Đèn Sáng Khi Người Đến

Chương 106




“Anh hai à, anh còn nghe điện thoại không đó?” Cố Tự Giang rất lâu không nghe thấy Trần Hoài nói gì thì hỏi lại.

“Tự Giang, cậu nói thật sao?” Trần Hoài chưa điều chỉnh lại hơi thở của mình, Cố Tự Giang có thể nghe tiếng thở gấp gáp của anh.

“Không biết, nếu cậu sợ nhầm thì có thể thử.”

“Thử thế nào?” Trần Hoài ham học hỏi. Từ trước đến giờ anh là người lý trí, nhưng bây giờ trong đầu anh cứ vang ầm ầm, anh sắp làm cha rồi! Không còn suy nghĩ được gì khác. Anh hỏi Cố Tự Giang theo phản xạ.

“Nào nào, gọi tôi một tiếng anh trai trước đi.” Trần Hoài lớn hơn Cố Tự Giang vài tháng. Khi còn bé, chỉ vì mấy tháng này mà Trần Hoài bắt Cố Tự Giang gọi mình là anh trai không ít lần. Cố Tự Giang thù lâu nhớ dai, vẫn ghim chuyện này trong lòng, thong thả nói qua điện thoại.

“Anh trai, anh nhanh nói cho em biết được rồi chứ!” Trần Hoài trong nháy mắt hiểu được ý Cố Tự Giang, nhanh chóng giục.

“Đi mua que thử thai đó. Người ta nói mang thai ngốc ba năm, chị dâu mới mang thai mà sao cậu đã ngốc rồi?” Cố Tự Giang tâm trạng vui vẻ trêu ghẹo.

Đúng nhỉ.

Anh đúng là hồ đồ.

Cố Tự Giang kiêu ngạo gì thì cũng chỉ là đồ ‘chó độc thân’ thôi!

Trần Hoài vui vẻ nên không thèm so đo với Cố Tự Giang, “Vậy được, tí nữa tôi mua que thử thai.”

“Nhớ có tin thì báo tôi, cha nuôi tôi đây cũng phải chuẩn bị quà gặp mặt chứ.”

“Quà gặp mặt thì khỏi đi.” Trần Hoài bình tĩnh lại, dù sao thì anh cũng trải qua những việc lớn, chỉ bị đơ người một lúc thôi, giờ đã trấn tĩnh hơn.

“Cậu cho là tôi không đủ tư cách làm cha nuôi hả?”

“Cũng không hẳn. Nhưng người ta hay nói chuyện tốt có đôi, con tôi muốn nhận thì phải có cả cha nuôi lẫn mẹ nuôi, cậu còn độc thân, nếu lỡ lây cho con tôi thì không ổn.” Trần Hoài vừa dứt lời, Cố Tự Giang đã cúp máy, Trần Hoài xấu xa cười ha ha.

Về đến quê, Trần Hoài ghé tiệm thuốc mua que thử thai bỏ vào túi quần trước khi đi về nhà ba anh ở.

Tuy rất nhiều năm không về nhưng anh nhớ rất kỹ mọi thứ ở khu chung cư cũ này. Chỉ có điều càng đi đến gần khu nhà anh từng sống, anh lại càng căng thẳng.

Người ta thường nói xa quê lâu năm, khi về đến gần thì càng lo lắng hoang mang, có lẽ đó là tâm trạng anh bây giờ. Trần Hoài càng đi đến gần thì bước chân càng chậm. Anh không biết mình nên nói gì với Trần Kính.

Trần Hoài đang suy nghĩ miên man, thình lình bên cạnh vang lên tiếng Lâm Giản: “Nghĩ gì vậy?” Trần Hoài ngẩng lên, thấy Lâm Giản đang đứng đợi mình dưới bóng cây.

“Nhanh lên, bác ở nhà chờ anh lâu rồi.” Lâm Giản dắt Trần Hoài vào hành lang. Từ khi quen Trần Hoài đến nay, đây là lần đầu tiên Lâm Giản thấy Trần Hoài rụt rè, Lâm Giản vừa đau lòng vừa buồn cười, cảm giác phức tạp, nhưng cô luôn hy vọng anh có thể cởi bỏ khúc mắc với Trần Kính.

Đi đến cửa nhà, Trần Hoài ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ Trần Kính đã đứng đó chờ anh. Lâm Giản kéo tay Trần Hoài, Trần Hoài lúng búng gọi: “Ba.”

“Về là tốt rồi.” Người đàn ông cứng rắn ấy thế mà khi lên tiếng thì giọng đã nghẹn ngào. Trần Kính quay người vào nhà, Lâm Giản kéo Trần Hoài vào trong.

Vừa bước vào phòng khách, Trần Kính đi lấy quýt. Ban nãy lúc Trần Hoài trên đường đến, ông bận rộn tới sứt đầu mẻ trán, còn tranh thủ chạy ra ngoài quầy bán trái cây dưới cổng mua loại trái cây mà Trần Hoài thích.

Trần Kính lấy quýt tách làm hai, đưa cho Trần Hoài rồi giải thích: “Mới đầu mùa, không biết chua hay ngọt nữa, con ăn thử xem.”

Lâu lắm không gặp, Trần Kính không còn là người cha nghiêm khắc trong ký ức của anh, ông già đi trông thấy, chủ động dè dặt lấy lòng Trần Hoài.

Thấy Trần Kính trông mong nhìn mình như vậy, Trần Hoài nhận lấy, ăn một miếng mà không biết mùi vị gì, nuốt xuống: “Ngọt.”

“Vậy thì tốt.” Trần Kính gật đầu, “Hồi xưa mẹ con nói ba không biết lựa trái cây.” Ông vô tình nhắc lại, tựa như câu cửa miệng. Nhưng vừa nói xong, Trần Kính cũng thấy không ổn. Ông sợ mình chạm vào điều cấm kị của Trần Hoài, tự tay phá huỷ cuộc đoàn tụ hiếm có này.

Nhưng mà Trần Kính thận trọng như vậy, Trần Hoài càng thấy khó chịu.

Đúng vậy.

Anh chỉ biết hối hận cho bản thân mình.

Từ trước đến giờ anh không hề nghĩ tới, Trần Kính trước mặt đã trải qua cái chết của người vợ thân yêu, ngay sau đó mất đi đứa con trai mà ông từng tự hào.

Người ta nói bị lỗi che mờ mắt, anh cũng không ngoại lệ.

Những hối hận, khó chịu vì bản thân mình đối với mẹ, anh thể hiện với người cha phong sương của mình.

“Ba, con xin lỗi…” Trần Hoài bất ngờ lên tiếng.

“Qua hết rồi. Về là tốt rồi…” Trần Kính lau mắt, giọng nghẹn ngào. Ông đợi ngày này đã rất lâu, cứ nghĩ đến khi ông xuống mồ cũng không thể thấy được cảnh Trần Hoài tha thứ cho ông, không ngờ chuyện tìm bạn gái cho Trần Hoài mà vợ ông dặn dò trước khi nhắm mắt cũng đã trở thành sự thật. Ông vui mừng không thể kiềm chế được, niềm vui hiện rõ lên mặt.

“Bác ơi, bác còn mua củ năng mà đúng không?” Lâm Giản chợt nhắc.

“Coi cái trí nhớ bác đó, Trần Hoài cũng thích ăn củ năng, để bác đi rửa.” Lâm Giản nhắc vậy, Trần Kính nhớ ra chuyện quan trọng, lật đật lấy cái túi xách đem vào bếp.

Trần Hoài đi tới cạnh tường, cầm khung ảnh lên lau nhẹ. Trên đó không một hạt bụi, lớp sơn trắng viền khung ảnh đã bong tróc đi nhiều, có lẽ Trần Kính thường xuyên nhìn vật nhớ người.

“Chuyện đời khó liệu, bác gái đổ bệnh qua đời không ai đoán trước được, anh không cần mang tâm lý nặng nề vì chuyện đó. Hơn nữa lúc trước giấu anh là ý bác gái, bà chỉ sợ anh phân tâm rồi xảy ra tai nạn. Em nghĩ lúc còn sống, chắc chắn bác gái mong anh chăm sóc tốt bác trai, chúng ta làm là được rồi.” Lâm Giản đi đến gần anh, nhẹ nhàng an ủi.

Đạo lý này, cô chỉ ra vài điểm, anh đã thông suốt.

“Giản Giản, cảm ơn em.” Trong lòng Trần Hoài có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng nói thành lời chỉ một câu đơn giản.

“Biết là tốt.”

Cha con cởi bỏ hiềm khích là việc tốt, cô không muốn nhìn thấy Trần Kính lại xúc động.

“Quýt hồi nãy anh ăn nghe mùi thơm quá, em đi ăn quýt.” Lâm Giản đi tới sô pha.

“Anh có kinh nghiệm, để anh lựa cho em một trái ngọt.” Trần Hoài đi lại gần, chọn một trái vỏ mỏng đưa cho Lâm Giản.

Lâm Giản lột vỏ ăn thử. “Ngon á.” Ăn rồi cô lại hỏi: “Quýt là đặc sản ở đây hả anh?”

“Ừ.” Trần Hoài nghe hiểu ý cô, bóc một trái khác đưa cô, thấy cô ăn ngon lành, sợ cô ăn nhiều đầy bụng nên lấy lại một nửa. “Chua quá, ăn trái khác đi.” Trần Hoài ăn nửa trái dở dang kia, nhăn mặt.

“Chua hả? Em thấy ngon mà. Đừng bỏ phí.” Lâm Giản thấy khát, cầm nửa trái quýt Trần Hoài bỏ xuống bàn lên ăn tiếp.

Trần Kính rửa củ năng xong mang ra.

Lâm Giản đang định lấy tăm lấy một củ ăn, lại thấy muốn đi vệ sinh. Cô đứng lên đi vào nhà tắm, không ngờ Trần Hoài lại đi theo đóng cửa lại.

“Gì vậy anh?” Lâm Giản nghĩ Trần Hoài định nói gì với cô nên hỏi.

“Em vô toilet làm gì?”

“Chắc hồi nãy ăn quýt nhiều nên em muốn đi vệ sinh.”

“Vậy được rồi.” Trần Hoài ra vẻ bí ẩn lấy một túi nhựa nhỏ trong túi quần ra.

“Trong đó là gì?” Lâm Giản tò mò.

Trần Hoài ho nhẹ, lấy cái hộp nhỏ ra dưới ánh mắt tò mò của Lâm Giản, lúng túng: “Cái này… tí nữa em đi tiểu vô đây…”

“Anh bị bệnh hả? Sao biến thái vậy.” Lâm Giản đánh anh một cái.

“Cố Tự Giang nói có thể em mang thai… chúng ta thử đi, có gì còn chuẩn bị tâm lý.” Trần Hoài lấy que thử thai trong túi ra.

“Anh chơi trò gì vậy…” Lâm Giản nói được một nửa thì chợt bịt miệng mình lại. Trần Hoài nói vậy cô mới nghĩ ra những bất thường của cơ thể thời gian gần đây có lời giải thích hợp lý.

Kinh nguyệt của cô trước đây bình thường, nhưng từ khi cô đi Tây Tạng, trải qua rất nhiều chuyện, nửa năm nay chu kỳ của cô rối loạn, cô cũng không để tâm. Hai tháng nay không thấy kinh nguyệt đến.

“Vậy em mau thử đi.” Trần Hoài giục.

“Thì anh ra ngoài trước đi đã chứ.”

“Anh không nhìn đâu, anh quay lưng về phía em là được chứ gì.” Trần Hoài mặt cũng hiện lên màu đỏ kỳ lạ. Nhà tắm không lớn, hai người chen chúc trong đó có thể nghe rõ hơi thở của nhau.

“Thôi được.” Lâm Giản cầm lấy rồi qua bên bồn cầu ngồi xuống.

Yên lặng mấy phút, Lâm Giản không chịu nổi: “Anh mau ra ngoài đi, có anh ở đây em không tiểu được.”

“Vậy… cũng được.” Trần Hoài bảo gì nghe nấy, ra ngoài rồi tiện tay đóng cửa lại.

Anh đứng ngoài cửa, lo lắng đến mức tim đập liên hồi.

Mấy phút sau, Lâm Giản gọi Trần Hoài vào.

Nhìn cô hơi ngơ ngẩn.

“Không sao, chúng ta lại cố gắng hơn là được.” mặc dù Trần Hoài hơi thất vọng nhưng chỉ cần có Lâm Giản bên cạnh, sớm muộn gì cũng có con, anh không phải quá sốt ruột.

“Dĩ nhiên chúng ta phải cố gắng hơn rồi, vì anh sắp làm cha.” Tin vui đến quá đột ngột, Lâm Giản chưa kịp tiêu hoá, người vẫn còn ngẩn ngơ.

“Thật sao, anh sắp làm cha!” Trần Hoài nghe nói thì cúi xuống ôm mặt Lâm Giản hôn mạnh lên. Lâm Giản nghĩ mặt mình bị anh ôm tới sắp biến dạng.

Trần Hoài chạy ra phòng khách như cơn lốc, báo với Trần Kính: “Ba, con cũng sắp làm cha rồi!”

Ông mới vừa cố gắng ổn định cảm xúc sau cuộc hội ngộ, bị Trần Hoài hét lên như vậy, ông kích động tới mức không thốt lên được lời nào.

Phản ứng của Trần Hoài ngoài dự kiến của Lâm Giản, không biết sao cô thấy hơi ngượng ngùng, lúng túng từ phòng tắm bước ra. Trần Hoài lại chạy tới hôn chùn chụt lên mặt cô. Trần Hoài mừng rỡ đến nói năng hành động lộn xộn, Lâm Giản đã qua lúc kích động ban đầu, cô bình tĩnh hơn anh nhiều. Cô vẫn nhớ Trần Kính đang ngồi trong phòng khách nên giãy giụa muốn thoát khỏi anh.

“Em không thoải mái hả? Tại anh, tại anh ôm em chặt quá.” Trần Hoài phát hiện ra, cẩn thận dò hỏi.

“Em không sao.” Lâm Giản ít khi thấy anh căng thẳng thế này, không biết nên buồn cười hay tức giận.

“À phải rồi, anh phải báo ngay với Cố Tự Giang.” Có thể thấy anh thực sự phấn khích, chỉ muốn báo với cả thế giới biết mình sắp được làm cha.

“Ừ, tiện thể hỏi Cố Tự Giang xem có cần chú ý gì hay không.” Lâm Giản thuận miệng bổ sung. Cố Tự Giang tuy không phải bác sĩ phụ khoa nhưng mà kiến thức thông thường vẫn hơn cô.

“Tự Giang, đúng là bị thằng nhóc cậu đoán đúng rồi, tôi thật sự sắp làm cha!” Cố Tự Giang vừa bắt máy, Trần Hoài đã nói ngay.

“À chúc mừng nhé.” Cố Tự Giang bình tĩnh.

“Phải rồi, thời gian đầu mang thai có gì cần chú ý không?”

“Dĩ nhiên là có, nhất là cậu.”

Trần Hoài hoang mang: “Liên quan gì tới tôi?”

“Mang thai ba tháng đầu cấm sinh hoạt tình dục, thời gian sau thì tuỳ vào sức khoẻ thai phụ, nhưng mà đề nghị vẫn xem trọng tính an toàn. Nói cách khác thì trước khi sinh em bé ra, cậu chả khác gì đứa độc thân như tôi. Nhớ chưa?” Cố Tự Giang khi đề nghị Trần Hoài mua que thử thai đã đoán trước, vui vẻ nhắc anh.

Trần Hoài không hé răng.

“Cố Tự Giang nói gì vậy?” Lâm Giản thấy Trần Hoài đang vui vẻ ngất trời lại bình tĩnh lại, cô hơi lo lắng.

“Không có gì, dặn cho em ăn ngày ba bữa, nghỉ ngơi đúng giờ.” Trần Hoài cúp máy.

Sau cơn hưng phấn, tưởng tượng đến lệnh cấm dài hạn, Trần Hoài lại thấy ngực nghẹn lại…