tiểu Mẫn xoay người lại nói với cô: “Đợi lát nữa chồng tôi đến đón tôi, cô trở về trước?”

Tô Dã Nghi vừa muốn gật đầu, ánh mắt của Lục Tiểu Mẫn đột nhiên bay tới phía sau cô, cùng lúc đó, vẻ mặt của Lục Tiểu Mẫn trong nháy mắt trở nên trang nghiêm, cười đến cực kỳ miễn cưỡng nói một câu: “Tổng giám.”

Tô Dã Nghi quay đầu, Đới Duy đứng phía sau cô, đang mang chút ý cười nhìn cô, Tô Dã Nghi bị ý cười này nhìn, lại nhớ đến việc Chúc Lỵ nhắc nhở cô, thoáng chốc cảm thấy trong lòng chợt lạnh, toàn thân nổi da gà, nhưng vẫn lạnh run chào hỏi.d'đ#l#q;đ

Đới Duy hỏi: “Các người trở về thế nào?”

Lục Tiểu Mẫn giơ lên điện thoại di động trong tay, nói: “Bạn trai tôi sẽ đến đón tôi.”

Tô Dã Nghi: “Nhà tôi cách đây rất gần, tôi đi bộ về.”

Đới Duy nhíu mày, nói: “Trễ như vậy rồi, đi bộ về không an toàn chứ?”

“Rất gần…”

“Chung cư gần đây đi cũng phải mất mười đến hai mươi phút, cô ở hướng nào?”

Lục Tiểu Mẫn vươn tay, chỉ một hướng: “Cô ấy ở bên kia.”

Đới Duy nhìn theo hướng ngón tay Lục Tiểu Mẫn chỉ, gật đầu nói: “Ừ, cùng hướng với tôi, tôi dẫn cô một đoạn.”
Tô Dã Nghi: “Tôi…”

Lục Tiểu Mẫn kịp thời kéo Tô Dã Nghi qua, sợ Đới Duy hiểu nhầm, cô giải thích một câu: “Tổng giám, tôi nói chút chuyện riêng với cô ấy.” Dứt lời, kéo cánh tay Tô Dã Nghi đến ven đường, nhỏ giọng nói: “Đầu óc bảo thủ, cơ hội ngàn năm có một, cô không muốn chuyển thành nhân viên chính thức nữa hả? Đợi lát nữa mượn cơ hội hỏi một chút, xem có khả năng hay không, không có nói… Sớm tìm một cơ quan khác cũng được.”

Tô Dã Nghi mất một khoảng thời gian để tiêu hóa đoạn nói chuyện này, cuối cùng, cô đồng ý gật gật đầu với Lục Tiểu Mẫn.

Sau khi ngồi ở trong xe Đới Duy, Tô Dã Nghi mới phát hiện thật ra anh ta không đáng sợ như vậy. Bởi vì đề tài anh ta nói chuyện đều khiến Tô Dã Nghi cảm thấy rất nhẹ nhàng.

“Lúc trước nán lại ở kênh thời trang lâu, tôi bắt đầu có hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, đối với trang phục quần áo, hóa trang, kết hợp đều rất nhạy cảm… Lần trước, Chu Sơ Hồng tới công ty chúng tôi, tôi nhớ rõ ngày đó cô ấy xài đồ trang sức rất trang nhã, mặc trên người lại là một bộ nói thế nào nhỉ… Trang phục cực kỳ có phong cách Gothic, lúc ấy tôi thật sự chịu đựng thật lâu, vẫn là không nhịn được đi nói với thợ trang điểm của Chu Sơ Hồng quan điểm của tôi. Đáng tiếc người trang điểm kia quá 2 (Tui cũng không hiểu bà tác giả tự dưng cho số 2 vào nghĩa là gì nữa), mặc dù thể hiện sự đồng ý với ý kiến của tôi, anh ta cũng không làm theo lời tôi nói.” Nói tới chỗ này, Đới Duy quay đầu nhìn phản ứng của Tô Dã Nghi, thấy cô đang mở to con mắt tò mò chờ đợi đoạn sau của anh ta, khóe miệng Đới Duy không khỏi xao động cười, ngược lại hỏi: “Cô đoán xem sau đó thế nào?”

Tô Dã Nghi: “Thế nào vậy?”

Đới Duy làm biểu tình bất đắc dĩ nói: “Chẳng sao cả.”

“Hả?”

Nụ cười của Đới Duy sâu hơn, khi dừng xe anh ta mới nói: “Về sau tôi ở trên điều tin tức về người thợ trang điểm kia, không nói rõ vấn đề quan điểm và kỹ thuật của anh ta, nhưng mà mọi người xem qua tin tức đều có thể nhìn thấy… Đó là một thợ trang điểm hạng ba. Vì thế…” Tạm dừng một lúc, anh ta nhấn còi ô tô, Tô Dã Nghi bên cạnh nghiêm túc nghe kể hoảng sợ, Đới Duy theo đó “Ha ha” cười to, còn nói: “Cô thật đúng là một cô gái đáng yêu.”

Mặt Tô Dã Nghi đỏ lên, vẻ mặt tò mò cũng theo đó rụt lại.

Đới Duy mang ý cười nhắc nhở: “Đến nhà cô rồi.”

Lúc này Tô Dã Nghi mới ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa kính xe. Chỉ vừa tùy tiện nhìn, cô liếc mắt liền nhìn thấy dưới lầu nhà mình có đậu một chiếc xe thương vụ. Ánh đèn ở cửa cầu thang sáng choang, có người đang khuân đồ từ bên trong ra ngoài.

“Trễ như vậy còn dọn nhà?”

Một giọng nói đột nhiên vang lên sau tai Tô Dã Nghi, cô giật mình quay đầu nhìn, Đới Duy đã cách cô rất gần, đang nhìn theo ánh mắt của cô ra ngoài.

Tô Dã Nghi nhanh chóng tháo dây an toàn ra, im lặng không một tiếng động co lại trong ghế…

Lại co lại…

Đới Duy rốt cuộc thu người lại, ngưng mày nói: “Lên lầu cẩn thận một chút, xem ra người cực kỳ hỗn loạn.”

Nhìn vẻ mặt ân cần chân thành của Tổng giám, Tô Dã Nghi đột nhiên cảm thấy bản thân lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Khéo léo gật đầu một cái, cô nói tiếng “Cám ơn Tổng giám”, lúc này mới đẩy cửa ra xuống xe.

Xuống xe, đóng cửa xe, đang định rời đi, Đới Duy ở phía sau gọi cô lại: “Tô Dã Nghi.”

Tô Dã Nghi đứng lại, xoay người: “Hả?”

Đới Duy từ trong cửa xe cười vẫy tay với cô: “Ngủ ngon.”

Tô Dã Nghi ngẩn người, cũng nhoẻn miệng cười: “Ngủ ngon.”

Đới Duy lúc này mới đóng cửa sổ xe, khởi động xe rời đi.

Tô Dã Nghi sau khi nhìn theo xe của Đới Duy rời khỏi chung cư xong, xoay người đi đến cửa cầu thang. Cửa xe thương vụ chiếm phần lớn chỗ, Tô Dã Nghi vượt qua thân xe, quay đầu quét mắt nhìn đồ đạc trong xe, đảo mắt liếc thấy một cái giá sách gấp rất quen mắt.

Giống như giá sách của chị Mạt Mạt. Tô Dã Nghi nghĩ ở trong lòng. Quay đầu lại, bước chân không ngừng, đi đến bên trong lầu.

“Rất nặng hả? Thật phiền anh rồi.”

“Không cần khách sáo.”

Thoáng chống trong lầu vừa truyền ra giọng nói ngăn cản bước chân của Tô Dã Nghi. Cô đứng ở cửa, mở mắt trừng trừng nhìn Tiếu Mạt Mạt bê vài cuốn sách trong lòng cùng Dịch Tự đang chuyển cái rương lớn từ bên trong đi ra.