Đèn Sáng Khi Người Đến

Chương 95




Lâm Giản vùi đầu vào ngực Trần Hoài thật lâu, khi từ lồng ngực anh thoát ra, cô ngẩng lên nhìn sắc trời tối đen thì giật mình. Phần áo trước ngực Trần Hoài nhăn nhúm, còn ướt nước mắt tạo thành vệt sẫm màu.

Trần Hoài thấy cô phản ứng chậm chạp, anh cũng không yên tâm. Anh lên tiếng, “Anh đưa em về nhé.”

Lâm Giản gật đầu.

Trên đường về, bên ngoài vẫn còn đông đúc lộn xộn. Trần Hoài lái xe đến khu nhà Lâm Giản thì đã là một giờ sau, anh dừng xe, cô vẫn tựa vào ghế phụ lái, hoá ra đã ngủ say. Mặc dù trong giấc ngủ cô vẫn hơi cuộn người lại, đây là vì trong lòng có quá nhiều lo lắng sợ hãi. Ngày hôm qua cô phong trần mệt mỏi vội vã trở về, chưa hề nghỉ ngơi, thật sự rất mệt mỏi.

Trần Hoài ngồi trong xe rất lâu, cuối cùng xuống xe, cẩn thận bế cô đi về phía thang máy. Cô ngủ rất say, không có phản ứng gì. Trần Hoài ôm cô vào phòng ngủ, cô vẫn giữ nguyên tư thế hơi cuộn tròn người lại, ngủ rất ngon.

Trần Hoài nhìn quanh nơi cô ở, vẫn còn nguyên như khi anh dọn dẹp, không hề có dấu vết thay đổi.

Anh bước ra ngoài ban công, ngây người nhìn ánh đèn đêm bên ngoài, mãi sau mới nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Ước chừng cô còn ngủ khoảng một giờ nữa.

Theo cách làm việc nghỉ ngơi đảo lộn của cô, khi dậy cũng không biết đường ăn uống gì đó để bổ sung sức lực. Anh nghĩ vậy, quay về nhà bếp, tìm những nguyên liệu nấu ăn mà Lâm Cương đã mua để dành cho cô, toàn là đồ ăn tốt cho dạ dày.

Bệnh dạ dày của cô có thể do việc ăn uống không đúng giờ giấc, không đủ bữa mà thành.

Trần Hoài mở túi gạo kê, lấy một nắm, đem vo để nấu cháo. Cháo kê tốt cho dạ dày, thích hợp với người thể chất yếu.

Cháo sôi chậm, anh ngồi bên ghế sô pha, chờ nồi cháo chín.

Trần Hoài nhìn đồng hồ, cháo trong bếp chắc cũng đã được.

Anh đứng lên vào bếp, mở nắp nồi, múc ra một chén nhỏ. Để sẵn thế này, tí nữa cô dậy thì cháo đã đủ nguội để ăn ngay.

Anh múc một chén bưng ra bàn, không ngờ Lâm Giản dậy sớm hơn anh nghĩ.

Trần Hoài định rời đi trước lúc cô dậy, anh vừa bưng cháo trong bếp ra thì cô đã từ trong phòng ngủ bước ra ngoài. Anh đứng đờ tại chỗ, nhìn cô đi tới trước mặt anh, anh có cảm giác hơi luống cuống.

Cô đi tới trước mặt anh, lấy miếng lót tay đem lại, lên tiếng nhắc, “Coi chừng phỏng.”

Anh nhận miếng lót, kê dưới đáy chén rồi đặt lên bàn ăn.

Không biết có phải khi ngủ bị nóng hay không mà cô đổ mồ hôi, hai má ửng đỏ bất thường.

“Ăn với em đi.” Lâm Giản ngồi xuống bàn ăn, nói với anh bằng giọng mũi nghèn nghẹt. Hoá ra cô bị cảm, có lẽ do nửa đêm qua vội về nên bị cảm lạnh.

Mùa hè nóng bức đã qua, trời đã chớm thu.

Trần Hoài gật đầu, đi vào bếp lấy thêm một chén.

Lâm Giản múc đường trắng để trong cái hộp trong suốt trên bàn ăn, rắc vài thìa đường trắng lên chén của mình và cả chén trước mặt anh.

Cô thích ăn ngọt, biết Trần Hoài không thích ăn ngọt giống mình nên cho anh ít hơn cô một muỗng đường. Cô không có cảm giác thèm ăn nhưng vì anh tự tay nấu nên cô buộc mình phải ăn hết chén cháo này.

Có thể ăn no rồi thì đầu óc không còn nặng nề, tay chân có sức hơn.

Hai người yên tĩnh ăn tối. Cô ăn một chén cháo nóng, người toát mồ hôi, chiếc áo mặc trên người bị mồ hôi ướt dán vào da thịt làm màu sắc đồ lót của cô hiện lên lờ mờ mà cô không hay biết. Với cô thì chỉ là cơn cảm lạnh thôi, không có vấn đề gì lớn.

Trần Hoài đứng dậy định ra về, anh vừa đi đến cửa phòng thì Lâm Giản đã chạy vào nhà tắm. Trần Hoài nhíu mày, quay lại. Quả nhiên nghe tiếng nôn của cô trong nhà tắm.

Anh vội vàng trở vào, thấy cô khom người trên bồn rửa mặt nôn thốc nôn tháo.

Lâm Giản vẫn giữ nguyên tư thế ôm lấy bồn rửa mặt, một lúc lâu sau mới không còn gì trong bụng để nôn ra. Cô mở vòi nước súc miệng. Trần Hoài ở bên đưa khăn cho cô lau mặt.

“Anh đưa em đi bệnh viện khám nhé.” Anh dò hỏi.

“Hôm qua em về bằng máy bay nên vẫn còn say thôi. Nó vẫn còn ngang ngang ở cổ, giờ nôn ra được thì ổn rồi.” Cô ngẩng lên giải thích với anh, không quan trọng việc này.

Cô nói thật, nhưng vì cô còn đang cảm nên nhìn người có vẻ yếu ớt hơn bình thường.

Trần Hoài đi rót cho cô ly nước ấm, nhìn cô uống hết ly, anh vẫn còn lo lo.

“Em thực sự không sao. Nếu anh không an tâm thì tối nay ở lại đây đi, lỡ nửa đêm em đau đầu gì đó thì anh cũng đưa em đến bệnh viện kịp.” Cô nhận ra anh đang băn khoăn nên chủ động lên tiếng.

Anh nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, thật ra lần trước anh bắt cô nôn quá nhiều lần, anh không thể nhìn thấy cảnh cô lại nôn lần nữa. Hơn nữa, sâu trong lòng anh không biết căn bệnh trầm cảm trước kia của cô có lại lần nữa tái phát hay không.

Trần Hoài đồng ý đề nghị của Lâm Giản.

Từ lần trước ầm ĩ với nhau, hai người rất ít trò chuyện.

Lâm Giản đi rửa mặt lần nữa, Trần Hoài mới đi vào nhà tắm tắm.

Lâm Giản nôn ra rồi thì lại thấy dễ chịu hơn. Đêm nay cô lại có được một giấc mơ đẹp.

Khi thức giấc, cảnh trong mơ đã mơ hồ quên mất, có lẽ là mơ gặp Lâm Cương và Đổng Tự. Khi cô thức giấc vẫn có thể nhận thấy khoé môi mình cong lên, tinh thần sảng khoái.

Lâm Giản trở mình, bàn tay vô thức chạm sang bên cạnh, bên cạnh trống rỗng, cô chạm vào phải drap giường, cô sờ lại lần nữa rồi mở mắt ra nhìn.

Gối bên trống không.

Lâm Giản ngồi dậy nhìn đồng hồ, không ngờ đã mười giờ, đã quá giờ đi làm từ lâu. Trần Hoài đã đi, như thể tối qua anh không hề ngủ lại đây.

Có lẽ nhiều năm rồi không có được giấc mơ đẹp như vậy, hôm nay Lâm Giản thức giấc thấy cảm giác cảm lạnh đã bớt hơn một nửa. Trước kia khi học đại học Chu Vi hay cười sức sống của cô ngoan cường y như gián. Tuy mấy tháng qua quá nhiều việc xảy ra, sức khoẻ kém hơn nhiều so với trước nhưng mà vẫn có thể tự phục hồi.

Lâm Giản dậy tắm rửa, trong bếp quả nhiên đã có bữa sáng để sẵn.Cô ăn chén cháo gạo đen. Cháo ấm xuống bụng, dạ dày không còn bị ợ chua rồi trào ngược lên nữa.

Ăn xong, Lâm Giản dọn dẹp chén đũa. Lấy điện thoại lên mạng xem tin tức, tiện tay bấm vào video đứng đầu, không ngờ là video cảnh một người lính cứu hoả hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ. Bên dưới bình luận là những lời thương tiếc của cư dân mạng, đa số đều là những lời khen ngợi.

Lâm Giản nhìn ra bên ngoài, bầu trời trong xanh, một ngày nắng đẹp.

Lòng người thật kỳ lạ.

Mới tháng trước, thậm chí vài ngày trước, cô còn canh cánh trong lòng chuyện Trần Hoài và Phùng Dật.

Đêm đó cô rời đi chưa đầy mười phút thì lái xe quay lại chỗ cũ, đưa Phùng Dật đi.

Phùng Dật không say như Trần Hoài và Lâm Giản nghĩ.

Lâm Giản lái xe đến công viên gần nghĩa trang thì dừng lại.

Cô không hiểu vì sao mình lại đến đón Phùng Dật đi.

Thật ra, nhìn con suối cạnh công viên không biết sâu cạn, cô thừa nhận mình đã có những suy nghĩ độc ác. Nhưng mà cũng chỉ là loé lên rồi biến mất, đó là bản năng do cơn ghen của cô.

Cô thực sự sợ mình sẽ làm theo những thôi thúc xấu trong lòng, phanh gấp, đỡ Phùng Dật khỏi xe đến ngồi ở bìa công việc. Tầm vài giờ sau chắc hẳn Phùng Dật sẽ tỉnh rượu.

Nhưng Phùng Dật lại kéo cô lại, cô ấy đã hơi tỉnh rượu.

“Là cô à?” Phùng Dật nhận ra cô, bắt đầu ra tay trước.

May mà Phùng Dật còn say nên kỹ thuật kém hơn bình thường rất nhiều. Hai người đánh nhau bất chấp, còn lăn lộn trên đất bùn mấy vòng. Lâm Giản không chú ý đến khi hông đau nhói lên, có lẽ là bình rượu do người đi đường vứt bừa ra đó, mảnh vỡ đâm vào cô.

Cô đau không chịu nổi nên đẩy mạnh Phùng Dật ra. Phùng Dật bị cô đẩy ngã lăn ra đất, “Tại sao? Tại sao Trần Hoài lại thích cô? Tôi thật sự không giết Nghiêm Phong! Tại sao các người đều trách tội tôi, vu oan tôi giết anh ấy!”

Lâm Giản nhìn Phùng Dật điên điên khùng khùng, không thèm để ý đến cô ta, cô muốn quay về chỗ ở của mình.

Cô yêu Trần Hoài hơn bản thân mình, tình yêu đó mãnh liệt đến mức nào chỉ mình cô biết.

Vì vậy trong mắt cô không chứa nổi một hạt cát.

Đối mặt với hiện thực, cô thừa nhận mình không đủ rộng lượng.

Nhưng mà tình cảm con người đúng là kỳ diệu.

Cô không khống chế được trái tim mình.

Mặc dù cô đã vô số lần tự thôi miên mình, cô và Trần Hoài, có lẽ tách ra thì thích hợp hơn.

Càng tự thôi miên, tác dụng ngược càng lớn.

Cô thích giấc mơ ngọt ngào đêm qua. Mặc dù đã quên gần hết cảnh trong mơ nhưng cô tiếc nuối.

Lâm Giản đi xem tủ quần áo của mình, hơn nửa năm nay cô không mua sắm quần áo. Cô muốn tìm người cùng cô dạo phố, muốn ăn những món ăn Chu Vi giới thiệu, quan trọng nhất là, cô muốn sống cuộc đời mình thật tốt.

Lâm Giản đứng lựa chọn quần áo rất lâu, cuối cùng thay một bộ váy dài, còn mang cả giày cao gót, đến trước bàn trang điểm cẩn thận rồi ra cửa.

Hôm nay Trần Hoài vẫn đi làm. Hôm qua anh còn đang nhận bàn giao, còn xem qua những hồ sơ vụ án còn sót lại chưa giải quyết, nắm bắt sơ lược tình hình khu vực bên này.

Sáng nay thức dậy, anh nghiêng người nhìn Lâm Giản, thấy cô ngủ mà khoé môi cong cong, có lẽ là giấc mơ đẹp hiếm có. Anh sờ nhẹ trán cô, cơn sốt tối qua đã giảm. Trần Hoài yên tâm hơn, dậy rửa mặt rồi làm bữa sáng, sau đó đi làm.

Làm việc chưa được bao lâu, nhân viên giao hàng mang đến một thùng hàng, nói là phát hiện một món hàng khả nghi, nhờ họ kiểm tra. Người gửi ở một huyện nhỏ thuộc biên giới Vân Nam, theo lời nhân viên chuyển phát nhanh, đồng nghiệp anh ta để mấy món hàng nặng trên thùng này nên thùng hàng bị móp méo, anh ta sợ hàng hoá khách hàng gửi bị hư hỏng, định đổi qua thùng carton khác chắc chắn hơn cho khách hàng. Nào ngờ vừa mở thùng ra thì thấy trong đống bánh quy có màu trắng bên trong. Nhân viên chuyển phát nhanh thấy an toàn là trên hết nên đưa thùng hàng đến cục cảnh sát gần nhất báo cáo.

Khi mang hàng đi kiểm tra, quả thật bên trong là ma tuý có độ tinh khiết cao.

“Trước hết cứ kiểm tra số điện thoại người gửi và người nhận.” Trần Hoài phân công.

Không bao lâu đã có kết quả, không có thông tin đăng ký sở hữu của số điện thoại.

Trần Hoài lại xem xét thùng hàng, nhanh chóng có ý tưởng: “Hàng chuyển phát nhanh này thường thì sau bao lâu sẽ đến tay người nhận?”

“Nếu bình thường thì huyện này xa nên tầm chiều ngày mốt sẽ tới.” Người chuyển phát nhanh thành thật.

“Tôi biết rồi. Trước tiên anh cứ đóng gói lại rồi giao như bình thường. Tôi sẽ liên hệ ngay với đồn cảnh sát địa phương bên kia để theo dõi thùng hàng này.” Trần Hoài giải thích.

Người nhân viên chuyển phát nhanh do dự, nhưng rồi anh cũng mang thùng hàng quay về chỗ làm của mình.

Người chuyển phát nhanh rời đi, Trần Hoài nhìn chăm chú vào thông tin người nhận mà anh ghi lại.

Huyện Lũng Xuyên. (Lũng Xuyên (陇川县) là một huyện thuộc châu tự trị dân tộc Thái, Cảnh Pha Đức Hoành, tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Huyện này có diện tích 1931 km2, dân số năm 2004 là 17 vạn người. Chính quyền huyện đóng ở trấn Chương Phượng.)

Nơi anh thực hiện nhiệm vụ lần cuối cùng, thoáng đó đã qua nhiều năm.

Khi đó vì anh tự ý hành động, giết hết những kẻ buôn ma tuý có mặt tại đó dẫn đến việc cảnh sát không thể lần ra manh mối tên trùm ma tuý đứng sau thao túng. Anh cũng vì vậy mà trả giá cho việc đó, người bị thương nặng, còn bị kỷ luật nặng, rời khỏi đại đội mà anh từng kiêu hãnh. Vụ án đó, cảnh sát đã tiêu tốn rất nhiều nhân lực vật lực, vì cảm xúc cá nhân của mình mà anh đã khiến bao nhiêu tâm huyết của cảnh sát nhiều năm qua đổ sông đổ biển.

Không biết do trùng hợp hay số mệnh an bài, khu vực Lâm Cương nằm vùng nhiều qua năm cũng chính là huyện Lũng Xuyên.

Chuyến đi này, dù công hay tư, anh đều phải thực hiện.

Anh nhìn tin nhắn đã nhận, nhớ đống bánh quy và đồ ăn vặt trong thùng hàng kia, anh không biết nên tức giận hay buồn cười. Phương thức giao dịch của các đối tượng mua bán ma tuý ngày nay càng lúc càng đa dạng, tinh vi khó lường. Nếu không phải người nhân viên chuyển phát nhanh này thay hộp, cho dù có sẵn đường dây thì cảnh sát nằm vùng cũng không thể có được cơ hội tốt như thế này.

Trần Hoài đang chìm trong suy nghĩ thì ngoài cửa có người gọi anh.

“Đội trưởng Trần, có người tìm anh.”

Trần Hoài ngẩng đầu, không ngờ Lâm Giản đến tìm anh.

Trần Hoài thật sự kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Lâm Giản trang điểm tinh tế như vậy, chiếc váy dài làm hiện lên dáng người không chê vào đâu được của cô, phần cổ chữ V làm hiện lên một phần cổ trắng nõn như cổ thiên nga, đôi mắt đẹp lóng lánh động lòng người. Lâm Giản như thế này, chỉ đứng yên đó đã đủ lộng lẫy, không nói một lời đã đủ chạm vào tim anh.

Mấy người đồng nghiệp trong đội biết Lâm Giản tới tìm Trần Hoài, rất ăn ý từ trong phòng đi ra ngoài, mấy cậu cảnh sát trẻ không kiềm được đi qua vẫn cố nhìn Lâm Giản mấy lần.

“Trần Hoài, em không muốn biết anh hai ở đâu nữa. Anh từ bỏ công việc hiện tại được không?” Lâm Giản đi đến trước mặt Trần Hoài, lên tiếng.

“Em đừng lo, ở đây không có đánh đánh giết giết như em nghĩ đâu.” Anh biết cô lo lắng điều gì.

“Anh đổi bất kỳ vị trí nào cũng được, chỉ cần đừng ở trong đội chống ma tuý, được không anh?” Cô lùi một bước, nài nỉ anh.

“Giản Giản, nhưng dù sao cũng phải có người làm công việc này. Vị trí này không thể bỏ trống mãi được.”

Cô đã hiểu.

Anh không làm, sẽ có người khác đảm nhiệm vị trí này.