Đèn Sáng Khi Người Đến

Chương 16: Hương vị này thật chết người




“Mẹ kiếp! Tới chậm một bước lão Hồ bị vớt đi rồi!” có người vừa đi vừa chửi, giọng khàn khàn như vịt đực, có lẽ do vội vàng nên thở hồng hộc.

“Mấy ngày nay bị ngâm dưới sông ngầm, đã biến dạng hoàn toàn rồi, họ vớt đi cũng vô dụng.” Một giọng nói trẻ hơn.

“Cậu biết cái gì! Nếu anh Đỉnh mà biết chúng ta chuyện nhỏ thế này làm không xong thì không phế chúng ta chắc!” giọng vịt đực vẫn hùng hổ chửi rủa.

“Cũng phải.” giọng trẻ tuổi yếu đi, “Nhưng mà đã ngâm mấy ngày rồi, chỉ mong cảnh sát vớt đi chẳng làm được gì. Hơn nữa trên người lão Hồ không có đồ vật gì có ích, chắc hẳn không sao đâu, đừng lo.”

“Gần đây không hiểu sao, mấy giao dịch của anh Đỉnh không thuận lợi, buổi sáng Tiểu Cao lại bị bắt, may mà Tiểu Cao nhanh trí biết ăn nói nên cảnh sát chỉ ghi lời khai rồi thả nó ra, may mắn là chỉ báo động giả. Nhưng tâm trạng anh Đỉnh gần đây không tốt, mấy người tụi bây khôn ngoan lên cho tao, đừng có tự tìm tội.” giọng vịt đực dặn dò.

“Dạ.” Có giọng nói mới cất lên.

Lâm Giản không ngờ mấy người này lại dừng chân bên rìa suối nước nóng nói chuyện, cô sắp ngạt thở, mấy người này rõ ràng không phải người đàng hoàng, mình nghe được tin tức riêng của họ, nếu gây ra động tĩnh thì hậu quả khó lường.

Cô tiếp tục căng đầu nín thở.

“Gần đây mấy giao dịch bị gián đoạn đều do một tin báo giở trò. Anh Đỉnh đã lên tiếng, ai mà bắt được kẻ đưa tin này thì anh ấy sẽ thưởng ngay 300 vạn.” giọng vịt đực lại lên tiếng. (Khoảng 10.5 tỉ VNĐ)

“300 vạn? Vậy là giàu to rồi? Anh Đỉnh ra giá quá cao.” Giọng người trẻ tuổi hô lên.

Lâm Giản cảm thấy phổi mình sắp nổ tung, thận trọng trồi lên mặt nước một chút, may mà làn khói trắng lượn lờ có thể che giấu được vài phần. Cô vừa hít không khí, tiếng bước chân lại tiến tới gần, cô lập tức lặn xuống phía dưới suối nước nóng, cẩn thận hết sức mình.

“Mày biết cái chó gì! Đường dây mua bán ở biên giới anh Đỉnh chôn giấu bao nhiêu năm sắp thành phế thải, nếu loại bỏ được kẻ đó thì anh Đỉnh chỉ cần một giao dịch là kiếm đủ về. Nếu không phải cái kẻ phá hoại đó thì chúng ta đâu cần chạy qua chạy lại mấy hang động! Anh Đỉnh liệu sự như thần, buổi sáng mới báo chúng ta chặn đường này, tin tức chắc chắn không sai! Mấy người chúng ta ở gần đây nhất, nhất định sẽ có thể đuổi theo hắn sớm nhất! Lát nữa đuổi theo, mấy đứa bây lên tinh thần lên cho tao, bắt được hắn thì tiền thưởng sẽ chia đều ra, chúng ta không cần lăn lộn ở cái chỗ quỷ quái này!’ giọng vịt đực lại vang lên phía trên, hắn vừa dứt lời, mặt nước vốn tĩnh lặng chợt nổi lên gợn sóng.

Giọng vịt đực ghé vào suối nước nóng uống nước, uống một bụng rồi mới đứng dậy, “Mẹ nó! Đuổi nửa ngày trời, khát chết bố mày rồi!”

Vịt đực nói nhiều quá, Lâm Giản nghẹn tới đỏ bừng mặt, cuối cùng đợi tới khi vịt đực vừa đứng lên, cô lập tức ngoi lên để thở, nhưng lần này do vội vã, động tác hơi lớn, lúc ngoi lên khỏi mặt nước tạo ra một tiếng động.

Cách làn hơi nước mờ mịt, Lâm Giản nhìn thấy vịt đực quay lại, nhanh chóng nằm áp tai xuống tìm xem tiếng động gì.

Đầu óc cô trống rỗng, đoán chừng mình không thể tránh được nhưng cơ thể vẫn theo bản năng mà chìm sâu xuống suối nước nóng.

“Sao vậy?” giọng người trẻ tuổi vang lên phía sau, tiếng bước chân tới gần.

Vừa rồi Lâm Giản mới vội hụp xuống, không để ý chiếc vớ nắm không chắc đang nổi lên, cô nhìn chiếc vớ sắp nổi lên mặt nước, tim đập loạn.

“Phía trước có động tĩnh! Chúng ta nhanh đuổi theo! Nếu không để đội khác vượt qua thì 300 vạn này coi như mất trắng!” một giọng xa lạ chợt hét lên.

“Hình như có thứ gì đó nổi lên!” giọng vịt đực cảnh giác.

“Bên này nhiều suối nước nóng, nước suối thì có bọt, có gì nổi lên cũng bình thường, chúng ta đuổi nhanh đi, nhân cơ hội hôm nay đủ người, thiên thời địa lợi nhân hòa, cơ hội phát tài này mà bỏ lỡ không đáng.” Người trẻ tuổi tiếp tục nhắc nhở, vịt đực mới đứng dậy, tiếng bước chân xa dần.

Lâm Giản không dám manh động chui khỏi mặt nước, nghẹn chừng mười mấy giây, cô đang cẩn thận định ngoi lên mặt nước để thở thì tiếng bước chân lại quay lại.

“Rốt cuộc là anh nhìn gì vậy?” người trẻ tuổi khó hiểu, giọng có phần trách móc.

“Có lẽ tao đa nghi quá!” vịt đực liếc nhìn dòng suối không có gì khác thường, nói xong mới hùng hục xông về trước.

Lần này tiếng bước chân xa dần, Lâm Giản mới ngoi lên mặt nước, thở hồng hộc. Cô hít thở từ từ lại mới biết vừa nãy mình nhịn thở đến choáng váng, đồ đạc ôm trong tay đều trôi đi ra ngoài, Lâm Giản cố sức vớt lại đồ đạc.

Cô mới vớt được một nửa thì lại nghe tiếng bước chân.

Xem ra hôm nay khó trở về!

Rút kinh nghiệm lần trước, Lâm Giản vội vàng gom hết những thứ đồ trên mặt nước, vùi mình xuống suối.

“Đừng trốn nữa! Mau ra ngoài đi!” một giọng nói quen thuộc truyền tới.

Lâm Giản nghi ngờ mình ở dưới nước nên nghe không rõ, lại lo bọn người kia lập kế, cô vẫn cố gắng nhịn thở dưới nước.

“Nghe không hiểu tiếng người à! Mau ra ngoài cho tôi!” vừa dứt lời, mặt nước đã bị khuấy động.

Lâm Giản chắc chắn đó là giọng Trần Hoài, lúc này mới chui lên. Cô lau bọt nước trên mặt, kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

“Bây giờ không có thời gian giải thích, nhanh đi với tôi!” Trần Hoài khi nói vươn tay lại gần, Lâm Giản hiếm khi thấy dáng vẻ nghiêm nghị dọa người như thế của anh, bị ảnh hưởng nên tay phải đặt vào lòng bàn tay anh, Trần Hoài dùng sức, cô liền nhô người khỏi suối.

Choáng!

Lâm Giản vừa đứng dậy thì lập tức nhận ra mình bị anh dọa nên quên béng mất chưa mặc quần áo, giây tiếp theo cô đã buông tay thả người về vị trí ban đầu, mặt nước bị khuấy động nổi bọt tung tóe.

“Tôi mặc quần áo lại đã!” Lâm Giản nói quay lại mặt nước vớt quần áo.

“Cho cô một phút, đúng một phút sau sẽ đi!” nói xong anh quay người cách một mét chờ cô.

Lâm Giản hoang mang rối loạn nhặt quần áo khỏi nước, bước chân trần lên nền đất lầy lội bên ngoài.

“Còn 30 giây! Nhanh lên cho tôi!” anh nghe tiếng cô chui ra từ trong nước, giọng mất kiên nhẫn, “Mang giày chưa?”

Lâm Giản mới mặc quần vào, bị anh rống, cô vội vàng mang giày vào, không kịp mang vớ.

“Được rồi!” Lâm Giản vội vàng đáp, sau đó cô mặc áo sơmi vào, mới mặc được một nửa, Trần Hoài đã quay người lại, tiếng khóa kéo truyền tới, anh cởi áo khoác mình trùm lên Lâm Giản, Lâm Giản chưa kịp phản ứng đã bị anh thô bạo kéo khóa kéo lại.

“Đồ của tôi! Lâm Giản kêu lên khi thấy đống quần áo trên đất chưa kịp mặc xong.

Anh khom người, nhanh chóng nhặt mớ quần áo lộn trên đất cuộn lại, một tay kéo Lâm Giản chạy ra ngoài.

Bị anh kéo mạnh vậy, Lâm Giản buộc phải theo tốc độ chân anh. Trần Hoài kéo Lâm Giản chạy như điên mấy km, sau đó mới kéo Lâm Giản tránh sau những tảng đá.

Khi anh buông tay ra, Lâm Giản thấy cổ tay bị anh kéo đỏ bừng, trên đó hằn rõ vết dấu tay. Vừa rồi chạy một mạch mấy cây số, dừng lại rồi cổ họng rát bỏng.

“Diêu Hỉ…” cô chưa nói hết, Trần Hoài đột ngột giơ tay đè cô lại, bị lực anh đè mạnh xuống, Lâm Giản nằm bẹp dưới hố cạn sau tảng đá, hơn nửa người cô đè lên cánh tay anh, cách khoảng đá sỏi một quãng.

Lâm Giản hiểu ra, lập tức im lặng.

Quả nhiên bên cạnh đường có mấy người đàn ông cao lớn lao tới, trên tay cầm mấy món vũ khí tự tạo, có cả súng như một đội quân, chắc hẳn là có đủ đạn. Họ vội vàng chạy về trước, không bao lâu có người quay lại, trong tay xách một cây súng tự động.

“Mấy người có thấy người lạ nào trên đường đến đây không?” giọng vịt đực.

“Không có, sao vậy?” người cầm đầu nhóm thứ hai mặc áo khoác Tây Tạng, hỏi lại.

“Không có gì.” Vịt đực ngập ngừng định nói rồi lại thôi.

“Bọn Tiểu Mao đâu?”

“Đang đuổi theo tên kia.”

“Sao anh không cùng đuổi?”

“Tao quay lại xem có đồng bọn nào bị bỏ sót không.” Vịt đực nói giọng trầm trầm.

“Xì, đồng bọn đáng bao nhiêu tiền! Tiền thưởng anh Đỉnh chỉ mua một người thôi, anh đừng xen vào việc người khác.” Người đàn ông mặc áo choàng nói rồi đem hai đồng bọn chạy đuổi theo phía trước.

“Đồ ngu!” vịt đực nhìn gã áo choàng chạy xa rồi mới mắng một câu, sau đó lại chạy về phía suối nước nóng.

Bên này núi trơ trọi, không có cây cối che khuất, lúc nãy Trần Hoài và Lâm Giản núp sau đống đá, nếu người qua lại chú ý thì rất dễ phát hiện. Thấy hai nhóm người đã đi xa, Lâm Giản nóng lòng muốn đứng dậy, vừa động đậy Trần Hoài đã lạnh lẽo cất tiếng, “Muốn sống thì đừng đứng lên làm bia ngắm.”

Cô bĩu môi, cố gắng duy trì tư thế vừa rồi, “Diêu Hỉ thì sao? Cậu ấy chạy đến chỗ khác đánh lạc hướng đám người này giúp tôi sao?”

“Coi như là không quá ngốc!”

“Chúng ta nhanh đi tìm Diêu Hỉ đi, lỡ như…” Lâm Giản lo lắng không yên.

“Không có lỡ như!” Anh tỏ ý không thích Lâm Giản nói đến từ này, tức giận bảo: “Chỉ mới một lúc, nếu không phải do cô chạy lại đây thì Diêu Hỉ không cần đơn độc dẫn dụ bọn chúng.”

“Đám người này đâu phải do tôi dẫn tới! Tôi chưa tìm anh tính sổ yêu cầu bồi thường tổn thất tinh thần đã là tốt rồi!” Lâm Giản nghe ra ý trong lời của anh, cô đang tự trách mình vì Diêu Hỉ sống chết không rõ, tức giận tới mức muốn ngồi dậy đi tìm người ngay lập tức. Cô vừa mới nhích người, bên tai Trần Hoài đã nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, lập tức túm cô đè trở lại.

Vừa rồi nằm bẹp dưới đất lâu, mới đứng lên người vẫn còn tê rần, Lâm Giản chưa đứng vững đã bị anh tóm lấy kéo thật mạnh, cả người lảo đảo ngã xuống mặt đất đá, tầm mắt cô nhìn thấy những hòn đá lởm chởm sắc bén, đoán trước kết cục số phận mình.

Nhưng mà ngoài dự kiến là cô lại ngã vào lồng ngực dày dặn của người đàn ông, trong khoảnh khắc đó, anh thần tốc dịch người trở thành đệm thịt cho Lâm Giản.

Bốn mắt nhìn nhau, tư thế ngại ngùng, Lâm Giản ngẩng đầu muốn điều chỉnh tư thế hiện tại một chút, bàn tay không bị đè của anh duỗi ra ấn chặt sau gáy cô. Lâm Giản mới lĩnh giáo sức mạnh tay anh, bây giờ lại bị đè mạnh vậy, đầu cô dán thẳng vào mặt anh, may mà anh nghiêng mặt qua một bên, Lâm Giản tựa đầu vào sát cổ anh.

Vừa rồi chạy như điên trong gió mấy cây số, tóc cô đã gần khô, đuôi tóc còn hơi ẩm, rơi rớt trên cổ anh, hơi thở cô khi có khi không phất vào cổ anh cùng những sợi tóc tạo cảm giác tê rần trên da thịt.

Vừa nãy Lâm Giản cũng không kịp mặc áo ngực, bên trong chỉ mặc chiếc sơmi ướt đẫm, bên ngoài khoác áo khoác của anh, lúc này cô đang đè xuống, ngực cô áp vào ngực anh. Trước mắt không có khả năng đứng lên, Lâm Giản lặng lẽ rút tay lên, lòng bàn tay áp xuống dưới, cố sức lót tay chắn giữa ngực anh và ngực mình.

Trần Hoài lạnh lùng lừ mắt cảnh cáo Lâm Giản, xúc cảm mềm mại vừa chạm phải cùng lòng bàn tay đẫm mồ hôi của cô, những sợi tóc phất phơ qua cổ anh, từng thứ một đều như muốn chui vào từng lỗ chân lông anh, hương vị này quả thực đòi mạng.

Giây tiếp theo, người đang cố gắng di chuyển - Lâm Giản - đột nhiên ngừng lại.