Đèn Sáng Khi Người Đến

Chương 68




Lâm Giản bị Trần Hoài nhắc nhở, giật thót mình, lập tức chạy như điên về phía phòng bệnh.

Quả nhiên, giường bệnh trống không, tay chân Lâm Giản lạnh ngắt, người như rơi vào hầm băng: “Tại em, đều tại em…” cô lẩm bẩm một mình.

“Em đi thang máy xuống, anh đi thang bộ.” Trần Hoài nói rồi lại chạy đến bàn y tá, giọng nghiêm nghị: “Gọi ngay cho bảo vệ, bảo họ chú ý đến những người và xe ra vào. Đồng thời bảo họ giúp tôi kiểm tra camera an ninh ở tầng 6 khoa Tim mạch trong khoảng thời gian từ 7h12’ đến 7h15’.”

“Tôi… tôi nghe không kịp anh nói gì, hay là anh nói thẳng với bảo vệ luôn đi.” Cô y tá vẫn chưa hoàn hồn, đột nhiên nhìn thấy vẻ nghiêm nghị của Trần Hoài, cô lại thấy sợ, run rẩy bấm số đội trưởng đội bảo vệ, đưa máy cho Trần Hoài nghe.

Trần Hoài giải thích ngắn gọn đơn giản, anh cúp máy, chạy xuống cầu thang.

Lâm Giản chạy vào một trong những thang máy đi xuống dưới.

Nửa giờ sau, Lâm Giản và Trần Hoài thở hồng hộc quay về phòng bệnh, vẫn không tìm thấy Đổng Tự. Chạy vội vàng như vậy, hai người đều đổ mồ hôi ướt đẫm.

Trần Hoài nhận ra vừa nãy Lâm Giản chạy ra ngoài bằng chân trần, anh nhíu mày đi lại ghế lấy giày Lâm Giản đến, ước chừng ban nãy cô định ngồi ngủ tạm trên ghế nên đã cởi giày ra.

Chuyện phát sinh đột ngột nên ban nãy anh không chú ý, không biết cô có dẫm trúng vật gì sắc bén không.

“Trần Hoài, là tại em, nếu em không nhiều chuyện, không lo bao đồng thì tốt rồi… Đều tại em…” Lâm Giản không ngừng tự trách mình.

“Không sao, việc gì phải đến muốn tránh cũng không được.” Trần Hoài nhẹ giọng an ủi.

Lâm Giản nằm liệt trên giường bệnh Đổng Tự, Trần Hoài ngồi xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng nhấc đôi chân trần của cô lên. Vừa rồi có lẽ cô chạy ra ngoài rất nhiều đường, trên chân còn dính bùn đất dơ hầy, anh dịu dàng phủi đi, sau đó mới giúp cô mang giày vào.

“Trần Hoài, bây giờ làm sao? Tình trạng tim của Đổng Tự đã rất tệ rồi, nếu anh ấy có chuyện gì ngoài ý muốn thì sao đây?” giọng cô run rẩy, túm chặt tay Trần Hoài.

Trong vô thức, sự ỷ lại của cô vào Trần Hoài đã vượt qua cả Lâm Cương.

“Đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.” Trần Hoài vẫn rất bình tĩnh, không kinh sợ như Lâm Giản, anh trấn an cô, lại nói: “Bây giờ chúng ta qua bên chỗ bảo vệ xem lại hình ảnh ban nãy trước, xem có thể tìm được thông tin hữu ích nào không.”

“Dạ.” Lâm Giản gật đầu rồi đứng dậy theo Trần Hoài ra ngoài.

“Cô tìm bệnh nhân giường số 10 à?” cô y tá được Lâm Giản cứu ban nãy đã bình tĩnh lại, cô ấy đại khái biết việc gì xảy ra nên áy náy hỏi.

“Ừ, bây giờ chúng tôi qua bên bảo vệ kiểm tra camera, nếu cô nhìn thấy người đó xuất hiện ở phòng bệnh thì báo giúp chúng tôi nhé.”

“Được được.” Cô y tá gật đầu liên tục.

Trần Hoài và Lâm Giản cùng đến phòng bảo vệ xem camera giám sát. Xem đến thời gian xảy ra sự việc, lúc Lâm Giản và hai người lạ kia đánh nhau thì Đổng Tự ra khỏi cửa phòng bệnh, mặc chiếc áo sơ mi mà Lâm Giản mua cho anh, đi đến hướng thang máy.

Vừa lúc có thang máy đi xuống nên anh đi thẳng vào đó. Mấy phút sau, Lâm Giản thoát khỏi sự tấn công của hai người lạ mặt kia, Trần Hoài bước khỏi thang máy khác, vừa cùng lúc với thang máy Đổng Tự đi xuống.

Thời gian đó đủ để Đổng Tự xuống đến lầu một.

Theo camera, Đổng Tự tự nguyện đi xuống chứ không bị ai cưỡng chế.

“Hai tên côn đồ chạy theo hướng cầu thang bộ, may mà Đổng Tự không đi thang bộ.” Lâm Giản nhẹ nhàng thở ra.

“Hai tên kia đánh y tá để thu hút sự chú ý của em, bọn chúng phải có đồng bọn ở cùng tầng, thấy Đổng Tự đi xuống nên đã kịp thời tản ra đuổi theo Đổng Tự.” Trần Hoài sửa lại nhận định Lâm Giản.

Anh tiếp tục xem camera khác, thậm chí còn kiên nhẫn xem từng người ra vào cổng chính bệnh viện. Nhưng Đổng Tự và hai tên kia không hề xuất hiện trong camera cổng chính. Nếu thật sự muốn tránh sự theo dõi của bệnh viện, họ nhất định sẽ không chọn cửa chính. Cạnh bệnh viện có một khu dân cư, tường gạch bao quanh, luôn có những nơi không lắp camera giám sát, rất có thể họ từ bức tường phía sau bệnh viện ra ngoài, nơi đó là thiếu camera nhất.

Vì sự cố cố tình gây thương tích cho y tá, bảo vệ đã báo cảnh sát kịp thời, cảnh sát ở đồn gần đó đã đến. Trần Hoài giải thích ngắn gọn tình hình về việc Đổng Tự biến mất.

Đổng Tự không phải trẻ vị thành niên, phụ nữ hay người cao tuổi, chưa đến 24 giờ thì cảnh sát không thể lập án, nhân viên cảnh sát giải thích.

Trần Hoài lấy thẻ cảnh sát trong túi ra, mặt nghiêm nghị: “Người mất tích là quân nhân ở đồn biên phòng, anh ấy từng có qua lại với những người buôn bán cổ vật, tôi phụ trách đưa anh ấy về đây hợp tác với cục cảnh sát xx điều tra một vụ án khác. Vì sức khỏe anh ấy tạm thời có vấn đề nên mới phải nhập viện điều trị, hiện giờ anh ấy mất tích, tôi nghi ngờ anh ấy có thể chạy trốn và tiết lộ bí mật quân sự. Đề nghị các anh lập tức bố trí nhân sự phối hợp truy tìm tung tích anh ấy ngay lập tức.”

Lâm Giản nhìn Trần Hoài, không sửa lại lời anh.

Liên quan đến vấn đề bí mật quân sự, lại có hồ sơ tội phạm, tính chất vụ án khá nghiêm trọng, hai cảnh sát kia nhận thẻ cảnh sát của Trần Hoài xem xét, đi đến máy tính vào trang web nội bộ cảnh sát, kiểm tra tính xác thực thân phận Trần Hoài.

Sau khi xem lý lịch Trần Hoài, hai cảnh sát lập tức thay đổi thái độ, tựa như sợ bị Trần Hoài xem thường, thái độ xoay ngược 180 độ, “Hiện giờ anh định bố trí thế nào?”

“Trong đồn các anh có chó cảnh sát không?” Trần Hoài hỏi.

“Trong đồn chúng tôi không có.”

“Các anh tìm cách liên hệ với đơn vị khác điều đến cho tôi một chú chó cảnh sát, những người có thể làm việc được cũng điều đến đây, bắt đầu lấy bệnh viện là tâm rồi tỏa ra tìm kiếm. Thông báo đội cảnh sát giao thông, nhờ hỗ trợ lưu ý những giao lộ lân cận bệnh viện trong khoảng thời gian 7h15 về sau. Thời gian rất gấp, cần phải nhanh chóng hành động.”

“Được, chúng tôi sẽ đi ngay.” Quân hàm Trần Hoài nói cao không cao nhưng ít nhất cũng cao hơn họ 2 bậc, hai người cảnh sát kia nói rồi chào đúng quy định.

“Tôi sẽ quay lại khoa Tim mạch của bệnh viện trước. Khi các đồng nghiệp khác và chó cảnh sát đến, họ sẽ đến đó tìm tôi. Nếu nhân sự không đủ tạm thời để qua một bên nhưng nhất định phải tìm được cho tôi một con chó cảnh sát trong thời gian sớm nhất.” Trần Hoài như còn việc quan trọng phải làm, nói xong thì quay về phòng bệnh cùng Lâm Giản.

Thời gian này chưa quá muộn, người lui tới trong bệnh viện còn khá đông, hơn nữa buổi tối tầm nhìn hạn chế, cứ lang thang không có mục đích tìm kiếm chẳng khác gì mò kim đáy biển.

Anh cần nhất bây giờ là chó cảnh sát được huấn luyện bài bản.

Sau khi Trần Hoài về phòng, anh đi thẳng đến bàn đầu giường Đổng Tự.

“Anh tìm gì vậy?” Lâm Giản hỏi.

“Nitroglycerin không còn, Đổng Tự đã mang theo.” Trần Hoài mở ngăn tủ đầu tiên của tủ đầu giường, những tấm ảnh mà Đổng Tự thường lấy ra xem cũng đặt ở đó, bây giờ không còn nữa.

“Thuốc và ảnh chụp?” Lâm Giản kịp hiểu ra.

“Ừ. Anh ấy mang theo bên người, anh ấy nếu nhớ phải mang thuốc bên mình thì ý là chỉ muốn trì hoãn đến sáng mai, đợi phiên tòa Lâm Cương xong thì sẽ quay lại bệnh viện. Anh ấy không muốn mình có chuyện gì ngoài ý muốn, nếu thuận lợi thì chúng ta sẽ gặp anh ấy vào sáng mai, ở phiên tòa của Lâm Cương.” Trần Hoài lên tiếng an ủi.

“Nhưng với điều kiện như anh nói là mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, hai tên côn đồ kia – chắc là tay chân Bao Đỉnh? Giao dịch cuối cùng của Bao Đỉnh thất bại, cảnh sát không chỉ thu giữ được nhiều cổ vật mà còn bắt giữ một số lượng lớn tay chân của hắn. Hắn ta chắc hẳn đã nghĩ đến việc Đổng Tự đưa bản đồ địa hình cho cảnh sát. Trước kia anh nói chủ quán trọ là anh em kết nghĩa của Bao Đỉnh, Bao Đỉnh vì tự bảo vệ bản thân mà còn bắn chết hắn ta, huống chi là Đổng Tự đã tiết lộ tin tức. Em chỉ sợ Đổng Tự không may gặp phải mấy tên kia.” Giọng Lâm Giản rất nhẹ.

Nghĩ đến kết cục tệ nhất, cô không thể ngồi yên.

“Đúng rồi, Đổng Tự chắc có mang điện thoại, chúng ta gọi cho anh ấy xem.” Cô đột nhiên nhớ tới một việc, nói rồi lập tức lấy điện thoại bấm số Đổng Tự. Không hề bất ngờ, đầu dây kia đã khóa máy.

Đổng Tự vốn chỉ muốn tránh Lâm Giản và Trần Hoài, tránh cuộc giải phẫu nguy hiểm chưa biết thế nào vào tối nay. Nếu lỡ như trong quá trình giải phẫu có biến cố, không thể gặp được Lâm Cương, anh và Lâm Cương đều rất tiếc nuối.

Cho nên anh mới tìm cách trốn Lâm Giản.

Vừa ra khỏi thang máy tầng dưới, trong đám đông nhốn nháo, Đổng Tự chú ý ngay đến mấy người đàn ông lực lưỡng lạ mặt đang thở hổn hển chạy xuống, nhìn qua là người có võ nghệ. Trực giác anh biết những kẻ đó đang tìm mình.

Đổng Tự ban đầu định đi thang máy lên, nhưng mấy người hung hãn kia đi ra từ thang máy bên cạnh, anh không còn cách quay lại, chỉ lẫn vào đám đông mà ra ngoài, sau đó anh đi về phía bức tường phía sau. Không biết bằng cách nào mà đám người kia phát hiện tung tích Đổng Tự, nhanh chóng đuổi theo.

Đổng Tự trèo tường ra ngoài, phát hiện khu vực cạnh bệnh viện là khu phố cũ, trong lòng anh còn chút ấn tượng với khu vực này. Anh muốn thoát khỏi bọn người kia nhanh chóng, quanh co đi vòng qua những chỗ hẻo lánh.

Đám người kia vẫn đuổi theo không rời, Đổng Tự chạy đến một đầu hẻm nhỏ thì thấy ngực mình bắt đầu co thắt, cơn đau quặn lên, có lẽ vừa rồi chạy quá nhanh mà nên. Anh cần tìm một chỗ nghỉ ngơi uống thuốc ngay.

Đổng Tự nhìn một vòng, thấy đống rác to, nhanh chóng ẩn người vào đó.

Tim càng lúc càng đau, anh sờ soạng túi quần.

Anh mò mẫm rất nhiều lần nhưng không có.

Vừa rồi chạy đến đầu hẻm anh vấp phải một thanh gỗ ngã lăn ra, có thể lọ thuốc bị rơi ở đó.

Đổng Tự đang định rời khỏi đống rác ra lấy thuốc nhưng đã nghe tiếng bước chân của đám người kia đuổi tới. Anh dựa vào đống rác bốc mùi nồng nặc, bất động, cảm nhận cơn đau thắt ngực dồn dập chưa từng có.

Ý thức ngày càng mơ hồ, anh không còn sức để đứng dậy đi tìm thuốc, điều duy nhất anh lo lắng là lấy hai tấm ảnh trong túi quần ra.

May mắn, ảnh không bị mất.

Thật may.

Màn đêm tăm tối, tiếng bước chân chạy vụt qua.

Nhưng anh không còn sức lực để đi ra đầu hẻm tìm lại thuốc.

Anh dùng chút sức lực cuối cùng, nâng bức ảnh trên tay áp vào mặt.

Xa cách nhiều năm, không biết cha mẹ, gia đình có khỏe không.

Xa cách nhiều năm, không biết Lâm Cương hiện giờ gầy hơn hay béo hơn, hay là đẹp trai hơn.

Anh thật sự rất muốn biết.

Anh nghĩ lẽ ra mình nên quay lại gặp Lâm Cương sớm hơn.

Anh nghĩ đến đây, lòng bàn tay đang cầm tấm ảnh vô thức siết chặt lại, tựa như làm thế anh mới có thể đến gần Lâm Cương hơn.

Vài giờ sau, hai người cảnh sát mới quay lại, mấy chiếc xe cảnh sát cũng chạy đến, động tĩnh lớn vậy nên người trong bệnh viện bàn tán xôn xao, còn tưởng là có sự cố gì trong lúc chữa bệnh.

Một cảnh sát dắt chó đến, Trần Hoài đưa chiếc quần Đổng Tự đã thay ra cho nó ngửi, sau khi đánh hơi vài lần thì chú chó cảnh sát bắt đầu sủa gâu gâu.

Trần Hoài đang định dẫn chó cảnh sát chạy xuống thì cửa thang máy mở ra, ông cụ giường bên được đẩy khỏi thang máy.

Rất nhiều người trong thang máy bước ra, tất cả đều là người nhà của ông cụ, Cố Tự Giang là bác sĩ chính trong cuộc phẫu thuật cũng bước ra.

“Người anh em, xin lỗi cậu, phim của ông cụ chụp không rõ ràng nên khi bắt đầu giải phẫu mới biết tình hình thực tế tệ hơn dự kiến rất nhiều, may là đã vượt qua được thời gian nguy hiểm. Bạn cậu phải chờ lâu rồi, Tiểu Hoàng, cậu làm công tác chuẩn bị cho bệnh nhân chuẩn bị phẫu thuật, tôi với nhóm Tiểu Thương đi ăn trước, nửa tiếng sau thì có thể tiến hành phẫu thuật.” Cố Tự Giang thần sắc mệt mỏi, có thể biết được ca phẫu thuật trước đó khó khăn thế nào. Anh ấy mới từ phòng mổ ra ngoài cùng người nhà bệnh nhân, dĩ nhiên không biết sự cố phát sinh trước đó.

Cố Tự Giang bình thường cũng có những trường hợp khi bắt đầu mổ rồi mới phát hiện các tổn thương bên trong nghiêm trong khác xa với kết quả trên báo cáo CT hoặc siêu âm doppler màu trước đó, thường những trường hợp ngoài ý muốn này thì thời gian phẫu thuật kéo dài ra, anh gặp mãi thành quen, cho nên lúc nói vẫn bình thường.

“Bác sĩ Cố, anh vào phòng mổ từ một giờ chiều, đứng suốt hơn tám tiếng rồi, chúng tôi tập trung tinh thần mấy tiếng đồng hồ còn không được, huống hồ phải tập trung cao độ để giải phẫu. Anh bận rộn cả ngày mệt lắm rồi, hay là nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại thực hiện phẫu thuật tiếp.”

“Đúng đó, ngại quá bác sĩ Cố, ban nãy chúng tôi lỗ mãng, chúng tôi vì lo lắng quá mức thôi, xin anh đừng để bụng.”

“Bác sĩ Cố, chắc anh khát lắm rồi, đi uống miếng nước nghỉ ngơi rồi tính sau.”

“Bác sĩ Cố, chúng tôi thành thật xin lỗi anh.”

Người nhà ông cụ đều mang vẻ ngượng ngùng, trước đó họ nghi ngờ lung tung, thậm chí còn gây ầm ĩ bên ngoài cửa phòng phẫu thuật, chỉ thiếu điều xông thẳng vào phòng mổ phá dỡ đập đồ, bây giờ lại nói năng đầy kính nể, ngưỡng mộ và biết ơn Cố Tự Giang.

“Tôi không sao, mọi người chăm sóc ông cụ tốt là được.” Cố Tự Giang hiển nhiên không so đo với họ, thuận miệng đáp lời một câu rồi hỏi Trần Hoài: “Cậu định đi đâu thế, có chuyện gì à?”

“Một giờ trước Đổng Tự mất tích.”

“Sao lại vậy?” Cố Tự Giang cau mày.

“Anh ấy muốn sáng mai gặp được một người mà anh ấy mong nhớ đã nhiều năm, cho nên cố ý tránh mặt chúng tôi. Nhưng mà có thể anh ấy không nhận ra mình là mục tiêu theo dõi của đám tội phạm, tình hình hiện giờ có thể khá nguy hiểm, vì vậy tôi muốn tìm ra anh ấy ngay.” Trần Hoài giải thích đơn giản súc tích.

“Tim anh ấy không thể chịu đựng kích thích lớn hoặc vận động mạnh, thế này đi, tôi đi cùng cậu, nếu lúc tìm được anh ấy có chuyện gì thì tôi có thể hỗ trợ ngay.” Cố Tự Giang không hỏi thêm một lời, muốn cùng Trần Hoài đi ra ngoài.

“Cũng được.” Đề nghị Cố Tự Giang hợp lý, Trần Hoài đồng ý ngay.

Từ thang máy ra đến lầu một, chú chó cảnh sát chạy nhanh về phía trước, Trần Hoài, Lâm Giản và Cố Tự Giang ba người nhanh chân đuổi theo. Cố Tự Giang chạy không được bao lâu thì thấy áo blouse trắng dài vướng víu, vừa chạy vừa cởi áo tiện tay ném áo blouse sang một bên.

Chó cảnh sát chạy đến bức tường ở điểm mù của camera, sau đó sủa với bức tường.

Trần Hoài ôm chó cảnh sát nhảy lên tường bằng tay không, Cố Tự Giang ở sau khom người cho Lâm Giản dẫm lên vai anh lấy đà leo lên tường, Trần Hoài ở trên kéo cô, cuối cùng anh mới kéo Cố Tự Giang.

Ba người hợp tác đều tay, tốc độ cực nhanh.

Mấy cảnh sát theo sau đương nhiên là chậm hơn rất nhiều.

Chú chó cảnh sát đi ra ngoài góc tường, lại lao về phía con đường nhỏ, ba người theo sát, chạy lòng vòng gần nửa tiếng, cuối cùng chạy vào con hẻm nhỏ cũ nát.

Đầu hẻm có nhiều thanh gõ vứt bỏ ngổn ngang, nhìn ra được có những dấu vết mới. Lâm Giản chạy sau cùng, nhìn thấy đống cây chắn đường, chân cô bất giác nhũn ra.

Đổng Tự, anh phải đợi chúng tôi. Lâm Giản thầm niệm trong lòng hết lần này đến lần khác.

Chạy một quãng đường dài như vậy, thể lực của cô với Trần Hoài và Cố Tự Giang kéo dần ra, Lâm Giản bị lạc trong con hẻm tối một lúc.

“Trần Hoài!” cô hét lên, không có ai trả lời, chỉ đành chạy về trước theo bản năng.

Con chó cảnh sát tiếp tục chạy dọc hẻm, sau nhiều vòng, cuối cùng dừng lại ở một góc hẻm, bắt đầu sủa như điên.

Góc này rác chất thành đống, ánh sáng lờ mờ che khuất tầm nhìn.

Trần Hoài và Cố Tự Giang chạy nhanh, đứng cho mắt thích nghi với ánh sáng ở đây. Hai người ngồi xổm xuống, moi mớ rác chất bên ngoài ra, quả nhiên thấy Đổng Tự ngồi khuất sau đống rác khổng lồ bên trong cùng.

Hai người nhanh chóng đưa Đổng Tự ra khỏi bãi rác, đặt nằm trên đất. Cố Tự Giang thăm dò mạch Đổng Tự, không còn nhịp tim, anh không nói một lời, quỳ xuống hồi sức tim phổi cho Đổng Tự. Đương nhiên động tác của bác sĩ chuyên nghiệp thì tư thế chuyên nghiệp hơn Trần Hoài học qua khóa huấn luyện cấp cứu trong quân đội rất nhiều.

Cố Tự Giang thực hiện xen kẽ ép ngực và hô hấp nhân tạo, Trần Hoài thấy anh bận rộn nên chủ động yêu cầu hỗ trợ ép ngực. Cố Tự Giang đồng ý, Trần Hoài ép ngực, anh tập trung hô hấp cho Đổng Tự.

Một lúc sau, cả hai đều đổ mồ hôi như mưa.

Đổng Tự vẫn không có phản ứng.

“Thời gian vàng là mấy phút?” Trần Hoài đột nhiên hỏi.

“Ngắn gọn là trong vòng 4 phút sau khi tim ngừng đập, nếu không nó sẽ gây tổn thương không thể phục hồi cho não và các cơ quan quan trọng.” Cố Tự Giang bớt thời gian đáp một câu.

“Xác suất có mấy phần thành công?”

“Cố gắng hết sức rồi tính.” Cố Tự Giang nói rồi lại cúi xuống hô hấp nhân tạo.

Tiếng Lâm Giản vọng tới từ con hẻm bên cạnh.

“Tôi có thể lo một mình, cậu đi dẫn đường đi.” Cố Tự Giang biết những con hẻm này quanh co lòng vòng, nếu không biết có thể không tìm được đến nơi.

“Ừ.” Trần Hoài gật đầu đứng dậy, chợt hỏi, “Còn phải tiếp tục bao lâu?”

“Theo tính toán tệ nhất thì cố thêm 5 phút nữa, nếu vẫn không có phản ứng thì phải chấp nhận số phận.”

“Biết rồi.” Trần Hoài gật đầu, đi về trước, đi được nửa đường thì lại đột ngột chạy trở về, giúp Cố Tự Giang tiếp tục cấp cứu.

Năm phút nhanh chóng trôi qua, nhưng Lâm Giản vẫn chưa tìm được nơi này. Có lẽ cô đã lạc đường.

Trần Hoài đứng lên đi về trước, đi một đoạn lại quay về, ngồi xổm xuống nói với Cố Tự Giang.

Lâm Giản càng lo lắng, cô càng hỗn loạn.

Cảm giác chạy đua với thần chết từng giây này thật sự làm tim đập loạn xạ, đầu óc cô trống rỗng, cô chạy đến đầu hẻm mà không biết nên chạy đi đâu tiếp theo. Cô cảm thấy mình như rơi vào cơn ác mộng, chỉ với một phần vạn xác suất, cô ước mình chỉ là đang trong cơn ác mộng.

Sau khi tỉnh dậy, cảnh tượng cô sợ hãi nhất sẽ biến mất.

“Lâm Giản, tìm được Đổng Tự rồi.” Giọng Trần Hoài đột nhiên vang lên sau lưng, không nghe ra buồn hay vui.

“Anh ấy… thế nào?” Giọng cô run rẩy đến cực hạn, mặc dù hỏi nhưng cô không muốn anh trả lời.

Trần Hoài không đáp, đúng như cô đoán, chỉ quay lại dẫn đường.

Quẹo qua quẹo lại, không biết qua bao lâu, Trần Hoài đưa cô đến con hẻm nhỏ ngược hướng.

Từ xa, cô đã nhìn thấy Cố Tự Giang ngồi sụp trên đất, bên cạnh có một người nằm thẳng, nhìn như đang ngủ yên bình.

“Qua đời bao lâu rồi?” Giọng Trần Hoài bình tĩnh. Người quen với sống chết như anh thì lạnh lùng cũng bình thường.

“Chỉ có vết cứng ở hàm dưới, không có vết gì khác. Dự đoán qua đời khoảng một giờ trước.”

“Không có vết thương bên ngoài?”

“Không. Đột tử do bệnh phì đại tim phát tác.” Giọng Cố Tự Giang đờ đẫn. Anh nói xong, Trần Hoài móc túi lấy ra gói thuốc, móc ra hai điếu ném cho Cố Tự Giang một điếu.

Lâm Giản bước càng lúc càng chậm, nhưng vẫn đi đến cạnh Đổng Tự.

Vừa rồi Trần Hoài và Cố Tự Giang đào đống rác ra nên giờ nó bốc mùi tanh tưởi.

“Đổng Tự, bác sĩ Cố đã mổ xong rồi, anh mau đứng lên quay lại bệnh viện đi, đến lượt anh phẫu thuật rồi.” Lâm Giản đỡ Đổng Tự dậy, nhưng dù cô cố gắng thế nào thì Đổng Tự vẫn nằm trên đất không hề phản ứng, “Đổng Tự, em biết anh chạy tới chạy lui mệt mỏi quá rồi, anh mau đứng lên đi, phẫu thuật xong anh có thể đi gặp Lâm Cương. Mà nếu không được, chúng em sẽ tùy anh, chậm thêm một ngày rồi phẫu thuật cũng không quan trọng, chờ ngày mai Lâm Cương có kết luận án rồi thì anh quay lại bệnh viện phẫu thuật cũng được. Lâm Cương còn chờ anh, anh đừng giận, nhanh đứng lên đi, bây giờ em đưa anh đến tòa án, chúng ta đợi ở đó trước, ngày mai chỉ cần tòa án mở cửa là anh có thể nhìn thấy Lâm Cương---”

“Giản Giản---” Trần Hoài thấy vậy muốn kéo Lâm Giản ra nhưng vô dụng, “Sống chết có số, nếu anh ấy không về đây thì với tình trạng bệnh của anh ấy, ở bên đồn biên phòng kia thì tình thế cũng giống nhau.”

“Em không quan tâm! Đổng Tự, đứng dậy cho em!” Cô tiếp tục điên cuồng hét lên, phát hiện mình vẫn không đỡ nổi Đổng Tự, cô lại tóm lấy Cố Tự Giang như túm cọng rơm cứu mạng, “Bác sĩ Cố, anh là chuyên gia, may mà có anh ở đây, chắc chắn anh có cách cứu Đổng Tự, anh mau thử xem sao, cầu xin anh…”

“Lâm Giản, người chết đã xuất hiện tình trạng cứng người rồi, tôi xin lỗi.” Giọng Cố Tự Giang nặng nề, khi nói nhìn Trần Hoài, Trần Hoài không đáp. Cố Tự Giang lại đứng yên bên cạnh.

“Trần Hoài, bác sĩ Cố là bạn anh, anh xin anh ấy đi!” Cô không từ bỏ ý định, còn bảo Trần Hoài giúp mình.

“Giản Giản…” Trần Hoài giơ tay muốn trấn an cô.

Cô đẩy tay Trần Hoài ra, “Em tự làm!” Lâm Giản nói rồi thì bắt chước tư thế của Trần Hoài khi trước, dùng sức ấn vào lồng ngực lạnh băng của Đổng Tự. Sức cô ấn rất mạnh làm người Đổng Tự nhúc nhích.

“Đổng Tự, anh cố gắng lên, lát nữa chúng em đưa anh về bệnh viện là được, anh cố gắng lên, anh nghĩ đến Lâm Cương mà cố gắng lên cho em, anh đợi anh ấy đã nhiều năm như vậy, chỉ còn một buổi tối, anh nhất định phải kiên trì để gặp anh ấy! Không chỉ là việc của riêng anh, Lâm Cương cũng đã đợi anh nhiều năm như vậy, anh nói Lâm Cương làm sao bây giờ! Anh đứng dậy cho em!” Cô dùng hết sức mình, vừa ấn vừa nói với Đổng Tự, cô muốn đánh thức Đổng Tự dậy.

Cố Tự Giang ở khoa Tim mạch nhiều năm, do đặc thù và tính chất đột ngột của bệnh này, tỉ lệ tử vong của bệnh nhân khoa này tương đối cao, anh tự cho là mình đã quen nhìn việc sống chết, hơn nữa do đặc thù nghề nghiệp, chỉ cần anh đặt tay lên ngực, mình không thẹn với lòng thì không có cảm xúc đặc biệt trước cảnh sinh ly tử biệt.

Thế nhưng nhìn Lâm Giản trước mặt, lần đầu tiên anh thấy xúc động.

“Tôi xin lỗi.” Cố Tự Giang vỗ vai Trần Hoài, giọng không phải không có ẩn chứa sự tự trách mình.

Câu này, thật ra anh nói với Lâm Giản.

Chỉ có điều Lâm Giản không có thời gian mà chú ý.

“Không liên quan đến cậu. Mạng trên bàn mổ cũng là mạng, cậu đã làm rất tốt.” Trần Hoài đáp.

Việc ép ngực rất tốn sức, vừa rồi Lâm Giản đã chạy hơn nửa giờ, không ấn được bao lâu, cô đã hết sức.

Chú chó cảnh sát biến mất ban nãy đã quay lại, ngậm một hũ thuốc trong miệng, để xuống cạnh Lâm Giản.

Trần Hoài ngồi xuống định cầm lọ thuốc.

Nhưng mà Lâm Giản chợt dừng tay ép ngực, bàn tay định cầm lọ thuốc của Trần Hoài chợt cứng đờ.

Lâm Giản cúi đầu nhìn đồ mà chú chó mới mang về, là nitroglycerin mà mấy hôm trước cô vừa mua, Đổng Tự cố ý mang theo bên mình, có vẻ là lúc chạy trốn bọn người kia thì làm rơi, ở đây tối đen, cho nên anh không tìm được thuốc cứu mạng mình.

Lâm Giản mở lọ thuốc lấy ra một viên, cạy mở miệng Đổng Tự, bỏ một viên vào.

Nếu như bình thường, ngậm thuốc vào chờ tầm trên dưới năm phút là có thể giảm bớt bệnh tình.

Cô làm xong, lấy lòng bàn tay lau sạch những rác rưởi dơ bẩn trên mặt Đổng Tự, rồi lại nhặt sạch rác còn vương trên người anh. Lau đến lòng bàn tay anh, Lâm Giản mới chú ý thấy bàn tay phải anh nắm chặt, Lâm Giản cẩn thận mở ra, mới thấy trong đó là hai bức ảnh chụp.

Không cần nhìn cô cũng biết đó là ảnh gì.

Một tấm ảnh căn cước của Lâm Cương ố vàng, còn một tấm là ảnh chụp gia đình anh.

Trước khi đi, chắc chắn anh rất muốn, rất muốn được nhìn thấy người đã xa cách nhiều năm: Lâm Cương, và cả gia đình anh.