Đèn Sáng Khi Người Đến

Chương 73: Chắc có chuyện gì đó




Lâm Cương ngồi bệt ở đó, tựa đầu vào bia mộ, tựa như vô tình đi ngang qua, mệt mỏi nên ngồi nghỉ ngơi.

Bị tác động của đạn, mặt Lâm Cương tràn đầy máu tươi, gần như bao trùm toàn bộ gương mặt anh.

Anh muốn đến gặp Đổng Tự một lần nữa.

Anh căm ghét cái mặt nạ mình mang, người trước giờ chưa từng dám công khai quan hệ với Đổng Tự. Đeo mặt nạ quá lâu, bất tri bất giác nó đã thấm vào máu thịt, thay thế gương mặt ban đầu của anh, trừ khi lột da róc xương ra mới có thể làm lại từ đầu.

Vì vậy, anh đã tự hủy hoại gương mặt mình theo cách hết sức cực đoan này.

Anh đã từng thất hứa, cuối cùng đã có thể đồng hành với Đổng Tự mãi mãi.

Bằng khuôn mặt chân thật nhất của anh.

Anh làm được.

Nếu Lâm Giản nhìn thấy cảnh Lâm Cương mặt đầy máu thế này, nó sẽ là cơn ác mộng suốt quãng đời còn lại của cô.

Đời này cô không thể thoát khỏi nó.

Trần Hoài chắc chắn vậy.

Lâm Cương cũng biết việc này, cho nên cố ý nói trước với anh.

Lúc Lâm Giản tỉnh lại, cô đang dựa vào ghế, cô mơ mơ màng màng nhìn ra bên ngoài.

Đèn rực rỡ mới lên, đã là đêm.

Không ngờ đã lâu như vậy.

Lâm Cương! Bây giờ anh đang ở đâu?

Ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu, cô bật ngay dậy.

“Em tỉnh rồi?” giọng Trần Hoài vang lên bên cạnh, anh đi tới giữ chặt tay cô lại trước, có lẽ sợ cô làm gì đó quá khích.

“Lâm Cương đâu?” Cô hỏi, không biết vì sợ hãi hay phẫn nộ, hoặc là cả hai, anh nghe được cả tiếng hàm răng cô va vào nhau lách cách.

Sợ hãi hơn là phẫn nộ.

Anh không trả lời.

Nhưng mà trong phút chốc cô đã phát hiện ra nơi mình ở, cách đó không xa chính là nhà tang lễ mà cô vừa đến hôm qua.

Cô là người thông minh, lập tức nghĩ ngay tới kết cục không thể chấp nhận nổi, nơi sâu thẳm trong tim vỡ ra, “vạn tiễn xuyên tâm máu thịt mơ hồ”. Cô thực sự không tin những gì mình thấy, đột ngột đẩy cửa xe bước xuống.

Bất kể cô dụi mắt thế nào, cách đó không xa vẫn là nhà tang lễ mà cô vừa đến không lâu trước đó. Cô ngây người nhìn cửa nhà tang lễ, mệt rũ người, ngay cả đứng thẳng cũng thấy gian nan.

Toàn thân cô run bần bật.

Sao lại thế này?

Rõ ràng trưa nay Lâm Cương còn nấu một bàn đầy món ăn mà cô yêu thích.

Sao có thể?

Chỉ mới mấy tiếng trước, Lâm Cương còn trêu cô lớn rồi, có thể xem xét việc lập gia đình.

Cô còn chưa kịp để anh hưởng mấy ngày an nhàn hạnh phúc, anh đã rời bỏ cô mà đi.

Sao có thể chứ?

Cô không muốn tin, cũng không thể tin sự thật này.

“Giản Giản--- Anh đi với em gặp Lâm Cương.” Trần Hoài nói.

“Tôi không tin.” Cô chỉ nói một câu.

Trần Hoài thấy cô không ầm ĩ mất kiểm soát, anh tự mình đi tới nhà tang lễ.

Lâm Giản ngẩn ngơ đi theo sau anh, như để phản bác lời nói dối này của anh.

Anh đi tới trước, cô máy móc theo sau anh.

Lâm Giản cảm thấy chắc chắn mình đang gặp một cơn ác mộng.

Cô đã từng gặp cơn ác mộng này không chỉ một lần. Thậm chí cô còn từng thấy cảnh đưa tiễn Lâm Cương, không chỉ một lần.

Chỉ có điều cơn ác mộng này chân thực hơn bình thường một chút, nhưng mà, nó cũng vẫn chỉ là cảnh trong mơ thôi.

Tỉnh dậy sau cơn mơ, mọi thứ sẽ trở lại lúc buổi trưa cùng nhau ăn cơm.

Cho dù biết Lâm Cương sẽ bị bọn buôn ma túy trả thù, có lẽ đời này họ phải sống thận trọng dè dặt, nhưng ít nhất Lâm Cương vẫn còn sống trên đời này. Năm tháng trong quá khứ, cô nhỏ hơn anh mấy tuổi, dựa vào sự bảo vệ của anh mà bình an sống yên ổn đến bây giờ.

Thoáng trong chớp mắt, hiện giờ cô nên là người bảo vệ anh.

Ác mộng dù có thật đến đâu thì nó vẫn chỉ là ác mộng.

Nhưng cô cũng hy vọng ác mộng này sẽ không bao giờ kết thúc, ít nhất Lâm Cương cũng chỉ rời cô đi trong giấc mộng.

Mộng tỉnh rồi thì anh sẽ lại trở về. Cô tin tưởng chắc chắn sẽ là như vậy.

Cô giống như con rối, không có bất kỳ suy nghĩ hay cảm xúc nào, cô chỉ như cái máy đi theo sau Trần Hoài vào bên trong.

Đến trước tủ đông, Trần Hoài đem số đưa cho nhân viên, nhân viên đi đến một trong các ngăn đông, mở tủ, đưa Lâm Cương ra ngoài.

Có lẽ vừa cho vào ngăn đông lạnh chưa lâu, thi thể Lâm Cương tuy lạnh nhưng những phần da thịt lộ ra bên ngoài của anh khác với những thi thể để lâu.

Người khâm liệm đã chỉnh trang lại cho Lâm Cương trước khi Lâm Giản đến, mặt anh không còn vết máu nào, được trang điểm rất đậm, gương mặt nhìn gượng gạo và to hơn bình thường rất nhiều.

Thực ra chỉ có miễn cưỡng xem là một gương mặt mà thôi, nó trông vẫn hết sức đáng sợ.

Lâm Cương hiếm khi làm việc trong văn phòng nên màu da anh rám nắng, nhưng sau khi được người khâm liệm trang điểm lại thì trở thành màu trắng bệch, hàng mày dài và đậm hơn bình thường. Má Lâm Cương còn được quét chút má hồng, nhìn như trang điểm khi hôn lễ vui vẻ.

Đến tận giờ phút này, Lâm Giản vẫn không muốn tin vào sự thật này.

Cô không muốn tin.

Chắc chắn có sai lầm ở đâu đó.

Cô không hề nhận thấy vẻ kinh khủng trên mặt Lâm Cương, cúi người ghé sát vào. Quả nhiên nhìn thấy dưới lớp trang điểm dày cộp của anh có một vệt lõm bất thường, bên dưới hình như có thứ gì đó chêm vào, vì vậy gương mặt mới to hơn bình thường, không biết phải đánh bao nhiêu lớp phấn mới có thể ra được kết quả trước mắt.

Thi thể có vẻ ngoài kỳ dị này không thể nào là Lâm Cương.

“Không! Anh ta không phải Lâm Cương!” Cô cương quyết khẳng định, từ chối chấp nhận sự thật này.

“Tác dụng chậm của báng súng quá lớn*, khuôn mặt anh ấy…” Trần Hoài chậm rãi giải thích.

Gương mặt bị hủy hoại hoàn toàn.

Vì vậy người khâm liệm đã bỏ hết công sức sửa sang lại mới hình thành ra gương mặt Lâm Cương kỳ dị thế này.

Anh vừa lên tiếng, cô đã hiểu ra, không còn đứng vững nữa.

“Không! Anh ta không phải Lâm Cương.” Cô vẫn tình nguyện lừa mình dối người, mặt còn hiện ý cười không đúng lúc, “Anh hai tôi đẹp trai như vậy, sao có thể biến thành thế này? Không thể nào!”

“Giản Giản, sau này em có thể không nhận ra anh không?” Nhưng mà cô vừa dứt lời, giọng nói Lâm Cương đã vang vọng bên tai, lan tỏa trong tâm trí cô, từng phút từng giây đều nhắc nhở cô phải chấp nhận sự thật này.

Một lời thành sấm, anh đã sớm có linh cảm.

Hoặc nói cách khác, anh đã có quyết định này từ trước.

Vì vậy mới cố tình dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, nấu cho cô bữa ăn cuối cùng thật thịnh soạn, mà cô còn rất vui vẻ ăn uống. Cô không thể tiếp tục nghĩ nữa, mỗi hình ảnh đều là vết dao đâm sâu vào tim cô.

Người nhân viên ban nãy muốn đưa Lâm Cương về lại ngăn đông, đột nhiên Lâm Giản chạy tới quát lớn vào mặt anh ta, “Anh làm gì?” Trước đó ở nghĩa trang cô đã gào thét với Trần Hoài rất lâu, giọng đã khàn đi rất nhiều, giờ lại hét lên, nghe khàn khàn như giọng đàn ông.

Người nhân viên đeo khẩu trang bị cô quát đến giật mình, nhìn Trần Hoài, lẳng lặng rời đi.

Lâm Giản ngồi dưới góc bàn đặt Lâm Cương, không nói lời nào, Trần Hoài không biết cô nghĩ gì, anh cũng ở lại cùng cô.

Mãi đến sáng hôm sau, Trần Hoài có điện thoại, anh đứng dậy nói với Lâm Giản: “Lãnh đạo đơn vị của anh trai em chiều qua biết tin, chủ động báo với đồng nghiệp cùng đơn vị đến đây tổ chức lễ truy điệu cho anh ấy.”

Lâm Giản vẫn không có phản ứng.

“Cả đời anh ấy, xứng đáng nhận lễ truy điệu này.” Trần Hoài tiếp tục nói.

Lâm Giản đờ đẫn nhìn anh, cuối cùng cũng đứng lên.

Trần Hoài đưa cô đến một khu vực trống trải, nơi đó có nhiều vòng hoa tươi, có những nhân viên đang bận rộn bên trong.

Lâm Giản vẫn dại ra, nhìn thấy một cái ghế dựa không sử dụng, bị nhân viên dẫm lên dính đầy bùn đất, cô chẳng thèm quan tâm, ngồi thụp xuống đó, thẫn thờ nhìn những nhân viên đang bận rộn sắp xếp hội trường.

Mà cô, chỉ là người ngoài cuộc.

Mấy tiếng sau, hội trường lễ truy điệu được sắp xếp xong.

Đơn vị Lâm Cương công tác không lớn, tổng cộng không đến mấy chục người, nhưng trên hội trường lại có hàng trăm người đến, trong đó có rất nhiều người không phải thật sự là đồng nghiệp của Lâm Cương, họ chủ động gửi vòng hoa, câu viếng đến, còn có vài người tóc bạc trắng xóa, mắt mọi người đều đỏ hoe, không ít người còn khóc ngất, tiếc thương cho cái chết Lâm Cương.

Lâm Giản không biết vì sao họ biết Lâm Cương, cô không biết Lâm Cương quen biết thế nào với họ, cô cũng không biết vì sao họ biết tin dữ của Lâm Cương.

Hội trường ban đầu rất rộng trở nên chen chúc, may mà những người chủ động đến đưa tang đều rất trật tự.

Bên ngoài trời nổi giông bão, rất nhiều người đến đưa tang quần áo ướt sũng, trên mặt không thể phân biệt được đâu là nước mưa đâu là nước mắt.

Lâm Giản ngồi một mình bên cạnh, nhìn những người đến đưa tang mang vẻ mặt bi thương, chỉ có mình cô không hề có cảm xúc nhìn mọi thứ trước mắt.

“Lâm Giản, xin lỗi, một tiếng trước tao mới thấy thông báo trên trang tin của cảnh sát mới biết…” giọng Chu Vi vang lên bên tai, cô ngước lên nhìn Chu Vi. “Lâm Giản, sao lại vậy?” Chu Vi thường ngày luôn phóng túng, hớn hở lại bắt đầu rơi nước mắt. Cô là một trong số ít những người bạn của Lâm Giản, cũng mơ hồ biết được vị trí đặc biệt của Lâm Cương trong lòng Lâm Giản, nhưng chỉ có tự hiểu mà không hỏi nhiều. Đột ngột nghe tin Lâm Cương mất, cô giật mình hoảng hốt, nghĩ tới Lâm Giản, Chu Vi sợ Lâm Giản không chịu nổi, vừa biết tin là vội vàng chạy ngay đến.

Nước mắt Chu Vi càng lúc càng nhiều, cánh mũi cũng nhanh chóng đỏ lên.

Lâm Giản nhìn cô chăm chăm như một người xa lạ, Chu Vi muốn ôm cô, nước mắt Chu Vi nóng bỏng rơi xuống mặt cô, cô mới nhận ra Lâm Cương thật sự rời xa cô.

Cho dù cô có chấp nhận hay không, Lâm Cương đều bỏ cô lại.

“Giản Giản, nếu anh chọn cuộc sống mà anh muốn, em – em có trách anh ích kỷ quá không?”

“Dĩ nhiên là không rồi. Em ước gì anh có thể sống cuộc đời mà anh mong muốn. Bây giờ em có Trần Hoài, anh thật sự có thể yên tâm rồi mà.”

“Ừ, Giản Giản, vậy là tốt rồi.”

Là cô chấp nhận với anh.

Cô không trách anh ích kỷ.

Cô chỉ không thể chấp nhận sự ra đi của anh.

Lâm Cương là người mà cô dựa dẫm nhất trên đời này, hiện giờ, chỗ dựa này cuối cùng đã rời bỏ cô.

Cũng tốt, ít nhất ở bên thế giới bên kia, anh và Đổng Tự có thể không còn lo lắng.

Không cùng sinh thì chết cùng huyệt, anh cố tình chọn kết thúc cuộc đời vội vàng của mình trước mộ Đổng Tự, đây là bù đắp cho Đổng Tự đã khổ sở chờ đợi anh bao nhiêu năm.

“Có giấy bút không?” Lâm Giản đột nhiên hỏi.

“Có, mày muốn làm gì?” Chu Vi thấy cô chịu mở miệng, lật đật lau nước mắt, lấy sổ tay và bút trong túi xách đưa cho Lâm Giản. Lâm Giản nhận lấy, cúi đầu viết vội.

Lễ truy điệu Lâm Cương do một đồng nghiệp chủ trì, thi thể Lâm Cương được nhân viên nhà tang lễ đẩy ra, một bó hoa đặt trên ngực, mặt anh vì trang điểm nên nhìn vẫn đáng sợ, nhân viên nhà tang lễ đã phủ lên mặt anh một tấm vải đen mỏng. Mọi người đến tiễn đưa cũng biết đại khái gương mặt anh bị hủy lẫn xuất phát từ sự tôn trọng người đã mất, không ai đến gần nhìn kỹ.

Người chủ trì đọc xong điếu văn, tất cả mọi người trong hội trường thương tiếc cúi chào.

Lâm Giản mặt mộc, không nhìn thấy vẻ bi thương trên mặt.

Một lãnh đạo cấp cao đến chia buồn, vẻ mặt Lâm Giản vẫn lạnh nhạt, không nói một lời.

Trước kia cô đã nhìn thấy vị lãnh đạo này trong phân cục, là người phụ trách vụ án lần này của Lâm Cương, là lãnh đạo mà cấp trên đặc biệt cử xuống, chức vụ không thấp. Lúc cô vội vàng từ Tây Tạng quay về, nóng lòng muốn gặp mặt Lâm Cương nên đến xin gặp vị lãnh đạo này, nhưng mà không đạt được mong muốn. Sau đó cô chỉ được nhìn Lâm Cương qua màn hình video.

Người đó hiển nhiên hiểu tâm tình Lâm Giản, đối với vẻ lạnh nhạt của cô không nói gì thêm, chỉ dặn dò đồng nghiệp trong đơn vị chú ý cuộc sống thân nhân của Lâm Cương sau này.

“Tôi không cần bất kỳ sự hỗ trợ vật chất nào. Điều tôi muốn là một lời xin lỗi của ông, trước đó các người giam giữ, thẩm vấn anh ấy, nghi ngờ anh ấy phản bội công tác, nghi ngờ anh ấy lạm dụng chức quyền thông đồng với bên ngoài, các người không thẹn với lương tâm, thực thi các quyền mà mình cho là mình được phép, nhưng mà không hề nghĩ đến việc đó chính là hành vi chà đạp, xúc phạm nhân cách của anh ấy một cách trắng trợn. Từ trước đến giờ anh ấy chưa bao giờ rời bỏ con đường này, thời điểm khó khăn nhất, sống như một con chó mà anh ấy cũng chưa từng từ bỏ. Nhưng các người nửa đường nghi ngờ anh, vứt bỏ anh, cho dù anh là đồng đội các người. Nếu các người làm sai, phải trả công bằng cho anh. Tất cả những ai nhúng tay vào vụ án của anh, tôi yêu cầu các người xin lỗi Lâm Cương.”

Ngày mưa tầm tã, đứng ở đây có thể nghe thấy tiếng mưa như trút nước bên ngoài, cho dù đến đây là những vị lãnh đạo chức vụ không nhỏ thì vai – lưng họ đều ướt sũng vì mưa quá lớn.

Lâm Giản vừa nói xong, cả hội trường yên lặng, bàng hoàng.

Chu Vi kéo góc áo Lâm Giản, cô sợ Lâm Giản xúc phạm đến vị lãnh đạo này. Lâm Cương đã qua đời, Lâm Giản yếu thế mà lại tùy tiện đắc tội người khác thì sẽ bất lợi cho cô.

Người bị Lâm Giản ép hỏi là người có địa vị cao nhất trong những người đến đưa tang hôm nay, người đã trung niên, thái dương lấm tấm tóc bạc, ông không ngờ Lâm Giản can đảm chất vấn ông, còn yêu cầu ông xin lỗi, mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, sững người tại chỗ.

“Cuộc đời ngắn ngủi của anh ấy, đủ tư cách nhận được một bức thư xin lỗi từ các người.” Cô nhìn chằm chằm ông, rồi tầm mắt nhìn quanh đám đông, “Có vô số đồn cảnh sát ở Trung Quốc, từ thành phố lớn đến thôn xóm nhỏ hẻo lánh, có vô số đồng nghiệp nằm vùng ma túy, họ không có nghĩa vụ tốn công vô ích làm gương cho người khác, nhưng họ đã không hề do dự chọn con đường nguy hiểm nhất, chấp nhận không có tiếng tăm, sống cuộc đời hai mặt, chỉ cần hơi vô ý là sẽ tự hủy hoại cuộc đời của chính mình lẫn gia đình mình. Lập được công trạng thì thế nào, huân chương thì thế nào, ngay cả huy chương huân chương cũng khó mà công khai tên tuổi họ. Hiện giờ người đã đi rồi, một lá thư tạ lỗi, anh ấy nhận được.” Cô chậm rãi mở miệng, mặt bình tĩnh lạ thường.

“Anh không biết mình có hối hận không, nhưng nếu đặt lựa chọn tương tự trước mặt một lần nữa, anh vẫn sẽ lựa chọn như vậy.” Đây là chính miệng Lâm Cương nói với cô.

Bây giờ cô chỉ lặp lại niềm tin của anh một lần nữa.

Không nói đến ân oán cá nhân hoặc hành động khí phách.

Cô chỉ muốn cả thế giới biết đến khát vọng và sự cống hiến của anh, cho dù anh không còn ở nhân thế.

“Tôi rất thông cảm tâm trạng đau buồn của thân nhân, chờ kết thúc lễ truy điệu, sẽ sắp xếp đồng nghiệp xử lý việc này.” Vị lãnh đạo kia sắc mặt nghiêm nghị, bất ngờ đồng ý với yêu cầu của Lâm Giản.

“Tôi không thể đợi lễ truy điệu kết thúc, hiện giờ mọi người đông đủ, tôi sợ hiệu quả của các người không thực hiện kịp nên đã viết giúp sẵn.” Lâm Giản lấy một lá thư trong túi ra.

Là cô vừa tự tay viết lấy.

Tuy cô với tư cách là người nhà Lâm Cương, đau buồn quá mức nên có những hành động thái quá thì có thể hiểu được, nhưng mà cứng rắn yêu cầu lãnh đạo xin lỗi một di thể trước mặt bao nhiêu người thì cũng là làm khó người khác.

“Cô nói đúng, cuộc đời anh ấy có thể chịu được bức thư xin lỗi này. Anh ấy là chiến hữu của chúng tôi, luôn luôn là vậy.” Vị lãnh đạo này là một người cá tính, nói xong thì nhận lấy lá thư trong tay Lâm Giản, mặt đau buồn đọc lớn lên. Trước đó họ thật sự xem Lâm Cương là điểm đột phá để tìm ra tung tích tên trùm ma túy, sau khi giam giữ Lâm Cương vẫn thường xuyên thẩm vấn anh. Lâm Giản nói không sai, họ đã nửa đường vứt bỏ chiến hữu trung thành nhất.

“Tổ quốc sẽ không quên” 

“Trong biển người mênh mông, tôi là ai trong những bọt sóng xô bờ. Tôi là ai trong đại quân chinh phục vũ trụ. Âm thầm cống hiến, đó là tôi…” vị lãnh đạo kia đọc vài chữ, nửa đời chiến đấu mà tay phải ông run lên. Ông tạm ngừng vài giây, tiếp tục đọc, “… đó là tôi trong con sông dài của sự nghiệp huy hoàng. Vĩnh viễn lao nhanh chính là tôi.

Không cần bạn biết về tôi, không khát vọng bạn biết tôi.

Tôi đem cả tuổi thanh xuân của mình hòa vào dòng sông tổ quốc.

Không cần bạn ca tụng tôi, không khát vọng bạn báo đáp tôi.

Núi biết tôi sông biết tôi, Tổ quốc sẽ không quên.

Tổ quốc sẽ không quên, sẽ không quên tôi…”

Đọc xong câu cuối cùng, người nọ nghẹn ngào, lần thứ hai khom lưng trước bức chân dung Lâm Cương được bao quanh bởi những đóa hoa.

Cả hội trường lặng ngắt như tờ, đồng nghiệp Lâm Cương đều ngả mũ cúi chào, động tác chỉnh tề đồng loạt.

Lựa chọn công việc này, lời bài hát chính là bức chân dung chân thực nhất của họ.

Lâm Giản không phải yêu cầu lời xin lỗi hay công lý cho Lâm Cương, cô chỉ bày tỏ lòng biết ơn đối với tất cả những cảnh sát đã thầm lặng làm công việc này mà thôi.

Bao gồm cả những người đang ở hội trường.

Có thể có một ngày, giữa những người này, sẽ gặp một buổi lễ truy điệu tương tự.

Khi đó, ai sẽ vì họ chủ trì lễ truy điệu, ai sẽ vì họ mà đọc bài điếu văn cuối cùng.

Không phải ai cũng được những đãi ngộ cao sau khi mất.

Bởi vì nhỏ bé như họ, gần như không có người biết họ.

Người lính sợ nhất là điều gì.

Là lãng quên.

Bị người quên đi.

Bị tổ quốc mà họ cống hiến hết nhiệt huyết của mình quên đi.

Luôn có người trước ngã xuống, người sau tiến lên, họ hoàn thành những cuộc đời anh hùng lừng lẫy mà lại hết sức nhỏ bé. Tuy nhiên, trong dòng sông lịch sử dài dằng dặc, so với những sự tích anh dũng chấn động địa cầu, hầu hết cuộc đời của mọi người chỉ là bóng câu qua cửa sổ, không lưu lại một nét bút.

Nhiệt huyết chân thành của họ, chỉ duy một nguyện ước, tổ quốc sẽ không quên.

Lễ truy điệu kết thúc thuận lợi.

Thi thể Lâm Cương bị nhân viên đưa đi hỏa táng.

Thể lực cô cuối cùng hết chống đỡ nổi.

Đoạn đường cuối cùng, cô không đành lòng đưa anh đi.

Trơ mắt nhìn anh bị đưa vào băng chuyền đưa lên lò nung nóng hơn ngàn độ C đốt cháy thành tro, cô không làm được.

Với cô, dù thế nào thì điều này cũng quá tàn nhẫn.

Trần Hoài quay lại đúng giờ.

Cả buổi lễ truy điệu anh không xuất hiện.

Lâm Giản không biết anh đang bận việc gì. Cô không còn tâm trí sức lực để đoán xem anh đang bận gì.

Lâm Cương qua đời đủ là vết thương trí mạng với cô.

Khi lễ truy điệu kết thúc, Trần Hoài đẩy di thể Lâm Cương cùng với nhân viên nhà tang lễ đi về băng chuyền vào lò thiêu.

Chưa đầy hai giờ sau, Trần Hoài ôm hũ tro cốt Lâm Cương ra giao cho cô.

Mọi thứ thực sự kết thúc.

Cho dù cô có muốn chấp nhận hay không.

Cô nhận lấy, ôm chặt hũ tro cốt Lâm Cương trong lòng, đi về phía xe.

“Cô đi cùng cô ấy về trước, xe đậu bên đó.” Trần Hoài dặn dò Chu Vi. Anh biết Lâm Giản sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc, mà anh đang có việc quan trọng phải hoàn tất ngay bây giờ.

Chu Vi gật đầu, cô bị tin tức Lâm Cương đột ngột qua đời làm choáng váng đến hồ đồ.

Khi bước ra cổng nhà tang lễ, Lâm Giản không chú ý bậc thang nên loạng choạng ngã nhào về trước. Trần Hoài đang định dẫn Chu Vi ra chỗ đậu xe nên đi cùng, anh nhanh tay kéo Lâm Giản lại, nhìn cô thở thoi thóp nhưng lực ném tay anh ra lại rất mạnh mẽ.

Anh rút tay về, cô liếc nhìn anh, ánh mắt như đao lạnh thấu xương. Lâm Giản ôm hũ tro cốt Lâm Cương tiếp tục đi ra ngoài.

Đầu cô bây giờ đau sắp vỡ ra, suy nghĩ dồn dập làm cô không thể phân biệt được đâu thực đâu hư.

Chắc chắn là có sai lầm ở đâu đó.

Chắc chắn là vậy.

Trước khi cô nghĩ kỹ càng, cô không muốn nhìn thấy bất kỳ ai, đặc biệt là Trần Hoài.

+++++++

Video rất đẹp, lời bài hát cũng ý nghĩa. Mình edit lời bài hát quá phèn, chỉ để các bạn đọc hiểu qua nội dung thôi, nếu không sát nghĩa thì thông cảm ha. Làm như mình có thù với thơ văn nhạc họa sao đó.

Bài hát: TỔ QUỐC SẼ KHÔNG QUÊN https://www.youtube.com/watch?v=RS4OLEdyvb4

Lời: Trương Nguyệt Đàm

Phổ nhạc: Tào Tiến

Giữa biển người mênh mông, tôi là ai trong những bọt sóng xô bờ

Tôi là ai trong đại quân chinh phục vũ trụ

Âm thầm cống hiến, đó là tôi trong con sông dài của sự nghiệp huy hoàng

Vĩnh viễn lao nhanh chính là tôi, không cần bạn biết về tôi

Không khát vọng bạn biết tôi, tôi sẽ hòa cả tuổi thanh xuân của mình vào dòng sông tổ quốc.

Núi biết tôi sông biết tôi, Tổ quốc sẽ không quên.

Sẽ không quên tôi, núi biết tôi sông biết tôi, Tổ quốc sẽ không quên.

Sẽ không quên tôi là ai trong đội ngũ đang tiến lên.

Trong tinh hà tôi là một ngôi sao rực rỡ trên hành trình đến vũ trụ.

Tôi là người chiến đấu vô tư trong thiên hà cộng hòa.

Luôn tỏa sáng chính là tôi, không cần bạn ca tụng tôi.

Không mong muốn bạn báo đáp tôi, tôi sẽ đem vinh quang hòa vào chòm sao tổ quốc.

Núi biết tôi sông biết tôi, Tổ quốc sẽ không quên và sẽ không quên tôi.

Núi biết tôi sông biết tôi, Tổ quốc sẽ không quên và sẽ không quên tôi.

Núi biết tôi sông biết tôi, Tổ quốc sẽ không quên và sẽ không quên tôi.

Sẽ không quên tôi sẽ không quên tôi.

++++++

Chú thích chỗ tác động chậm của súng mình tìm đọc một số trang mà không hiểu cho lắm. Theo như mình đọc thì nó kiểu thế này:

Báng súng là một trong những thành phần của súng trường nói chung, chức năng chính của nó là làm chậm hoặc bù lại tác động của thuốc súng cháy lên nòng khi viên đạn được phóng ra.

Khi ta bóp cò súng, cơ chế lò xo đập kim hỏa vào đuôi của viên đạn, kích hoạt kíp nổ. Chất nổ đẩy cháy tạo ra một lượng khí rất lớn. Áp suất của nó sẽ đẩy đầu đạn bay với vận tốc cực lớn, khoảng 300m/s.

Nhưng với loại súng ngắn, hóa chất nổ trong đạn không được thiết kế nổ ngay lập tức bởi có thể khiến cả khẩu súng phát nổ và có thể gây nguy hiểm tới tính mạng của người bắn. Do vậy, người ta đã thiết kế để hóa chất nổ tương đối chậm. Viên đạn di chuyển rất êm ái khỏi nòng súng, sau đó thuốc nổ cháy nhanh hơn tạo ra lực đẩy tối đa.

Sau khi bóp cò súng, khẩu súng sẽ bị giật lại theo định luật vật lý cơ bản (Định luật về chuyển động của Newton), đồng thời phát ra tiếng nổ lớn, bởi áp suất từ vụ nổ được giải phóng đột ngột.

Khi lao ra khỏi nòng súng, viên đạn xoay tròn với tốc độ rất nhanh do nòng súng được thiết kế có dạng rãnh xoắn. Điều này giúp cho viên đạn bay thẳng hơn trong không khí và khả năng bắn trúng mục tiêu tăng cao. Khi được bắn ra, viên đạn chịu một số lực khác nhau như lực cản không khí, lực xoay tròn, lực hồi chuyển... Do vậy, khi bay trong không khí, viên đạn sẽ không thể bay theo một đường thẳng hoàn hảo mà bay theo một quỹ đạo rất phức tạp. Thực tế, nó chỉ di chuyển gần như theo một đường thẳng khi ở khoảng cách gần, còn ở khoảng cách xa, nó di chuyển theo một đường hơi cong xuống phía dưới do chịu tác động của lực hấp dẫn.

Viên đạn còn có năng lượng động lực học rất lớn được sinh ra từ đốt cháy thuốc nổ trong đạn. Mà năng lượng động lực học của một vật thể bằng bình phương vận tốc của nó, nên nếu tốc độ của nó tăng gấp đôi, thì năng lượng động lực học sẽ tăng gấp 4 lần. Vật thể mất động lượng cành nhanh, thì lực nó tạo ra càng lớn. Khi bắn trúng, viên đạn chuyển năng lượng của nó vào mục tiêu và gây ra sự tàn phá khủng khiếp.

Cụ thể, một viên đạn được bắn ra từ khẩu trường trúng mục tiêu trong 1/10 giây có thể tạo ra một lực tương đương với một chiếc xe tải hạng nặng chỉ trong 10 giây. Hãy tưởng tượng bị đâm bởi một chiếc xe tải, bạn sẽ hiểu lực công phá của viên đạn khủng khiếp như thế nào.