Đèn Sáng Khi Người Đến

Chương 110




“Anh đến văn phòng trước, em ngủ tiếp đi.” Trần Hoài mặc quần áo xong ra cửa.

“Dạ được.”

Giữa trưa, ba mẹ Tôn Văn Văn chạy đến bệnh viện. Từ Nguyên nghe tin cũng đến, cậu ta hoàn toàn không biết Tôn Văn Văn vì trả thù Lâm Giản mà đến đây, cũng không biết người cướp của Tôn Văn Văn là có quan hệ với Lâm Giản, chỉ nghĩ số Tôn Văn Văn xui xẻo nên mới thế, là bạn học nên cậu thấy rất tội cho Tôn Văn Văn vì liên tiếp gặp những chuyện không may.

Lâm Thắng bị tạm giam, ông ta phải ngồi tù ít nhất vài năm. Chưa kể thấy thái độ của ba mẹ Tôn Văn Văn thì chắc chắn sẽ khiến ông ta phải trả giá đắt.

Trong quá trình giải quyết vụ Lâm Thắng, Trần Hoài không ra mặt. Từ trước giờ anh không hề có sự thông cảm nào với kẻ cặn bã như Lâm Thắng. Nếu năm xưa không phải vì Lâm Thắng vong ân phụ nghĩa bội bạc, thời thơ ấu của Lâm Cương và Lâm Giản đã không đến mức gian nan như vậy.

Xử lý xong việc của Lâm Thắng đã hơn 7 giờ tối, Trần Hoài vội vàng quay về nhà.

Trước khi gặp Lâm Giản, anh là người tuỳ tiện, bất giác trở thành người cuồng công việc. Nhưng giờ đã khác, chỉ cần nghĩ Lâm Giản ở nhà chờ anh, mỗi ngày tan làm Trần Hoài đều sốt ruột trở về.

Hôm sau, anh xin nghỉ phép đưa Lâm Giản đến bệnh viện khám. Kết quả xét nghiệm đều bình thường. Lúc trước hai người đều không chú ý nên cũng có sự lo lắng mơ hồ, chỉ là không nói ra, đến khi có kết quả xét nghiệm các thứ thì mới thật sự yên lòng.

Vất vả đếm từng ngày qua khỏi ba tháng đầu thai kỳ, Trần Hoài bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới. Thiệp mời còn chưa phát thì Diêu Hỉ đã gọi điện đến.

“Đội trưởng Trần, anh với Lâm Giản thế nào rồi ạ?”

“Vẫn tốt. Gần đây trong đội có chuyện gì lớn không?” Tuy Trần Hoài không còn ở đồn cảnh sát biên phòng nhưng anh đã ở đó nhiều năm, anh vẫn nhớ nơi ấy.

“Sau khi Bao Đỉnh bị bắt thì những vụ án hình sự giảm đi hẳn. Em thấy không còn quá vất vả nên chuẩn bị kết hôn.” Diêu Hỉ nói tới cuối thì giọng nhẹ đi, nhưng vẫn không giấu được niềm vui.

“Nợ nần trong nhà bạn gái cậu trả hết chưa?” Trần Hoài thuận miệng hỏi, đám Phương Dương Vĩ kia nói tới nói lui suốt nên tình hình Diêu Hỉ anh cũng biết đôi chút.

“Dạ chưa, nhưng mà bạn gái em nói, tụi em kết hôn rồi cùng nhau trả nợ.” Diêu Hỉ vui vẻ đáp.

“Ra vậy.” Trần Hoài không ngờ Diêu Hỉ lại nói được rành mạch như vậy, xem ra lúc anh không có mặt ở đó, Diêu Hỉ đã chín chắn hơn, biết trò chuyện thêm thế này.

Lúc trước Diêu Hỉ đưa phong bì tiền mà Lâm Giản cho cậu nhờ Trần Hoài giữ rồi trả lại cho Lâm Giản. Trần Hoài vẫn còn giữ, trước khi rời khỏi Tây Tạng, anh đưa cho Lão Bộc giữ giùm. Anh biết tính cách Lâm Giản, đồ đã tặng thì không nhận lại. Xem ra bao lì xì này có thể đưa ra rồi.

“Dạ. Em chọn được ngày lành thì sẽ báo ngay với anh và Lâm Giản, có thể là Tết đó. Hai người nhớ phải đến uống rượu mừng chung vui với em nhé.” Qua điện thoại, Trần Hoài cũng có thể cảm nhận được sự phấn khích của Diêu Hỉ.

“Tháng sau tôi với Lâm Giản kết hôn, có vẻ cậu sẽ uống rượu mừng của chúng tôi trước.”

“Thật không! Trời đất, Lâm Giản thật sự đồng ý kết hôn với anh sao? Đội trưởng Trần, anh không biết chứ, trước đây em cứ lo anh độc thân cả đời, anh đúng là vận cứt chó!” Diêu Hỉ oang oang bên đầu dây bên kia, cậu thực sự mừng thay Trần Hoài.

“Vận cứt chó?” Trần Hoài nhíu mày, anh hơi bất mãn với so sánh của Diêu Hỉ, nhưng mà chuyện vui nên anh không thèm chấp với Diêu Hỉ.

Cúp điện thoại Diêu Hỉ, anh trở người, chạm đến Lâm Giản thì thấy mình thật sự thoả mãn.

Nhưng mà anh không thể chịu đựng được nữa, nhớ tới lời dặn dò của Cố Tự Giang, Trần Hoài cố nén ý muốn đó xuống, đứng dậy đi tắm nước lạnh. Tắm nước lạnh xong thì có thể miễn cưỡng ép cơn nóng trong người đó xuống nhưng mà lại không còn buồn ngủ.

Trần Hoài hiếm khi mất ngủ, anh ra ngoài phòng khách, lấy di động lên mạng tra thông tin về những điều cần lưu ý với phụ nữ có thai. Anh vào đại một diễn đàn, trong đó có mấy người kinh nghiệm chia sẻ những điều cần thiết.

Trần Hoài định xem trước những vấn đề giáo dục thai nhi, cách ăn uống hợp lý cho thai phụ, không ngờ vô tình lướt qua chủ đề nhạy cảm. Sao lại không giống lời Cố Tự Giang nói? Trần Hoài có phần ‘hoài nghi nhân sinh’.

Anh lại bắt đầu tìm kiếm thông tin chính thống.

Đệt! Hoá ra anh bị tên nhóc thúi Cố Tự Giang chơi xỏ!

Với chỉ số thông minh của mình mà có thể bị Cố Tự Giang gài bẫy, Trần Hoài cũng tự cạn lời với bản thân.

May mà đêm nay anh vô tình vào diễn đàn mới biết những điều này, nếu không nửa năm còn lại anh sống sao?

Trần Hoài tức tối nghiến răng nghiến lợi, nhưng nghĩ lại những kiến thức mới học, cơn tức này xẹp đi hơn nửa.

Anh sảng khoái đi về phòng ngủ, Lâm Giản vẫn đang ngủ say. Không biết có phải vì mang thai không mà cô ngủ ngon hơn trước rất nhiều. Nhưng dù Trần Hoài hào hứng đến đâu thì anh cũng không dám tự tiện đánh thức Lâm Giản.

“Lúc trước anh sắp xếp nhiều việc vậy, đều làm phiền Cố Tự Giang. Hôm nào chúng ta mời anh ấy ăn bữa cơm đi.” Ngủ một giấc dài thức dậy, Lâm Giản vẫn còn đắm chìm trong tin vui mà trước khi đi ngủ Trần Hoài đã hứa với cô.

Trong đám cưới của họ, cô sẽ được như ý nguyện mà nhìn thấy người cô luôn mong nhớ.

“Anh em trong nhà, không cần khách sáo.” Trần Hoài không đồng tình, Cố Tự Giang giúp là một chuyện, lừa anh lại là một chuyện.

“Cũng đâu thể nói vậy. Anh ấy đã giúp chúng ta rất nhiều lần, chúng ta mời Cố Tự Giang là chuyện đương nhiên. Phải rồi, anh có biết Cố Tự Giang thích hay ghét món gì không? Chúng ta đặt chỗ trước.”

“Tự Giang là tên phàm phu tục tử, ăn gì cũng được. Đừng lo, em chọn đại chỗ nào cũng được.” Trần Hoài ho nhẹ, Lâm Giản mở miệng ngậm miệng đều là Cố Tự Giang, làm lơ anh triệt để, anh không vui.

“Thật sao? Vậy ít ra anh ấy phải có gì đó thích ăn hơn tí chứ, đúng không?” Lâm Giản không vừa ý với câu trả lời có lệ của Trần Hoài, hỏi tiếp.

“Em nói mới nhớ, Tự Giang thích ăn cay nhất, em chọn nhà hàng Tứ Xuyên nào đó đi.” Trần Hoài chợt đổi ý, hào hứng.

“Vậy à, em cứ tưởng Tự Giang làm bác sĩ thì ăn uống sẽ thiên về khẩu vị nhẹ, lành mạnh chứ.” Lâm Giản hơi ngạc nhiên.

“Cậu ta à, cậu ta gu nặng hơn anh.” Trần Hoài một lời hai nghĩa, lúc nói cố nhịn cười.

“Anh không nói thì đúng là em không biết thật.” Lâm Giản gật đầu, chọn một nhà hàng Tứ Xuyên nổi tiếng. Trần Hoài điện thoại cho Cố Tự Giang, trùng hợp hôm nay cậu ta được nghỉ.

Tối, hai người đến trước chờ Cố Tự Giang.

Cố Tự Giang ngồi vào chỗ, mở thực đơn ra, ghi chú bên phải là cột hơi cay, siêu cay, cay vô địch, cay bất khả chiến bại… khoé miệng anh giật giật, tặc lưỡi buông thực đơn xuống. Chỉ nhìn thực đơn mà anh đã muốn toát mồ hôi.

“Giản Giản tỉ mỉ chọn nhà hàng này vì cậu, anh em trong nhà không, cậu đừng khách sáo, không cần tiết kiệm tiền cho tôi, gọi nhiều món lên.” Trần Hoài cố gắng nhịn cười.

“Tôi… hôm nay không đói lắm, không có món nào thích, hai người cứ chọn đi.” Cố Tự Giang đưa thực đơn cho Lâm Giản.

Trần Hoài đã vươn tay cầm thực đơn, nhanh chóng chọn mấy món, còn ghi chú mức cay nhất.

Đồ ăn dọn lên, Cố Tự Giang e dè gắp một miếng thức ăn, một miếng thức ăn mà anh ăn sạch chén cơm trắng.

“Đồ ăn còn nhiều lắm, Tự Giang, anh ăn từ từ thôi.” Bình thường Lâm Giản có thể ăn cay nhưng vì mang thai nên cô hạn chế lại.

Lâm Giản nói xong thấy Cố Tự Giang đặt đũa xuống, lấy khăn ướt lau mặt.

“Tự Giang, anh thấy nóng à? Gọi phục vụ giảm nhiệt độ xuống thấp chút nữa nhé?” Lâm Giản quan tâm hỏi, cô thấy Cố Tự Giang liên tục lấy khăn lau mặt.

“Không sao.” Cố Tự Giang đáp một câu, còn lấy tay dụi dụi mắt. Món ăn Tứ Xuyên này độc địa quá, anh bị cay chịu không nổi.

“Tự Giang, anh không sao chứ?” Lâm Giản cảm giác có gì không ổn.

“Cậu ta thấy em hiếu khách tới mức cảm động chảy nước mắt. Không sao đâu, Tự Giang, nếu cậu thấy ngại thì lần sau mời lại chúng tôi là được, đâu có gì gấp gáp.” Trần Hoài cười tủm tỉm.

Cố Tự Giang không sợ trời không sợ đất chỉ sợ cay. Bữa cơm này, anh ăn mà khắc cốt ghi tâm.

“Đúng vậy, không có gì vội, tôi nhớ thật kỹ là được.” Cố Tự Giang buông khăn ướt xuống, cũng mỉm cười lịch sự với Trần Hoài nhưng sóng to gió lớn âm thầm phân cao thấp.

Lâm Giản bỗng phát hiện, đàn ông mà dối trá thì tàn nhẫn hơn phụ nữ nhiều…

Bữa cơm này có mình Lâm Giản no nê. Chia tay Cố Tự Giang, Trần Hoài lái xe về khu nhà hai người ở.

Quay về nhà, Trần Hoài nhớ Lâm Giản nói muốn ăn trái cây nên sau khi đỗ xe thì dắt cô ra cổng mua trái cây. Hai bên đường hàng cây hoè già rợp bóng, gió đêm thoảng qua, lá khô bay theo gió phát ra tiếng xào xạc khe khẽ, đã chớm đông.

Cô bị gió lạnh thổi rùng mình, Trần Hoài phát hiện, anh đứng lại cởi áo khoác của mình khoác lên người cô.

“Anh nhìn lá rơi nè.” Lâm Giản nhặt một chiếc lá rơi trên vai Trần Hoài, những cây hoè này được trồng từ đâu không rõ, mang đến đây rồi bén rễ vào đất.

Anh hiểu ý cô, mỉm cười, không kiềm được cúi xuống hôn cô. Nụ hôn mang theo hơi lạnh đêm mùa đông nhưng trái tim cô nhanh chóng được một dòng nước ấm áp tràn đến lấp đầy, tựa như đứa trẻ rất vất vả cuối cùng đã được ăn kẹo.

Rất lâu sau còn cảm nhận được vị ngọt đọng lại bên khoé môi.

Ngày của họ của mới bắt đầu.

Nắm tay người, cùng nhau đi đến bạc đầu.

Thật tốt.