Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Quyển 9 - Chương 10: Tương dương án chap 10




Tử chiến đến cùng vì xã tắc

Biển lửa tặc vương hoá thiêu thân

Kim Kiền có nằm mơ cũng không ngờ đến ở vào cái thời đại Bắc Tống ngàn năm trước lại có thể nghe được thứ tiếng Anh nửa nạc nửa mỡ này...

Đã thế lại còn phát ra từ mồm đại boss phe phản diện.

Trong khoảnh khắc, Kim Kiền cảm giác não mình có chút được mở mang. Vô số suy đoán như măng mọc sau mưa.

Không nhẽ Đại Tống thời này đã thông thương buôn bán thịnh trị đến độ hoàng gia còn mở lớp tiếng Anh?

Ấy bậy bậy bậy! Một ngàn năm trước phải dùng tiếng Anh cổ chớ! Mà phát âm cũng phải kiểu thượng cổ chớ!

Dù cái kiểu phát âm bánh bèo này không ra gì nhưng cũng là thứ ngôn ngữ hiện đại...

Hiện đại...

Ô chả lẽ Tương Dương Vương xuyên không????

Hay hắn có thủ hạ là dân xuyên không???

Lạy chúa tên phản diện này làm ơn an phận giùm đi! Cứ cố chống lại ý trời làm gì không biết!?

Kim Kiền lúc này, sắc mặt tái xanh, da mặt giật giật, nổi gân xạm mặt, toàn thân run lên, miệng sùi bọt mép. Tất cả mọi phản ứng trên đều xảy ra cùng một lúc.

"Kim Kiền!"

Một giọng trầm ấm vang lên bên tai, khiến hồn vía đang lạc phương nào của Kim Kiền lập tức quay lại. Kim Kiền nhìn sang người bên cạnh... Mặt Triển Chiêu tái nhợt, rèm mi run rẩy, ánh mắt đầy sợ hãi...

Hả? Sợ hãi?!

Kim Kiền chớp mắt: "Triển đại nhân?!"

Triển Chiêu nắm chặt bàn tay đang gọn lỏn trong lòng bàn tay mình, giọng khàn đặc: "Kim Kiền!"

"Hahhahhaah"

Đột nhiên, Tương Dương Vương cười lớn ngắt lời Triển Chiêu. Triển, Kim quay đầu trừng hướng Tương Dương Vương. Trong khi Kim Kiền tỏ vẻ kinh ngạc thì Triển Chiêu đã đằng đằng sát khí.

Tương Dương Vương quắc đôi mắt diều hâu khát mồi sắc lẹm nhìn lại, u quang loé ra, thần sắc hung hiểm, cất giọng: "Bổn vương quả nhiên không lầm! Kim Kiền chính là thiên nhân!"

Giề?

Lông mày Kim Kiền khẽ giật giật.

Triển Chiêu nheo mắt, sát khí cuồn cuộn, khiến tà áo màu máu phần phật bay lên trong gió.

Nhưng...

Tương Dương Vương thì có vẻ khá vô cảm và lãnh đạm với luồng sát khí bức người nọ, trầm ngâm đăm chiêu một cách chẳng liên quan, lẩm bẩm mấy câu rè rè trong họng:

"Thượng cổ lưu truyền cuốn kì thư, được gọi là Thiên thư, chép rằng, tiên giới có tiên nhân, sống ở cửu thiên, chớp mắt trăm dặm đi mây về gió, âm cách ngàn trùng vẫn nghe được rõ, thứ xa vạn trượng vẫn thấy tỏ tường...Thím à:v Đây là lúc nào? Thím có thể tắt giùm bài ca truyền thuyết thần thoại không ăn nhập này luôn và ngay không?

Còn cái gì mà thiên thư... Cho xin đi! Thần thoại chí ít cũng nên nói đến mấy cái tên Phong thần, Tây du kí, Sơn hải kinh nghe cho bảnh chút! Thiên thư? Cái tên nghe vô trách nhiệm vầy mà cũng phun ra được!?

Mặt Kim Kiền chán nản nhìn Tương Dương Vương, thiếu mỗi nước ngáp. Triển Chiêu thì vẫn duy trì bộ mặt như muốn nuốt sống kẻ thù đến nơi.

Dường như, Tương Dương Vương vẫn rất thản nhiên, tiếp tục nói đều đều, giọng như thôi miên, hai mắt quỷ dị, tiếp tục ngâm thơ:

"Tương truyền, trăm năm một lần, thiên nhân giáng thế, phổ độ chúng sinh, cứu rỗi nhân gian. Khi Người hạ phàm, bỗng sinh dị tượng, trời rung đất chuyển, sấm chớp lôi đình..."

Nói tới đây, Tương Dương Vương nhìn Kim Kiền, khiến mắt nàng khẽ giật giật.

Trời rung đất chuyển, sấm chớp lôi đình? Nghe có mùi máy thời gian ở đây!

Mải suy nghĩ, Kim Kiền hoàn toàn không để ý thấy nét mặt đại biến của Triển Chiêu bên cạnh. Sắc mặt chàng dần chuyển trắng bệch như sương.

"Thiên nhân thần thông quảng đại, phân biệt quỷ thần, dự liệu thiên cơ, vạn sự thiên hạ, thập phần nắm rõ!" Tương Dương Vương cười quỷ dị, "Mà... Khắp giang hồ xưa nay có ai mà không biết Kim giáo uý là kẻ có thể thông quỷ đoạt thần, tiên đoán tương lai?"

Í? Chờ đã!? Chỉ là trùng hợp thôi mà?!

Trời ơiiiii! Tin đồn thôi!

Đều tại Công Tôn Trúc Tử mê tín dị đoan truyền ra báo hại ta rồi!

Kim Kiền khóc không ra nổi nước mắt.

Trong lúc đó...

Hồng ảnh thẳng tắp, bỗng chốc hoá đá...

"Còn có... Đồng Võng Trận...", Tương Dương Vương nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng hếu.

Kim Kiền theo phản xạ run khẽ.

Tương Dương Vương chậm rãi nói, hai mắt nheo lại: "Đồng Võng Trận vốn xưa nay nổi tiếng là quỷ môn quan, đã bước vào thì không mong ngày thoát, chưa có ngoại lệ. Vậy mà Kim Kiền ngươi lại toàn mạng quay về, cứu người trở ra...", Tương Dương Vương ngừng lại, giọng nhấn nhá: "Mà điểm quỷ dị nhất... Chính là ngươi và Bạch Ngọc Đường biến mất 7 ngày... Chẵn 7 ngày!"

Kim Kiền nuốt ngụm khí tràn lên nơi cuống họng, miệng mở hé nhưng có vẻ không biết nói gì hơn.

Trong lúc đó, Tương Dương Vương nhếch miệng lởm chởm răng nanh, lộ vẻ đắc ý.

"Thiên thư viết, thiên nhân có thể xuyên không, cải thiên mệnh. Vốn dĩ bổn vương đã từng không hiểu, thế nào là xuyên không, thế nào là nghịch thiên cải mệnh? Nhưng nay đã rõ..."

"My God!"

Thiên thư xịn thế? Có cả từ xuyên không? Từ ngữ chuyên môn hoá công nghệ cao gớm!

Thực sự là bóc mẽ gốc gác của ta quá đi!

Kim Kiền gạt mồ hôi, toàn lưng ướt đẫm, chỉ muốn ngất đi ngay và lập tức."Wǒ chī yào nǐ mǔ?"- Tương Dương Vương một lần nữa nhắc lại khiến mí mắt Kim Kiền muốn dựng ngược.

Tương Dương Vương trầm giọng quỷ dị: "cái này, là thiên ngôn, người thường không hiểu. Duy chỉ thiên nhân mới thấu!"

Nói đến đây, mắt ưng loé lên cay nghiệt, "Kim Kiền! Ngươi rõ ràng hiểu!"

Tiên sư cái thứ tiếng Tây pha Tàu như ngươi ông đây thực không muốn hiểuuuuuu!

Mặt Kim Kiền đen xì, gần như đã hết sức để muốn phỉ nhổ.

"Kim Kiền! Ngươi chính là thiên nhân được chép trong thiên thư!", Tương Dương Vương đưa ra kết luận có vẻ nguy hiểm.

"Hàm hồ!", bên cạnh nảy ra tiếng hét khiến Kim Kiền muốn rớt tim, thiếu điều nhảy dựng lên.

Vừa quay lại, đã thấy mặt Triển Chiêu nhợt nhạt thanh sương, tinh mâu tràn huyết, cả người run lên, cực kì tức giận.

"Đúng! Ngươi nói láo!", Kim Kiền phụ hoạ, "Ông đây không phải thiên nhân! Ta..."

"Ngươi không nhận cũng không sao!", Tương Dương Vương cười lạnh, "đến nay ngươi cũng chỉ là món đồ trong túi ta, Triệu Tước này có thiên nhân trong tay, lo gì đại sự không thành!"

Lập tức, vài trăm tên từ sau lưng ập đến vây kín Triển Chiêu và Kim Kiền.

"Ngươi muốn làm gì?", Triển Chiêu lớn giọng.

"Thì thỉnh thiên nhân về chứ sao!", Tương Dương Vương vung tay, "bắt sống cho ta!"

Một thoáng sau, sĩ binh trọng giáp lao lên như thuỷ triều trỗi dậy.

Kiếm quang trước mắt Kim Kiền cũng đồng thời loé lên, sáng đến chói mắt.

Không phải chứ!?

Kim Kiền lộ rõ kinh sợ, theo phản xạ nắm chặt lấy người bên cạnh.

Hồng y khẽ run lên trong thoáng chốc, tức thì, Cự Khuyết rời vỏ, kiếm quang trắng xoá, ra sức lan toả, ép đoàn quân Tương Dương Vương về phía sau.

"Triển mỗ ở đây, các ngươi đừng mong tiến thêm nửa bước!"

Hồng y phấp phới, vẽ ra những vằn vện đỏ rực trong đêm.

"Lão tặc ngươi muốn làm gì!?", Tiếng chửi mắng lanh lảnh của Bạch Ngọc Đường vang dội.

Lời vừa dứt, tay áo Tương Dương Vương cũng đồng thời vung lên, hàng trăm mũi tên lao nhanh về phía đám Trí Hoá và Bạch Ngọc Đường.

"Bạch Ngũ gia! Vũ Mặc!" Kim Kiền thất kinh quay đầu lại nhưng chỉ thấy mũi tên dày đặc tầng tầng lớp lớp che khuất tầm nhìn.

"Kim Kiền! Cẩn thận!", tiếng Triển Chiêu bên tai, Kim Kiền như định thần lại. Kiếm quang của Triển Chiêu một lần nữa chói loà, vây phủ kín mình, không một lỗ hổng.

"Bắt sống Kim Kiền, thăng quan 2 cấp! Thưởng vàng ngàn lượng!", tiếng thét của Tương Dương Vương xé toạc màn đêm.

Tầng tầng ánh đao như ong vỡ tổ. Kiếm quang rợp trời, đao vũ ào ạt, như muốn siết chặt thanh quản người ta.

Tuy vậy, trong phạm vi ba tấc, mọi sát chiêu đều bị chặn lại bởi một thân hồng ảnh.Máu thịt tung toé, nhuộm đỏ lưỡi đao, những ngón tay cầm đao rướm màu đỏ tươi. Con ngươi đen lẫm liệt giờ cũng ánh lên màu huyết. Tuấn nhan Triển Chiêu nổi gân xanh lè, sát ý tanh nồng, giống như lũ bão ồ ạt, dần dần pha đặc không khí.

Thôi chết! Triển đại nhân có dấu hiệu tẩu hoả nhập ma! Lòng Kim Kiền sợ hãi, đột nhiên quỳ xuống đất, nặn ra chút máu nhỏ xuống, vỗ đất hét lớn: "Các con! Lên!"

Vô số cổ trùng từ dưới đất mò lên, nhưng chưa kịp thành hình thì đã bị đánh tan, đến tám phần cổ trùng chết, thân xác lả tả. Trong đầu Kim Kiền ong ong, chỉ thấy trống rỗng.

"Kim Kiền!", Triển Chiêu vừa tấn công vừa gọi to: "Nàng không sao chứ?"

"Không! Không sao!", Kim Kiền tỉnh ra, trả lời một câu rồi tiếp tục gọi cổ trùng.

Nhưng lần này còn tệ hơn. Cổ trùng vừa chui lên đã lập tức rã đám.

Sao đây?

Không nhẽ thuốc hết tác dụng? Hay ta liên tiếp sử dụng quá độ nên bị phản ứng phụ?

Tim đập liên hồi, mồ hôi đầm đìa, cả đầu ong lên.

Cổ trùng hết hiệu lực!

Hết dược đạn!

Vạn tiễn tề phát. Ngay cả đám Bạch thử cũng lâm nguy. Bị vây đánh thế này, ngay cả Triển Chiêu thân cô thế đoản cũng khó cầm cự.

Viện binh!? Sao đến giờ vẫn chưa tới?

"Thiên nhân! Ngươi đừng giãy dụa nữa! Mau theo bổn vương! Ta đảm bảo vinh hoa phú quý dát quanh người ngươi còn hơn chốn tiên giới! Hahhahahaa! Tương Dương Vương cười lớn, tiếng cười vang vọng bên tai Kim Kiền nghe rất ma mị.

Thiên nhân con khỉ!

Nếu ông đây mà là thiên nhân thì đã một đòn diệt sạch đám phản tặc nhà ngươi rồi!

Nộ khí xung thiên, bốc tận đỉnh đầu. Kim Kiền đứng dậy cao giọng quát: "Triệu Tước! Shut up ngay cho bà!"

Lời vừa vọng ra, hệt tên xé trời, vang cả một vùng, tĩnh cả chiến trường.

Trong nháy mắt, từ Tương Dương Vương đến trọng giáp binh, cung tiễn thủ cho đến đám người Khai Phong phủ đều đứng hình.

Thời gian như ngưng lại. Mọi người nhìn về phía Kim Kiền.

Lúc này, mắt Kim Kiền như muốn nổ tung. Gương mặt lẫm liệt. Nộ khí tràn ngập bốc ra nghi ngút từ cái thân hình bé nhỏ đang lấp bóng sau lưng Triển Chiêu, xem ra rất chi là... Ờm... Thần thánh?

Thần thánh cái nồi!

Thực ra là Kim Kiền bị chính giọng mình doạ cho phát sợ.

What!???

Thật là chó chạy cùng đường, gà quẫn rứt dậu, ta túng hét bừa. Thế mà cũng hét ra thứ âm thanh đẳng cấp thiên vương siêu sao!

Nhìn đi! Giọng ta làm mọi người shock chưa!

Í! Nhưng sao lại thế được?

Chắc chắn cũng có tí kinh ngạc vì có kẻ dám chởi mắng Tương Dương huynh đài đi!Mắt nhỏ Kim Kiền từ từ di chuyển, nhìn quét một vòng.

Mắt Triển Chiêu run lên, thân hình cứng đờ, có phần kinh sợ.

Trong khi đám Tương Dương Vương thì mồm há hốc, mắt trợn ngược, như thể nhìn thấy quái vật. Trong lúc đó, Tương Dương Vương thần sắc lộ ra vài phần sợ hãi.

Hử? Sợ hãi!?

Hay vì cái câu...

Shut up!?:v

Một luồng gió mới lùa qua

Tâm tư khai thoáng, trăm hoa ùa về:v

Cơ hội trời ban là đây!

Ai bảo Tương Dương huynh đài cương quyết gán cho ta cái danh hiệu thiên nhân! Thế nên cũng đành liều... Để cho chúng thấy cái được gọi là phong thái thiên nhân!

Nháy mắt, toàn thân tế bào trong Kim Kiền như bị kích thích, các nơ ron thần kinh não xoay chuyển chóng mặt, trong vòng 0.01 giây đã vẽ ra được kế hoạch hoàn hảo.

"Triệu Tước! Không được hỗn láo!"

Từng chữ trong cổ họng phát ra chậm rãi như hoà thượng tụng kinh! Kim Kiền từ từ giơ hai tay lên, hai mắt khép hờ, vẻ mặt như đang tiếc thương người đời, phổ độ chúng sanh, cuối cùng là cao giọng và xì xồ ra thứ tiếng Anh của trẻ con cấp 1.

"What's your name? My name is Jin Qian!"

"Dừng lại! Tất cả dừng lại!", Tương Dương Vương kinh sợ gắt lên. Không được tấn công nữa! Mắt ưng tham lam nhìn bóng gầy trước mắt như nhìn thấy quỷ.

Triển Chiêu thu kiếm, mắt đen sợ hãi, nhìn Kim Kiền không rời mắt.

Ánh mắt Kim Kiền không dám lệch nửa phân, tư thế như thể Jesus cứu khổ, những ngón tay ép lại nặn ra chút máu tươi.

"How are you? I'm fine, thank you! And you? Where are you from? I come from China! How do you do! How do you do!"

Nói xong câu cuối, Kim Kiền ngẩng đầu, hai tay đưa lên cao, "We are family!"

Dứt lời, vô số ánh sáng từ trong rừng bay ra, vây quanh Kim Kiền. Giống như ánh sáng màu vàng từ tứ phía vờn quanh Kim Kiền.

Mọi người há hốc mồm.

Đom đóm! Đom đóm! Giúp ta lần cuối.

Kim Kiền trong lòng khấp khởi, tóm lại chẳng quan tâm lần cuối này là thế nào, do huyết cổ hồi quang phản chiếu hay sao. Chỉ biết đom đóm hình thành một đạo ánh vàng như nước hồ lấp lánh khắp người.

Gió đêm lay động, ánh sáng thần tiên cưỡi mây bay lên...

"Thiên nhân! Quả nhiên là thiên nhân!"

Mặt Tương Dương Vương sáng lên. Toàn thân kích động.

Trong khi đó, hồng y hộ vệ lại run rẩy, như không thể nắm chặt nổi ba tấc kiếm trong tay.

"Thiên địa huyền hoang! Vũ trụ hồng hoang! Nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương, đông tới hè về, thu hoạch cho xôm, Triệu Tiền Tôn Lý, Châu Ngô Trịnh Vương..."

Vòng sáng màu vàng lập loè, tiếng Anh dốt nát đã quên từ tám đời nào, giờ chỉ còn cách chém bừa...

Bao đại nhân bớ Bao đại nhân! Nhan thư sinh bớ Nhan thư sinh! Công Tôn trúc tử bớ Công Tôn trúc tử! Các ngài bay đến giùm đi! Kéo dài thêm nữa chắc ta chỉ còn nước đọc ra bảng tuần hoàn nguyên tố hoá họcccccc!Miêu nhi huynh đài! Huynh chạy lên ném phao cho ta mấy câu chém tạm coi!

Ánh nhìn Kim Kiền chậm rãi nhìn sang với dáng vẻ cầu cứu vị lãnh tụ cấp trên.

Nhưng mới nhìn sang, Kim Kiền đã vô cùng khiếp vía. Mặt Triển Chiêu lúc này đã trắng bệch. Hai mắt đỏ ngầu, thân hìn thẳng đứng run khẽ, cánh tay cũng không thể cầm chặt kiếm.

Ơ kìa Miêu nhi cố lên! Lúc này quan trọng, tuyệt không thể bể!

Kim Kiền vừa nghĩ vừa lau lau mồ hôi. Đột nhiên, lúc này sau lưng có người hét lớn: "Đến rồi!"

Là giọng của Nhất Chi Mai như sấm rền.

Kim Kiền trong lòng âm thầm ra lệnh. Ngay lập tức, tất cả đom đóm như tinh tú vây lấy Kim Kiền, khiến gương mặt nàng sáng lên như bức tượng Phật, khiến chung nhân kinh sợ.

Ngay cả Tương Dương Vương cũng không thể dằn lại kinh hãi, không tự chủ được mà lùi lại vài bước.

Kim Kiền mở to mắt, giống như hai đạo ánh sáng, nhìn thẳng Tương Dương Vương, giọng như chuông đồng, chấn động tâm can: "Triệu Tước! Ngươi thân là con cháu thiên gia, đáng lí hưởng phú quý một đời, vậy mà lòng sinh tà niệm, mưu chiếm xã tắc, tổn hại bách tính, tội không thể tha! Hôm nay, giáng Văn Khúc Tinh Quân thiên phạt Triệu Tước, đày vào lãnh ngục, không thể siêu sanh!"

Chữ cuối vừa dứt, vô số đom đóm tụ lại tựa như mũi tên vàng, lao vun vút thẳng hướng Triệu Tước mà đâm. Hắn thất kinh, vội né, chẳng may mất đà, hất văng khỏi lưng ngựa.

"Uỳnh!"

Một tiếng nổ vang lên. Hàng ngàn quân sĩ xông đến, hô hào tiếng sát, vang vọng đất trời. Tiếng hét biến thành đao sắc, đâm thẳng đạo quân Tương Dương, sát phạt huyết lục.

Ánh lửa ngợp mắt, chỉ kịp thấy bốn bóng người ngạo nghễ xông lên, tiếng cười giòn tan, bổ thẳng đám nghịch tặc. Khói bụi mù mịt, sát khí tứ phương.

Dù không nhìn rõ, nhưng thông qua giọng nói, có thể nhận ra bóng dáng Tứ Thử đang tả xung hữu đột.

Bao đại nhân đến rồi!

Kim Kiền mừng rỡ, quay đầu hét lớn, "Triển đại nhân!!!!!!! Á!"

Trước mắt phủ một màu đỏ, hơi thở nóng rực vây lấy, đôi tay rắn chắc ôm chặt người Kim Kiền vào trong.

Tim Kim Kiền vang lên từng tiếng thình thịch dồn dập như trống.

Sững lại giây lát, ngay sau đó, qua vai Triển Chiêu, Kim Kiền liếc thấy gương mặt đằng đằng sát khí của Tương Dương Vương chỉ huy đám quân của hắn lao lên.

"Triển đại nhân! Đằng sau!", Kim Kiền hét lên.

Triển Chiêu khẽ động, vội bỏ Kim Kiền ra, nhưng tay vẫn nắm chặt tay nàng, xoay cổ tay một cái, một đạo kiếm quang màu huyết toé ra.

Kim tác đúng lúc cùng vươn tới, kịp thời bảo vệ Triển Chiêu và Kim Kiền.

"Tiểu Miêu! Tiểu Kim Tử! Hai ngươi không sao chớ?", Bạch y như tuyết thoáng cái đã đáp đến bên.

Kim Kiền vui mừng quay đầu lại, và nhận ra cả Trí Hoá, Vũ Mặc cũng cùng lúc đứng trước mặt.

"Bạch ngũ gia! Sao lại...", Kim Kiền không nén nổi xúc động hỏi."Bùi gia trang đến rồi!", Trí Hoá chỉ phía đằng sau.

Kim Kiền vội đưa mắt nhìn rồi mừng quá suýt khóc.

Rất nhiều rất nhiều các cao thủ võ lâm tề tựu đông đủ hợp lại phá trận Tương Dương Vương.

Nhan Tra Tán được Tiểu Dật, Tứ đại kim cang bảo vệ, tả xung hữu đột. Bùi Thiên Lan, Bùi Mộ Văn và Giang Ninh bà bà tạo nên thế chân vạc, vần vũ tiến đến đâu, quân địch bị ép lui lại đến đó. Đinh Triệu Lan song kiếm hợp bích cùng Đinh Triệu Huệ diệt cho lũ nghịch tặc chết như ngả rạ. Ngải Hổ thì vừa vung đao vừa hét lớn: "Sư phụ sư phụ! Con đến cứu người đây!". Tiếng hô tựa đạn pháo nổ giữa lòng địch.

Trường kiếm trong tay Đinh Nguyệt Hoa vung lên cũng rất đỗi oai hùng, khí thế át người. Đương nhiên nếu bỏ qua hình ảnh anh chồng Nhất Chi Mai vừa chạy loăng quăng bên cạnh vừa gào la: "Nương tử!", thì ắt hẳn chiến cục cũng miễn cưỡng được xem là khá bình thường.

Tóm lại thật là...

"Náo nhiệt ghê!"

Kim Kiền cảm thán.

"Kim Kiền!"

"Tiểu Kim!"

Nhất hồng nhất bạch dị khẩu đồng thanh "Đừng nhìn lung tung!"

"Vâng!", chân Kim Kiền đá bay một tên vừa bị Triển Chiêu chém đứt cánh tay.

Hai người kia thở dài, ngán ngẩm quay đi tiếp tục giết địch.

Hồng y thắng hoả, tuyết y như vân phấp phới. Bầu không khí tanh nồng mùi máu, hai bóng hồng bạch bay lên như mai vàng ánh tuyết, sương vũ liệt diệm.

Tiếng sát vang vọng, huyết sắc phủ không, tưới lên màn đêm nghiệt ngã đến cay mắt.

Ánh sao lạnh lùng, đầu rơi máu chảy

Gió đêm thổi tới, vị huyết phảng qua

Xung Tiêu Lâu vùi trong khói lửa, khói bốc tận trời.

Ánh lửa lập loè chiếu ra một Tương Dương Vương máu nhuộm đầy kim giáp, vừa ngồi trên ngựa vừa thở hồng hộc, sắc mặt ảm đạm, nhìn đám binh giáp còn sót không tới 500 kẻ, mắt ưng loé lên nhìn về phía trước.

Bên trái mười trượng, chính là Thiên Hạ đệ nhất trang dẫn đầu đám võ lâm cao thủ, dù không phải một địch trăm nhưng hạ mười thì dư sức.

Nào là phụ tử Bùi gia, Giang Ninh bà bà, Hắc Yêu Hồ Trí Hoá, rồi cat Đoạn đao khách Ngải Hổ, Đại đầu quỷ Phòng Thư An, Nhất Chi Mai phu phụ, Hãm Không Đảo Tứ thử... Tề tựu đông đủ. Giang hồ cao thủ tụ lại một mối.

Phía cánh hữu là đội quân triều đình, tuy đã thiệt hại gần nửa, nhưng vẫn chỉnh tề, khí thế bức người.

Đằng trước, là Bao đại nhân, tử mãng quan bào, Nhan Tra Tán đại hồng khâm phục, ngồi trên ngựa, trong đêm tối không nhìn rõ thần sắc.

Sau lưng Bao đại nhân,...

Hồng y thắng hoả, vang danh thiên hạ, Nam hiệp Triển Chiêu,...

Bạch y như tuyết, giang hồ nổi danh, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường,...

Thân như tu trúc, đa trí cận yêu, chẳng ai khác ngoài Công Tôn tiên sinh- Công Tôn Sách...... Và còn một kẻ không lấy làm bắt mắt, gầy nhỏ đang đứng cùng.

Hai mắt Tương Dương Vương đỏ ngầu quắc lên...

Thiên Nhân!

Kim Kiền Thiên Nhân!

Tại sao thiên nhân lại đứng về bên đó?

Không lẽ thiên ý muốn Triệu Tước này vong mạng?

Không không! Không thể nào!

Triệu Tước này là chân long chi thân, chắc chắn sẽ là chân long thiên mệnh, quân lâm thiên hạ, không thể bại. Tuyệt không thể bại.

"Tương Dương Vương!", một giọng hét lớn ngắt ngang dòng suy nghĩ của Triệu Tước.

Sắc mặt đại biến, ánh mắt vô hồn của Triệu Tước đờ đẫn nhìn ra biển người trùng trùng.

Tử sắc mãng bào, thiết diện đen sì, vầng trán trăng khuyết, bạc trắng lạnh lẽo, rét đến căm lòng.

"Bao Chửng!", Triệu Tước hung hăng nghiến răng.

Đôi mắt sắc bén của Bao đại nhân loé lên, toé ra lửa điện, nâng vật trong tay lên cao.

Đồng tử Triệu Tước co rút, run rẩy kịch liệt.

Vật trong tay Bao đại nhân, cẩm diện ngọc cốt, đến mười phần chính là thứ mà Triệu Tước cất giấu trong trùng trùng cơ quan nơi Xung Tiêu Lâu: minh thư!

"Minh thư này chính là thư tay của Tương Dương Vương Triệu Tước, bên trong đề rõ, Tương Dương Vương cấu kết Liêu Quốc, âm mưu rành rành, đổi triều hoán vị, nhân thần căm phẫn, thiên lý bất dung, khó thoát lăng trì."

Giọng của Bao đại nhân càng nói càng vang, như tiếng chuông thánh, đánh vào tâm can, chấn động người nghe, răn đen kẻ tà, vang vọng trời đất.

"Tương Dương quân ai hàng lúc này đều được khoan thứ, miễn cho tội tru di cửu tộc!"

Tương Dương vương trọng giáp binh có vẻ lay động.

"Ai dám phản!? Chém không tha!", Tương Dương Vương hét lên.

Nhưng hắn đột nhiên lặng lại, "Bao Hắc Tử! Ai chết còn chưa biết! Ngươi đừng vội mừng!", Tương Dương Vương cười lạnh từng trận, mắt ưng quỷ dị quét khắp đám quân binh, "Chi viện ta sắp tới! Đến lúc đó, e rằng đám kiến cỏ các ngươi cũng chỉ làm đá lót đường mà thôi! Ai còn phò Tương Dương Vương này, đến lúc đại nghiệp hoàn thành, sẽ được phong làm Khai quốc công thần, tiền đồ vô hạn, bạc vạn giàu sang!"

Một tiếng này của Tương Dương Vương khiến cho đám tàn quân từ uỷ mị đột nhiên trở nên hưng phấn hăng hái, chấn chỉnh tinh thần, nhất tề hô to: "Bảo vệ vương gia! Giết! Giết!"

Nhìn chiến ý sục sôi của đám nghịch tặc, đám người Khai Phong Phủ có hơi chùn lại một chút.

Cái gì? Còn có viện quân?

Kim Kiền đứng cạnh Triển Chiêu không khỏi phiền não, bóp trán xoa tay.

Thật không thể ngờ... Tương Dương Vương tuy đạo đức chả ra gì nhưng tài chỉ huy quân thì thật khiến người ta mở mang tầm mắt.Cả đám Khai Phong phủ, cộng thêm Bùi gia trang toàn võ lâm cao thủ, vậy mà cũng chỉ có thể thủ hoà. Thương vong hai bên cũng tám lạng nửa cân.

Thế mà hắn vẫn móc thêm ra được đạo quân chi viện, e là chuyện làm đá lót đường hay làm rế lót nồi cho hắn cũng khả dĩ lắm!

"Ân sư! Không nhẽ Tương Dương Vương thực sự có viện binh?! Hay đây chỉ là công tâm kế?", Nhan Tra Tán thấp giọng hỏi.

Bao đại nhân lắc đầu: "Tuy hắn vẫn còn hơn 1 vạn tinh binh trong thành, nhưng nếu không có binh phù thì cũng không thể điều động! Huống chi Tương Dương thành hiện đã bị phong toả... Không thể tiếp ứng!"

"Không lẽ...", mắt phụng của Công Tôn tiên sinh chợt loé, "viên binh hắn nói đến từ phương Bắc?!"

"Ý Công Tôn tiên sinh là... Liêu quốc?", Nhan Tra Tán cả kinh.

Công Tôn tiên sinh trầm giọng gật đầu.

Sắc mặt mọi người tối sầm lại.

"Ân sư! Thế này thì phải tốc chiến tốc thắng!", Nhan Tra Tán định giọng, lời nói cương quyết.

"Không sai! Chậm 1 li lỡ ngàn dặm!", Công Tôn tiên sinh đồng tình.

"Bổn phủ cũng có ý này!", Bao đại nhân gật đầu. Liền đó, tay áo Bao đại nhân phất lên, giọng nói sang sảng: "Các tướng sỹ!"

"Có!", nhất loạt tướng sỹ đến cao thủ võ lâm đồng thanh: "Có!"

"Bắt tặc vương, phò thiên hạ!"

"Bắt tặc vương, phò thiên hạ!".

"Bắt tặc vương, phò thiên hạ!".

Tiếng hô hào sảng, chấn động trời đất, rung chuyển một cõi.

Trong khi đó, phiến quân Tương Dương Vương có vẻ lo ngại, lùi lại vài bước.

Bản thân chính Triệu Tước lại đeo gương mặt xanh lè, xung quanh là đám chiến mã đang hí những tiếng lớn rợn người.

Quả thực giọng nói của Bao đại nhân đã trấn áp ba quân. Những tưởng mọi sự phần nào suôn sẻ, ngờ đâu, ngay chính lúc này lại xảy ra biến lớn.

Tiếng trống vang dội, dồn dập như vũ bão, hoang dại tựa mãnh thú.

"Bảo vệ đại nhân!"

"Cẩn thận!"

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường lập tức quay ngựa, hướng nhanh về phía Bao đại nhân và Nhan Tra Tán.

Kim Kiền tay chân bò cùng lúc trườn ngay đến cạnh ngựa của Công Tôn tiên sinh, lập cập leo lên ngựa của sư gia trói gà không chặt, không những thế, lại còn... E hèm... Ngồi đằng sau.

Rồi cũng như bao người khác, thần sắc tập trung, mắt dán chặt vào quân trận bên ngoài.

Gió thổi không ngừng, bụi cát mù mịt, đao thương khắp nơi, vó ngựa tung hoành, trời đất chao đảo.

Gió đêm rít càng lúc càng mạnh. Cờ phướn bay rợp trời, khí thế át người, phấp phới trong gió hình nhật nguyệt song tinh, sáng chói mắt.

Ủa? Nhật nguyệt thần giáo!? Đây không phải là kí hiệu cờ quân Liêu sao?

Kim Kiền tí thì rớt hàm."Nhật nguyệt kỳ của Liêu Quốc!", Nhan Tra Tán bàng hoàng.

Xì! Không đến mức đốt nhang muỗi cũng trồi lên như vậy chứ!?

Sắc mặt Kim Kiền cắt không còn hột máu.

"Há há há! Là Nhật nguyệt kỳ! Là Nhật Nguyệt kỳ của Liêu Quốc! Viện binh của chúng ta đã đến! Bao Chửng! Ngươi chuẩn bị tinh thần chờ chết đi!"

Tiếng cười của Tương Dương Vương rú lên man rợ. Vô số thiết kị Khiết Đan dẫn đuốc xé toang lớp khói bụi mù mịt dày đặc, từ rừng đi ra, sát khí nặng nề, khiến không gian xung quanh tưởng như đang bị nén lại, thít chặt cổ họng người ta.

"Nghênh chiến!", sắc mặt Bao đại nhân hoà vào đêm tối, chỉ duy có giọng hô uy vũ, vang vọng khắp trời.

Hiệu lệnh vừa ra, lập tức đạo quân Bắc Tống rẽ hai ngả, đổi trận hình. Phân nửa đạo quân dưới sự chỉ đạo của Bùi gia trang, nhanh chóng bước lên trước, vây lấy Tương Dương Vương. Nửa còn lại đã lăm lăm vũ khí, chực chờ nghênh chiến với đạo quân Khiết Đan.

Tam quân đối trận, tình thế căng thẳng.

Cả chiến trường im lặng như tờ, như một chiến trường chết.

Gió đêm lùa qua những khe hở trên áo giáp tướng sỹ, tạo nên những âm thanh rin rít như quỷ gào ma khóc.

"Tắc... tắc.. tắc", tiếng vó ngựa ruổi rẽ ba quân. Từ đội hình nước Liêu, bước ra một con chiến mã đen tuyền. Ngồi trên lưng ngựa, là một người áo khoác đen trùm cả thân hình. Dù vậy, sát ý lạnh lùng vẫn không hề bị che lấp.

Trái tim Kim Kiền như bị ai đó bóp nghẹt, mắt chỉ biết dõi theo tình thế chăm chú.

Gió không ngừng xô đẩy, cờ phất phơ chiến ý.

Trên nền cờ đen, nổi lên một con chu tước đỏ sôi màu huyết.

"Chu tước kỳ?", Công Tôn tiên sinh không giấu nổi kinh ngạc. "Là chu tước kỳ của Liêu Quốc!"

Đáp lại lời của Công Tôn tiên sinh, vị tướng nọ chỉ im lặng, tay sải dài dương lên cánh cung hình bán nguyệt, bắn ra một tiễn.

"Cẩn thận!", Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng lúc kinh hô, hồng y hoà tuyết sam nhanh như chớp lao ra đứng chắn trước Bao đại nhân và Nhan Tra Tán.

Có điều...

Mũi tên nọ dường như không có chủ đích hướng tới Bao đại nhân hay Nhan Tra Tán mà một mạch xuyên qua quân trận, tựa như sao băng quét qua bầu trời đen thẳm, rồi bất thần găm giữa ngực Tương Dương Vương- kẻ vẫn đang dương dương ngất ngưởng trên yên ngựa.

"Híiiiii!!!!!!!"

Chiến mã của Tương Dương Vương chồm lên hí hoang dại, hất hắn ngã xuống đất.

Chúng nhân ngây người, chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Càng kinh ngạc hơn, kẻ nằm dãy dụa dưới đất, mũ giáp rời đầu, tóc tai tán loạn, sắc mặt trắng bệch, tay chân run rẩy, hồn xiêu phách lạc.

Một thoáng tĩnh mịch chết chóc.

Gió đêm luồn qua khe giáp, tạo nên những thanh âm quỷ dị.Đột nhiên, từ phía quân Khiết Đan, vọng ra tiếng vó ngựa dồn dập. Chỉ trong thoáng chốc, đã thấy ba con chiến mã rẽ đám quân binh, sánh bước nhau đi lên phía trước. Bạch mã dẫn đầu, dưới ánh sao chiếu, màu lông trắng ánh lên màu tuyết, lấp lánh như ngân hà. Trên lưng bạch mã, là một người, khoác áo lông hồ ly trắng toát, rạng rỡ sáng ngời.

Theo sau, tuy chỉ là hai con ngựa xám bình thường, nhưng người cưỡi trên nó khí chất không phải là những kẻ phàm phu tục tử. Người ngồi bên trái, tóc bạc như bạch hạc, hồng diện tựa trẻ thơ (*). Bên phải là cụ ông nghiêm nghị, sắc mặt trầm ngâm, thân vận hồng bào. Hai người này chẳng phải ai xa lạ mà chính là hai vị ân sư truyền nghề cho Kim Kiền: Y tiên và Độc thánh.

------

(*) nguyên văn: hạc phát đồng nhan, có thể hiểu là tuy già mà vẫn còn rất tráng kiện >:>

------

"Đại sư phụ! Nhị sư phụ!", Kim Kiền không kiềm nổi kinh ngạc buột miệng kêu lên.

"Tiểu Kim! Là Tiểu Kim phải không!?", Người ngồi trên lưng bạch mã, nghe thấy giọng Kim Kiền, kinh ngạc thốt lên, đồng thời tay tháo trùm đầu ra.

Gió đêm lùa tóc dài phấp phới, đôi mắt trong veo như hai giọt nước, mỹ nhan tinh xảo, da trắng hơn tuyết, xuất trần thoát tục.

Mắt mọi người banh hết cỡ, chừng như muốn nổ tung, dị khẩu đồng thanh, kinh ngạc không ngớt: "Phạm tiểu vương gia?"

Không sai! Người dẫn đầu đoàn quân Khiết Đan chính là Hiếu Nghĩa vương gia, mất tích từ lâu: Phạm Dung Hoa.

"Thế này là sao?" Kim Kiền cả kinh.

"Đúng là Tiểu Kim rồi! Bao đại nhân! Triển đại ca! Dung Hoa đến giúp mọi người đây!" Phạm Dung Hoa vẫy tay rối rít, miệng cười tươi tỉnh.

Não bộ Kim Kiền dường như vẫn chưa theo kịp diễn biến đang diễn ra, cả thân cứng đờ, gắng gượng mãi mới vẫy được một tay đáp lễ. Không chỉ mỗi nàng, ngay cả những nhân tinh xung quanh cũng đang rất ngạc nhiên, không thốt nên lời.

"Tướng quân! Tướng quân! Bọn họ chính là những người mà ta thường nhắc: "Bao đại nhân phủ Khai Phong! Còn có Tiểu Kim và Triển đại ca nữa!". Phạm Dung Hoa vui vẻ quất ngựa tới đứng bên cạnh vị tướng quân vừa phóng tiễn.

Người khoác áo choàng đen nhìn về phía Dung Hoa, gật đầu hiểu ý, từ từ cởi bỏ áo choàng.

Mắt ai nấy sáng rực trông chờ.

Người này, một thân nhuyễn giáp, thân hình cao lớn, sắc mặt ngăm đen, mày kiếm mảnh mai, con ngươi đen thẳm, mũi cao môi đỏ, sát khí phủ thân. Áo khoác vừa cởi bỏ, người này đã ôm quyền hành lễ, giọng khàn vang lên:

"Da Luật Cân Ca xin chào các vị!"

"Hítttt!"

Ngoại trừ Kim Kiền, tất cả mọi người đều len lén hít một hơi dài.

Í! Gì vậy?!

Kim Kiền trông qua thấy chúng nhân như thể đang thấy ma trước mặt, lại càng không hiểu gì.

Người này trông tướng tá cũng không đui què mẻ sứt dị dạng biến hình gì, vậy mà tại sao ai nấy đều đeo cái mặt như thể ăn cơm bị nghẹn vậy!"Da Luật Cận Ca?! Không nhẽ... chính là Chu Tước tướng quân chiến công lẫy lừng, hiển hách trẻ tuổi nhất Liêu Quốc sao?!", Bạch Ngọc Đường líu lưỡi.

"Đây là người mà dưới trướng có đến 5 vạn chu tước quân tinh binh thiện chiến, công trạng vô số, bách chiến bất bại nhất Liêu Quốc sao?", Triển Chiêu kinh ngạc.

"Nhưng... nhưng Chu tước tướng quân có lẽ là...", mặt Công Tôn tiên sinh có vẻ khó tin, tuy vậy lại như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nhìn Kim Kiền, lộ ra vẻ mặt "À ta hiểu!"

Hửm?!

Kim Kiền vẫn không hiểu.

"Da Luật Cận Ca, em ruột Thái tử Liêu Quốc Da Luật Tông Thân,... và cũng là đại danh đỉnh đỉnh Chu Tước tướng quân, và cũng là Chu Tước công chúa...", Nhan Tra Tán với vẻ mặt "không thể xem mặt bắt hình dong" nói thêm vào.

Nà ní!?

Là Công chúa?

Kim Kiền mãi mới hít hơi giống mọi người ban nãy, mắt tròn to nhìn Công chúa trước mắt.

Thân hình cao lớn, mi phong mày kiếm, ánh mắt như điện, sát khí bức người...

Nhất là nếu so với vị Vương gia nói lắm bên cạnh thì...

.... Xem chừng Phạm tiểu vương gia có phần ra dáng Công chúa hơn!

Chu Tước công chúa dường như không hề dao động trước những ánh mắt dò xét của mọi người, không tỏ động tĩnh, ánh mắt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, cao giọng nói: "Chu Tước quân phụng mệnh Liêu vương đến giúp đỡ Tống đế tiêu diễn phản thần Triệu Tước!"

Tiếng nói vang dội như sấm, khiến người nghe ù tai, làm kẻ thù lạc phách, rõ ràng không phải dùng nội lực mà do được rèn dũa chốn sa trường nhiều năm.

Trống trận nổi lên! Tinh binh Khiết Đan rút kiếm khỏi vỏ, nhất tề hô to.

"Tiêu diệt phản thần Triệu Tước!"

Khai Phong phủ chúng nhân dù vẫn kinh ngạc, nhưng cũng không khỏi vui vẻ nhìn nhau.

Bao đại nhân kéo dây thắng ngựa, hô theo: "Binh sĩ Tống Quốc, tiêu diệt phản thần Triệu Tước!"

"Tiêu diệt phản thần! Giết! Giết! Giết"

Tiếng hô phía quân Tống hòa lẫn với đoàn quân Khiết Đan, khiến một vùng thiên địa biến sắc.

Trong thoáng chốc, chiến ý tăng vọt, đốt trụi đám tàn quân của Tương Dương Vương.

Quân Tương Dương Vương thương vong vô kể, chiến ý sụt giảm, tinh thần sa sút. Nay mắt thấy ba quân, tai nghe tiếng sát, sĩ khí sụt giảm nhanh chóng, mặt mày trắng bệch, nhất thời quỳ sụp xuống, tay chân bủn rủn, kêu khóc xin hàng.

"Đừng giết chúng tôi! Đừng giết chúng tôi! Chúng tôi không muốn phản! Vạn vạn lần không muốn tạo phản!"

Cuối cùng, ngoài hơn chục tâm phúc thân binh của Tương Dương Vương, 500 binh lính khác đã xin hàng.

Tương Dương Vương gượng đứng dậy, tóc tai tán loạn, mắt ưng đỏ ngầu, lừ lừ nhìn ba quân đang tiến về phía mình.

"Muahahahahahahaha!"

Tương Dương Vương đột nhiên cười phá lên như điên như dại. Cặp mặt độc ác bất chợt ngân ngấn huyết lệ.

"Trời giáng Văn khúc tinh... giáng vào âm gian,.... Vĩnh bất siêu sanh....", miệng hắn cứ lẩm bẩm mãi những lời vị thiên nhân nào đó nói. Dứt lời, Tương Dương Vương từ từ quay người, chầm chậm lê bước về phía Xung Tiêu Lâu đang chìm trong biển lửa."Vương gia!"

"Vương gia!"

Đám thân binh của Tương Dương Vương gào la thảm thiết, cùng quỳ xuống ngăn Tương Dương vương lại, nhưng hắn dường như không còn để ý được thứ gì trên đời, thẫn thờ bước qua đám người đang quỳ lố nhố ấy, tiếp tục bước về phía tòa tháp đang sắp trở thành tro tàn.

"Tương Dương Vương!" Bao đại nhân đột nhiên giật giọng hét lớn. Kẻ bị gọi đứng lại, chầm chậm quay lại, nhếch miệng kéo ra nụ cười thập phần quỷ dị, ẩn hiện dưới ánh lửa bập bùng, nom rất ma mị.

"Thắng làm vua, thua làm giặc! Triệu Tước bất hối! Triệu Tước bất hối"

Nói xong, hắn xoay người, nhảy thẳng vào lửa. Kim giáp bốc cháy không còn một mảnh.

Thốt nhiên, nghe tiếng nổ lớn, Xung Tiêu Lâu sập xuống, bị biển lửa ngút trời nuốt trọn, cả tòa lâu bỗng chốc không còn thấy dấu vết. Mặt đất đặc vết tro đen.

Tướng sĩ lùi lại vài trượng, cứ thế ngẩn người nhìn Xung Tiêu Lâu biến mất trong tro bụi.

"Tương Dương Vương chết rồi! Chúng ta đã thắng!"

Tiếng người nào đó kêu lên. Lập tức, chúng quân cũng tràn đầy hưng phấn, hô lớn: "Chúng ta thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!"

Tiếng hoan hô rộ lên...

Giữa bầu trời nhá nhem nhập nhoạng, nứt ra một khe ánh sáng vàng ấm áp, ánh mặt trời đỏ rực đằng Đông dần hiện rõ. Không khí u ám được sưởi ấm, sáng dần lên, mọi người khoan khoái tắm trong ánh bình minh sáng vô hạn.

Những tia nắng sớm trải đều, rắc đầy trên gương mặt mọi người, tô điểm rạng rỡ... Tiếng cười vui vẻ đâu đó vang lên.

Bùi Thiên Lan và Giang Ninh bà bà vỗ tay hân hoan...

Bùi Mộ Văn lặng lẽ cầm đao khẽ mỉm cười...

Đinh Triệu Huệ và Hàn Chương ôm chầm lấy nhau nhẩy múa...

Từ Khánh cười khà khà...

Lư Phương, Tưởng Bình, và Đinh Triệu Lan nhìn thấy cũng cười xòa...

Nhất Chi Mai ôm chầm lấy vợ xoay vòng vòng....

Tiểu Dật có vẻ không chịu nổi cảnh phu phụ sến sủa chặc lưỡi lùi lại một bên...

... Duy chỉ có...

Ngải Hổ đưa ánh mặt nghi hoặc sang nhìn sư phụ mình...

"Sư phụ! Chúng ta thắng rồi, người không vui sao?"

Trí Hóa liếc xuống nhìn anh đồ đệ động vật đơn bào nhà mình, khẽ cười: "Vui chứ!"

Nói xong, lại đưa mắt nhìn sang tàn tro Xung Tiêu Lâu, ngửng đầu ngắm bình minh, "Ôn huynh! Tâm nguyện của huynh đã hoàn thành..."

"Sư phụ lại nói mấy lời kỳ lạ!", Ngải Hổ ngúng nguẩy, lầm bầm quay đầu nhìn giữa quân trận, mặt khó hiểu.

Trái ngược với không khí khải hoàn, đám người ở giữa lại yên lặng như tờ...

Bao đại nhân, Nhan Tra Tán, Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Kim Kiền, Vũ Mặc và tứ đại giáo úy lại tỏ ra trầm mặc khi nhìn về tàn tro của Xung Tiêu Lâu.

Ánh mặt trời phủ khắp, tàn dư chiến trường lộ ra tang màu tang thương. Vương vãi đâu đó, những cánh tay, cẳng chân đứt lìa la liệt, máu nhuộm đỏ đất,...

"Lòng tham nhất thời, vạn cốt thành khô..."

Mùi tanh của máu phảng phất, lời nói của Bao đại nhân càng thêm đau lòng.

Thần sắc chúng nhân bi thương... không thốt nên lời.

"Cầu lão thiên bảo vệ bách tính, đừng đày đọa chúng sinh trong chiến tranh bể khổ nữa!"

Nhan tra Tán nói giọng nhẹ như mây. Lời nói nương theo gió thoảng, vút bay lên chạm tới ánh đỏ bình minh..

Kim Kiền từ từ ngước đầu nhìn trời xanh vô tận, mặt tỏ vẻ kiên định...

Nếu trên đời thực có thiên nhân thì xin hãy nghe một câu này của con:

Con là Kim Kiền, mặc dù chỉ là thiên nhân dzỏm, nhưng cũng có ước mong cho Thế giới hòa bìnhhhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!!!!!!