Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Quyển 3 - Chương 12




Qua ba ải rượu hữu kinh vô hiểm.

Lâm Phong lần đầu gặp Nhất Chi Mai.

“Cái, cái gì?! Có người đến khiêu chiến?!”

Tiểu nhị lớn tiếng hét lên, tiếng ồn ào còn chưa dứt đã nghe thấy tiếng rống hệt như rồng gầm hổ gào chọc thẳng vào màng nhĩ mọi người. Chỉ thấy một quả cầu thịt màu sắc sặc sỡ theo tiếng rống phi thẳng lên lầu nhanh như điện xẹt. Đến khi quả cầu thịt kia dừng lại đầu cầu thang, mọi người định thần nhìn kỹ mới trông rõ, thì ra quả cầu thịt lại là một nam tử trung niên tròn ung ủng, béo lùn chắc nịch, khuôn mặt bóng nhẫy những dầu, vận y phục chưởng quỹ hoa lệ, chỉ là nhìn thoáng qua thân hình ông, không để ý kỹ, còn tưởng một quả cầu thịt tròn trùng trục.

Mà điều càng khiến người ta kinh ngạc hơn là, theo sau quả cầu thịt kia chạy lên lầu còn có cả chục người nữa, quần tụ thành nhóm, sát khí đằng đằng, bên này có mấy người xách theo ấm trà tay cầm khăn lau, chính là các tiểu nhị của tửu lâu; kẻ đứng giữa nét mặt hung tợn, tay lăm lăm dao phay, dáng vẻ như là bếp trưởng của tửu lâu; cuối cùng là một vị gầy tong teo hệt như cây sậy, ôm theo bàn tính, dung mạo tựa hồ như tiên sinh chưởng quản sổ sách ở quầy.

Đám người này đứng ở đầu cầu thang, mắt sáng rực, tựa như muốn đem mấy khách nhân trên lầu này ăn tươi nuốt sống vậy.

“Là, là vị nào muốn đến khiêu chiến?!”

Vị chưởng quỹ như quả cầu thịt kia rung rung bộ mặt đầy những mỡ là mỡ quát lên.

“Ông, ông chủ, chính, chính là ba vị này!”, tiểu nhị khuôn mặt hồng hào, chỉ vào ba người Triển Chiêu, run giọng đáp.

Đám người của tửu lâu do chưởng quỹ dẫn đầu theo hướng chỉ của tiểu nhị đi từng bước một đến bên bàn của nhóm người Triển Chiêu, vây xung quanh ba người họ, mi mày trợn ngược, điệu bộ hệt như xã hội đen chém người vậy.

Kim Kiền vừa thấy tình thế như vậy, lòng biết không ổn rồi, thân hình khẽ động định chuồn đi, nhưng vừa với nhổm lên thì cánh tay đã bị hai người ngồi hai bên đè chặt lại.

Triển Chiêu ngồi vững như chuông, thong thả thưởng trà.

Bạch Ngọc Đường thì cà lơ phất phơ, ngón tay chầm chậm gõ gõ mặt bàn.

Kim Kiền hết liếc người này lại ngó người kia, muốn động đậy mà không được, muốn nổi giận lại không có cái gan đó, chỉ đành an phận ngồi nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào đầu mũi ngó xuống mặt bàn, cố làm ra vẻ trấn tĩnh.

“Xin hỏi có phải là ba vị muốn đến khiêu chiến?”, ông chủ kiêm chưởng quỹ hỏi.

Bạch Ngọc Đường cười nói: “Chưởng quỹ, ba chúng ta nhìn qua cũng là bách tính an phận thủ thường tuân theo pháp luật, nào phải cái bọn ác nhân thích đi khiêu chiến chứ?”.

“Cái, cái gì?! Không, không phải là đến khiêu chiến?”

Chẳng ngờ vị chưởng quỹ kia vừa nghe thấy những lời này liền như bị sét đánh trúng đầu, đất bằng nổi sóng, nhất thời nét mặt bi thương muốn chết, mà chúng tiểu nhị của tửu lâu lại như có tang cha mẹ.

Hả?

Ba người Triển, Bạch, Kim thấy thế bất giác kinh ngạc.

Chỉ thấy Trần chưởng quỹ quay phắt người phẫn nộ quát tiểu nhị vừa mới tiếp đón mấy người Triển Chiêu, “Ngươi cái tên tiểu tử thối này, người ta rõ ràng là không phải đến khiêu chiến, nói bậy bạ gì đó, hại trên dưới tửu lâu chúng ta mừng hụt một phen…”.

“Ông, ông chủ, bọn họ mới rồi đích thực nói mặc kệ quy định của tửu lâu chúng ta, muốn trực tiếp gặp Nhất Chi Mai mà!”, tiểu nhị nét mặt như nhà có đám nói.

Chúng nhân tửu lâu nghe vậy hai mắt đồng thời phát sáng.

“Ba, ba vị anh hùng, có phải đã nói như vậy không?”, chưởng quỹ lại quay đầu, dè dặt hỏi.

“Đích thực tại hạ đã nói muốn trực tiếp gặp Nhất Chi Mai, nhưng chưa từng nói muốn đến khiêu chiến!”, Bạch Ngọc Đường coi như không cười nhìn chúng tiểu nhị nói.

“Anh hùng ơi!”, chưởng quỹ đột nhiên hô to lên, lập cập bổ nhào xuống bên chân Bạch Ngọc Đường, khóc lóc thảm thiết nói, “Mấy vị anh hùng, rốt cuộc chúng tôi cũng được nhìn thấy các vị đến rồi!”.

Mà chúng tiểu nhị, đầu bếp, tiên sinh chưởng quản sổ sách cũng đồi thời “bịch, bịch” bổ nhào xuống đất, hướng ba người khóc nói:

“Cuối cùng chúng tôi đã đợi được đến ngày này rồi…”

“Tôi còn tưởng rằng cả đời này cũng không đợi được đến ngày này…”

“Hai năm sáu tháng lẻ mười ba ngày rồi… Các ngài nói xem chúng tôi thật không dễ dàng mà…”

…Ơ hả?

Kim Kiền cả kinh thiếu chút nữa thì ngã nhào từ trên ghế xuống đất.

Chuyện, chuyện chuyện gì xảy ra vậy? Vừa mới rồi còn là bộ dạng xã hội đen tranh đoạt địa bàn, sao chớp mắt một cái đã biến thành huynh đệ bần trung nông trông thấy tám lộ quân giải phóng thế này…

Lại nhìn hai người bên cạnh, cũng lộ rõ dáng vẻ kinh hãi chẳng hiểu chuyện gì.

Ngụm trà trong miệng Triển Chiêu chưa kịp nuốt xuống, thiếu chút nữa đã phun ra rồi, cũng may Nam hiệp định lực kinh người, lại mạnh mẽ nuốt ngụm trà xuống họng.

Bạch Ngọc Đường công phu xuất thần nhập hóa, chọc cho mặt bàn thành hai lỗ thủng.

Hồi lâu sau, ba người mới hoàn hồn lại, Triển Chiêu không tự nhiên ho khan hai tiếng, đứng dậy ôm quyền nói, “Chư vị, có phải ở đây có gì hiểu lầm không…”.

“Hiểu lầm? Không hiểu lầm đâu!”, chưởng quỹ vừa rồi quỳ sụp trên đất khóc cha kêu mẹ giờ đây tựa hồ như được uống thuốc tăng lực, nhổm phắt lên, khuôn mặt đầy vẻ kích động nói, “Mấy vị anh hùng không để quy định của Lâm Phong lâu vào mắt, chẳng chút kiêng dè đề xuất muốn trực tiếp gặp Nhất Chi Mai, đây rõ ràng là muốn đến khiêu chiến mà!”.

“Cái đó… chúng tôi cũng không biết…”, Triển Chiêu mang vẻ mặt ngượng ngùng nói.

“Ba vị anh hùng, trên dưới Lâm Phong lâu chúng tôi đã trông ngóng ngày này từ lâu, mong mỏi đến mòn con mắt…”, hai mắt chưởng quỹ phát sáng, kích động vạn phần, “Ba vị anh hùng muốn đến khiêu chiến… à… muốn trực tiếp gặp Nhất Chi Mai, chỉ cần vượt qua ba ải rượu của Lâm Phong lâu, chúng tôi lập tức sẽ đưa ba vị đi gặp Nhất Chi Mai!”.

“Ba ải rượu?”, Bạch Ngọc Đường nghe xong cũng hứng chí, “Ải rượu gì?”.

“Mấy vị anh hùng đợi chút!”, Trần chưởng quỹ gạt vội nước mắt, quay người cao giọng quát chúng tiểu nhị phía sau, “Bọn tiểu nhị các ngươi, còn chờ gì nữa?! Không mau mau bày bố các ải cho ba vị anh hùng này?!”.

“Dạ!”, chúng tiểu nhị vừa rồi khóc đến dở sống dở chết nghe xong lập tức hồi phục tinh thần, đồng thanh đáp ứng, nhất loạt lao xuống lầu, không lâu sau liền khiêng lên mười mấy chum rượu, mười mấy vò rượu nhỏ, rồi kê mấy chiếc bàn vuông lại một chỗ, đặt hết những vò những chum rượu lên. Động tác liền mạch lưu loát, tựa như đã thực hành tập luyện rất nhiều lần vậy.

Cho đến khi tất cả được chuẩn bị thỏa đáng, chưởng quỹ cùng chúng tiểu nhị dáng vẻ đáng thương, mắt long lanh ngó ba người Triển, Bạch, Kim, khuôn mặt ngập tràn mong đợi, nhìn tới nỗi ba người bắt đầu thấy sốt ruột như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Kim Kiền rụt đầu rụt cổ, thấp giọng nói: “Triển đại nhân, trên dưới Lâm Phong lâu này chỗ nào cũng lộ ra vẻ quỷ quái, sợ rằng có trá, chúng ta vẫn nên bàn bạc kỹ thì hơn, chi bằng rút lui trước…”.

Bạch Ngọc Đường nhướng đuôi mày, khóe miệng hàm chứa ý cười, khóe mắt chứa đựng sát khí: “Đến thì đã đến rồi, hỏi cũng hỏi rồi, anh hùng vớ vẩn gì cũng làm rồi, nếu cái gì cũng không làm mà đã ỉu xìu cúp đuôi quay về, các ngươi có cam tâm không?”.

Đôi mắt sáng của Triển Chiêu trầm ngâm, nhìn đăm đăm về phía trước, hồi lâu sau mới nói: “Hiện giờ tung tích của Thượng Phương bảo kiếm chỉ có đầu mối duy nhất là Nhất Chi Mai…”, ngưng một chút, rồi đưa mắt nhìn Kim Kiền, sau đó lại quay sang Bạch Ngọc Đường, trầm giọng nói, “Kim hiệu úy, Bạch huynh, mọi sự hãy cẩn trọng!”.

“Tiểu Miêu, ngươi coi Bạch ngũ gia ta là người nào chứ?!”, Bạch Ngọc Đường cười thống khoái, y phục trắng như tuyết khẽ lay động, một thân ngạo khí ung dung.

“Thuộc hạ nhất định sẽ dốc toàn lực…”, da mặt Kim Kiền giật giật, đáp.

Triển Chiêu khẽ cười một tiếng, ôm quyền thi lễ, áo lam tung bay, hương thơm dịu nhẹ lan tỏa, khiến chúng nhân ngẩn ngơ.

“Xin hỏi Trần chưởng quỹ, ba ‘ải rượu’ này xông qua như thế nào?”

***

“Ải rượu” tên như nghĩa, đích thực là có liên quan đến “rượu”.

Ba cửa ải của Lâm Phong lâu lại càng không giống như bình thường, rất độc đáo khác lạ.

Ba ải rượu này, mỗi người vượt một cửa, trong thời gian đó không được đổi người, không được mạo danh, đương nhiên, lại càng không thể thất bại.

Thế nên, còn chưa chờ chưởng quỹ công bố nội dung ra sao, Kim Kiền lập tức xung phong, anh dũng kiên quyết báo danh nguyện ý vượt qua ải đầu tiên.

Vì sao ư?

Nói nhảm rồi!

Phàm là đột phá qua các cửa ải, đương nhiên ải đầu tiên là dễ nhất, sau đó đến ải thứ hai, ải thứ ba khó nhất, đây chính là kinh nghiệm chân lý được kiểm nghiệm qua thực tiễn. Lúc này nếu không tiên hạ thủ vi cường, Tiểu Miêu tạm thời không đề cập đến nhưng để cho con chuột bạch kia chiếm được tiên cơ há chẳng phải sẽ thiệt thòi lớn sao!

Nhưng… bây giờ… Kim Kiền có chút hối hận.

Nhất là nhìn thấy mấy chục vò rượu trên đấy, lại thêm đám chum vò đặt trên bàn, ngồi kia là một đại hán vạm vỡ nhìn ngang như đồ tể, nhìn dọc thì như thằng cha bán thịt, lông ngực chí ít cũng phải đến nửa cân…

Một giọt mồ hôi lạnh từ sau ót Kim Kiền chảy xuống…

Ải thứ nhất, tỉ thí “tửu lượng”.

Nói theo cách văn hoa thì là “Nhân sinh đắc ý hãy vui tràn, chớ để bình vàng suông bóng nguyệt[1]”;

[1] Nguyên văn: “Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn không đổi nguyệt” trích từ bài Tương tiểu tửu của Lý Bạch, bản dịch của Hoàng Tạo, Tương Như.

Nói theo cách của Sinh vật học là, tỉ thí xem dạ dày ai có dung tích chứa cồn lớn nhất;

Nói theo cách thông tục thì là, phải hạ gục cái người từ đầu mũi đến lỗ chân lông đều hiện lên dòng chữ “Tôi là con ma men” chính hiệu kia…

Chậc! Có nhầm không đấy!!!

“Kim Kiền, hay là đổi lại để Triển mỗ đi thay.”

Ngoái đầu, trầm ngâm nhìn.

Tiểu Miêu đủ nghĩa khí nha!

“Tiểu Kim, thân thể ngươi thế này, chỉ sợ chưa đến hai bát đã gục rồi, hay là đổi cho Ngũ gia ta thì hơn!”

Chớp chớp mắt, cảm động.

Con chuột bạch anh cuối cùng cũng nói tiếng người rồi!

Kim Kiền nước mắt lưng tròng, cũng mới định gật đầu đồng ý, nhưng ý nghĩ xoay chuyển, lại đem lời nhảy ra đến miệng nuốt trở lại.

Khoan đã…

Ải đầu tiên đã dữ dội thế này, lấy đó suy rộng ra, hai ải sau sợ rằng lại càng biến thái hơn. Ngộ nhỡ dùng vại rượu hay thùng rượu rồi bắt tắm trong ấy, như thế há không phải là càng kinh dị hơn sao!

Nghĩ đến đây, Kim Kiền dứt khoát lắc lắc đầu, ưỡn thẳng người, nói: “Ải đầu tiên cứ giao cho tôi là được rồi, hai vị công tử không cần lo lắng!”.

“Nhưng…”, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường vẫn mang vẻ mặt lo lắng.

“Ba vị anh hùng, người đã chọn, giữa chừng không được đổi…”, chưởng quỹ có chút khó xử nói.

Kim Kiền nhìn hai người, da mặt giật giật, rốt cuộc cũng nặn ra một nụ cười, quay người, hướng đến vị đại hán vạm vỡ kia, ưỡn thẳng người, kéo vạt áo lên, đoan chính ngồi xuống trước mặt đại hán, hào khí vạn lần ôm quyền nói: “Vị đại ca này, xin hãy chỉ giáo nhiều cho!”.

Đại hán kia cũng nghiêm túc, nhếch miệng cười, vỗ ngực một cái, cơ thịt toàn thân rung rinh lên xuống, hô lớn: “Ta cũng sẽ không ‘xả nước’, cái tên tiểu tử gầy đét được một nhúm như ngươi, rốt cuộc có được không đấy?”.

Tròng mắt Kim Kiền đảo theo cơ thịt lên xuống trên người đại hán, hồi lâu sau mới thốt ra một câu: “Cái, cái đó… các ngươi cứ chống mắt lên mà xem!”.

“Được! Đủ khí khái!”, đại hán quát lên một tiếng, “Trước tiên hãy mang ra mười tám bát lớn đến đây! Nào, rót cho đầy bát!”.

Mười, mười tám bát lớn.

Da mặt Kim Kiền bắt đầu co rút.

Hai bên trái phải lập tức có người xếp hai hàng bát lớn trước mặt đại hán và Kim Kiền, nâng vò rượu lên “òng ọc, òng ọc” rót đầy tràn.

Thoáng chốc, mùi rượu nồng nặc tán phát trong không khí, xông tới chúng nhân trong phòng khiến ai nấy đều mừng rỡ hẳn lên.

“Ta xin cạn trước!”, đại hán ôm quyền, đứng lên, cầm một bát ngửa đầu dốc xuống miệng, nốc ừng ực, “Rượu ngon!”, dứt lời, liền đem mười tám bát rượu trước mặt uống hết.

Giỡn, giỡn chơi sao!

Đám người nhất thời xôn xao một trận.

“Nè nè nè, vừa ngửi mùi đã biết là rượu mạnh rồi, một hơi uống cạn mười tám bát lớn, sẽ không uống đến hỏng người luôn chứ?!”

“Đại hán kia còn được, chứ tên tiểu tử gầy ốm đó, sợ là một bát cũng không xong!”

“Say rồi gục thì thôi, chỉ sợ là uống hết mười tám bát này thì cũng mất nửa cái mạng…”

Kim Kiền cũng có chút đồng cảm, chỉ thấy lúc này rượu còn chưa uống nửa ngụm, chân tay đã nhũn ra, hai mắt hoa cả lên.

“Kim hiệu úy…” bên tay vang lên giọng nói trầm thấp của Triển Chiêu, “chớ có miễn cưỡng”.

Hả?

Kim Kiền nghe mà sửng sốt.

Chỉ thấy Triển Chiêu đang cất bước đi về phía chưởng quỹ quả cầu thịt.

Tiểu Miêu vừa mới nói cái gì?

Kim hiệu úy…

Đúng! Kim hiệu úy!

Không sai, mình bây giờ là Tòng hiệu úy lục phẩm của Khai Phong phủ!

Tòng hiệu úy lục phẩm…

Như thế có hàm nghĩa gì?

Hàm nghĩa là mình còn cách cảnh giới “ngủ một mạch cho tới khi tự nhiên tỉnh, đếm tiền mỏi tay cho tới khi chuột rút thì thôi” rất xa.

Bây giờ nếu qua được ải này, nhất định sẽ là một đại công! Sau này tài vận ắt sẽ cuồn cuộn chảy đến, hoan lộ hanh thông!

Ai nha, nhờ có Tiểu Miêu “một lời như thức tỉnh người trong mộng”, giờ phút này liên quan chặt chẽ đến chuyện thăng quan phát tài, sao có thể bị mấy cái vò rượu này làm cho nhụt chí chứ?

Mợ nó, vì phúc lợi nửa đời sau của tôi, tôi liều mạng với anh!

Nghĩ đến dây, Kim Kiền chỉ cảm thấy tiểu vũ trụ trong cơ thể bùng nổ[2], móc từ trong người ra mấy lọ thuốc, ngửi ngửi, phối vài lọ với nhau, rồi nhắm mắt, nuốt ực xuống.

[2] Xuất phát từ bộ truyện tranh nổi tiếng “Áo giáp vàng” của tác giả Kurumada Masami, các Thánh đấu sĩ lấy sức mạnh từ “tiểu vũ trụ nội tại” tức giác quan thứ bảy, khi sức mạnh họ tăng vọt cũng là lúc tiểu vũ trụ trong cơ thể bùng nổ. Ở đây ý chỉ ý chiến đấu và sức mạnh của Kim Kiền rừng rực cháy.

Hành động lén lút của Kim Kiền bên này không có ai để ý tới, ánh mắt mọi người sớm đã dán chặt vào người thanh niên áo lam tuấn nhã như cây ngọc đón gió rồi.

Chỉ thấy Triển Chiêu bước đến trước mặt chưởng quỹ, thi lễ nói: “Vị tiểu huynh đệ này của tại hạ tuổi còn nhỏ, thực sự không thích hợp để tỉ thí ải này, có thể để tại hạ thay cậu ta vượt ải không?”.

Chưởng quỹ lộ vẻ khó xử: “Việc này… sợ là không được!”.

“Chưởng quỹ có thể châm chước không?”

“Nếu phá bỏ quy định, Nhất Chi Mai chắc chắn sẽ không gặp các vị đâu.”

Triển Chiêu rũ hàng mi dài, trầm ngâm hồi lâu mới chầm chậm nói: “Ải này, chúng tôi không phá nữa…”.

“Cái gì?!”, chưởng quỹ nhất thời kinh hồn thất sắc, chúng tiểu nhị mặt trắng như tờ giấy.

“Tiểu Miêu?”, Bạch Ngọc Đường vọt đến bên cạnh Triển Chiêu, thấp giọng nói, “Ngươi nói loạn cái gì đấy?”.

Thân hình Triển Chiêu ngưng trệ trong giây lát: “Nhất định còn có cách khác, không nên nhất thời nóng vội”.

Bạch Ngọc Đường nhíu chặt đôi mày lưỡi mác: “Cái gì mà không nên nhất thời nóng vội! Đã nhiều ngày rồi không có tung tích của bảo kiếm, lúc này kéo dài thêm một khắc thì số phận của bảo kiếm nguy hiểm thêm một phần, cái óc mèo của ngươi chẳng lẽ lại không hiểu?”.

“Triển mỗ đã quyết rồi.”

“Này, xú miêu, làm gì mà cứng đầu quá vậy, hay chúng ta dứt khoát đánh cho chưởng quỹ một trận, ép hắn phải đổi người?”

“Hai vị, đừng tranh cãi nữa, vị tiểu anh hùng bên kia đã sắp uống xong rượu rồi”, chưởng quỹ ngoắc ngoắc hai người phía sau, thì thầm nói.

“Cái gì?”, hai người kinh ngạc hô lên một tiếng cùng quay đầu lại, thì thấy Kim Kiền xắn tay áo, đạp một chân lên bàn, tay bưng bát rượu cuối cùng, ngửa cổ nhanh nhẹn uống cạn.

“Kim Kiền, đừng có làm càn!”, Triển Chiêu vội vàng bước đến, giữ chặt lấy cổ tay Kim Kiền.

“Công tử chớ có lo lắng! Kim Kiền bất tài, nhưng tửu lượng cũng coi như khá được, đã có kẻ từng xưng tặng tục hiệu ‘Ngàn chén không say’ cho Kim Kiền, nay khó khăn lắm mới có đất dụng võ, liều một chút cũng không đáng ngại!”, Kim Kiền hào khí vạn phần nói.

“Kim Kiền... ngươi… thật sự không có vấn đề gì chứ?”, Triển Chiêu nhìn chằm chằm vào Kim Kiền, sắc mặt vẫn như thường, nghi hoặc hỏi.

“Không hề gì, không hề gì!”

“Ha, Tiểu Kim, chân nhân bất lộ tướng nha!”, Bạch Ngọc Đường đánh giá Kim Kiền từ trên xuống dưới từ dưới lên trên một phen, tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ nói, “Không ngờ ngươi lại là một con ma men!”.

Kim Kiền không tự nhiên ho khan hai tiếng.

Triển Chiêu lại đánh giá sắc mặt Kim Kiền một lần nữa, khi ấy vẻ mặt mới dần hòa hoãn lại, buông cổ tay Kim Kiền ra, nghiêm mặt nói: “Làm theo sức mình”.

Bạch Ngọc Đường cũng nhướng mày cười với Kim Kiền một cái, đồng thời cùng Triển Chiêu lùi sang một bên.

Kim Kiền lại quay người, hai tay chống nạnh, hô lớn với đại hán kia:

“Rượu gặp tri kỷ ngàn chén cũng ít, đại ca, hôm nay ta và huynh đại chiến ba trăm hiệp!”

Đại hán kia khuôn mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc, sững sờ nhìn Kim Kiền hồi lâu, đột nhiên cười vang một trận: “Ha ha ha, xem như hôm nay ta được mở rộng tầm mắt, không ngờ một tên tiểu quỷ lông tóc chưa mọc đủ mà lại lợi hại như thế. Nào nào nào, hôm nay ta sẽ tỉ thí một hồi với “Ngàn chén không say” ngươi! Mang thêm mười tám bát nữa lên đây, rót đầy vào, rót đầy vào!”.

Xung quanh nhất thời rộ lên tiếng vỗ tay cổ vũ.

“Rót đầy vào, rót đầy vào!”

“Tiểu ca, ngươi không được thua đâu đấy!”.

“Cố lên, tiểu ca!”

Trong một khoảng thời gian, chỉ nghe thấy tiếng bát rượu cụng vào nhau cạch cạch, tiếng hô tiếng hát, huyên náo vọng tận mây xanh; lại thấy rượu rót vào bát lớn, bát càng lớn hào khí càng tăng, một tràng những tiếng cười nói ầm ĩ, vại lớn rót vò nhỏ, vò nhỏ đổ vào bát, náo động ồn ã.

Sau khi uống cạn mười sáu vò rượu, rốt cuộc đại hán kia mặt đỏ phừng phừng, hai mắt mơ màng, cả người đầm đìa mồ hôi đổ vật xuống đất, tuyên cáo tuyển thủ Kim Kiền hoàn toàn thắng lợi.

Tức thì xung quanh vang lên tiếng hoan hô rung trời.

“Quả là anh hùng xuất thiếu niên!”

“Vị tiểu ca này thực là thần nhân!”

Trong tiếng hoan hô vui mừng, Kim Kiền ngẩng đầu ưỡn ngực, phong thái hào hùng phóng khoáng vạn lần, nhất thời nom thân hình gầy gò nhỏ bé lại có khí thế ngang ngửa đại hán thân cao tám thước.

Đôi mày lưỡi mác của Triển Chiêu giãn ra, thầm thả lỏng ngón tay đã siết chặt đến mức đau đớn.

Bạch Ngọc Đường thong thả chắp hai tay sau lưng, lặng lẽ lau đi lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Chỉ thấy Kim Kiền chầm chậm xoay người, đi thẳng đến trước mặt Trần chưởng quỹ, ôm quyền nghiêm mặt nói:

“Xin hỏi Trần chưởng quỹ…”

Trần chưởng quỹ vội đáp lễ: “Tiểu anh hùng xin cứ nói!”.

“Nhà xí ở chỗ nào?”

“Phụt…”, dường như bên kia có người phun trà ra.

Khuôn mặt hai người Triển, Bạch đồng thời hơi giật giật.

“Dưới, dưới lầu, hậu viện…”, Trần chưởng quỹ ngắc ngứ nói.

“Đa tạ”, Kim Kiền lại ôm quyền, trong ánh mắt kinh ngạc của chúng nhân, lưng thẳng như cán bút, tư thái tao nhã cao quý bước xuống cầu thang, thân hình thẳng tắp hướng về phía nhà xí.

Mọi người đều kinh ngạc tán thán, thầm nghĩ:

Vị tiểu anh hùng này quả nhiên rất có khí phách, ngay cả đi nhà vệ sinh cũng đúng mực không kiêu ngạo không siểm nịnh, tư thế thẳng tắp!

Mà trong nhà vệ sinh, người nào đó được xưng tụng là tiểu anh hùng mặt như khóc, miệng thì than vãn:

“Chậc chậc, cái khó ló cái khôn, mình nhanh trí phối mấy loại thuốc vào có thể làm rượu uống xuống bụng hóa thành nước lã thật không tồi… Nhưng uống một bụng nước thế này, hại mình ngay cả khom người cũng không được, đến vào nhà vệ sinh cũng phải thẳng lưng, thẳng bụng mới có thể đi được… Có lẽ nào Tiểu Miêu bình thường quá mức bận rộn tới mức không có thời gian đi vệ sinh cho nên mới luyện thành bản lĩnh bất luận lúc nào ở đâu lưng cũng thẳng tắp được chăng… Chậc chậc chậc.”

Đây là thế trận gì vậy?

Đợi đến khi Kim Kiền “xả nước” xong từ nhà xí quay lại tửu lâu, bước lên lầu, liền bị thế trận mỹ lệ trước mặt làm cho hoa mắt.

Thì ra cái đám hỗn độn hậu quả quần thảo của ải thứ nhất đã được dọn dẹp sạch sẽ, mặt bàn phủ tấm khăn trải bằng lụa trắng muốt, vuông vức mềm mại, bên trên bày ngay ngắn một hàng ly rượu bằng ngọc Dương Chi, mười mấy chiếc đế nến bằng bạc xếp tương ứng, ánh sáng nhảy nhót, phản chiếu ánh quang trong vắt lấp lánh, tinh khiết rạng ngời, thực quá xa hoa.

Kim Kiền ngẩn người ngay đầu cầu thang, vẻ mặt kinh ngạc.

“Ai da, tiểu anh hùng, ngài đã quay lại rồi à”, đột nhiên một tiểu nhị xông tới, cười nói với Kim Kiền, “Mau mau mau, mời qua bên này”.

Kim Kiền ngẩn ngơ theo sau tiểu nhị đi vào bên trong ngồi xuống, tròng mắt từ đầu chí cuối đều dính chặt vào những ly rượu lấp lánh rạng ngời trên bàn, một chút cũng không rời, hai mắt phát sáng.

Chẳng lẽ đây là đạo cụ dùng để uống rượu của ải thứ hai?

“Kim Kiền.”

My God! Hãy coi màu sắc kìa, hãy nhìn độ trong suốt kìa, cả kiểu dáng nữa… hàng cao cấp đó! Tuyệt đối là hàng cao cấp!

“Kim Kiền?”

Lại ngó sang mấy chiếc đế nến bày bên cạnh kìa, hãy xem độ tinh khiết, rồi chạm trổ này, chậc chậc, ít nhất cũng có giá nửa năm tiền lương của mình đấy.

“Kim Kiền?!”

Chậc, biết thế thì mình đã chẳng vội xung phong vượt ải đầu tiên, một đống đồ tốt như vậy, cho dù không thể mang đi, nhưng cầm trong tay sờ soạng cũng đã ghiền lắm chứ…

“Kim Kiền!”

Một bàn tay mát lạnh đột nhiên áp lên trán Kim Kiền, ống tay áo rũ xuống vừa vặn che đi tầm nhìn của Kim Kiền.

Mợ nó, không thấy tôi đang ôm một bầu nhiệt huyết thưởng thức tác phẩm nghệ thuật hả?

“Không có ý tứ gì hết!”, Kim Kiền nhất thời tức giận chẳng kiêng nể gì hết, gạt phắt cánh tay vướng víu che trước mắt đi, trừng mắt lườm lên, khí thế hùng hổ như muốn quét sạch thiên quân vạn mã.



Dung mạo tuấn tú như trăng, mắt sáng trong vắt tựa nước, đôi mày lưỡi mác nhíu chặt biểu lộ rất rõ ràng tâm trạng của người trước mắt có chút không vui.

Ặc!

Lúc này mới để ý thấy hình như ống tay áo kia là màu xanh… á…

Kim Kiền nhất thời cả kinh, đứng phắt dậy khỏi ghế, vẻ mặt tức giận oán thán ngay lập tức đổi thành siểm nịnh lấy lòng, cười bồi:

“Triển đại, khụ, công tử, không biết có gì sai bảo?”

Cánh tay cứng ngắc hơi khựng lại giữa không trung liền thu lại, Triển Chiêu quay người đi, hồi lâu sau mới nói, “Không có gì…”.

“Tiểu Kim!”, một khuôn mặt tuấn tú đột ngột ló ra cười tủm tỉm, đôi mắt hoa đào đảo trên người Kim Kiền một cái, “Mới rồi thấy ngươi chăm chú nhìn ly rượu trên bàn, hai mắt đỏ quạch, ánh mắt ngây dại, gương mặt ửng hồng, thực dọa chết người, còn tưởng rằng trúng độc rượu, làm Tiểu Miêu biến sắc…”.

Hở?

“Gọi ngươi mấy tiếng liền, lại không thấy phản ứng, vừa mới đặt tay lên trán ngươi, lại bị ngươi gạt phắt sang một bên… Thật khổ cho Miêu đại nhân của chúng ta, một tấm lòng lo lắng cho thuộc hạ, chẳng ngờ rằng thuộc hạ lại phụ lòng… haizzz…”

Chíu!

Một chén tra mang theo kình phong phá không mà tới, không nghiêng không lệch vừa vặn trúng lòng bàn tay của Bạch Ngọc Đường đang thao thao bất tuyệt.

“Bạch huynh nói đã lâu, e là khát nước rồi.”

Bạch Ngọc Đường liếc Triển Chiêu một cái, ngắm nghía chén trà trong tay, cười ha ha, lại nhìn Kim Kiền một cái, không nói nữa.

Kim Kiền nhìn bóng lưng thẳng tắp của Triển Chiêu, trán đầy mồ hôi lạnh:

Nom sống lưng cứng đờ kia, bất luận là góc độ hay độ nghiêng, hoặc độ căng cứng của cơ bắp đều giống như lúc bình thường, nhưng sao lại thấy… hình như… đại khái… có vẻ… ưm… giống như là Tiểu Miêu đang giận dỗi…

Ai da, chắc không phải mình không cẩn thận đắc tội với vị đại thần này rồi chứ? Hơn nữa còn liên quan đến phúc lợi công tác nửa đời sau của mình!

Trời ạ, đây chính là chuyện đại sự có liên quan đến kế hoạch dân sinh!

“Công tử…”, Kim Kiền đột nhiên bước lên một bước, hướng Triển Chiêu kêu khóc, nước mắt tuôn như mưa, “không ngờ công tử lại săn sóc thuộc hạ như thế, công tử đối với thuộc hạ như ngày xuân ấp áp, như chiếc màn giữa mùa hè, như chiếc đệm da chó giữa trời đông buốt giá…”.

“Ha ha ha… đệm, đệm da chó… ha ha…”, Bạch Ngọc Đường vỗ bàn cười lăn cười bò.

Chúng nhân xung quanh cũng không nhịn được, cười phì thành tiếng.

Đôi vai Triển Chiêu run lên, chầm chậm quay người, vẻ mặt dở khóc dở cười, nhìn Kim Kiền nói: “Kim Kiền vượt qua cửa ải vất vả rồi, vẫn nên nghỉ ngơi một lát thì hơn…”.

“Dạ, thuộc hạ tuân lệnh…”, Kim Kiền nghiêm túc ôm quyền nói, “Lòng sùng kính của thuộc hạ đối với công tử cuồn cuộn như nước sông chảy mãi không ngừng…”.

“Ha ha ha…”, Bạch Ngọc Đường cơ hồ bò rạp ra bàn.

Chúng nhân xung quanh cũng cười vang trời.

Triển Chiêu có chút không tự nhiên quay đầu đi, dáng điệu như lão tăng nhập thiền, thong thả thưởng trà.

Tiếng cười ầm ĩ hồi lâu, cuối cùng cũng từ từ yếu dần. Bạch Ngọc Đường thẳng người lên, đổi thành bộ dạng nghiêm chỉnh, cười nói: “Chưởng quỹ này nói đi chuẩn bị rượu, sao đi lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy bóng dáng đâu…”.

Lời nói vừa dứt, bỗng nhiên một mùi hương kỳ lạ nhẹ nhàng bay đến, mấy thiếu nữ trong trang phục lộng lẫy nối đuôi nhau tiến vào, váy áo bằng sa mỏng, tóc mây suôn mượt, cổ tay bạch ngọc sáng bóng, mỗi thiếu nữ bưng một bình rượu, thướt tha lướt đến trước bàn, vừa hay mỗi người đứng trước một chén rượu.

Cũng không biết chưởng quỹ chui từ đâu ra, đứng giữa sảnh khuôn mặt ánh hồng nói: “Ba vị anh hùng, ải thứ hai này là tỉ thí ‘tửu thức’, người qua ải này chỉ cần phân biệt rượu trong bảy bình rượu này là loại nào thì có thể vượt qua, có điều chỉ được ngửi, không được uống thử, không biết là vị anh hùng nào nguyện đứng ra tỉ thí đây?”.

Xung quanh nhất thời huyên náo.

“Chỉ được ngửi, không được uống thử? Ai mà biết được đó là loại gì chứ?”

“Như vậy quá khó rồi?!”

“Đây chẳng phải là làm khó người ta sao?”

Kim Kiền nghe đến đây cũng há hốc mồm ngẩn ra, thầm nghĩ:

Ải thứ hai này là thi “ngửi rượu”, nhưng thi lấy bằng chứng nhận “chuyên viên nếm thử rượu” cũng có thể uống mà, chỉ ngửi thì có thể ngửi ra cái gì, lại không phải là chó nghiệp vụ?

Nghĩ tới đây, Kim Kiền bất giác đưa mắt nhìn hai người bên cạnh.

Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Triển Chiêu ngưng trệ, không nói không rằng.

Mà Bạch Ngọc Đường lại có dáng vẻ nhẹ nhõm.

“Chẳng hay Miêu đại nhân đối với việc thưởng rượu có tâm đắc gì không?”

“… Triển mỗ hổ thẹn, đối với chuyện thưởng rượu này… không có chút trình độ…”

Nụ cười dần mở rộng trên khuôn mặt tuấn tú, bộp một tiếng Bạch Ngọc Đường liền đứng lên, ung dung rút từ thắt lưng ra một chiếc quạt, “phạch” một cái liền mở ra, “Ải thứ nhất để cho Tiểu Kim đoạt hết hào quang rồi, ải thứ hai này, hãy để Bạch ngũ gia ra tay thể hiện tài năng đi!”.

Dứt lời, bóng trắng như làn khói bay lên, vút trong không trung, rồi đáp xuống giữa sảnh, đường bề đứng dưới ánh đèn, áo trắng như tuyết phiêu dật, chiếc quạt ngọc khẽ phe phẩy, ánh mắt sắc bén quét qua một vòng, đây chính là phong thái hiệp sĩ tự nhiên từ trong cốt tủy.

Kim Kiền thầm tặc lưỡi, ngó sang Triển Chiêu trầm ổn im lìm bên cạnh, thầm nghĩ: Con chuột bạch này và Tiểu Miêu quả nhiên là một đôi oan gia, nếu Tiểu Miêu là “lãnh đạm” thì chuột bạch lại trong bộ dạng “nhiệt thành như lửa”.

Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường khẽ phe phẩy quạt đi đến trước mặt thiếu nữ đầu tiên, ôm quyền một cái, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Cô nương, mời châm tửu”.

Tiểu cô nương đối diện lập tức ửng hồng hai má, vội cúi đầu xuống rót đầy chiếc chén trước mặt.

Chất rượu trong vắt, hương thơm nồng nàn, mới một chén đã nức người.

Ngón tay dài cầm chiếc chén đưa lên trước mũi, hàng mi dài khép hờ, cánh môi son như nhuộm sắc, dưới ánh đèn, làn da Bạch Ngọc Đường mịn màng, so với chiếc chén bằng ngọc Dương Chi thượng đẳng trong tay còn mê hoặc lòng người hơn, khiến cho chúng nhân nhìn không chớp mắt, mặt nóng rần lên, hô hấp ngưng trệ.

“Sắc như rượu lạnh lợt màu, hương như cam lộ Vịnh Xuân…”, môi nhướng lên thành nụ cười, Bạch Ngọc Đường đặt chén rượu xuống, “Tang lạc tửu”.

Thiếu nữ đối diện sắc mặt lại hồng lên: “Công tử sáng suốt”.

Chúng nhân ồ lên kinh thán.

“Vị công tử này lợi hại quá…”

“Thực sự chỉ ngửi một cái là có thể biết được rượu gì…”

“Cao nhân, rõ ràng công tử áo trắng này so với tiểu anh hùng vừa nãy còn lợi hại hơn…”

Kim Kiền trừng đôi mắt nhỏ lên, nhìn Bạch Ngọc Đường lại nhấc gót đi đến trước mặt vị cô nương thứ hai, nhấc chén rượu thứ hai lên, không khỏi lẩm bẩm cảm thán: “Không ngờ Bạch Ngọc Đường lại thực sự có tài…”

“Bạch huynh từ nhỏ đã lớn lên ở phường rượu Giang Ninh, bản lĩnh phân biệt rượu này vẫn có vài phần.”

Kim Kiền liếc Triển Chiêu bên cạnh một cái, thầm nghĩ: Trách nào Tiểu Miêu lại mang dáng vẻ trong lòng đã có dự tính, thì ra con chuột bạch này từ nhỏ đã ngâm mình trong hang rượu mà lớn lên, nói vậy thì cái thế trận nho nhỏ này không ngăn nổi “Tửu lão thử” rồi.

Về phần Bạch Ngọc Đường, đã phân biệt được năm loại rượu rồi, đang bước đến cô thiếu nữ thứ sáu.

“Mở bình nước chảy cuộn ra, trong trắng như ngọc sắc vàng như cao… là Nam chúc tửu.”

“Công tử sáng suốt.”

“Loại thứ sáu rồi, đoán đúng loại thứ sáu rồi!”

“Còn một loại nữa là Bạch công tử này sẽ thắng!”

“Lợi hại quá…”

Bạch Ngọc Đường nét mặt tươi cười, vẻ như thắng lợi nắm chắc trong tay, đi đến trước mặt thiếu nữ cuối cùng, thi lễ, cười nói: “Mời cô nương châm tửu.”

Lại là một chén rượu trong vắt nồng nàn, Bạch Ngọc Đường nhấc chén rượu lên, đưa đến trước mũi, khẽ hít vào, rồi lại ngửi thêm lần nữa, trầm ngâm hồi lâu, ngửi thêm một lần, nhíu chặt mày.

Tim đập thót một cái, bất giác Kim Kiền liếc sang Triển Chiêu bên cạnh.

Chỉ thấy đôi mày lưỡi mác của Triển Chiêu hơi chau lại.

Nhất thời trong lòng Kim Kiền lạnh hẳn đi, thầm nghĩ: Tiêu rồi, chuột bạch không ngửi ra loại rượu cuối cùng này sao?!

Bạch Ngọc Đường chầm chậm đặt chén rượu xuống, phe phẩy chiếc quạt trong tay, đôi mắt hoa đào hướng về chúng nhân khẽ cười một chút: “Sáu loại rượu trước đều là một mình tại hạ ngâm thơ, một mình xướng tên rượu, thực tẻ ngắt, nghĩ ắt chư vị cũng thấy có phần nhàm chán. Chén mỹ tửu cuối cùng này, chẳng bằng mời vị cô nương khí chất như huệ, tâm đẹp tựa lan đây ngâm thơ, tại hạ sẽ nói ra tên rượu, như thế chẳng phải tuyệt diệu hơn sao?”.

Dứt lời, lại hướng về chúng nhân nhướng môi cười.

Nhất thời, chúng nhân chỉ thấy trước mặt như cỏ mướt oanh lượn, hoa đào rợp trời, nhất thời hồn bay phách tán, tâm thần mơ màng, lập tức đồng thanh đáp ứng.

Cô nương châm tửu kia dĩ nhiên cũng bị ảnh hưởng, tinh thần ngẩn ngơ, mặt đỏ như ráng mây buổi sớm, bất tri bất giác thuận miệng ngâm một câu: “Thánh rượu thấm núi sông, tiên nhân như sách vĩ.”

Hai mắt Bạch Ngọc Đường sáng lên, quạt giấy vang lên một tiếng rồi gấp lại, đề tiếng: “Loại rượu này là thánh rượu, còn có tên Lưu lang tửu, cô nương, tại hạ nói thế có đúng không?”.

Cô nương kia lập tức gật đầu: “Công tử sáng suốt”.

Nhất thời chúng nhân hoan hô vang dội.

“Ôi chao, công tử áo trắng này lợi hại quá…”

“Lợi hại quá…”

Tiếng tán thưởng nối tiếp nhau, trùng trùng không ngớt.

Bạch Ngọc Đường ôm quyền mà đứng, áo trắng phất phơ, khuôn mặt tràn ngập ý cười như say lòng người: “Khách khí, khách khí.”

Ngược lại, Kim Kiền ngồi giữa sảnh lại tròn mắt há hốc mồm, đầu đầy mây đen, máy móc quay đầu nhìn sang phía Triển Chiêu:

“Triển đại nhân, vừa, vừa rồi Bạch, Bạch thiếu hiệp chắc không phải là…”

Triển Chiêu rũ mắt thưởng trà, khóe miệng hàm chứa ý cười không dễ gì mà phát giác ra được:

“Người trên giang hồ đều xưng tụng Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường thông minh tuyệt đỉnh, quả nhiên không phải hư truyền.”

“Thông minh tuyệt đỉnh… Công tử nói rất phải, rất phải…”, Kim Kiền mặt giật giật, cười nói.

Thông minh tuyệt đỉnh?

Xí!

Chén cuối cùng kia rõ ràng là chuột bạch ăn gian… Mặc dù mình cũng ăn gian, nhưng cũng không trắng trợn như gã chuột bạch này, ngang nhiên dùng “Mỹ nam kế” để lừa gạt một cách táo bạo ngang tàng như thế!

Lại liếc người nào đó thu được danh tiếng “Nam hiệp” lừng lẫy giang hồ vẫn đang thong dong thưởng trà bên cạnh, trong lòng Kim Kiền liền chắc chắn ngay một chuyện:

Tục ngữ nói: Không phải oan gia không đụng đầu.

Con mèo này và chuột bạch quả nhiên là một đôi oan gia, bên ngoài danh tiếng vẻ vang, bên trong xảo trá xấu xa ngút trời, chưa tính đến tính cách gian manh như nhau, mà ngay cả cách sử dụng chiêu “Mỹ nam kế”, cũng có vài phần tương tự…

“Xú miêu, Tiểu Kim, đã thấy bản lĩnh của Bạch gia gia ta chưa?!”

Trước mắt nháng lên một cái, vừa ngẩng đầu đã thấy Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng trở lại, đang nhìn hai người Triển, Kim, khuôn mặt ngập vẻ tự đắc.

Triển Chiêu khẽ cười một tiếng, ôm quyền nói: “Triển mỗ xin chịu thua”.

Kim Kiền giật giật nửa bên mặt: “Bạch ngũ gia là cao nhân, Kim Kiền hổ thẹn không sánh bằng”.

“Hừ, biết là tốt!”, cây quạt trong tay Bạch Ngọc Đường đung đưa phát ra những tiếng phạch phạch, cười đến mức xán lạn, “Tiểu Miêu, ải cuối cùng này phải xem bản lãnh của ngươi rồi!”.

“Đa tạ Bạch huynh nhắc nhở”, Triển Chiêu ôm quyền, thẳng người, bước đến giữa sảnh.

Áo lam phất phơ, thân thẳng tựa tùng, một mùi hương nhẹ nhàng thanh u theo mỗi chuyển động của Triển Chiêu khẽ khàng tán phát ra, xua tan đi hơi rượu sực nức đầy phòng.

Chúng nhân mới vừa rồi còn hoan hô Bạch Ngọc Đường giờ đây bỗng yên lặng hẳn, chăm chú nhìn Triển Chiêu đi đến giữa sảnh, thoảng đâu đó có mấy tiếng thì thầm:

“Nhìn xem, đến lượt công tử áo lam toàn thân hương thơm phiêu phất vượt ải rồi…”

“Cái gì mà kêu toàn thân hương thơm phiêu phất, người ta gọi đó là huân hương, phải tao nhã thanh lịch như vậy chứ! Không biết thì đừng có nói lung tung…”

“Ôi ôi, anh nói xem hai ải đầu đều khó như vậy, ải cuối cùng này sẽ như thế nào đây?”

“Lát nữa sẽ biết ngay mà, lao nhao cái gì…”

Triển Chiêu bước đến trước mặt chưởng quỹ, thi lễ nói: “Dám hỏi chưởng quỹ, ải thứ ba này là?”.

Chưởng quỹ vội thi lễ đáp lại: “Vị công tử này, ải thứ ba nói khó không khó, nói dễ lại không dễ”.

“Xin nguyện nghe cho tỏ tường?!”

Chưởng quỹ giơ tay, chỉ vào chiếc bàn Bạch Ngọc Đường mới rồi phẩm rượu, chỉ thấy bảy thiếu nữ đều tiến lên, bưng chén rượu trước mặt đổ vào trong một chiếc bình ngọc, lại có một thiếu nữ cầm chiếc bình ngọc đó lắc lên lắc xuống vài cái, rồi đưa cho chưởng quỹ.

Chưởng quỹ nhận bình ngọc, đưa vào tay Triển Chiêu, nhìn Triển Chiêu một cái, khuôn mặt đượm vẻ lo lắng nói: “Chỉ cần công tử uống cạn rượu trong chiếc bình này là được…”

Chúng nhân nhất thời xôn xao một trận.”

“Cái gì?!”

“Nói đùa à!”

“Có cái gì ghê gớm đâu? Vị tiểu anh hùng kia vừa rồi còn uống mấy chục bát cơ mà?”

“Anh thì hiểu cái gì? Mấy chục bát vừa rồi cũng không sánh bằng bảy loại rượu kia, riêng mỗi loại cũng đủ để say túy lúy, huống hồ bảy loại còn pha chung vào với nhau để uống nữa?!”

Mà bên này, hiển nhiên Kim Kiền đang kinh hoàng quá đỗi, nhìn bình rượu kia nửa ngày mới thốt ra được một câu, “Cock, rượu cocktail?!”.

Trời ạ, đây không phải là rượu cocktail sao?! Ai mà có sáng tạo thế này, quá sức tưởng tượng rồi!

Bạch Ngọc Đường cũng biến sắc, nhảy dựng người lên, quát lớn: “Ta thay hắn uống!”.

Triển Chiêu quay người mỉm cười: “Hẳn là Bạch huynh quên quy định vượt ải rồi?”.

Bạch Ngọc Đường nhất thời nóng nảy: “Ta mặc kệ cái quy định khỉ gì, xú miêu ngươi một thân thương thế làm sao có thể chứ?! Vạn nhất uống vào rồi lại nảy sinh chuyện gì...”.

Một tiếng rống này của Bạch Ngọc Đường lập tức khiến cho Kim Kiền tỉnh táo vài phần, vội vàng móc ra bình thuốc trong người, vừa vạch đám đông vừa xông lên, kêu lớn: “Công tử, hãy...”

Một tiếng “khoan” còn chưa thốt ra khỏi miệng, đã bị mắc lại trong cổ họng.

Bóng trắng vút lên như chớp lóe, Bạch Ngọc Đường hành động quả thực rất nhanh, nhưng cũng không nhanh bằng Triển Chiêu.

Cầm bình, ngửa đầu, dốc vào miệng, Triển Chiêu thực dứt khoát uống cạn bình rượu kia.

Đến khi Bạch Ngọc Đường và Kim Kiền xông đến bên cạnh Triển Chiêu, thì cũng chỉ có thể trừng mắt cáu kỉnh nhìn bình rượu rỗng không.

Đặt bình rượu xuống, Triển Chiêu ôm quyền mỉm cười: “Chưởng quỹ, có thể đưa chúng tôi đi gặp Nhất Chi Mai chưa?”.

Chưởng quỹ quả cầu thịt kia ngẩn ngơ nhìn Triển Chiêu hồi lâu, mới run giọng hỏi: “Vị anh hùng này, ngài... không sao chứ?!”.

Triển Chiêu lại mỉm cười: “Xin chưởng quỹ dẫn đường”.

Chưởng quỹ nhìn Triển Chiêu, ngơ ngẩn gật đầu: “Mời ba vị theo tôi”.

Dứt lời liền xoay người dẫn nhóm người Triển Chiêu bước lên cầu thang dẫn tới lầu ba.

©STE.NT

Triển Chiêu nối gót, Bạch Ngọc Đường, Kim Kiền theo sau.

“Này, Tiểu Kim, chẳng lẽ Tiểu Miêu và ngươi giống nhau, đều là ngàn chén không say?”, Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa đánh giá cước bộ trầm ổn của Triển Chiêu phía trước, hỏi.

“Chuyện này... trước giờ tôi chưa từng thấy Triển đại nhân uống say...”, Kim Kiền cũng nhìn gương mặt trông nghiêng, sắc diện như thường của Triển Chiêu, ngập ngừng đáp.

Nói một cách chính xác là, tôi đến cả chuyện Tiểu Miêu uống rượu còn chưa nhìn thấy, ai biết tửu lượng của Tiểu Miêu thế nào chứ?

“Lẽ nào xú miêu là một ‘cao thủ tửu lâm’?”

“Cái này...”

“Ba vị anh hùng, đến rồi!”, chưởng quỹ dừng trước một cánh cửa trạm trổ hình cánh hoa đào.

“A? Đến rồi?!”, Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, “Ngươi nói Nhất Chi Mai xuất quỷ nhập thần kia đang ở tầng ba tửu lâu của nhà ngươi, trước cửa đến cả một cái bẫy, một trận đồ bát quái cũng không có sao?!”.

“Đây không phải là ai cũng có thể lên tìm hắn sao?! Còn bày ra mấy cái ải rượu làm cái gì?!”, Kim Kiền kinh hô.

Chưởng quỹ chầm chậm xoay người, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ:

“Hai vị nói không sai, nhưng ai có thể ngờ được Nhất Chi Mai lại ở ngay trong tửu lâu? Huống hồ nếu không phải là người vượt ải thành công, nếu hắn không muốn gặp, người nào có thể nhìn thấy hắn, bắt được hắn chứ?”.

Kim Kiền bội phục.

Nếu muốn giấu một cái cây thì hãy giấu trong rừng, nếu muốn giấu một người thì hãy giấu anh ta trong đống người... Nhất Chi Mai này quả là cao nhân...

“Ẩn sĩ lánh mình nơi phố thị[3]...”, Bạch Ngọc Đường nhướng mày cười, “Chưởng quỹ, gõ cửa đi”.

[3] Nguyên văn: “Đại ẩn ẩn vu thị”, xuất phát từ câu “Tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triều”, có nghĩa là: Những người có năng lực muốn nhờ vào hoàn cảnh mà quên đi thế sự, lánh đời ở nơi thế ngoại đào nguyên, đây là “tiểu ẩn”, còn những người có năng lực thực sự lại giấu mình nơi phố thị, ở những nơi ấy là đất ngọa hổ tàng long, đây là “trung ẩn”, và đạt tới trình độ cao nhất là những người giấu mình nơi triều đình, họ âm thầm lặng lẽ, không nổi bật nhưng lại là “đại trí giả ngu”, hững hờ với thế sự, đó mới là ẩn sĩ chân chính.

Chưởng quỹ vừa nghe xong khuôn mặt bỗng nhiên bừng bừng hưng phấn, quay người một cái, liền một cước đá văng cửa gỗ, lại chống nạnh hô lên: “Nhất Chi Mai, hôm nay rốt cuộc cũng có ba vị anh hùng vượt ải thành công rồi, ngươi phải nhớ lời hứa của mình đấy!”.

Kim Kiền, Bạch Ngọc Đường tức thì ngây người tại trận.

Chỉ nghe trong sương phòng có một âm thanh lười biếng phát ra: “Trần chưởng quỹ, tại hạ đương nhiên nhớ rõ, chưởng quỹ không cần lo lắng”.

“Hừ! Ngươi nhớ kỹ là hay nhất! Bằng không, bằng không... sẽ cho ngươi đẹp mặt!”, chưởng quỹ quả cầu thịt lạnh lùng buông một câu dằn mặt, lại thở ra hai lần, mới nghiêng người nhường bước, nói: “Ba vị anh hùng, xin mời, tại hạ cáo từ trước”.

Nói đoạn chạy vụt ra ngoài, hệt như sau lưng có mãnh thú hay hồng thủy vậy.

Kim Kiền, Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn nhau, lại nhấc chân đi theo Triển Chiêu bước vào sương phòng.

Vừa tiến vào phòng, liền cảm thấy trước mặt sáng bừng lên.

Đèn lồng với những tua lụa mỏng dựng quanh phòng, ánh đèn sáng trưng chiếu rọi không gian, bên trong đặt ghế tựa chạm trổ hoa bằng gỗ đàn, một chiếc bàn tròn, một bàn vẽ cành mơ nằm nghiêng nghiêng, mỗi một vật đều tinh xảo, nằm ngay ngắn gọn gàng. Phía trong cùng là song cửa sổ chạm rỗng, trên đó trổ vô số những đóa hàn mai, phóng túng mà lại tao nhã, cánh cửa sổ mở rộng, nghênh đón ánh trăng vương vãi, gió đêm vi vút thổi vào.

Ánh bạc vằng vặc rơi xuống, một người ngồi tựa lưng vào ô cửa sổ, một thân áo gấm đen, ống tay áo rũ xuống đất, mái tóc dài tùy ý rối tung, phất phơ trong gió đêm, trên trán giữa làn tóc đen nổi bật một sợi dây màu bạc, mi dài mắt phượng, mục quang sáng quắc, một tay chống cằm, tay kia vờn lọn tóc, cười mà như không cười nhìn ba người trước mặt.

Luận về tướng mạo, người này tất không nho nhã tuấn tú bằng Nam hiệp, không anh tuấn mỹ mạo như Cẩm mao thử, nhưng người này chỉ ngồi một chỗ, lại toát lên khí chất phong lưu khó tả, thong dong tao nhã.

Kim Kiền đánh giá người này từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên mấy lượt, liền cảm thấy trên thân người đó phát ra một thứ cảm giác thân thiết lạ lùng, nhưng lại không thể nói ra được là thân thiết ở chỗ nào.

“Vị này phải chăng là Nhất Chi Mai được người trong giang hồ xưng tụng ‘Mai nở hương thầm, tay thần vơ vét’?”, Triển Chiêu ôm quyền thi lễ hỏi.

Nhất Chi Mai nhìn Triển Chiêu hồi lâu, mới khẽ thở dài một tiếng, tiếc hận nói: “Hương thơm ngan ngát, bừng lên xuân sắc, còn tưởng rằng may mắn gặp gỡ một giai nhân tuyệt sắc nào đó, không ngờ lại là một nam tử đẹp... haizzz...”.

Thân hình Triển Chiêu rất rõ ràng liền cứng lại.

Bạch Ngọc Đường cười phì thành tiếng.

Nhất Chi Mai lại nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, đôi mắt phượng sáng lên, rồi tối sầm: “Nhất tiếu khuynh thành, nhị tiếu khuynh quốc[4], còn tưởng rằng Hằng Nga trong trăng, ngờ đâu lại là một nam tử... haizzz... lẽ nào thế đạo đổi thay, nam tử trưởng thành đều đẹp hơn nữ tử...”

[4] Xuất phát từ câu “Nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc” có nghĩa là: Cười một lần khuynh thành người, cười lần nữa khuynh quốc người.

“Ngươi nói cái gì?!”, Bạch Ngọc Đường nhảy dựng, dáng vẻ hệt như hung thần ác sát xông lên phía trước.

“Bạch huynh!”, Triển Chiêu đè lại vai Bạch Ngọc Đường khẽ lắc đầu.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một cái, hừ mũi một tiếng, đè nén lửa giận quay đầu đi, rồi lại nhảy dựng lên: “Kim Kiền, có cái gì hay mà cười hả?!”.

Kim Kiền vốn đang ở một bên cười trộm liền vội vàng nghiêm sắc mặt nói: “Khụ khụ, ờ thì... tôi chỉ cảm thấy khó có được người như thế... khụ... thành thực như thế, có chút cảm thán mà thôi... khụ khụ...”.

Bốn ánh mắt nóng bỏng như lửa đồng loạt quét cho Kim Kiền một trận.

Kim Kiền lập tức rụt cổ so vai lại.

Bỗng nghe thấy Nhất Chi Mai lại thong thả nói: “Kim Tiền? Cái tên này tục quá, quá tục, thực là tục không sao chịu nổi!”.

Cái, cái cái người này, làm nghề chế nhạo phải không?

Lần này, ngay cả Kim Kiền vốn có thần kinh thô cũng không cười nổi, đứng cùng một chiến tuyến với hai vị hiệp khách nổi danh giang hồ, trừng mắt lạnh lùng nhìn Nhất Chi Mai.

“Chúng ta có một chuyện muốn nhờ, chẳng hay các hạ có thể đáp ứng không?”, cuối cùng, vẫn là Triển Chiêu tính khí tốt, từ tốn nói ra mục đích của chuyến đi.

Nhất Chi Mai thở dài nói: “Nếu các ngươi đã vượt được ải, có chuyện gì thì nói đi...”.

“Như vậy...”, Triển Chiêu mở miệng, nhưng mới nói được nửa câu, đột nhiên ngừng bặt, thân hình cứng lại, rồi thẳng tắp đổ nhào ra sau.

Kim Kiền đứng sau lưng Triển Chiêu còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, thì bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, bản thân bị một vật nặng đè cái rầm xuống đất, không động đậy gì được.

Chợt nghe Bạch Ngọc Đường hét lên một tràng: “Xú miêu?! Tiểu Miêu?! Triển Chiêu?!”.

Kim Kiền quơ quào giãy giụa dưới thân Triển Chiêu mãi mới bò ra được nửa người, quay đầu nhìn một cái, liền thấy Triển Chiêu hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở nồng nặc toàn mùi rượu.

“Này, Bạch ngũ gia...”, Kim Kiền nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường dò xét hơi thở của Triển Chiêu, nét mặt kinh hoàng dần tan biến, lộ ra vài phần an tâm: “Tiểu Miêu tám phần là say rượu mà ngã xuống, còn tưởng cái gì mà ngàn chén không say, thì ra chẳng qua là cố gắng chống đỡ mà thôi...”.

“Khụ khụ, này Bạch ngũ gia...”

Bạch Ngọc Đường đưa ngón tay thon dài đặt lên cổ tay Triển Chiêu bắt mạch.

“Tiểu Kim, chớ có lo lắng, theo như ta thấy Tiểu Miêu chỉ cần ngủ mấy canh giờ...”

“Bạch ngũ gia!”, Kim Kiền đột nhiên cao giọng quát, “Có thể phiền Bạch ngũ gia kéo tôi ra trước được không?!”.

“Hả?”, lúc này Bạch Ngọc Đường mới phản ứng lại, vội vàng lật người Triển Chiêu, kéo Kim Kiền dưới thân Triển Chiêu ra, “Tiểu Kim, ngươi không sao chứ?”.

“Không sao! Đương nhiên không sao!”, Kim Kiền lườm Bạch Ngọc Đường một cái, nghĩ bụng: Đồ chuột chết này, cứ mãi quan tâm chuyện sống chết của Tiểu Miêu mà chẳng thèm để ý đến mình chết sống ra sao, một tí tình cảm cũng không có!

Lại lườm Triển Chiêu một cái.

Con mèo thối này, đến lúc bất tỉnh còn kéo thêm đệm lưng, cũng may mình da dày thịt nhiều, không bị đè chết, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì bảo hiểm thân thể cũng chẳng có chỗ lĩnh!

“Triển Chiêu?”, chợt nghe Nhất Chi Mai bên cạnh lại lẩm bẩm nói, “Đây là Triển Chiêu, vậy kia há chẳng phải Bạch Ngọc Đường sao?!”.

Kim Kiền quay đầu, chỉ thấy Nhất Chi Mai mang vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài nói: “Phiền phức, quá phiền phức rồi...”.

Từ đầu đến cuối, người này hệt như một con rùa ngủ, vẫn là một tư thế, dáng vẻ, ngoại trừ biểu hiện trên gương mặt, toàn thân trên dưới đến một cử động cũng chưa từng.

Cuối cùng Kim Kiền đã phát hiện ra thứ cảm giác thân thiết khó tả phát ra từ người này là ở chỗ nào rồi, toàn thân người này giống y hệt mình, đều lộ ra một chữ: “Lười”.