Đèn Sáng Khi Người Đến

Chương 66: Bất cứ lúc nào cũng phải nhớ, anh luôn ở đây




Buổi tối khám cấp cứu không nhiều bệnh nhân, bác sĩ trực hỏi Đổng Tự về tình hình cơ bản, khám nhịp tim anh tạm thời không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng hiện giờ các bộ phận khác đã hết giờ làm nên đề nghị anh ngày mai đến kiểm tra toàn diện.

“Bạn anh đi họp ở nơi khác, ngày mai về. Lúc đó đến phòng anh ấy.” Trần Hoài nói với Lâm Giản.

“Vậy cũng được.” Lâm Giản nhìn sắc môi Đổng Tự không còn tím tái như ban nãy, có lẽ tác dụng của thuốc nitroglycerin, cô nặng nề gật đầu.

Ba người lại rời bệnh viện, Lâm Giản đưa Trần Hoài và Đổng Tự về khách sạn. Chỉ có điều cô không yên tâm nên thuê một phòng tiêu chuẩn cho Trần Hoài và Đổng Tự, mình thì ở phòng cũ của Trần Hoài.

Cô không thể chịu nổi bất kỳ gió thổi cỏ lay nào nữa.

Trần Hoài không phản đối.

Sáng sớm hôm sau, Trần Hoài đưa Đổng Tự đến khoa tim mạch của bệnh viện để tìm bạn mình. Khi đi thang máy lên tầng khoa tim mạch, nhìn thấy lời giới thiệu các bác sĩ trong khoa được dán trên tường, Lâm Giản mới biết người bạn Trần Hoài là nhân vật số một của khoa.

Bọn họ đến khá sớm, trước đó có lẽ Trần Hoài đã chào hỏi qua nên Cố Tự Giang đợi họ sẵn trong phòng. Có vẻ là di chuyển cả ngày đêm nên sắc mặt Cố Tự Giang hơi mệt mỏi.

“Được lắm, bao nhiêu năm không gặp, tôi còn tưởng cậu bốc hơi khỏi mặt đất này rồi chứ, may mà số điện thoại tôi không đổi, tối qua nhận điện thoại cậu tôi còn tưởng ảo giác đấy.” Cố Tự Giang vừa thấy Trần Hoài xuất hiện ở cửa đã bước tới đấm anh một phát vào ngực, giọng sang sảng vui vẻ.

Đoán chừng Cố Tự Giang tầm tuổi Trần Hoài, nhưng trên bảng giới thiệu bên ngoài nói anh là Trưởng khoa, Lâm Giản nghĩ thế thì không thể kiềm được mà đánh giá Cố Tự Giang trước mặt.

Cố Tự Giang có phong thái đĩnh đạc, tuy mặc áo blouse vẫn tôn lên dáng người cao ráo hoàn hảo. Do nhiều năm làm việc trong bệnh viện nên nước da anh trắng trẻo hơn Trần Hoài và Đổng Tự. Mặc dù đứng trước Trần Hoài mà người đàn ông này không hề thua kém.

“Bạn học của anh.” Trần Hoài thản nhiên thoát thân khỏi sự chào đón nồng nhiệt của Cố Tự Giang, giới thiệu ngắn gọn với Lâm Giản.

“Bạn học gì chứ? Sao cậu không nói chúng ta là bạn từ tiểu học tới trung học? Bạn bè thân mới đúng chứ? Đi bộ đội làm như ghê gớm lắm à, động chút thì biến mất, làm tôi suốt ngày cứ nghĩ có phải cậu đang làm nhiệm-vụ-cơ-mật-quốc-gia, không dám quấy rầy cậu.” Cố Tự Giang nói xong thì quay lại ngồi xuống trước máy tính, ngoại trừ vẻ nhiệt tình ban đầu thì anh đã quay về trạng thái bình thường.

Nhìn dáng vẻ thì bình thường có lẽ anh cũng là người không thể hiện vui – giận ra ngoài. Sự kích động ban đầu chỉ là ngoại lệ.

“Gia đình có tiền sử bệnh không?” Cố Tự Giang bắt đầu nhập lịch sử bệnh án trên máy tính.

Đổng Tự thành thật trả lời các câu hỏi.

Không bao lâu, Cố Tự Giang lại xem xét đầu ngón tay, mí mắt Đổng Tự, tiếp tục hỏi.

Mấy người trẻ tuổi mặc áo blouse từ ngoài tiến vào, nhìn vẻ non nớt ấy chắc là sinh viên thực tập, thấy trong phòng có người thì nghĩ mình đến muộn hơn Cố Tự Giang, tất cả đều có vẻ thấp thỏm, có thể thấy bình thường Cố Tự Giang giáo dục rất nghiêm khắc.

“Chào thầy Cố.” Mấy người thanh niên kia chào hỏi rồi ngồi xuống trước bàn máy tính.

Cố Tự Giang đáp lời, tay vẫn gõ chữ liên tục, “Trước tiên kiểm tra tất cả những mục tôi liệt kê trên đây, sau khi có kết quả thì mang đến tìm tôi. Hôm nay tôi có hai cuộc phẫu thuật, nếu thuận lợi thì tầm bốn giờ sẽ xong. Nếu kết quả của anh có sớm thì đến đây đợi tôi một lát.” Cố Tự Giang in chỉ định ra, đóng dấu đưa cho Đổng Tự. Anh lấy bút nhét vào túi, đứng dậy: “Mọi người theo tôi đi kiểm tra phòng bệnh.”

Mấy sinh viên kia kính cẩn gật đầu, đứng ngay dậy đi theo sau Cố Tự Giang.

Trần Hoài và Lâm Giản đi cùng Đổng Tự làm các hạng mục kiểm tra mà Cố Tự Giang liệt kê. May mà họ đi sớm, Cố Tự Giang lại kê yêu cầu nhanh nên Đổng Tự đi làm kiểm tra rất nhiều thứ không cần xếp hàng.

Nhưng cho dù vậy thì có đủ kết quả kiểm tra đã là chiều hôm đó.

Cố Tự Giang xem phim, điện tâm đồ, báo cáo siêu âm doppler của Đổng Tự, cau mày lại, không nể tình mà nói: “Tình trạng hiện tại của anh rất nghiêm trọng, làm thủ tục nhập viện ngay lập tức. Cần thực hiện phẫu thuật lắp máy tạo nhịp tim để điều chỉnh sức co bóp tim cho anh.”

“Mấy ngày nay tôi có việc phải làm, sau hai ngày nữa tôi sẽ đến làm thủ tục nhập viện.” Đổng Tự vẫn lo chuyện của Lâm Cương.

“Mạng của anh, tùy anh quyết định.” Cố Tự Giang nói ngắn gọn. Đổng Tự còn đang hỏi han thì đã có bệnh nhân mới và người nhà của họ xếp hàng chờ ở cửa.

“Đổng Tự, dù sao vẫn còn hai ngày nữa. Chúng ta làm thủ tục nhập viện trước đi.” Lâm Giản thuyết phục, thấy Cố Tự Giang bận rộn tối mày tối mặt, có lẽ mấy ngày sau vẫn bận như thế, nên hỏi thăm chừng: “Bác sĩ Cố, xin hỏi thời gian phẫu thuật của Đổng Tự nhanh nhất là ngày nào ạ?”

“Trước khi phẫu thuật cần kiểm tra định kỳ, theo dõi hai ngày. Tuần này lịch phẫu thuật của tôi đã xếp kín rồi, nhanh nhất chỉ có thể là tối ngày kia, tôi sẽ bổ sung một ca vào ngày đó.” Cố Tự Giang đáp.

“Tối ngày kia không được. Có thể thu xếp vào đêm khuya ngày kia được không? Cùng một ngày nhưng trễ hơn thôi.” Đổng Tự lại hỏi.

“Làm thủ tục nhập viện trước đã, thời gian phẫu thuật sẽ sắp xếp sau.” Trần Hoài đưa ra ý kiến cho Đổng Tự.

Khoa tim mạch bệnh viện nổi tiếng nên giường bệnh chật cứng, Trần Hoài không nhờ Cố Tự Giang sắp xếp. Sau khi làm thủ tục nhập viện cho Đổng Tự, anh ấy ở tạm trên giường trong hành lang. Lâm Giản ở bên cạnh xem xét các kết quả kiểm tra của Đổng Tự, lấy mấy tấm chụp lại.

“Chờ có người xuất viện sẽ chuyển anh vào phòng bệnh.” Một hộ lý đến giải thích.

“Không sao.” Đổng Tự gật đầu, rồi nói với hai người Lâm Giản, “Tôi đã ở bệnh viện nên hai người yên tâm, hai người về đi.”

“Trần Hoài… hay là anh ở lại đây với Đổng Tự, đêm nay em về nhà trước, ngày mai đổi ca cho anh về nghỉ.” Lâm Giản hỏi ý Trần Hoài.

“Em về nghỉ sớm đi.” Trần Hoài gật đầu, không nói gì thêm.

Lâm Giản xuống thang máy bệnh viện, quay lại xe, hít một hơi rồi đăng nhập weibo.

Cô tìm kiếm hai chữ ‘Đổng Tự’, trên weibo hiện lên thông tin về nơi làm việc, cả địa chỉ nhà cha mẹ Đổng Tự. Cha mẹ anh đều là giám đốc điều hành một công ty niêm yết, sống ở biệt thự cao cấp khu Giang Cảnh. Trên mạng còn tìm được lý lịch của cha anh, xem ra là người có năng lực.

Chủ đề trên mạng vẫn còn nóng, nhưng điểm chú ý từ chuyện Đổng Tự làm việc tốt đã kéo xa thành chuyện khác. Sau tin tức của weibo Trọng Giả kia, trên mạng đã miêu tả Đổng Tự thành một người dựa thế gia đình mà đùa giỡn tình cảm, ngay cả việc cha mẹ anh ở khu biệt thư cao cấp cũng bị phóng đại lên. Một số người thậm chí còn đùa rằng có phải cha mẹ anh tay chân không sạch sẽ, thao túng giá cổ phiếu, nếu không sao một công ty niêm yết bình thường mà có thể mua được biệt thự cao cấp này nọ.

Lâm Giản biết Đổng Tự tại sao có nhà mà không về, không phải anh không về, mà là về không được.

Cho đến giờ, gia đình anh vẫn không tha thứ cho anh.

Lâm Giản vốn còn mơ tưởng, sau khi Lâm Cương ra ngoài, hai người sẽ đến nhà Đổng Tự nhận lỗi, đã qua nhiều năm thế rồi, chắc sẽ có cơ hội 50% là được gia đình Đổng Tự thông cảm.

Tuy nhiên, vì chuyện ngoài ý muốn hiện tại mà những điều tốt đẹp cô mơ ước có vẻ sẽ thất bại.

Cô phải tìm cha mẹ Đổng Tự trước khi những bình luận xấu trên mạng ảnh hưởng đến đời sống thực của họ, nếu không sẽ không còn cơ hội.

Nhân việc Đổng Tự phải làm phẫu thuật, có thể mượn cớ phẫu thuật này để nói chuyện với cha mẹ Đổng Tự, trên đời này có lẽ không có cha mẹ nào biết được con trai mình đứng trước cuộc phẫu thuật lớn mà có thể tàn nhẫn thờ ơ.

Dĩ nhiên nếu đặt trong hoàn cảnh gia đình như của cô thì sự kiện này dù xác suất rất nhỏ vẫn có thể xảy ra.

Lâm Giản ghi nhớ công ty cha mẹ Đổng Tự làm việc. Cô lái xe đến cửa hàng in bên đường, in báo cáo kiểm tra của Đổng Tự mà ban nãy cô chụp lại ra, sau đó về nhà.

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Lâm Giản nhìn sắc mặt tái nhợt của mình, trang điểm nhẹ rồi ra ngoài. Cô lái xe thẳng đến khu công nghiệp mà công ty cha mẹ Đổng Tự làm việc, công ty nằm trong khu công nghệ cao.

Lâm Giản đến sớm, nhân viên bảo vệ thấy không có giấy ra vào nên chặn cô lại, ghi số điện thoại cô lại để đăng ký. Lâm Giản nghĩ thế là xong, không ngờ bảo vệ lại hỏi cặn kẽ cô đến làm gì.

“Tìm ông chủ các anh làm việc. Tôi mới đặt hàng vào tuần trước, nếu biết vào công ty phiền phức thế này thì tôi đã báo ông chủ các anh đưa xe đến đón.” Lâm Giản tùy cơ ứng biến, nói một câu với vẻ không vui.

“Thì ra vậy, xin lỗi cô. Chủ yếu là vì hôm qua có một đám con gái đến đây, nhìn họ còn rất trẻ giống sinh viên, họ nói dối là đến thực tập, chúng tôi cho vào, không ngờ là lại tìm đến Tổng giám đốc Đổng. Hôm qua Tổng giám đốc Đổng tâm trạng không tốt, bảo chúng tôi phải chặt chẽ hơn nên hôm nay mới phải gặng hỏi kỹ càng thế này mới cho vào được.” Nhân viên bảo vệ kiên nhẫn giải thích.

“Thì ra vậy.” Lâm Giản ra vẻ không biết, gật đầu, thật ra trong lòng cô biết lý do mấy cô gái kia đến đây làm gì.

Lâm Giản lái xe tìm chỗ đậu, cô ngồi trong xe đợi một lúc đến giờ làm việc mới xuống xe, chen vào thang máy cùng những nhân viên khác.

Đến trước quầy lễ tân công ty, Lâm Giản nói với nhân viên lễ tân: “Làm phiền liên hệ Tổng giám đốc Đổng giúp tôi, tôi có việc gấp tìm ông ấy.”

“Cô ở công ty nào ạ? Đã hẹn trước chưa?” Nhân viên lễ tân nhỏ nhẹ hỏi.

“Đã hẹn trước đó rồi, chúng tôi có việc gấp cần bàn.”

“Dạ được, chờ một lát ạ.” Lễ tân nói rồi điện thoại cho thư ký Đổng Toàn Cẩm. Lát sau mời Lâm Giản qua phòng họp bên cạnh, “Vui lòng chờ một lát.” Nhân viên lễ tân trước khi đi còn pha cho Lâm Giản một tách trà xanh.

Chờ hơn mười phút, Đổng Toàn Cẩm đi đến, bên cạnh ông ta còn một người phụ nữ, hai người tầm hơn 50 tuổi, tuy có tuổi nhưng do chăm dưỡng tốt nên mơ hồ hiện lên phong thái thời trẻ, vì vậy Đổng Tự đẹp trai tuấn tú không có gì lạ.

“Chào chú Đổng, cô Đổng.” Lâm Giản đứng dậy chào trước.

“Cô là?” Tôn Cầm ngồi xuống trước mặt Lâm Giản, ngập ngừng hỏi.

“Tôi là em gái Lâm Cương.” Lâm Giản lấy hết can đảm mở miệng.

“Sao mà các người như âm hồn không tan vậy? Hao hết tâm tư tìm đến chúng tôi làm gì nữa?” Tôn Cầm nghe đến tên Lâm Cương thì mặt tối sầm lại.

“Đổng Tự mới từ Mêdog về… Anh ấy ở bên đó mấy năm nên tim không được ổn, hôm qua đã làm thủ tục nhập viện, hiện giờ đang ở khoa tim mạch bệnh viện Nhân dân.”

“Tự làm tự chịu.” Đổng Toàn Cẩm lạnh lùng hừ một tiếng, đập chén trà xuống bàn, nước trà văng ra ngoài.

“Anh ấy bị phình cơ tim rất nặng, tối hôm trước mới bị sốc. Bác sĩ nói cần phẫu thuật đặt máy tạo nhịp tim ngay, dự định tối mai làm phẫu thuật. Anh ấy luôn nhớ cô chú, lúc nào cũng mang theo ảnh chụp bên người… Tôi nghĩ anh ấy rất nhớ cô chú, cho nên… hai người có thể tranh thủ thời gian đi thăm anh ấy không? Đây là kết quả kiểm tra hôm qua của anh ấy.” Lâm Giản nói rồi để mấy tờ kết quả lên bàn cho Tôn Cầm.

Đổng Toàn Cẩm nhận lấy, lật xem nhưng không nói một lời.

Lâm Giản nghĩ ông ấy có thể sẽ động lòng.

Nhưng không bao lâu, Đổng Toàn Cẩm ném những tờ giấy xuống, cười lạnh: “Rốt cuộc thì nhà chúng tôi có cái gì đáng giá mà anh em cô bám lấy không buông vậy? Còn hao tâm tổn trí lấy bệnh án đến để bịa chuyện!”

“Nếu không tin thì chú cứ đến bệnh viện kiểm tra, tôi chỉ hy vọng Đổng Tự có thể gặp hai người sớm hơn.”

“Nhà chúng tôi chỉ có một căn nhà tương đối quý, à, phải rồi, còn một chiếc ô tô cũ. Chỉ có vậy mà đáng để anh em các người nhớ mãi thế à? Nước bẩn đã hắt lên rồi, đúng như các người mong muốn, chức vị của cha Đổng Tự đang bị nguy ngập, còn phải tiếp nhận điều tra. Công ty vì muốn tự bảo vệ mình để không ảnh hưởng giá cổ phiếu, rất có thể để Phó tổng giám đốc thay thế vị trí cha Đổng Tự. Phó tổng vốn không hợp với chúng tôi, một khi ông ta nắm quyền rồi cha Đổng Tự có cơ hội để lấy lại thực quyền không, đúng như các người mong muốn phải không?” Tôn Cầm bỗng mắng ầm lên, hoàn toàn trái ngược với vẻ đoan trang của bà, “Đổng Tự nhà tôi từ nhỏ đến lớn luôn ưu tú, là niềm tự hào của cả dòng họ. Chính vì anh trai cô mê hoặc, làm hư nó. Đổng Tự rốt cuộc đã tạo nghiệp gì mà bị anh em các người biến thành như thế, biến nó thành con chuột chạy qua đường bị người người đuổi đánh, tôi không có mặt mũi nói với mọi người là nó đã về. Bây giờ nó chỉ còn có thể đi tìm các người, vừa lòng rồi chứ?” trong mắt Tôn Cầm và Đổng Toàn Cẩm, chuyện này là âm mưu của Lâm Cương và Lâm Giản.

“Cô à, họ chỉ là thích người đồng giới, không phải yêu ma quỷ quái, họ không làm gì sai. Chuyện cô nói chỉ là sự cố ngoài ý muốn, bạn học nữ cùng lớp đại học yêu thầm Đổng Tự nên bịa đặt này nọ. Hơn nữa, ngọn nguồn bắt đầu từ việc Đổng Tự cứu người cũng là việc ngoài ý muốn. Tôi vừa ở Tây Tạng về, anh trai tôi đang bị giam giữ, cơ bản chúng tôi không có cơ hội để lên kế hoạch này.” Lâm Giản nói nhanh giải thích.

“Ngoài ý muốn? Cái ‘ngoài ý muốn’ này các người trông chờ rất nhiều năm rồi!” Tôn Cầm đột ngột tạt thẳng cốc trà lên người Lâm Giản, may mà Lâm Giản nhanh mắt giơ tay lên chắn, hơn nửa phần nước trà hắt trúng lòng bàn tay cô, nước trà nóng nên lòng bàn tay cô bỏng rát.

Cô vừa buông tay xuống thì Tôn Cầm vốn đang ngồi đối diện không biết vòng qua bàn lúc nào, giơ tay tát thẳng mặt cô, sau đó còn túm tóc cô đè xuống bàn. Đổng Toàn Cẩm sợ vợ mình đánh người trong công ty gây ảnh hưởng xấu nên giữ chặt Tôn Cầm lại, hiện giờ trong công ty đang bàn tán chuyện Đổng Tự, miệng đời đáng sợ, nếu lại xảy ra chuyện để người ta nói ra nói vào thì không tốt.

Lâm Giản đứng lên, bình tĩnh đưa những giấy tờ kia lại trước mặt Tôn Cầm, “Bác sĩ nói nguy cơ phẫu thuật khá cao, muốn đi thăm anh ấy hay không tùy hai người quyết định.” Cô nói rồi thì ra khỏi phòng họp.

Lâm Giản về nhà lấy nước đá trong tủ lạnh ra chườm mặt. Đợi vết bàn tay trên mặt tan bớt, cô lại tẩy trang, thoa nền, dặm lớp kem BB dày hơn, dặm lại phấn. Cô nhìn mình trong gương, chắc chắn không thể nhìn ra gì được nữa mới ra ngoài lại.

Đến bệnh viện đã là trưa.

Buổi sáng có người xuất viện nên Đổng Tự đã được chuyển vào phòng bệnh gần với phòng y tá. Đổng Tự có lẽ mệt nên đang ngủ trưa.

Cha mẹ Đổng Tự là người trí thức, hai người được học hành đến nơi đến chốn, theo lý thì họ không nên bảo thủ và cố chấp đến mức đó.

Lâm Giản đi đến phòng tắm bên cạnh, rửa tay, ngơ ngẩn nhìn mình trong gương.

Việc cần làm, cô đã giúp Đổng Tự.

Cô thực sự đã cố gắng hết sức mình.

Về việc cha mẹ anh có thay đổi quyết định hay không, cô không muốn nghĩ đến xác suất đó.

Cô chỉ thấy cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi.

Lâm Giản còn đang ngây người, Trần Hoài đã vào.

“Em đi gặp cha mẹ anh ấy?” Anh đi đến cạnh cô hỏi. Hôm qua khi Lâm Giản chụp ảnh kết quả kiểm tra của Đổng Tự, anh đã biết kế hoạch của cô. Hiện giờ đây thực sự là lý do tốt nhất để gặp cha mẹ Đổng Tự. Thân phận của anh không hề liên quan đến Đổng Tự, mạo muội đến gặp cha mẹ Đổng Tự thì dễ gây tác dụng ngược, vì vậy anh để mặc Lâm Giản tự mình đi.

“Dạ.” Lâm Giản gật đầu.

Bàn tay to lớn của Trần Hoài phủ lên bên má bị tát của cô.

“Hiếm hoi hôm nay em mới trang điểm, đừng làm hư phấn của em.” Lâm Giản nói rồi muốn tránh đi, không ngờ anh đã cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, “Đừng nghĩ nhiều, tất cả rồi sẽ tốt thôi.”

Giọng anh như có ma thuật, từng lời từng chữ đều khắc sâu vào lòng cô, làm cô thấy yên ổn.

Nụ hôn của anh dịu dàng hơn bao giờ hết, như một sự an ủi không lời, xoa dịu nỗi lo lắng của cô. Anh rời môi cô ra, nhẹ nhàng đặt tay lên eo cô, kéo cô vào lòng, “Giản Giản, bất kể lúc nào em cũng phải nhớ, còn có anh ở đây.” Cô gật gật đầu, giơ tay ôm lưng anh, dựa đầu vào ngực anh, cảm nhận từng hơi thở trên người anh.

Con đường phía trước có chông gai đến đâu, mệt mỏi đến đâu, có anh ở đây thì không còn quá gian nan nữa.