Đèn Sáng Khi Người Đến

Chương 3: Anh ta cố ý




Sáng sớm hôm sau, mọi người cùng lên chiếc xe bán tải đi một giờ đồng hồ đến Songlinkou*, bắt đầu đi bộ về phía núi Doxiongla*.

Mùa này, núi Doxiongla tuyết phủ trắng xóa.

Càng đi lên trên núi, người lúc trước luôn ồn ào là Tôn Văn Văn cũng bắt đầu trở nên yên lặng, cô thường tụt lại phía sau đoàn người, đều nhờ Chương Lăng Ba cõng cô một đoạn thì mới không lạc đoàn.

Ngay cả râu quai nón cũng không nhịn được cảm thán, “May mà bạn trai cô có sức khỏe tốt đấy, người bình thường leo ngọn núi tuyết này một mình đã không tồi, anh ta còn cõng cả cô đi xa như thế.”

“Anh ấy không phải bạn trai tôi, chỉ là bạn học cùng lớp thôi.” Tôn Văn Văn hoàn toàn không có vẻ yếu ớt như khi nãy Chương Lăng Ba cõng cô, giọng khó chịu giải thích, mặt mũi sầm sì như thể muốn cãi nhau với râu quai nón, khuôn mặt Chương Lăng Ba bên cạnh thể hiện sự lúng túng.

Cũng may mọi người đều mặc kệ sự gây hấn của cô, dù sao thể lực của mọi người đã đến cực hạn, không còn dư sức quan tâm chuyện người khác.

Ban đầu là râu quai nón đi trước tìm đường, nhưng đi nhầm đường một lần. Sau đó Trần Hoài tìm ra được khe núi, mọi người mới thuận lợi qua được ngọn núi tuyết.

Khi Tôn Văn Văn bò được đến khe núi, cô chợt giang hai tay ra, hét lên với những ngọn núi mênh mang tuyết trắng, “Doxiongla, ta đến đây!” Tôn Văn Văn ban nãy uể oải ỉu xìu, bây giờ lại kêu to vang dội, Trần Hoài và Lâm Giản đi phía trước đều quay đầu lại nhìn cô ta, mặt khó hiểu.

“Anh giỏi thật đó! Không dẫn lạc đường!” Tôn Văn Văn thấy Trần Hoài nhìn lại, vội đuổi nhanh lên, khi đi ngang người Trần Hoài, Tôn Văn Văn chợt dừng chân, theo bản năng chụp lấy người Trần Hoài.

Trần Hoài mới vừa tháo kính râm xuống, đang hà hơi lau kính, tay Tôn Văn Văn vươn tới, anh nghiêng người sang bên, khoảng cách giữa hai người rất gần, Tôn Văn Văn không bắt được tay anh mà chiếc kính râm anh đang cầm không chắc nên rơi xuống đường nước tuyết chảy, chiếc kính râm nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

“Kính râm của anh rơi rồi, làm sao đây?” Tôn Văn Văn sốt ruột hỏi.

Trần Hoài ngẩng đầu nhìn mặt trời trên không trung, không lên tiếng.

Trong túi Lâm Giản có một chiếc kính râm thừa, đó là kính mà Lâm Cương khi mới tham gia công tác đó đã mua. Cô suy nghĩ vài giây, nhớ lại bình dưỡng khí hôm qua, xưa giờ cô là người không thích nợ ân tình người khác, ngẫm lại rồi lấy kính râm mình đang đeo xuống đưa cho Trần Hoài, “Anh dùng cái này trước đi, nếu không dễ bị mù tuyết*”.

“Không cần, cô tự mang đi.” Trần Hoài liếc nhìn cô, dưới ánh sáng tuyết, sắc mặt cô còn nhợt nhạt hơn cả hôm qua, môi trắch bệch, nhìn yếu ớt nhu nhược, không ngờ sức khỏe hồi phục không tồi.

“Trong balô tôi còn một cái.” Lâm Giản nhìn ra suy nghĩ của anh, vừa nói thì lấy một hộp mắt kính, kiểu dáng cũ kỹ đeo lên.

“Cảm ơn” Trần Hoài không từ chối, đeo kính vào rồi tiếp tục đi trước dẫn đường.

Những người phía sau hiển nhiên không thể theo kịp anh, khoảng cách giữa anh và họ ngày càng giãn ra.

Lâm Giản đi một mình, mãi tới khi phía sau có tiếng thở nặng nề, cô quay lại liếc mắt nhìn một cái rồi tiếp tục đi.

“Này, vừa rồi cô cố ý cho anh ấy mượn kính râm?” Tôn Văn Văn tức giận hỏi.

Lâm Giản lười đáp.

“Tối qua cô chủ động gõ cửa phòng anh ấy? Anh ấy thân với cô lắm sao? Đêm hôm khuya khoắt đi gõ cửa phòng đàn ông lạ, da mặt cô dày quá nhỉ?”

Lâm Giản lạnh lùng nhìn cô ta một cái rồi tiếp tục bước đi, đi đến giữa sườn núi, xác định trước khi trời tối có thể ra khỏi ngọn núi tuyết này, cô mới buông balô, lấy máy ảnh ra chụp liền mấy tấm ảnh núi tuyết mênh mang.

Tôn Văn Văn liếc nhìn Lâm Giản vẻ khinh bỉ, lấy gậy selfie ra, chỉnh sang chế độ chụp chân dung, tìm N góc độ, chắc chắn chụp được nhiều ảnh chất lượng rồi mới cho đồ nghề vào túi do Chương Lăng Ba đeo.

“Thời đại này vẫn còn nhiều người ngốc sử dụng máy ảnh in liền thế này, cậu nói xem có low hay không chứ?” Tôn Văn Văn sợ Lâm Giản không nghe được, cố ý nói to lên với Chương Lăng Ba.

“Văn Văn.” Chương Lăng Ba hô một tiếng, ý bảo Tôn Văn Văn im lặng.

Sau khi Lâm Giản chụp mấy tấm ảnh, cô đang định cho những tấm ảnh này vào chiếc túi zip thì phía sau đột nhiên có người đạp tuyết đi xuống cầm cây gậy leo núi vung vẩy, cô chỉ lơ đãng một chút mà xấp ảnh chụp đã bay ra ngoài theo đường parabol.

“Hơ, xin lỗi.” Tôn Văn Văn đi xuống hơn mười mét hét lên với Lâm Giản, tuy nói câu xin lỗi nhưng giọng lại vui vẻ khi thấy người gặp họa.

“Xin lỗi, cô ấy vô ý quá, tôi sẽ nhặt lại cho cô.” Chương Lăng Ba đi phía sau Tôn Văn Văn, anh ta thấy chuyện vừa xảy ra, sau khi xin lỗi thì anh ta đặt chiếc balô nặng trịch xuống đất, chuẩn bị đi nhặt túi đựng hình của Lâm Giản.

“Không cần! Đồ của tôi tôi tự nhặt.” Lâm Giản giọng lạnh lùng đáp, nói xong cầm lấy gậy leo núi đi về phía túi hình bị rơi.

Đợi đến khi cô quay lại thì đã là nửa giờ sau.

“Cứ tưởng tôi chậm nhất rồi, không ngờ cô cũng không nhanh mấy.” Từ Nguyên từ cuối đội thở hổn hển chạy lên vị trí Lâm Giản, cậu ta định nghỉ ngơi tại chỗ một lúc.

Lâm Giản đã nhanh chóng xách balô trở lại, nhặt hai cây gậy leo núi lên, vèo một tiếng trượt xuống đường tuyết.

Tôn Văn Văn vừa định nghỉ ngơi một lát, không ngờ thấy bên trên có nhiều bông tuyết đột nhiên rơi xuống, vừa ngẩng lên đã thấy Lâm Giản đang trượt xuống. Trọng lực tác động thẳng vào Tôn Văn Văn khiến cô ta cũng trượt xuống, cô ta hoảng hốt chỉ lo thét thất thanh mà quên cả việc sử dụng gậy leo núi.

Quán tính trượt rất lớn, khuỷu tay phải Lâm Giản cắm vào hai bên đường trượt cố gắng tăng ma sát nhưng không có hiệu quả rõ rệt.

May mắn có một gậy trekking vươn ra trong không trung, lực rất mạnh và chính xác cắm thẳng cây gậy leo núi vào trong tuyết sâu hơn 3 mét mới có thể ngăn được sức mạnh lao xuống của Lâm Giản và Tôn Văn Văn. Tiếng âm thanh gãy đổ vang lên, cây gậy leo núi dưới sự va chạm mạnh mẽ gãy làm đôi.

Cách đó không đến mấy mét là rìa vách đá, bên dưới là vực thẳm hàng nghìn mét, khi Lâm Giản trượt xuống làm lộ ra một tấm bia gỗ đơn sơ vùi trong tuyết, một vài dòng chữ ngắn ngủi ghi tên và ngày mà du khách xảy ra tai nạn ở đây.

“Đồ điên! Cô muốn chết cũng đừng kéo tôi theo!” vừa rồi Tôn Văn Văn thật sự sợ hãi, cô ta kinh hồn nhìn tấm bia gỗ, thậm chí quên mất cả khóc, chỉ lắp bắp được một câu.

“Lần sau đừng chọc đến tôi!” Lâm Giản mặt vô cảm bò lại khu vực an toàn, đi ngang qua Trần Hoài, cô nhìn lòng bàn tay trống rỗng của anh, nói: “Cảm ơn.”

Từ đó cho đến khi gặp bãi cỏ trống trải bằng phẳng, Tôn Văn Văn không khiêu khích cô một câu.

Trời càng lúc càng tối, mọi người đi đến Lager, cuối cùng mới nhìn thấy một quán trọ bỏ hoang trong rừng, thật ra chỉ là quán trọ đơn giản bằng ván gỗ, đường lên núi tuyết cực kỳ hiểm trở, mọi người nhìn quán trọ đơn sơ này lại thấy vô cùng thân thiết, buổi tối đều đi nghỉ ngơi sớm.

Không bao lâu râu quai nón đã ngáy như sấm.

Chất lượng giấc ngủ Lâm Giản không tốt, nằm nghe vài phút, cô ra ngoài ngồi thiền.

Cô đi một vòng xung quanh, phát hiện một tảng đá to sau gốc cây cổ thụ không biết tên, dù sao vẫn tốt hơn ngồi xổm trên đất. Lâm Giản ngồi trên tảng đá, tựa lưng vào gốc cây, ngây người nhìn dòng suối lấp lánh cách đó không xa.

“Hi, mấy ngày rồi mà chưa biết anh tên gì?” giọng Tôn Văn Văn từ trong sân truyền ra.

Không có người trả lời.

“Nói chuyện với anh đấy, không nhỏ nhen tới mức không cho em biết tên chứ?” so với cái giọng âm dương quái khí khi nói chuyện với Lâm Giản ban ngày, giọng Tôn Văn Văn nhẹ nhàng như vắt ra nước.

“Trần Hoài.” Giọng lười nhác.

Người như tên, sông Hoài* mênh mông, có vẻ sắp đụng phải trắc trở. Ban đầu, Lâm Giản ngồi tựa vào gốc cây cổ thụ, sau khi nghe tiếng thì quay người lại, tiện tay rút một cọng cỏ tranh không biết tên, nhàn nhã xem diễn tuồng. (Sông Hoài: là con sông dài thứ tư ở Trung Quốc sau Dương Tử, Hoàng Hà và Châu Giang. Sông Hoài dài 1.078 km với lưu vực rộng 187 ngàn kilômét vuông. Sông Hoài về cơ bản chảy theo hướng tây-đông và nằm gần giữa khoảng cách của hai con sông này. Tuy nhiên, do nó không trực tiếp đổ ra biển nên nó nổi tiếng là dễ gây ngập lụt.)

Ở đây không có tín hiệu điện thoại, nói gì đến kết nối mạng, ngay cả trăng để ngắm cũng không có, có sẵn một chương trình thực tế để thư giãn trước khi đi ngủ đúng thật không tồi.

“Trần Hoài? Tên anh rất hay, tên em là Tôn Văn Văn.” Quả nhiên Tiểu Cảnh không chờ nổi mà tự nói tên mình.

“Ừ.” Không bày tỏ ý kiến, nghe hơi có lệ.

Nhưng mà người đang ‘nóng đầu’ Tôn Văn Văn không hề cảm giác, “May mà hôm nay trên đường tuyết có anh cứu em, nếu không thì chắc em bị cô gái điên kia kéo xuống vách núi rồi, em không biết cảm ơn anh thế nào.” Câu cuối cùng nghe vẻ thẹn thùng của cô gái trẻ.

Im lặng.

Không có chuyện đương nhiên khước từ hay khiêm tốn.

“Anh Trần Hoài, thắt lưng em hơi đau, có lẽ hôm nay bị bà điên kia đẩy xuống đụng trúng vào đó, sức anh mạnh vậy, có thể xoa giúp em được không?” vừa nói Tôn Văn Văn vừa nghiêng người sát vào Trần Hoài, nhân tiện một tay muốn nắm tay Trần Hoài đặt lên eo cô ta.

Gió đêm thổi qua, bụi cây cách đó không xa phát ra tiếng xào xạc.

“Phải rồi, hôm nay em mua Thiên châu này ở Lhasa, em đã mang đến chùa khai quang, hôm nay anh cứu em một mạng, Thiên châu này tặng cho anh.” Tôn Văn Văn thấy Trần Hoài bình thản tránh đi, dứt khoát dừng động tác vừa rồi, lấy sợi dây trên cổ xuống, đó là viên Thiên châu mà cô khoe vào bữa tối qua.

“Xem đủ chưa?” giọng nói lười biếng lại vang lên.

“Cái gì xem đủ?” Tôn Văn Văn đang định lấy hết can đảm nói lời tiếp theo thì nghe Trần Hoài đột ngột mở miệng, mặt nghi ngờ hỏi.

“Ngại quá, quấy rầy nhã hứng hai người, tôi đi đây.” Không ngờ Trần Hoài thấy mình từ đầu, đêm nay không trăng, xung quanh tối đen như mực, không lẽ anh có có mắt thần nhìn xuyên bóng tối? Lâm Giản mắng thầm trong lòng, nếu đã bị Trần Hoài điểm danh rồi thì cô chỉ đành đi ra từ gốc cây tối đen kia, vừa đi vào phòng vừa lịch sự, “Hai người tiếp tục, tiếp tục đi.”

“Đứng lại!” Tôn Văn Văn không ngờ màn tán tỉnh mình tỉ mỉ chuẩn bị lại bị người ta nhìn thấy, dậm chân, tức muốn hộc máu.

“Còn chuyện gì nữa?” Lâm Giản cầm cọng cỏ dại trên tay xoay xoay, mặt vô tội hỏi.

“Sao cô lại nghe lén?”

“Nghe lén, sao lại nói là nghe lén? Tôi chỉ ở đây ngắm trăng thôi.” Lâm Giản ngước nhìn bầu trời đen như mực, thở dài, “Nếu trăng không nể mặt thì tôi về ngủ.”

“Trần Hoài, anh xem cô ta…” Tôn Văn Văn bị Lâm Giản làm tức mà không có chỗ xả, tiếp tục dậm chân.

“Tôi làm sao? À, đúng rồi, tuy bất tài nhưng có nghiên cứu về trang sức, Thiên châu mà cô cầm trên tay chỉ là đồ thủ công loại tốt, tuy là đánh bóng mài giũa không tệ nhưng giá xuất xưởng tối đa chỉ vài trăm, nếu để làm tín vật cho người yêu thì còn không giá trị bằng chiếc vòng sáp ong trên tay cô, ít ra nó còn có màu vàng tự nhiên.” Lâm Giản nghiêm túc nói xong thì đi vào bên trong.

“Cô nói dối, tôi mua Thiên châu này của một cao tăng, còn có giấy thẩm định, sao lại chỉ có mấy trăm tệ. Hơn nữa, Tôn Văn Văn tôi đây sao có thể đưa đồ dỏm cho người khác?” kế hoạch dự tính chu đáo bị phá rối, Tôn Văn Văn nghe trán mình bốc lửa, giận mà không có chỗ phát tác ra, dứt khoát nắm chặt Lâm Giản, nhìn tư thế tựa như Lâm Giản không nói lại thì không cho cô đi.

“Buông ra, tôi muốn đi ngủ.” Lâm Giản ngáp một cái.

“Trừ khi cô xin lỗi tôi.”

“Tôi nói sự thật sao phải xin lỗi.” Lâm Giản ngáp dài, đáp.

“Cô vu khống tôi đưa đồ giả cho anh ấy, sao tôi có thể đưa đồ giả cho anh ấy được? Cô xúc phạm tôi!” Tôn Văn Văn nóng lòng biểu lộ tình cảm, bị Lâm Giản làm cho tức đến nỗi run giọng.

“Cô có thể cẩn thận chiếu đèn vào các hoa văn phong hóa trên mặt đá, Thiên châu thật sẽ được phong hóa rất tự nhiên, những hạt đá trên tay cô được nung bằng axit và kiềm mạnh mà có, mặt trên hoa văn phong hóa không giữ được lâu, mang lâu dài trên người sẽ có hại cho thân thể.” Lâm Giản lười dây dưa với Tôn Văn Văn, lời ít ý nhiều nói ngắn gọn.

“Xảy ra chuyện gì?” theo ngọn nến từ trong đi ra, Chương Lăng Ba chạy ra hỏi với vẻ quan tâm.

“Cô ta bôi nhọ em mua đồ giả!” giọng Tôn Văn Văn không còn chắc chắn như ban nãy, nói xong thì tức giận chạy về phòng.

“Anh… không tử tế.” nhìn bóng lưng chạy đi, Lâm Giản trắng mắt liếc Trần Hoài.

“Không tử tế chỗ nào?”

“Cố ý gọi tôi ra làm kẻ ác đánh uyên ương, cô Tôn kia sẽ kiếm chuyện với tôi.”

“Phải không?” Trần Hoài thản nhiên đáp một tiếng, xoay người vào trong, “Cô xem trò hay lâu như thế cũng đâu thể xem miễn phí được.”

“Anh Hoài, thắt lưng của em hơi đau, có lẽ do hôm nay trượt xuống bị đau, sức anh mạnh có thể giúp em xoa chút được không?” Lâm Giản đột nhiên bước tới trước anh, bắt chước giọng hờn dỗi của Tôn Văn Văn mà nói, không chỉ vậy mà cô còn học theo tư thế vừa rồi của Tôn Văn Văn bắt lấy tay Trần Hoài.

Đương nhiên là nhận được một ánh mắt đen nhánh, không rõ ý nghĩa.

Nhưng mà điều ngạc nhiên duy nhất là anh không nhanh nhẹn tránh đi như trước, cho nên lần này Lâm Giản lại thật sự nắm được lòng bàn tay anh. Lòng bàn tay người đàn ông dày, thô ráp, đầy vết chai truyền tới tim cô, không hiểu sao lại nổi lên tia lửa, giây tiếp theo, cô đã buông tay, cười nhạt nhẽo, “Em gái Tôn vừa rồi ra sức biểu diễn như vậy, chút phản ứng cũng không có, cũng không cho người ta mặt mũi, không phải là cong đấy chứ?”

“Sao cô biết tôi không phản ứng?” lách cách một tiếng, chiếc bật lửa kim loại trong tay anh mở ra, ánh sáng đỏ lóe lên, một làn khói thuốc phun thẳng vào mặt Lâm Giản.

Anh ta cố ý.

+++++

GHI CHÚ:

Truyện thì khá ổn đấy mà càng lúc càng có nhiều địa danh, cái con dốt nát trình còi như tui thiệt sự đau hết lòng mề. Tui đã tìm cách tra tiếng Trung (Baidu là chính), Anh, Việt tá lả nhưng rất nhiều địa danh khu vực Tây Tạng này tui không biết phải để thế nào, cũng có hỏi rồi nhưng vẫn khá mông lung, tui ghi chú cụ thể bên dưới, bạn đọc thấy tui ghi không đúng vui lòng góp ý để sửa. Chân thành cảm ơn các bạn.

- Mù tuyết là một triệu chứng mù tạm thời do ánh sáng kích thích mạnh lên võng mạc của mắt. Tuyết có hệ số phản xạ ánh sáng mặt trời cực cao, lên tới gần 95%, nhìn trực diện tuyết cũng giống như nhìn mặt trời, triệu chứng này thường xảy ra trên các nhà thám hiểm núi, tuyết và vùng cực nên được gọi là bệnh mù tuyết. Phương pháp phòng ngừa có thể là đeo kính râm chống tia cực tím, tròng polycarbonate hoặc CR39, hoặc kính xám cả mặt có kính ếch, bổ sung vitamin A, vitamin B complex, vitamin C, và vitamin E.

- Songlinkou - 松林口: (độ cao 3730) ở thị trấn Pai (độ cao 3170), hạt Milin, thành phố Linzhi - Lâm Tri, Tây Tạng: Đây là nơi duy nhất để đến hạt Medog, cách thị trấn Pai khoảng 9 km theo một con đường đơn sơ (đi bằng xe tải khoảng một tiếng rưỡi). Đi bộ đến một vách đá và khoảng đường km để đến Songlinkou. Sau đó xuống xe, băng qua núi Doxiongla ở độ cao 4170 mét, đi đến Lag-Khanmi (Thác Khanmi). Có thể coi Songlinkou là điểm bắt đầu cho các chuyến đi bộ đường dài ở Mêdog.

- Núi Doxiongla - 多雄拉山: Ảnh minh họa: một ngọn núi nằm ở phần phía đông của dãy Himalaya, nằm ở ngã ba của Quận Milin và Quận Medog, Thành phố Linzhi, Khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc, là trở ngại đầu tiên đối với những người đi bộ đường dài ở Medog, cao khoảng 4200 mét so với mực nước biển. Do các dòng chảy lạnh của cao nguyên Thanh Hải-Tây Tạng gặp ở đây với các dòng không khí ấm và ẩm của Ấn Độ Dương, khí hậu ở đây không thể đoán trước được, có mây và sương mù, và các ngọn núi bị đóng băng bởi tuyết dày hàng năm vào tháng 7 và tháng 8.

Núi rất lộng gió nên núi Doxiongla phần lớn thời gian ẩn hiện trong mây. Núi Doxiongla vào mùa đông rất nguy hiểm, các ngọn núi bị chắn bởi tuyết dày. Do không bị phong hóa nên chỉ có một ít đất trên bề mặt và nhiều đá cuội ở dưới. Do địa hình bị phá vỡ, các trận tuyết lở lớn - nhỏ xảy ra vào mùa đông hàng năm. Ngoài ra, núi Doxiongla rất lạnh, hơi giống nhiệt độ trên đỉnh Everest, ngay cả vào mùa hè, nó cũng đóng băng.