Tô Dã Nghi lần đầu uống đến nghiêm trọng như vậy, nghiêm trọng đến mức giống như có một người xa lạ tiến vào trong thân thể, người xa lạ kia khống chế suy nghĩ và hành động của cô.
Trong bụng không ngừng ói ra dịch chua, dịch chua này giống như một loại độc, dần dần lan ra đại não, ngay sau đó đầu của Tô Dã Nghi đau đến nổ tung, mơ hồ nhớ lại Tiếu Mạt Mạt vẫn ở bên cạnh, cô ngập ngừng mang theo tiếng khóc nức nở: “Chị Mạt Mạt, chị Mạt Mạt.”
Không có người nào trả lời cô.
Tô Dã Nghi nằm trên ghế sa lon, mí mắt rất nặng, cô dùng sức lực rất lớn muốn mở mắt, cuối cùng, mắt không mở ra, bỗng chốc không biết cái dây thần kinh nào bị nối lộn xộn, lực tai của cô lại rõ ràng, nghe thấy âm thanh quen thuộc trong phòng truyền đến ---- [Yêu] của Mạc Văn Úy.
Phía sau ghế sa lon có cây microphone, lúc trước khi Tô Dã Nghi không say đã nhét nó ở cạnh góc ghế sô pha, lúc này cô nằm, vươn tay tới gần microphone, đưa tới bên miệng, theo tiếng nhạc mơ hồ, dùng âm thanh không giống mình phát ra tiếng hát: “… Bởi vì em lại nhớ tới anh, em sợ đối mặt với chính mình, ý chí của em, tất cả đều bị cô đơn lạnh lẽo chiếm đoạt… Tất cả quá khứ sẽ không qua đi, có loại tình yêu không phải là của em…”
Giọng hát của Tô Dã Nghi rất nhẹ, Chu Nhất Nặc đã sớm nói cô thích hợp để hát bài hát của Mạc Văn Úy, quá khứ cùng bạn tốt đi karaoke, cô cũng vẫn hát rất tốt. Chẳng qua là, ngược lại chưa bao giờ hát giống như hôm nay thế này… Như vậy làm cho người ta cảm giác được phát ra từ đáy lòng.
“… Nếu em chưa từng yêu anh, em sẽ không đánh mất chính mình…”
Hát đến choáng váng, hát đến lúc cay mắt, Tô Dã Nghi dưới tình trạng không có ý thức không hát hoàn chỉnh tay ném chiếc microphone sang một bên, trong phòng truyền ra tiếng vang “Ầm” ngột ngạt.
Vẫn còn đau đầu, đau đến mức khiến cho Tô Dã Nghi không nhịn được khóc “Hu hu”.
Bởi vì đau, cô không thể nào nhắm mắt ngủ, trong lúc mông lung, có một bàn tay kề gần vào trên trán của cô, áp sát, rồi lại rời đi.
Cảm giác bàn tay kia đặt ở trên trán khiến Tô Dã Nghi thấy rất thoải mái, cô xuất phát từ bản năng của con người, dùng một loại tốc độ khó tin bắt lấy bàn tay kia, lẩm bẩm nói: “Chị Mạt Mạt… Đầu em đau.”
Nước mắt cực lớn chảy xuống theo khóe mắt, bộ dạng của cô xem ra cực kỳ làm người ta đau lòng.
Cái bàn tay bị nắm chặt kia chỉ giãy giụa một chút, lại “Ngoan ngoãn” bị tay của Tô Dã Nghi kéo trở về, tiếp tục kề trên trán cô.
Tiếp đó, có một loại sức lực chậm rãi, khéo léo kéo Tô Dã Nghi từ ghế sa lon lên. Đầu không có điểm tựa, Tô Dã Nghi càng cảm thấy đau, nức nở một tiếng, cô tránh cái kia đỡ lấy tay mình, liền ngã xuống bên phải ---- ngã vào một chỗ “Sàn cao”.
Vẫn không buông tha cái tay trên trán kia.
Dịch Tự bị ép ngồi ở trên ghế sô pha, bị ép lấy vai chống đỡ cái đầu không an phận kia. Lông mày của anh nhíu thật chặt, d'đ,l/q'đ lại đang nghe thấy tiếng người nọ trên vai lẩm bẩm một cách đau đớn, dùng tốc độ rất chậm chạp, rất chậm chạp buông ra.
Tô Dã Nghi khó chịu trong lòng, trán có cảm giác mát mát, mức độ di chuyển của cồn trong đầu cô nhất định bị đè xuống. Cô nhỏ giọng nói: “Thật ra thì… Thật ra thì em có thể cố gắng, chị Mạt Mạt. Em vẫn rất cố gắng… Em là một người cực kỳ cố gắng.”
Ở góc độ của Dịch Tự, hơi hạ mắt xuống là có thể thấy được gương mặt đỏ hồng của cô, lông mi nhẹ rung. Vừa mới nói xong một câu kia, Tô Dã Nghi lại dừng lại, miệng cong lên rất cao…
Vẻ mặt chu mỏ duy trì một hồi, Tô Dã Nghi lại bắt đầu uất ức mếu máo, mắt thấy lại là một trận “Mưa gió nổi lên”: “Em biết rõ, tất cả mọi người cảm thấy em đần độn, cảm thấy tính tình em tốt, cái gì cũng có thể… Cái gì cũng có thể… Chấp nhận, vì vậy… Em không muốn làm con ngốc… Em không muốn tính tình tốt… Em không muốn đi công tác… Em không muốn lo nghĩ vì mọi người… Em không muốn không muốn…” Có lẽ là nói xong làm kích động, cô lắc đầu ở trên vai Dịch Tự.
Dịch Tự giơ tay lên đè cô lại.
Quả nhiên Tô Dã Nghi khóc, bộ dạng mèo con nức nở nói: “Em muốn đi Vân Nam, cùng các cậu ấy đi. Rất muốn rất muốn rất muốn đi…”
Vừa nói xong, Tô Dã Nghi đột nhiên giơ tay lên, che ngực, thật lâu sau mới yếu ớt nói: “Thật ra thì… Thật ra thì em khó chịu nhất… Em khó chịu nhất, là anh ấy thích người khác.”
“Chị Mạt Mạt, em thích anh ấy như vậy… Tại sao anh ấy có thể thích người khác…”
“… Thật ra thì em sớm đã biết anh ấy sẽ thích người khác…”
“Lòng em thật là đau quá.”
“Hiện tại không chuyển thành nhân viên chính thức được… Tương lai cuối cùng sẽ có một ngày chuyển, hiện tại không đi Vân Nam được, tương lai một ngày nào đó sẽ đi… Mẹ nói, đời người không dài, tương lai luôn luôn phải hi vọng… Em trước giờ cũng không có tình trạng tuyệt vọng với mọi chuyện…”
“Nhưng… Nhưng… Anh ấy thích người khác, em phải làm gì đây… Em dường như chỉ có thể tuyệt vọng, chị Mạt Mạt… Hu hu hu…”
“Hu hu hu…”
Thời gian sau đó, Tô Dã Nghi liên tục khóc. Tình trạng bi thảm này, dùng “Ruột gan đứt từng khúc”, “Đau lòng muốn chết” để hình dung đều không quá đáng.
Dịch Tự không nói gì. Trong phòng lớn như vậy, các loại ánh sáng mập mờ, ca khúc Tiếu Mạt Mạt bọn họ chọn trước đó còn đang phát, có lẽ vì người chọn ca khúc có sở thích khác biệt, nhịp điệu của bài hát có nhanh có chậm, tiếng khóc của Tô Dã Nghi cũng theo những nhịp điệu của bài hát, khi thì nhanh, khi thì chậm.
Đợi cô cuối cùng khóc mệt, đầu vẫn còn bị Dịch Tự cố định vững vàng trên vai anh, sau khi tiếng khóc dừng lại, Tô Dã Nghi dùng giọng nói khàn khàn nói: “Chị Mạt Mạt… Vai của chị, cứng quá.”
Nghe vậy, lông mày của Dịch Tự trước đó nhăn lại, chỉ chốc lát, khóe miệng treo lên một vầng trăng cong.
Rạng sáng ở Bắc Kinh hơi ẩm bao quanh, bởi vì là đêm Giáng Sinh, thỉnh thoảng trên đường còn vài người đi đường ---- phần lớn là người yêu.
Đèn đường mờ mờ, chiếu lên vẻ mặt bình thản lúc ngủ của Tô Dã Nghi. Nhưng mà vẻ bình thản này… Đều là trạng thái giả dối.
Cô cũng không ngủ được thoải mái, ở trên giường Tô Dã Nghi thích dang mình thành hình chữ đại, mấy lần cố gắng mở rộng tay chân ở trên lưng Dịch Tự… Mặc dù cô ngủ bởi vì say rượu, sức lực lại rất lớn, Dịch Tự cõng cô, mấy lần bị cô làm cho bước chân chao đảo…
Trừ cái này ra, tay của Tô Dã Nghi cũng không an phận, ôm đôi chim bồ câu đã thành thói quen khiến tay của cô duỗi ra không tự nhiên ôm lấy đầu Dịch Tự, tay của cô không nhẹ không nặng, không phải là đánh vào mặt Dịch Tự, mà là dứt khoát chặn ánh mắt của anh…
Lặp đi lặp lại một hồi như vậy, cuối cùng bản thân Tô Dã Nghi cũng không thể đi vào giấc ngủ, giọng nói giống như con muỗi vang lên bên tai Dịch Tự: “Chị Mạt Mạt, tóc của chị đâm vào mặt em rất đau… Không ngủ được.”
Dịch Tự cau mày thật lâu đến mức hít vào một hơi.
“… Chị Mạt Mạt, em nên làm cái gì đây?”
“Thật phiền não…”
“Làm thế nào để nói với Chu Nhất Nặc chuyện không đi Vân Nam được đây…”
“Làm thế nào nói với bố mẹ chính mình từ năm trước không chuyển thành nhân viên chính thức được đây…”
“… Tiền sinh hoạt tháng này hình như cũng sắp không đủ rồi.”
Ngừng một lát, cái thông tin khiến cô đau lòng kia lại đột nhiên đập vào trong ý thức hỗn loạn của Tô Dã Nghi, bởi vì cô say rượu, giọng nói vốn dĩ rất chậm lúc này lại càng chậm: “… Em thật sự vô cùng thích anh ấy, không có cách nào không thích anh ấy.”
“Chu Nhất Nặc nói anh ấy không hợp với em, Mạc Ninh nói anh ấy không hợp với em, em cũng cảm thấy anh ấy không hợp với em.” Nói xong, trên vai Dịch Tự nặng một chút, đầu của Tô Dã Nghi đang hoàn chỉnh gục ở phía trên, môi của cô kề sát vào khăn quàng cổ của anh, “Hiện tại anh ấy lại có người trong lòng… Bây giờ em nên làm cái gì đây?”
Thấy “Chị Mạt Mạt” thờ ơ, Tô Dã Nghi có chút buồn bực, duỗi tay nhéo mặt của chị Mạt Mạt một cái, nói: “Chị Mạt Mạt, nói chuyện với chị mà… Em đều nghe lời chị, nghe lời chị.”
“Chị Mạt Mạt” bị nhéo một cái dừng bước chân.
Có gió lạnh thổi qua, Tô Dã Nghi đang say rượu lạnh rùng mình một cái, rất uất ức nói: “Lạnh quá.” Đưa tay quấn chặt cổ của “Chị Mạt Mạt”, năm ngón tay còn tóm khăn quàng cổ của “chị Mạt Mạt” quá chặt. Nói tiếp: “Chị Mạt Mạt, chị phớt lờ em là bởi vì chị cũng cảm thấy em cực kỳ ngu ngốc sao?”
“…”
“Rất lạnh, hu hu hu…”
Sau lời nói này, “Chị Mạt Mạt” ở dưới thân Tô Dã Nghi bước chân lần nữa, cực kỳ cực kỳ nặng nề đọc rõ từng chữ: “Không được khóc.”
Tô Dã Nghi nín khóc. “Vậy chị nói cho em biết, em phải làm gì đây?”
Tô Dã Nghi đợi thật lâu thật lâu, không nghe thấy “Chị Mạt Mạt” trả lời cô, bởi vì trước đó lăn qua lăn lại quá lâu, cuối cùng cô không chống đỡ được ngủ mất.
Không nghe thấy “Chị Mạt Mạt” trả lời.
“Về sau đừng uống nhiều rượu như vậy.”
Sáng sớm, Tô Dã Nghi bị một hồi chuông điện thoại cứng nhắc đánh thức, dụi đôi mắt lim dim buồn ngủ, Tô Dã Nghi lật người muốn đi lấy điện thoại, vừa khẽ lật lại trở mình ở trên mặt đất.d/đ&l*q/đ
Cơn đau đầu dữ dội thúc giục cô nhớ lại ký ức đêm qua, chỉ trong một cái chớp mắt, cô lại bị chuông điện thoại thu hút, mơ mơ màng màng mò lấy túi xách, tìm ra điện thoại di động từ bên trong, cũng không kịp xem là ai, tiếp nhận.
“Tô Dã Nghi, tối hôm qua đi đâu vậy?”
“… À?”
Chu Nhất Nặc nghe được giọng điệu không biết gì này của cô, không khỏi tức giận: “Tối hôm qua cậu không nhận điện thoại của tớ, hỏi cậu đi đâu vậy hả?”
Ngón trỏ của Tô Dã Nghi mãnh liệt chọc huyệt thái dương, khó khăn suy nghĩ một chút, nói: “Ăn thịt nướng, uống rượu.”
“Hôm nay có thể ra ngoài không?”
Tô Dã Nghi ngáp một cái, nói: “Ra được.”
“Vậy cậu mau chóng thu dọn đi, tớ cúp!”
Tô Dã Nghi mệt mỏi nằm úp sấp ở trên bàn trà, mặt kề sát thủy tinh, dùng ánh mắt xiêu vẹo lướt qua phòng khách một lần. Sau đó bắt đầu nhớ lại những sự việc liên quan tới tối hôm qua…
Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng đột nhiên đau xót.
Dường như ngoại trừ nhớ chuyện Dịch Tự nói anh có người trong lòng, những chuyện khác đều rất mơ hồ.
Tô Dã Nghi xoa nhẹ vị trí trái tim, khó khăn đứng lên, đi tới nhà vệ sinh.
Lần này thật sự là uống quá nhiều, mặc dù là sáng sớm, bước chân của Tô Dã Nghi vẫn có chút nghiêng ngả, trước bồn rửa tay trong gương, Tô Dã Nghi thấy vẻ mặt bẩn thỉu của chính mình, tóc rối bù như quỷ. Trong lòng cô vẫn kìm nén sự hoảng sợ, mở nước, từng vốc từng vốc hất thẳng vào trên mặt.
Khi đi ra từ phòng vệ sinh, Tô Dã Nghi đã tỉnh táo rất nhiều. Lúc đi tới trước sô pha dọn dẹp cô mới phát hiện ra chiếc chăn cô đắp đêm qua vẫn là cái chăn quen thuộc kia. Trong lòng cả kinh, nghi hoặc, sau đó sợ hãi, cô hoàn toàn ngây dại.
Khác với hai lần trước chính là, lần này cô hoàn toàn không nhớ được đã xảy ra chuyện gì.
Lúc Dịch Tự đi từ gian phòng ra, Tô Dã Nghi đang ngẩn người.
Sau khi Dịch Tự đánh răng rửa mặt xong, Tô Dã Nghi vẫn đang ngẩn người.
Cho đến khi Dịch Tự phải ra khỏi cửa, Tô Dã Nghi mới hồi phục lại tinh thần, theo bản năng hỏi: “Ra ngoài sao? Phải đi đâu thế?”
Dịch Tự đang đi giày, dường như nghĩ đến cái gì, anh ngừng một chút, nghe được câu hỏi của Tô Dã Nghi, anh lại tiếp tục đi giày, nói: “Bệnh viện.”
Tô Dã Nghi kinh sợ: “Bị ốm sao?”
“… Tối hôm qua Tạ Bân bị viêm dạ dày nằm viện.”
“Vậy sao?”
Dịch Tự không đáp lại giọng nói của cô, đứng dậy muốn đi, Tô Dã Nghi đột nhiên xông tới, vội kêu lên: “Tôi cũng đi tôi cũng đi.”
Dịch Tự không trả lời, thu lại bàn tay mới đưa tới mở cửa.
Tô Dã Nghi bước nhanh xông tới sau lưng Dịch Tự, cúi người muốn đổi giày, lại đột nhiên nói: “A? Giày của tôi đâu?”
Cô vẫn còn đi đôi ủng ngắn nhỏ ngày hôm qua, nhưng mà, cũng chỉ có chân phải đi, chân trái rõ ràng chỉ đi một chiếc tất. Hèn chi vừa rồi lúc cô vào nhà vệ sinh trên chân là lạ…
Lại cúi đầu tìm kiếm đầy đất…
Dịch Tự ở cửa đột nhiên lạnh lùng ném tới một câu: “Tôi đi trước.”
Tô Dã Nghi đành phải từ bỏ việc tìm giày, tùy tiện tìm một đôi giày trong tủ, đuổi theo.
Lam Anh: dạo này mỗi chương dài quá, mọi người thứ lỗi vì post muộn nha. Haizz, hình như có gì đó mờ ám với đôi giày của Tô Dã Nghi thì phải.