Đèn Sáng Khi Người Đến

Chương 57: Không cần gì khác




Cô không phó mặc cho số phận mà chờ người yêu không biết ngày về giống Đổng Tự. Quãng đời còn lại mỗi ngày phải trải qua dày vò, lo lắng sự sống chết của anh, lo lắng sự an toàn của anh.

Cô sẽ không để chuyện này tái diễn một lần nữa dù chỉ là một xác suất nhỏ nhất.

Lâm Giản đi nhanh về phòng mình, Trần Hoài ở sau lưng bỗng gọi Diêu Hỉ đang ở cách đó không xa. Lâm Giản theo bản năng bước chậm lại, cố ý lắng nghe hai người nói chuyện. Giọng Trần Hoài không lớn, rõ ràng là không muốn cô nghe thấy. Lâm Giản chăm chú nín thở lắng nghe mà vẫn không rõ nội dung Trần Hoài nói. Cô phân vân xem có nên lùi lại vài bước không, nhưng lại sợ Trần Hoài nhận ra ý đồ của mình thì lại khéo quá thành vụng. Lâm Giản còn đang rối rắm thì nghe giọng Diêu Hỉ vang dội.

“Dạ rõ, em lập tức đi kiểm kê.” Diêu Hỉ dĩ nhiên không nhận ra dụng ý của Trần Hoài, nói chuyện vẫn to như bình thường, nhưng mà nói xong thì ngạc nhiên hỏi lại, “Anh Hoài, ngày mốt chúng ta xuất phát thì có hơi gấp gáp không?” Diêu Hỉ nghi ngờ và lo lắng, cậu là người thành thật, đầu óc đơn thuần, nghĩ gì nói đó, không chú ý đến Lâm Giản đang dừng chân cách đó không xa.

Ngày mốt? Tính thời gian thì hẳn đúng là ngày mốt. Diêu Hỉ nói không sai, thời gian đúng là gấp rút, không biết hôm nay anh đi lên xin chi viện và kế hoạch tiếp theo thế nào. Nhưng bất kể thế nào thì theo những điều cô biết về Bao Đỉnh cho đến lúc này thì không nên đánh giá thấp thế lực đối phương. Tệ hơn nữa thì đối phương có lực lượng, có súng trong tay. Những tên tay sai liều lĩnh hung hãn, một khi đối đầu trực tiếp thì thế nào cũng sẽ là trận chiến khốc liệt.

Nghĩ vậy, lòng Lâm Giản bất giác chùng xuống, tâm sự nặng nề. Lâm Giản không nghe rõ Trần Hoài bảo Diêu Hỉ làm những gì, Diêu Hỉ nghe Trần Hoài phân công xong thì đi làm việc.

Đến tận bây giờ anh vẫn không muốn lộ ra với cô một câu, hay chỉ là một chữ, mặc dù anh biết chắc điều khiến cô lo lắng nhất.

Cô nghĩ đến đây, tim càng nghẹn lại.

Lâm Giản quay về phòng, ngồi ngây người, tâm trí loạn cào cào nhưng không ai biết. Cô cũng không biết mình có thể làm gì.

Tầm nửa tiếng sau, Diêu Hỉ đến gọi cô đi ăn tối.

Lâm Giản định thần lại, hạ quyết tâm, sau đó mới đứng lên đi về bếp ăn cơm.

Mọi người trông vẫn như bình thường, như không hề nhận ra họ sắp đối đầu với một hành động khó khăn chưa từng có đang chờ đợi họ vào ngày mốt.

Chỉ có Lâm Giản cúi đầu ăn cơm không nói tiếng nào, rất nhanh đã buông đũa đi ra ngoài.

Diêu Hỉ ngồi cạnh Lâm Giản, thấy cô không bình thường lắm. Lâm Giản vừa mới đi, Diêu Hỉ đã vội vã nhắc nhở Trần Hoài, “Sao chị Lâm Giản không được vui vậy, hai người giận nhau ạ?”

Trần Hoài lườm anh, cũng đặt đũa xuống, mặt không lộ vẻ vui hay giận. Diêu Hỉ im lặng, tiếp tục ngoan ngoãn ăn cơm không dám nói nhiều.

Trần Hoài đi rồi, Phương Dương Vĩ với mấy người khác lập tức châu đầu lại thì thầm.

“Hai người kia sao vậy? Hôm qua còn mắt đi mày lại như thể muốn dính vào nhau thành một, hôm nay sao lại trở mặt không nhận người?” Trương Diệu Tổ lẩm bẩm.

“Chuyện vợ chồng người ta, cần mấy người lo hả? Các cậu nên tự lo thân mình trước đi!” Lão Bộc xưa nay ít gia nhập mấy vụ bà tám này, quát họ một câu.

“Lão Bộc nói cũng đúng, vợ chồng cãi nhau, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, cần gì chúng ta lo! Sức lão Trần chúng ta thì tối nay trước khi ngủ dỗ một chút, không tới một buổi tối là lại hòa hợp như thường”. Phương Dương Vĩ nói đi rồi tự nói lại, nhưng mà anh cũng tò mò hai người này đã xảy ra chuyện gì.

“Đội trưởng Trần với Lâm Giản không có chuyện đó đâu!” Diêu Hỉ sốt ruột muốn giải thích thay Trần Hoài với Lâm Giản. Trước kia anh đã hiểu lầm một lần, chính miệng Trần Hoài đã phủ nhận không phải như anh nghĩ. Nếu Trần Hoài đã nói rõ với anh thì đủ cho thấy Trần Hoài không muốn anh hiểu lầm, Diêu Hỉ cũng không muốn những người khác hiểu lầm quan hệ Trần Hoài với Lâm Giản.

“Đồ ngốc cậu ấy, cậu thật cho là mọi người ngây thơ như cậu, hẹn hò mấy năm, giúp nhà bạn gái trả nợ mấy trăm ngàn tệ mà còn chưa hôn được người ta một cái, chưa nắm tay được một lần. Cậu nhóc cậu còn thật thà thế này thì làm người ta đau lòng thay.” Hà Đằng Long nói rồi thở dài, thật sự lo lắng cho tình cảm của Diêu Hỉ.

“Đúng đó, Diêu Hỉ cậu chất phác như vậy thì cho là người ta cũng chất phác đơn giản như cậu. Huống hồ tuổi tác của đội trưởng Trần chúng ta, có cuộc sống sinh hoạt về đêm thì rất bình thường. Tôi thấy là với tính cách hai người này thì khi đã xác định rồi là ‘củi khô lửa cháy’, muốn ngăn cùn không được, chẳng cần chúng ta nhọc lòng.” Trương Diệu Tổ tán thành ý Hà Đằng Long.

“Dù sao thì mọi người nói không đúng! Đội trưởng Trần đã nói không có thì chính là không có!” Diêu Hỉ kiên định lập trường.

“Nếu cậu không tin thì chúng ta cá cược một ván, thế nào? Vừa hay mấy hôm nay đang ngứa tay hehe---” Phương Dương Vĩ buột miệng, nói rồi lén quan sát phản ứng của mọi người.

“Thấy bị phạt chưa đủ à?” Trương Diệu Tổ đứng dậy trợn mắt với Phương Dương Vĩ, nói rồi không nhịn được lườm trắng mắt.

“Lần này không chúng ta không tính tiền bạc, cá cược mấy quả dưa chuột ở vườn rau thôi thì được chứ? Nếu có bị bắt thì mấy trái dưa chuột có thể chứng minh được gì đâu?” Phương Dương Vĩ nay thông minh hơn, vừa nói vừa trông chừng xem Trần Hoài có quay lại thộp cổ mình không.

“Được! Tôi theo! Nếu anh thua thì vụ dưa chuột này thu hoạch anh không được ăn một miếng nào hết! Nói được phải làm được!” Lần đầu tiên Diêu Hỉ kiên cường, tức tối nói xong buông đũa đi ra ngoài.

“Thằng nhóc này sao vậy? Sao nay giận dữ vậy?”

“Ai biết đâu, tôi đâu có đụng tới cậu ta! Lần đầu tiên Diêu Hỉ cá cược với chúng ta đó, sao giống như bị cái gì kích thích ấy.”

“Tình cảm có vấn đề sao?”

“Có thể, hôm nào tâm trạng cậu ta tốt hơn thì hỏi thăm thử, không phải bị ngậm bồ hòn gì vì cô bạn gái kia chứ? Nếu thật là vậy thì chúng ta phải đả thông tư tưởng cậu ta, đừng để cho thằng nhóc Diêu Hỉ này cứ treo cổ trên một cái cây, bị người lừa chết cũng không biết.”

“Có lý, thằng nhóc này thật thà quá.”

Mấy tiếng xì xào đó tiếp tục vang lên sau lưng Diêu Hỉ, nhưng không bao lâu thì tan hàng.

Tối nay Lâm Giản ăn ít, cô về tắm rửa như bình thường, đến khi hong tóc khô thì đã hơn 9 giờ.

Trước khi ra khỏi cửa, cô ngồi xổm xuống trước vali, lục tìm đồ mà Chu Vi đã nhét vào. Lâm Giản tiện tay cầm một hộp, không biết có phải do cô ngồi xổm lâu nên tê chân không mà khi cầm đồ vật trên tay rồi, Lâm Giản vẫn giữ tư thế ngồi xổm như ban đầu, mắt nhìn chăm chăm vào món đồ trên tay. Cô trầm tư hồi lâu, ngón tay dùng sức siết chặt hộp đồ đến trắng bệch ra, sau đó mới đứng lên đi ra ngoài.

Cô cũng không biết có được việc hay không, dù sao cầm trước khỏi lo.

Lâm Giản cầm đồ, đi qua gõ cửa phòng Trần Hoài.

Trần Hoài mở cửa, vừa đi vào cô đã giơ cái hộp trong tay về phía anh, không cần biết anh có nhìn thấy hay không, cô đóng cửa lại, đi thẳng đến giường anh. Chiếc chăn bông cuối giường vẫn được xếp vuông vức như khối đậu hủ tiêu chuẩn, thói quen hàng ngày của người lính không thay đổi.

Trần Hoài mới tắm xong, mặt còn dính bọt nước chưa lau khô hết. Ước chừng biết cô sẽ đến gõ cửa, anh còn đang ở trần, bên dưới mặc chiếc quần lót tứ giác tối màu do quân đội phát.

“Đến tính sổ?” Anh mở miệng hỏi, hiển nhiên là biết ý định của cô.

“Anh nói xem!” Lâm Giản tức giận đáp lại.

“Tính thế nào?” Anh vừa nói vừa đến gần cô, khom người mổ nhẹ lên má cô.

Ý đồ cô đến, anh biết, nhưng anh không thuyết phục cô quay về.

“Không hối hận?” Hơi thở anh phả bên tai cô, nóng thiêu người, nhưng vẫn tự chủ như không có việc gì.

Nếu giây sau mà anh dừng hành động xúc động này lại ngay thì cô cũng không ngạc nhiên.

“Đương nhiên.” Cô đáp không chút do dự, nói xong còn chủ động hôn lại vào mặt anh. Hình như mấy hôm nay anh không cạo râu, hai bên hàm và cằm đều có màu xanh xanh, cô hôn lên hơi ram ráp.

Anh không hề né tránh, thậm chí còn cố ý giữ nguyên tư thế vừa rồi, đợi cô hôn anh. Cô choàng tay lên vai anh, chủ động nghênh đón. Lòng bàn tay cô đẫm mồ hôi, hơi trơn trượt, lướt qua vết sẹo trên vai anh thì nán lại. Cô vừa dừng tay lại ở đó vài giây là bàn tay anh đang dừng ở eo cô đã thu lại, thân thể cô bị anh ôm siết lại, hộp đồ cô đang cầm trên tay rơi xuống đất phát ra tiếng vang.

Tầm mắt anh dừng trên hộp giấy rơi dưới đất, khóe môi nở nụ cười nhẹ, là yêu chiều? tán thành? Hoặc là quen với kiểu hành động bất ngờ của cô. Cô không hiểu hết. Cô chỉ biết tiếp theo đó là hơi thở anh dồn dập hơn.

Không biết ai là người tạo cơ hội trước, anh nương theo đó ôm cô ngã xuống, chiếc giường cứng phát ra âm thanh nặng nề. Có thể là do cô căng thẳng nên không thấy đau. Có lẽ là đã hình dung trong tâm trí không chỉ một lần nên bất kể là cô hay anh thì khi việc này thực sự xảy ra thì chỉ thấy là việc hiển nhiên, nước chảy thành sông mà thôi.

Cô chỉ mặc váy ngủ, bàn tay anh từ phần đùi trắng nõn cô dò xét lên trên, chạm đến vùng đất mẫn cảm của cô, anh cũng có phần ngoài ý muốn.

Bên trong cô không mặc gì dư thừa.

Thẳng thắn.

Là tính cách của cô.

Khoa trương tận xương tủy.

Nhưng lại hợp ý anh.

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt không có gì khác ngoài gương mặt người kia.

Ít nhất tại thời điểm này, anh chỉ thuộc về một mình cô. Không có trách nhiệm công việc, thể xác và tinh thần của anh đều là của riêng cô.

Cô thích cảm giác này.

“Giản Giản---” Anh bỗng nhiên nhẹ nhàng gọi tên cô, anh hiếm khi gọi tên cô thân mật như vậy, giọng anh trầm thấp, cuốn hút.

“Ừm…” Cô bị hơi thở anh vây quanh, không biết ngày hay đêm, ậm ừ đáp lại.

Anh từ môi cô đến xương quai xanh, ngực cô đã phập phồng dữ dội, da thịt trắng mịn như ngọc đã ửng đỏ. Anh vươn tay trêu chọc nhẹ…, cô không kiềm được mà rên thành tiếng.

Cô muốn kẹp chặt đùi, mặt nóng bừng. Trước khi cô kịp kẹp chặt, đầu ngón tay anh đã tiếp tục vuốt ve nhẹ nhàng nơi đó…, còn chơi xấu mà nhéo nhẹ nơi riêng tư, lập tức có dòng nước ấm tràn ra.

Anh tiếp tục ghé lại gần, hôn nhẹ lên dái tai cô tựa như chuồn chuồn lướt nước, còn mang theo chút ấm áp nơi đầu lưỡi, còn có tình ý ngập trời. Lâm Giản không kiềm được run run, loại cảm giác không thể khống chế kỳ diệu này lần đầu tiên trong đời cô được biết đến. Khiến tim đập rộn lên vô cớ, nhưng không hề đáng ghét, thậm chí còn ẩn chứa chút mong đợi mơ hồ với thế giới mới.

“Trần Hoài…” cô không kiềm được, mở rộng tay ôm lấy anh.

Con đường phía trước thế nào không biết, nguy hiểm, rủi ro không rõ, tất cả đều không biết.

Chỉ có điều lúc này, cô chỉ muốn chìm đắm cùng anh.

Hiển nhiên anh nhận thấy sự buông lỏng của cô, lại hôn lên vành tai, dái tai, hõm vai cô, tất cả bị hơi thở anh chiếm cứ, ngay cả nhịp tim đập, hơi thở của anh cô cũng cảm nhận rõ ràng.

“Còn chưa bắt đầu mà đã mẫn cảm như vậy…” Trần Hoài buồn cười, nhưng dĩ nhiên rất hưởng thụ với phản ứng của cô.

Người cô nóng bừng, dứt khoát nắm quyền chủ động, hôn anh.

Nhưng mà anh không cho cô cơ hội, từ xương quai xanh cô đi xuống, vén làn váy ngủ cô lên, lòng bàn tay lót ở sau eo cô hơi nâng lên, vô cùng nhanh nhẹn cởi váy ngủ trên người cô, thẳng thắn, chân thành đối diện với nhau.

Anh hôn từng tấc da thịt nơi ngực cô, không có quần áo trói buộc, tuổi trẻ ngạo nghễ cao chót vót, không thể phủ nhận dáng người cô rất hoàn mỹ.

Anh đưa tay bóp nhẹ phần trêu người đó… lập tức có phản ứng đáp lại, mà anh đột ngột phủ xuống, hôn lên môi cô… đầu lưỡi bị anh nhẹ nhàng mút vào, Lâm Giản run rẩy cả người.

Anh cực kỳ hưởng thụ, tay trái không nhàn rỗi, cực kỳ dịu dàng mà bao phủ…, cảm giác lòng bàn tay thô ráp quen thuộc lướt qua từng tấc da thịt cô, vô cùng dịu dàng.

Cô bất tri bất giác phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, ngữ điệu xa lạ hoàn toàn không giống giọng nói bình thường của cô.

Mà anh tiếp tục một đường đi xuống, hôn đến vùng bụng bằng phẳng của cô, cô vốn sợ nhột, xúc cảm nhột nhạt nơi phần ngực nhấp nhô đang bị quấy rầy, dòng nước ấm dưới thân lại tuôn trào…

Anh lại tiếp tục đi xuống.

Lâm Giản đang nằm ngửa, cúi xuống nhìn anh, trong tầm mắt cô chỉ có thể thấy phần ngọn tóc ngắn ngủi của anh, lúc đầu cô không hiểu ra sao, đầu óc tựa như trống rỗng trong vài giây, mấy giây sau mới phản ứng lại được, không thầy dạy cũng hiểu ý định của anh, “Dơ...". Mặc dù đã ý loạn tình mê đến hỗn loạn, nhưng cô vẫn thấy mâu thuẫn, vô thức chống lại, vươn tay chắn phía trước, người cứng đờ, không để anh tiếp tục dùng cách thức như vậy.

Anh đưa tay lên xoa nhẹ eo cô, ý bảo cô thả lỏng.

Cô vốn sợ nhột, lòng bàn tay anh đặt trên eo cô tê ngứa, tựa đang chuẩn bị cho đợt công thành đoạt đất cuối cùng, cô cố gắng hít thật sâu, nỗ lực làm mình bình tĩnh lại.

Mà anh đã bất giác tiếp tục đi xuống, tách đùi cô ra hai bên, sau đó…

… đầu lưỡi ấm áp vừa chạm đến, cô run rẩy, mũi chân căng thẳng, đôi tay vô thức muốn nắm bắt gì đó, khăn trải giường bị cô túm chặt trong tay.

Anh vẫn đang tiếp tục…, hai chân cô vẫn căng cứng, cô muốn kiểm soát anh, bàn tay đang nắm khăn trải giường thả ra, muốn bắt lấy anh, nhưng cuối cùng chỉ nắm được tóc anh, ngọn tóc ngắn đến mức cô gần như không thể bắt được gì.

Mà anh vẫn tiếp tục theo cách của riêng mình.

“Trần Hoài…” cô không biết là hưởng thụ hay không thể chịu đựng, gian nan kêu tên anh.

Trời đất quay cuồng nhưng khoái lạc nhiều hơn. Xúc cảm quá mức bởi vùng đất bí mật, cũng là nơi anh đặt chân.

Cô cho anh quyền được đặt chân.

Anh cảm nhận được cô căng thẳng, tay phải không biết khi nào đã nắm lấy tay trái cô, ra hiệu cho cô thả lỏng.

Cô cũng tự ám thị mình phải thả lỏng, nhưng mà bản thân cô cũng nghe được hơi thở mình ngày càng dồn dập chứ đừng nói gì đến Trần Hoài. Cô muốn nắm lấy thứ gì đó, bàn tay trái bị Trần Hoài giữ chặt vô thức siết chặt mu bàn tay anh, ngay cả đầu ngón tay cô cắm sâu vào mu bàn tay anh cũng không nhận thức được.

Cô mẫn cảm hơn anh tưởng tượng rất nhiều, dễ như trở tay là có thể khiến cô…, cô theo bản năng siết chặt đùi mình.

Mà anh dường như hồn nhiên không biết.

Ngọt hơn mật.

Cả người cô như nhũn ra.

Xụi lơ như nước, hoá ra không phải là lời nói suông.

Rốt cuộc mãi đến khi anh bứt ra, cất tiếng khàn khàn hỏi bên tai cô: “Miệng cũng có thể làm được việc, bây giờ em đã biết chưa?”

Cô không ngờ anh vẫn còn nhớ chuyện cô dằn dỗi đợt trước, nhưng mà giờ cô không rảnh để tranh luận. Lâm Giản thấy người mình nóng bừng bừng, tựa như bị thiêu trong lửa, nhưng lại cam tâm tình nguyện hưởng thụ trận lửa ngập trời này.

Anh nhếch mép, ánh mắt sáng quắc nhìn cô chăm chăm, bỗng cầm tay cô chạm vào bên trong đùi mình, nơi đó đã thấm ướt một mảng lớn. Lâm Giản cảm thấy mình như đang bị ngọn lửa thiêu đốt, khát đến khô cổ.

“Khát à?” Anh như nhận thấy cô khát muốn chết.

“Ừm…” cô bất giác đáp lại. Từ khi bước vào phòng anh đến giờ, cô như mê muội, cơ thể dường như không phải của cô, đầu óc như cũng không phải của cô.

Anh đứng dậy, đi tới bàn lấy ly nước đến, nước trà vừa ấm, có thể uống ngay được. Cô nhìn anh, không chủ động nói ra. Tuy cô vẫn còn mơ màng nhưng vẫn còn rất cảnh giác với tính toán của anh.

Cô đề phòng anh, đề phòng anh khác thường vầy là cho cô một viên đạn bọc đường mà thôi.

Có một số việc cô tuyệt đối không chừa cho mình đường lui, nhưng những việc khác thì bình tĩnh đến đáng sợ.

Anh như nhìn ra ý cô, tự mình uống trước ngụm nước, sau đó mới đưa cho Lâm Giản.

Lâm Giản nhận ly nước, uống một hơi cạn sạch.

Thật ra thì cô muốn mượn việc này để đè ngọn lửa ngập trời trong lòng xuống.

Một ly nước đầy bị cô uống cạn đến đáy, uống xong cô chép miệng, hơi nghi ngờ: “Sao có mùi thuốc bắc vậy?” Cô nói rồi nhìn vào đáy ly, trong ly có vài miếng dược liệu không rõ, “Đây là gì?” Cô nhíu mày hỏi.

“Hồng cảnh thiên*, dưỡng sinh bồi bổ, sợ thể lực em theo không kịp---” anh bật cười, để cái ly dưới chân bàn, âm cuối kéo dài ra, ý nghĩa không cần nói cũng biết.

Theo lời tốt đẹp của anh, uống xong ly nước Lâm Giản thấy sảng khoái hơn nhiều.

Trần Hoài để ly xuống, quay lại bên cô. Vừa rồi… lâu như vậy, anh cũng đã cứng từ lâu. Cứng rắn đã lâu nên anh mới cúi người xuống thì nơi ấy của cô đã bị anh chạm vào.

Cô ý loạn tình mê chủ động cởi quần lót anh ra, ngay khi lòng bàn tay cô chạm vào mép vải, anh vươn tay nắm lấy lòng bàn tay cô, chỉ dẫn, “Việc này, để đàn ông chủ động …”

Quả nhiên, anh vừa dứt lời đã nhanh chóng cởi bỏ chiếc quần lót tứ giác trên người.

Đây là lần đầu tiên cô đối mặt với nó, thành thật mà nói, nhìn rất gần mới thấy nó xấu xí dữ tợn vượt ra ngoài sức tưởng tượng của cô.

Anh nhận ra cô kinh ngạc, lại có phần hơi hoảng hốt, anh lại cúi xuống lần nữa. Không lâu sau nơi ấy của cô bị anh đụng vào có cảm giác nóng bỏng, không có cảm giác đau xé rách người như cô tưởng tượng, anh chỉ là va chạm liên tục vào bên cạnh nơi ấy…, không có bước tiếp theo.

Khả năng tự chủ của anh tốt đến mức Lâm Giản muốn chửi thề. Cho dù cô có thể nhận ra “em trai” anh đang ngẩng đầu thật cao, ngẩng cao đầu cứng rắn muốn xông vào, nhưng anh đã kiên nhẫn, kiềm nén những ý muốn điên cuồng, chỉ ở bên cạnh… cô.

Bàn tay to lớn của anh không nhàn rỗi, còn có thể xuất lực ra mà phủ lên viên hồng ngọc nhẹ nhàng vân vê xoa nắn, lòng bàn tay hưởng thụ “ôn hương nhuyễn ngọc”, thân thể lại tiếp tục tuỳ ý va chạm nơi nào đó, nóng bỏng, cứng rắn.

Với anh, thật ra cũng không dễ chịu.

Mỗi tế bào trên người anh đều quấy phá, đều dụ dỗ anh tiếp tục thâm nhập.

Có lẽ chỉ cần một khoảnh khắc, một ý nghĩ, có lẽ anh sẽ vứt hết những băn khoăn ra sau đầu.

Tuy nhiên, anh đã dập tắt ý niệm đó, đè ép nó xuống.

Không thể tưởng tượng được.

Nhưng mà chỉ ở mức độ đó của anh, cô vẫn hưởng thụ như có, tiếp tục có dòng nước ấm trong người cô trào ra…

Cô mẫn cảm với bất kỳ sự trêu chọc nhỏ nào của anh, lòng bàn tay anh dừng ở đâu, ngọn lửa trên cơ thể cô cháy lên ở đó, cô rên rỉ thành tiếng nhưng bị sự thẹn thùng từ trong xương cốt của cô kìm nén lại, tiếng rên bật thoát ra khi có khi không càng động lòng người.

Đối với anh, đó là sự cám dỗ chết người.

Anh thực sự không chắc mình có thể đột ngột mất kiểm soát hay không.

Nếu thời điểm thích hợp, anh sẽ quên hết những nỗi lo lắng này, anh sẽ … đến mức cô gái dưới người phải xin tha.

Anh cũng nhận thấy mình… muốn tiếp tục…

Chỉ cần anh hơi chạm đến gần, chỉ mới chạm đến…, cô đã vô thức nhẹ giọng rên ra tiếng, đôi tay ôm lưng anh, mười ngón tay bấu chặt lưng anh, lực không quá mạnh, là lời mời gọi anh tiếp tục.

Tế bào khắp người anh như nổ tung.

Cô gái này, quá dễ dàng làm người ta điên đảo mất hồn.

Anh biết mình đang dao động.

Cho dù anh vẫn tự hào về khả năng tự chủ của mình.

Nhân lúc anh còn sót lại chút lý trí, anh đột ngột nghiêng người qua một bên, dùng lòng bàn tay nắm lấy mu bàn tay cô, phủ lên…, dùng tay cô làm theo tiết tấu của anh mà…

Tất cả nằm ngoài dự đoán của cô.

Cô nửa sững sờ nửa mê muội, mơ mơ màng màng làm theo ý anh. Bị hơi thở nóng hổi của anh thiêu đốt, cô choáng váng không chối từ hay phản kháng, chỉ biết hồ đồ làm theo sự dạy dỗ của anh.

Nhìn anh có vẻ hơi khó chịu, lại như hưởng thụ, cổ họng phát ra tiếng ậm ừ, khàn khàn, cũng không giống như anh lúc bình thường.

Anh không tiến thêm bước nữa, chỉ có lòng bàn tay cô dưới sự dẫn dắt của anh hoạt động, mà cô nằm bên cạnh anh thì như lâm đại địch, vẫn kịch liệt như trước

Mô hôi đầm đìa, như vừa trải qua một trận ác chiến.

Tay cô được anh nắm, giúp anh… thật lâu, “em trai” anh vẫn luôn ngẩng cao đầu. Trần Hoài như biết nên lại xoay người hôn xuống, lòng bàn tay vẫn còn giữ chặt mu bàn tay cô nên cô không tránh xa anh ra được.

Mà anh lại một lần nữa va chạm vào bên trong đùi cô, nhưng chỉ đúng một góc vị trí đó, không thâm nhập cũng không nghiêng đi, chỉ một vị trí mà va chạm mãnh liệt. Đùi trong của cô bị anh va chạm ân ẩn đau, hơn một nửa người cô bị anh đè xuống, chưa kể anh lại mạnh mẽ va chạm, người cô đong đưa khiến phần ngực cao ngất cũng rung rinh không ngừng, tay anh lại hết sức dịu dàng bao bọc chúng lại, cảm nhận được phần ngực lay động cực kỳ mềm mại.

Cô không nhịn được rên thành tiếng, anh lại lấp kín môi cô ngăn tiếng rên bật ra, người anh dán trên người cô, hai người như hoà làm một.

Hai người vô cùng hoà hợp.

Tiếng thở dốc của anh càng thêm nặng nề.

Lâm Giản mơ màng hỗn độn, không biết bị anh lăn lộn đến bao lâu.

Chờ đến khi anh rốt cuộc đã buông cô ra, Lâm Giản thần trí đã mơ màng, nhưng vẫn ôm hông anh, ghé vào tai anh nói: “Trần Hoài, em thích anh, em thích anh từ rất lâu rồi---”

“Giản Giản, anh cũng vậy. Anh thích em—” anh lại khom người xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, cùng cô môi lưỡi giao hoà.

Thể xác hợp nhất tinh thần.

Thật vất vả chờ đến khi Trần Hoài ngừng lại, hai người đổ mồ hôi đầm đìa, thỏa thuê vui sướng.

Trước đây, cô chưa từng biết điều đó. Tình yêu thực sự gây nghiện.

Ăn quen bén mùi, đúng thật là vậy.

Cô hơi quay sang một bên, anh đưa tay ra ôm cô vào lòng.

“Trần Hoài, em thích anh---” cô tiếp tục lẩm bẩm, nói ra lời tự đáy lòng như thể không biết mệt mỏi, hoặc như sợ sau này không có cơ hội để nói anh nghe về tình cảm của mình.

“Ừ.” Tình cảm của cô, anh đã đặt nơi đầu trái tim. Cô vừa dứt lời, anh lại khẽ hôn lên trán cô.

“Vì vậy--- anh đừng giấu em, đừng làm em lo lắng, được không?” Cô nói rồi nghiêng người lại, kéo lòng bàn tay anh đặt lên má mình, ánh mắt sáng ngời như sao, cô muốn một lời hứa từ anh.

Đêm nay cô chủ động đi tìm anh, chỉ là vì muốn một lời hứa của anh.

Lời hứa này, cô chỉ muốn anh bình an, không cần gì khác.

Trước đó, thậm chí cô không hỏi đến gia đình, đến quá khứ của anh, chỉ yên tâm mà trao mình cho anh.

Không hề giữ lại gì.

Không phải không ngốc.

“Yên tâm đi.” Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng lau má cô.

Cô gái này, một câu là có thể đánh thẳng vào nơi mềm mại nhất trong tim anh.

Trước đó, nơi ấy được bao bọc bởi một bộ giáp sắt, không ai có thể chạm đến.

Nhưng mà, một câu của cô, tất cả khôi giáp của anh rơi mất.

Anh sẽ đối tốt với cô bằng tất cả sinh lực cuộc sống của mình.

Có thể cô mệt mỏi buồn ngủ, có thể vì anh đáp câu này, rốt cuộc cô an tâm, không lâu sau đã ngủ, bất kể việc trên người cô còn mồ hôi nhớp nháp, điều này không giống thói quen ở sạch của cô từ trước đến giờ.

Lúc này, cô ngọt ngào đi vào giấc mộng, khóe môi hơi cong, giống như đứa trẻ vất vả cuối cùng đã đòi được kẹo.

Giữa hàng chân mày còn có ý cười nhẹ nhàng.

Có vài phần mãn nguyện trẻ con.

Trần Hoài quay sang bên cạnh, nhìn Lâm Giản ngủ say. Anh đưa tay lên vuốt mái tóc ướt của cô qua hai bên, rồi lại cúi xuống hôn lên trán cô.

Bình thường cô rất khó ngủ, giờ đây nằm bên cạnh anh, bình yên trong giấc mộng.

Vì cô tin lời anh nói.

Cũng có thể là vì tác dụng của Hồng Cảnh Thiên, ngon giấc dưỡng thần, cô sẽ ngủ một giấc ngon hơn bao giờ hết.

Trần Hoài ngắm cô một lúc rồi đứng dậy đi vào nhà tắm lấy khăn, nhẹ nhàng lau sạch những vết dính trên người cô. Trần Hoài biết cô bị ám ảnh sạch sẽ, mặc lại váy ngủ cho cô, nhẹ tay bế cô lên đi về phòng cô.

Vừa rồi cô rất vội vàng, cửa phòng vẫn đang mở.

Trần Hoài đặt cô xuống giường, cẩn thận mở chăn đang để cuối giường ra đắp cho cô.

Cô đã đoán sai.

Là anh cố tình khiến cô đoán sai.

Hành động không phải là ngày mốt, mà là đêm mai.

Anh nhìn thời gian, cách giờ khởi hành còn hai giờ.

Trần Hoài nằm nghiêng người bên cạnh cô, tắt đèn nghỉ ngơi.

Trước giờ khởi hành 10 phút, Trần Hoài đã thức dậy đúng giờ, đứng dậy, đi đến cửa sổ kéo rèm xuống.

Trước khi rời đi, anh hôn lên mu bàn tay Lâm Giản để bên ngoài chăn bông, nhẹ nhàng đóng cửa lại quay về phòng mình, nhanh chóng thay quần áo.

Khi Trần Hoài xong xuôi mọi việc, đi từ trong khu phòng ở ra ngoài, Diêu Hỉ đã dẫn Tây Môn Khánh ra.

Tây Môn Khánh thông minh, biết có nhiệm vụ nên ngồi xổm bên chân Diêu Hỉ, cái lưỡi to thè ra thở hổn hển nhưng không sủa lung tung đánh thức mọi người.

Thấy Trần Hoài đi ra, Tây Môn Khánh chạy đến đón. Trần Hoài nhặt được nó từ trong miệng sói ra, cứu nó một mạng, lòng trung thành của nó có trời đất chứng giám.