Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Quyển 2 - Chương 7




Trấn An Bình Ngự Miêu xuất uy phong.

Thanh Thiên nức tiếng thích khách quy hàng.

Trấn An Bình là trấn dừng chân lớn nhất ngoại vi Trần Châu, muốn tới Trần Châu ắt phải đi qua trấn này, dân cư trong trấn An Bình hơn nghìn hộ, có hai con đường xuyên suốt trấn, một là đường cái nằm ở chính giữa trấn theo hướng đông tây, hai là cổ lộ theo hướng nam bắc. Kể từ khi Trần Châu bị hạn hán tới nay, trấn An Bình cũng chịu rất nhiều ảnh hưởng, có không ít kẻ cắp kẻ trộm trà trộn vào đoàn nạn dân đói khổ tràn từ Trần Châu tới đây khất thực. Cũng vì thế bách tín trong trấn phải chịu rất nhiều thiệt hại, nụ cười dường như tắt hẳn trên gương mặt dân cư nơi đây từ lâu rồi.

Nhưng chiều nay, trong trấn lại vô cùng náo nhiệt, các hiệu buôn cửa hàng đều được sơn sửa treo tranh dán ảnh, rực rỡ hẳn lên, nhà nhà treo đèn kết hoa, ngã tư hai bên đường đều dựng cổng chào bằng gỗ tùng gỗ bách, già trẻ gái trai đều mặc quần áo mới, khuôn mặt tràn đầy nụ cười. Tốp năm tốp ba tập trung đứng bên vệ đường, còn náo nhiệt hơn mấy phần so với chợ phiên.

Cảnh tượng rộn rã như vậy không vì điều gì khác, chính là bởi họ đang nghênh đón Khâm sai Bao Thanh Thiên phụng chỉ qua đây.

Từ khi Bao đại nhân bắt đầu xuất kinh thì tin tức Bao Thanh Thiên tới Trần Châu phát lương cứu trợ đã không ngừng lan đi. Mấy ngày trước, bách tín trấn An Bình nhận được tin rằng hôm nay Khâm sai Bao đại nhân sẽ đi qua đây. Bởi thế mọi người trong trấn đều hân hoan vui mừng, họ tụ tập trên đường phố ngay từ sáng sớm, đứng sắp thành hàng hai bên để nghênh đón. Tới trưa, trên đường sớm đã chật ních những người là người, nam nữ già trẻ, vai kề vai đứng sát bên nhau, mỗi người đều mong ngóng trông chờ, đều muốn được tận mắt trông thấy Bao Thanh Thiên, vị quan danh tiếng vang xa kia, để được mở rộng tầm mắt.

Trời đã ngả sang chiều, bỗng nghe thấy từng hồi từng hồi thanh la từ xa truyền đến, là đoàn hộ tống Bao đại nhân tiến vào trấn An Bình.

Dân chúng vừa nghe thấy tiếng thanh la liền náo động hẳn lên, ai ai cũng đều vươn dài cổ ra ngóng về phía đường lớn bên ngoài trấn.

Bỗng thấy một đoàn sai dịch từ xa đi tới, cố gắng nhìn thật kỹ, ôi, thật là uy phong lẫm lẫm.

Đi đầu đội ngũ là một trăm tuấn mã, cứ bốn con một hàng, màu sắc của tuấn mã mỗi hàng đều giống nhau, hình dạng chúng dù cao, thấp, béo, gầy cũng chẳng khác nhau là mấy, màu lông do thường xuyên được chải và chăm sóc mà sáng bóng lên. Còn người cưỡi trên lưng ngựa đều là những thanh niên vạm vỡ, tất cả đều đội Trường vũ phong mạo, thân vận trang phục cưỡi ngựa, tay cầm một trong mười tám loại binh khí như trường thương, đại đao, búa rìu, đại kích… Bởi đường sá chật hẹp, ngựa chạy rất khó khăn, chỉ có thể chậm rãi mà đi nước kiệu, tiếng vó ngựa vang dội trùng trùng, uy vũ vạn phần. Cho tới khi đội kỵ mã đi qua, đội ngũ phía sau chính là đoàn của Bao đại nhân, đội ngũ này không giống đoàn kỵ mã phía trước, họ không phải đội ngũ phô trương thanh thế của Khâm sai đại thần mà là đội chuyên giữ trọng trách bảo vệ Bao đại nhân trong Khai Phong phủ. Đi đầu là hai vị Hiệu úy Vương Triều, Mã Hán, theo sau là đông đảo chúng nha dịch của Khoái ban, Tráng ban trong Khai Phong phủ. Chính giữa đội ngũ là vị sư gia nổi tiếng, Công Tôn tiên sinh, phía sau Công Tôn tiên sinh là kiệu lớn tám người khiêng do hoàng đế ngự ban, nước sơn đỏ thẫm, vải gấm phủ thân, phu khiêng kiệu đều mặc áo lam, ống tay áo màu trắng, ai nấy đều thông minh tháo vát. Phía sau thân kiệu chính là “lọng vàng”, bên trong đặt thánh chỉ của đương kim Thánh thượng. Phía sau nữa là ba trảm đao của Khai Phong phủ gồm: Long đầu trảm, Hổ đầu trảm và Cẩu đầu trảm, tất cả đều được phủ kín bằng vải vàng.

Bao đại nhân ngồi trong kiệu lớn, rèm kiệu được cuốn cao để chúng bách tín có thể nhìn thấy đại nhân Thanh Thiên nức tiếng được rõ ràng.

Chỉ thấy Bao đại nhân khuôn mặt đen như đêm Ba mươi, nhưng sắc đen ấy chất chứa ánh sáng, mà tấm lòng lại càng sáng trong hơn nữa; trán rộng, cằm vuông, hai hàng lông mày rậm xếch ngược dài đến tóc mai, đôi mắt sắc bén uy nghiêm, ba chòm râu dài phất phơ trước ngực, chính giữa trán là mảnh trăng khuyết; Bao đại nhân đầu đội phương sí ô sa, thân vận mãng bào màu đen, quả là không giận mà vẫn uy nghiêm, oai phong lẫm lẫm.

Chúng bách tín trước giờ chưa từng nhìn thấy tướng mạo của Bao đại nhân, chỉ được nghe đồn chút ít, lúc này vừa nhìn thấy liền cảm giác được Bao đại nhân một thân chính khí lẫm liệt, bất giác trong lòng mỗi người đều nảy sinh sự tôn kính, tất cả đều cúi đầu hành lễ.

Nhưng bỗng có tiếng kêu phát ra trong đám đông đứng hai bên đường:

“Bao đại nhân, oan uổng quá!”

Một nam tử áo quần tả tơi lao ra từ trong đám đông, quỳ phủ phục đúng vào khoảng cách giữa đội kỵ mã và đội hộ vệ.

Đừng nói đến bách tín trong trấn An Bình mà ngay đến chúng nha dịch phụ trách bảo vệ Bao đại nhân cũng bị làm cho giật mình.

Định thần nhìn kỹ lại thì thấy nam tử này, áo quần rách rưới, tóc tai tán loạn, dưới chân đến đôi giày cỏ cũng chẳng có để mang mà phải đi chân trần. Người này đang cúi đầu quỳ trước đội hộ vệ, trong tay nắm chặt tay nải.

Đội ngũ đang đi liền dừng lại, Vương Triều, Mã Hán tiến lên vài bước, cao giọng hỏi: “Kẻ nào to gan, dám ngăn kiệu của Khâm sai đại nhân?”.

Nam tử nọ vẫn quỳ trên đất, không ngừng dập đầu, lớn tiếng kêu: “Đại nhân, Bao đại nhân, thảo dân có kỳ oan”.

Bao đại nhân vén rèm kiệu lên, nhìn thấy rất rõ cảnh tượng trên liền hỏi: “Ngươi có oan khuất gì? Có cáo trạng không?”.

Nam tử nọ đáp: “Bẩm Bao đại, thảo dân không có cáo trạng, nhưng lại có một bức mật thư”.

“Trình lên đây”.

Người đó cẩn thận lấy một bức thư từ trong tay nải ra, dâng lên Vương Triều, Vương Triều nhận rồi xoay người trình lên Bao đại nhân.

Bao đại nhân tiếp nhận, mở ra xem, liền giật mình kinh ngạc.

Chỉ thấy trên bức thư đó viết mấy chữ sơ sài:

Tình hình hạn hán Trần Châu vô cùng nghiêm trọng

An Lạc hầu có mưu đồ làm phản

Nay lệnh cho người này mang chứng cư đến

Người có tâm

Bao đại nhân vội gọi Công Tôn tiên sinh, đưa bức thư qua.

Công Tôn tiên sinh nhận lấy xem, bất giác nhíu chặt mày, quay đầu nói với Bao đại nhân: “Đại nhân, chuyện này…”.

Bao đại nhân sắc mặt trầm xuống, nghĩ một lát, cao giọng hỏi người đang quỳ phía trước kiệu: “Kẻ nào phái ngươi mang bức thư này tới?”.

Nam tử nọ đáp: “Đại nhân, việc này vô cùng hệ trọng, xin đại nhân cho thảo dân đến gần hơn để trả lời”.

Bao đại nhân gật đầu: “Vương Triều, Mã Hán, cho hắn tiến lên”.

“Khoan đã!” Công Tôn tiên sinh thấy vậy liền bước lên ngăn lại, thấp giọng nói: “Đại nhân, nơi đây nằm ngoài địa giới Trần Châu, bức thư này cùng người kia lại lịch không rõ ràng, đại nhân vẫn nên cẩn thận một chút”.

Bao đại nhân nghe xong không khỏi sửng sốt, lại đánh giá tỉ mỉ người quỳ trước kiệu kia, từ đầu đến cuối đều chưa từng ngẩng đầu lên, cũng chưa từng báo danh tính, tuy ngăn kiệu lại kêu oan nhưng chỉ đem dâng một bức mật thư, quả thực rất khả nghi.

“Vương Triều, Mã Hán, trước tiên hãy đưa người này đến hành quán[1], để bản phủ hỏi cho tường tận.”

[1] Hành quán: Nơi nghỉ của các quan viên thời xưa khi xuất hành ra ngoài.

Lời còn chưa dứt đã nghe thấy tiếng vật sắc nhọn xé gió lao tới, một mũi mai hoa tiêu bay tới phía sau lưng người quỳ trước kiệu, tiếng gió sắc nhọn dị thường, cơ hồ như muốn xuyên thủng lưng người này.

Nói thì chậm còn sự việc xảy ra rất nhanh, Hiệu úy Mã Hán đứng bên cạnh nam tử này dù sao cũng là người từng “chinh chiến sa trường” đã lâu, phản ứng còn nhanh hơn cả kỵ binh, hộ vệ đến mấy phần. Chỉ thấy trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc ấy hàn quang trong tay Mã Hán chợt lóe, mũi đao nháng lên một cái, mũi mai hoa tiêu đang hướng vào lưng người nọ liền bị chém rơi xuống đất.

“Có thích khách, mau bảo vệ đại nhân!”.

Hô lớn một tiếng, Mã Hán liền giơ đao, kéo nam tử kia đứng dậy, đẩy ra sau lưng, tức tối thoái lui về giữa đội ngũ.

Bách tín trong trấn An Bình chưa bao giờ chứng kiến tình huống như vậy, vì thế nên khi có chuyện xảy ra họ hoảng hốt vạn phần, ai nấy đều bỏ chạy tứ tán cứ như nhặng xanh mất đầu vậy, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng, nếu cứ tiếp tục như vậy ắt sẽ có người bị thương.

Bao đại nhân vừa thấy tình huống như vậy liền bước khỏi kiệu, cao giọng quát: “Không được hoảng loạn!”.

Bình thường khi Bao đại nhân ở trên công đường Khai Phong phủ, thăng đường thẩm vấn, đương nhiên là uy nghiêm vạn phần, lúc này tuy không có kinh đường mộc trong tay, giọng nói của ngài cũng là vận khí từ đan điền, uy chấn tám phương.

Đám bách tín đang hoảng loạn chạy tứ tán bị tiếng quát của Bao đại nhân làm cho kinh sợ, trong khoảnh khắc toàn bộ đều đứng nguyên tại chỗ, không dám di động dù chỉ là nửa phần.

Mới rồi trên đường còn hỗn loạn vô cùng giờ đây bỗng yên tĩnh đến không một tiếng động, ngay cả tiếng hít thở cũng phân biệt được rõ ràng.

Bao đại nhân đứng trước kiệu, đôi mắt hổ trừng lên, lớn tiếng quát: “Bản phủ tự vấn từ khi nhậm chức tới nay, chưa từng làm việc gì hổ thẹn, không biết vị anh hùng nào muốn tìm bản phủ?”.

Trên đường vẫn tĩnh mịch như cũ, không có ai đáp lại, cũng chẳng có kẻ nào hiện thân.

Đột nhiên, lại nghe thấy mấy tiếng xé gió vang lên, sáu mũi mai hoa tiêu lao tới, góc độ hung hiểm vô cùng, tất cả đều nhắm vào người đàn ông vừa ngăn kiệu lúc trước.

Mã Hán đứng bên nam tử này nhất thời kinh hoàng thất sắc, vội vàng xoay tròn cương đao, gạt những mũi mai hoa tiêu kia đi, vừa gạt vừa thoái lui, bất giác đã đưa nam tử này tiến vào trung tâm vòng tròn của đội hộ vệ mấy bước.

Mọi người lúc này mới hiểu ra, tên thích khách kia không nhằm vào Bao đại nhân, mà là nhắm vào nam tử ngăn kiệu kêu oan nọ.

Công Tôn tiên sinh đánh mắt một cái, mấy bổ khoái bên cạnh liền xông lên, hiệp trợ Mã Hán bảo vệ nam tử kia đưa đến trước kiệu.

Ngay lúc này, đã có mười mấy mũi mai hoa tiêu phi tới, tất cả cơ hồ đều nhắm rất chuẩn xác, một mũi trong số đó dường như còn nhắm vào đầu nam tử này mà bay tới, tình huống nguy hiểm vô cùng, tựa như không đưa nam tử này vào chỗ chết thì nhất định không chịu bỏ qua.

Vương Triều, Mã Hán song song bước lên, thi triển tất cả sở học của bản thân, không ngừng cản mai hoa tiêu bay vun vút tới, các hộ vệ xung quanh cũng đều cảnh giác như gặp cường địch, chỉ sợ có mũi tên nào làm bị thương Bao đại nhân, ai nấy đều tiến lên trước, đưa Bao đại nhân vào vị trí trung tâm. Mà nam tử chân trần kia cũng được bảo vệ trong vòng tròn đó.

Mai hoa tiêu ào ào phóng tới như mưa phùn, bay nhanh vun vút, đông đảo chúng hộ vệ đều lo ứng phó với mũi phi tiêu đến trước mặt, không ai chú ý đến nam tử chân trần kia trong lúc hỗn loạn đã đi đến gần Bao đại nhân, chỉ cách Bao đại nhân chưa đầy năm bước chân.

Đột nhiên, chỉ trong chớp mắt, nam tử chân trần kia rút từ tay nải ra một thanh chủy thủ sắc bén, thân hình chuyển động, quay người đâm một nhát, chính là nhắm tới cổ họng Bao đại nhân.

Nhát đâm này, mười phần mạnh mẽ, chủy thủ dường như mang theo cả hơi lạnh mà lướt đến, vào lúc Bao đại nhân sắp trúng độc thủ đến nơi thì đột nhiên, một bóng người nhanh chóng phóng đến phía trước người Bao đại nhân, dang hai tay ra, định thần nhìn kỹ lại, là Công Tôn tiên sinh.

Thì ra khi chúng hộ vệ tối tăm mặt mày đối phó với trận mưa mai hoa tiêu, thì ánh mắt Công Tôn tiên sinh thủy chung chưa từng rời khỏi nam tử chân trần kia. Những mai hoa tiêu phóng tới này vô cùng kỳ lạ, tuy mũi tên nào nhìn cũng rất nguy hiểm, nhưng nam tử kia lại chẳng mảy may bị thương, tựa như đám tiêu nọ là vì muốn đẩy nam tử này tới gần Bao đại nhân mà phóng đến vậy. Quả nhiên, nam tử này vừa tới gần Bao đại nhân, toàn thân liền toả ra sát khí, hướng Bao đại nhân mà hạ sát. Công Tôn tiên sinh đứng gần Bao đại nhân nhất, nhìn thấy rất rõ ràng, tình huống cấp bách cũng chẳng kịp hô hoán, liền lao tới phía trước Bao đại nhân, lấy thân làm lá chắn, bảo vệ Bao đại nhân.

Gã chân trần kia thấy vậy, cổ tay xoay một cái, thuận thế hướng thanh chủy thủ ra phía ngoài, Công Tôn tiên sinh lùi về sau một bước mới miễn cưỡng tránh được, chẳng ngờ thân hình gã kia liền chuyển động theo thanh chủy thủ, một cước đã đá bay Công Tôn tiên sinh ra ngoài, sau đó, lại giống như bông vụ quay tròn lao tới phía trước, đến khi dừng lại thì đã ở phía trước Bao đại nhân, khoảng cách chưa đầy một thước.

“Đại nhân!”, Công Tôn tiên sinh bị đá ngã nhào trên đất, thấy cảnh tượng như vậy liền biến sắc, kêu lên thất thanh.

Lúc này Vương Triều, Mã Hán mới cảm thấy không ổn, liền quay đầu lại nhìn, nhất thời sắc mặt xám xịt như màu đất, vội vàng phi thân đến nhưng đã muộn rồi.

“Đại nhân, mau tránh!”.

Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc này, Bao đại nhân tuy lâm nguy nhưng lại chẳng tỏ ra sợ hãi, thân hình bất động, đôi mắt hổ long lên, trừng trừng nhìn nam tử trước mắt, dường như ngài nhìn mà không thấy hàn quang từ thanh chủy thủ trước mặt.

Nam tử kia đã sắp ra tay thành công, lưỡi dao sắc bén của thanh chủy thủ nhắm thẳng vào ngực Bao đại nhân, nhưng khóe mắt liếc qua sắc mặt đen trầm tĩnh của Bao đại nhân, rồi đến ánh mắt nghiêm nghị, lòng không khỏi chấn động, động tác hơi ngừng lại. Trong thoáng chốc nam tử kia lơi tay, một lưỡi kiếm đâm tới xuyên qua khe hở mảnh như tơ giữa Bao đại nhân và thanh chủy thủ, vô cùng chuẩn xác, mũi kiếm vừa kịp ngăn cản mũi đao.

Nam tử chân trần nhất thời kinh hoàng thất sắc. Phải biết rằng với khoảng cách mảnh như thế mà có thể đưa kiếm cứu người thì kiếm pháp ấy phải kinh diệu cỡ nào, kẻ cứu người này thân thủ ắt thuộc hàng số một, số hai trên giang hồ.

Gã đi chân trần nhìn theo hướng đường kiếm, chỉ thấy người cầm kiếm đang đứng trên đỉnh kiệu, một thân áo lam tung bay theo gió, ánh dương vàng chói lọi của buổi chiều bao trùm toàn thân người này, tựa như một vị thần giáng thế, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Gã đi chân trần tuy không biết người này nhưng lại biết bảo kiếm của người nọ, hàn quang lấp lánh, chính là binh khí nổi danh từ thượng cổ: Cự Khuyết. Hắn lập tức xác định được thân phận người mới đến, không khỏi hoảng hốt mở miệng kêu lên: “Triển Chiêu?!”.

Triển Chiêu hất mũi kiếm một cái, gạt thanh chủy thủ sang bên, thân hình nhẹ như yến chao mặt nước, toàn thân lao vút xuống, chân chưa chạm đất đã như mũi tên rời khỏi cánh cung, hướng thẳng về phía nam tử chân trần.

Nam tử chân trần chỉ cảm thấy hàn quang che phủ trước mắt, sát khí bắn ra bốn phía, kiếm khí dày đặc như thiên la địa võng, ép bản thân tới mức thở không nổi, chỉ có thể từng bước từng bước thoái lui, chủy thủ trong tay vung lên như múa, chật vật chống trả.

Qua hơn ba mươi chiêu, hai hàng tóc mai của hắn thấm đẫm mồ hôi, hơi thở nặng nhọc, chân như muốn khụy xuống, chỉ cảm thấy hàn quang trước mặt lóe lên một cái, đến khi định thần lại thì đã bị thanh Cự Khuyết kề sát vào cổ, không thể nhúc nhích lấy một chút.

Triển Chiêu hiên ngang đứng trên đường, Cự Khuyết trong tay hướng thẳng yết hầu tên thích khách, trầm giọng quát: “Còn không chịu dừng tay?!”.

Tiếng quát này không phải nhằm vào gã chân trần mà là nhắm vào kẻ trên mái nhà phi phi tiêu xuống.

Quả nhiên, phi tiêu vốn phóng xuống như mưa liền lập tức ngừng lại, chỉ thấy trên mái nhà của tửu lâu ven đường, một bóng đen lao vút đi, chạy trốn rất nhanh.

Triển Chiêu lại trầm giọng quát: “Vương Triều, Mã Hán!”.

Vương Triều, Mã Hán hiểu ý, lập tức phóng người lên, phi về hướng tên đồng phạm bỏ trốn mà đuổi theo.

Mấy hộ vệ tiến lên, trói chặt gã chân trần, giải xuống, lúc này Triển Chiêu mới thu thanh Cự Khuyết lại, quay người thi lễ: “Thuộc hạ tới trễ, khiến đại nhân phải hoảng sợ!”.

Bao đại nhân gật đầu đáp: “May mà có Triển hộ vệ, không cần đa lễ”.

Công Tôn tiên sinh đứng thẳng dậy, đi đến bên Bao đại nhân nói: “May có Triển hộ vệ đến kịp thời, nếu không lần này chắc hẳn đại nhân lành ít dữ nhiều”.

Triển Chiêu ôn quyền nói: “Công Tôn tiên sinh quá khen rồi”.

Công Tôn tiên sinh nhìn quanh bên người Triển Chiêu, rồi lại hỏi: “Triển hộ vệ không phải là đang ở Trần Châu tra án ư, vì sao lại xuất hiện ở đây vậy? Tại sao không thấy Trương Long, Triệu Hổ và Kim bổ khoái?”.

Nghe được những lời này, dường như Triển Chiêu mới thận trọng nhìn bốn xung quanh một lượt, khó hiểu nói: “Trương Long, Triệu Hổ có lẽ vẫn chưa tới, nhưng Kim bổ khoái thì đi cùng Triển mỗ, vì sao cũng không thấy bóng dáng nhỉ?”.

Lời còn chưa dứt thì có một người ló đầu ra khỏi đám đông, quan sát bốn xung quanh, vừa nhìn vừa hô lên: “Thuộc hạ ở đây!”.

Người này cố sức rẽ đám đi đi ra, khi chen đến chỗ Bao đại nhân ở trước kiệu liền cung kính chắp tay mỉm cười nói: “Bao đại nhân, thấy ngài vẫn bình an vô sự, Kim Kiền thực cảm tạ trời xanh”.

Cả đội ngũ yên lặng như tờ.

Hồi lâu sau, mới nghe thấy Triển Chiêu hỏi: “Kim Kiền, vì sao ngươi lại ở trong đám đông bách tín vậy?”.

“Việc này…”, Kim Kiền gãi gãi đầu, đôi con ngươi đảo một vòng, nghiêm sắc mặt nói: “Vừa rồi thuộc hạ lo sợ có thích khách trà trộn vào đám đông, nên mới xả thân đi điều tra một phen”.

Mọi người nghe vậy liền cảnh giác, quan sát bốn xung quanh, lại có mấy hộ vệ rút vũ khí ra.

Công Tôn tiên sinh vội hỏi: “Có kẻ nào khả nghi không?”.

Kim Kiền thấy mọi người phản ứng như vậy, nhất thời mồ hôi lạnh túa ra đầy lưng, cười khan hai tiếng nói: “Bẩm đại nhân, không có kẻ nào khả nghi hết”.

Bao đại nhân gật đầu, đứng thẳng nhìn chúng bách tín từ đầu đến cuối phố, thấy mọi người tuy thần sắc có chút hoảng sợ nhưng không có người nào bị thương, lòng mới yên tâm phần nào, thấp giọng nói với Công Tôn tiên sinh: “Tiên sinh hãy xem xem có bách tín nào bị thương không, nếu có hãy lập tức đưa thuốc cho họ”.

Lúc này vừa mới bắt được thích khách, chúng bách tín còn đang trong cơn hoảng sợ, trên đương tuy đông nghịt người nhưng lại vô cùng tĩnh lặng. Mặc dù giọng nói của Bao đại nhân rất khẽ nhưng lại truyền đi xa và rất rõ. Dân chúng đứng bên đương đều nghe được, trong lòng vô cùng xúc động.

Nghĩ đến việc Thanh Thiên Bao đại nhân, phụng chỉ xuất tuần, tới Trần Châu phát lương cứu trợ, trên đường đi bị thích khách hành thích, bản thân gặp nguy hiểm như thế nhưng vẫn tâm niệm lo cho sự an nguy của bách tín, vị phụ mẫu tốt như thế quả là thiên hạ khó cầu.

Chợt nghe tiếng hô vang lên trong đám đông:

“Bao đại nhân, xin ngài hãy an tâm, không có ai bị thương hết”.

“Bao đại nhân, xin ngài hãy chiếu cố chính bản thân mình!”.

“Bao đại nhân, ngài nhất định phải giữ gìn sức khỏe!”.



Tiếng nói râm ran từng đợt từng đợt, tựa như sóng biển cuộn trào, tầng tầng lớp lớp truyền đi.

Nhìn lại các hộ vệ trong đội ngũ, người nào người nấy hốc mắt đỏ lên, nhất thời cảm thấy vinh quang vô hạn.

Khuôn mặt Bao đại nhân vẫn đen sì như cũ, nhưng ở giữa mi tâm người ta lại có thể nhìn rõ vài phần cảm động.

Công Tôn tiên sinh và Triển Chiêu lại càng vui mừng vạn phần, mời Bao đại nhân lên kiệu, hai người song song hộ vệ ở hai bên kiệu, đội ngũ lại tiếp tục chậm rãi di chuyển về phía trước.

Quan khâm sai phụng chỉ xuất tuần, đến nơi nào đều như thánh giá đích thân tới, thế nên không thể thiếu sự phô trương. Đội ngũ của khâm sai đại thần ít nhiều cũng gần năm trăm người, bởi vậy hành quán dọc đường cũng phải tìm một nơi rộng rãi.

Trong trấn An Bình, tòa kiến trúc lớn nhất chính là miếu Hỏa Thần, cư xá trong miếu nhiều, hơn nữa sân viện lại rộng rãi, tất nhiên trở thành lựa chọn đầu tiên để làm hành quán dừng chân nghỉ ngơi cho đoàn Khâm sai Bao đại nhân.

Đội ngũ tiến vào miếu Hỏa Thần, khi mọi người được sắp xếp đâu vào đó, thì Bao đại nhân ngay cả y phục cũng chưa thay đã lệnh đưa tên thích khách kia đến để tra hỏi.

Không lâu sau, liền thấy tên thích khách kia bị trói gô cổ được dẫn vào phòng.

Mới rồi một phen đánh nhau hỗn loạn, mọi người chưa kịp nhìn rõ tướng mạo y, lúc này định thần nhìn, thì thấy y có làn da ngăm đen, trán cao, cằm rộng, hai hàng lông mày mọc lộn xộn, còn đôi mắt thì nhỏ tí, đến cả râu quai nón cũng xồm xoàm, nom tuổi tác thì chưa quá ba mươi.

Lúc này tuy hắn quỳ trên đất nhưng vẻ mặt lại tỏ ra rất khinh thường, vênh váo thách thức.

Bao đại nhân đánh giá hắn một lát rồi mở miệng hỏi: “Ngươi là kẻ nào, vì sao lại hành thích bản phủ?”.

Tên thích khách nọ không đáp, chỉ trừng trừng nhìn Triển Chiêu, bĩu môi nói: “Triển Chiêu, ngươi đừng tưởng rằng lần này bắt được ông đây thì công phu của ngươi lợi hại, nếu ngươi không tấn công bất ngờ, xuất ra ám chiêu, ông đây cũng không nằm trong tay ngươi. Có bản lĩnh hãy cởi trói cho ông đây, cùng ông đây đại chiến ba trăm hiệp!”.

Những lời này khẩu khí mạnh mẽ mười phần, ai mà nghe mấy câu này đều cảm thấy công phu của hắn thực không kém Nam hiệp.

Triển Chiêu chỉ trầm mặc đứng bên Bao đại nhân, ánh mắt chưa từng liếc xuống, lại càng không đáp lời.

Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh nhìn nhau, cũng thấy không nên trả lời.

Nhưng Kim Kiền bên cạnh lại cười khẩy một tiếng, thấp giọng nói: “Ba trăm hiệp? Nếu không phải Triển đại nhân vừa nghe nói có thích khách đến hành thích đại nhân, liên tục ba ngày ba đêm không ngủ liều mạng chạy vội về, cánh tay bị thương cũng chẳng có thời gian chẩn trị, ngươi cho rằng vừa rồi có thể đỡ được đại nhân mấy chiêu?”.

“Cái gì?”, Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh đồng thời buộc miệng kêu lên.

Còn tên thích khách kia vừa nghe vậy, hai mắt trợn tròn, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Triển Chiêu.

Mọi người lúc này mới chú ý, Triển Chiêu tuy dáng vẻ vẫn y như lúc bình thường, thân hình thẳng như cán bút, vẻ mặt bình thản, nhưng lại không giấu nổi sự mệt mỏi hiện rõ trên mi tâm, đôi mắt đen huyền lúc này tựa hồ cũng mất đi vẻ lấp lánh. Còn ống tay áo nửa người lại nhuộm một màu đen sì, tuy mặt vải toàn là bùn đất nhưng vẫn có thể nhìn ra nơi đó đã từng bị máu thấm ướt.

“Kim Kiền!”, Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ nhìn Kim Kiền nói: “Đừng nhiều lời!”.

“Cái gì mà đừng nhiều lời!”, Kim Kiền đứng một bên bỗng nhảy dựng kêu lên, đi mấy bước đến giữa phòng, giơ hai ngón tay lên chỉ vào mắt mình, tức tối nói: “Nhìn đi, mắt thuộc hạ toàn là tơ máu, còn kinh dị hơn cả mạng nhện cũ nhiều năm!”, rồi nhảy tới bên cạnh Triển Chiêu, nắm lấy ống tay áo Triển Chiêu mà kêu: “Nhìn thấy không, toàn bộ ống tay áo đều bị máu thấm đẫm, miệng vết thương còn dài hơn cả thanh chủy thủ vừa rồi!”.

Lòng lại thầm hét: Bà nó, nhớ năm xưa khi mình thi đại học cũng không liều mạng như vậy, ba ngày ba đêm không ngủ, chắc có thể ghi vào kỷ lục thế giới ấy chứ, sự tích tăng ca cảm động lòng người như thế đương nhiên là phải tích cực tuyên truyền rộng rãi rồi, ít nhiều cũng phải xin được phí tăng ca mới được chứ!

“Triển hộ vệ… ngươi…”, Bao đại nhân khuôn mặt tràn ngập vẻ đau lòng cùng xót xa, khẽ lắc đầu, nói được nửa câu lại chẳng thể nói tiếp được.

Công Tôn tiên sinh cũng cuối đầu không nói, hồi lâu mới thốt ra một câu: “Triển hộ vệ, trước tiên hãy về phòng để tại hạ xem vết thương cho Triển hộ vệ”.

Triển Chiêu lắc đầu bình thản nói: “Đại nhân, Công Tôn tiên sinh, thuộc hạ không có gì đáng ngại, thẩm vấn kẻ này vẫn còn kịp hơn cả”.

Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh nhìn đôi mắt kiên định của Triển Chiêu, lặng kẽ thở dài một tiếng.

Thời điểm quay lại nhìn thích khách, sự sắc bén trong ánh mắt Bao đại nhân hiện rõ hơn mấy phần, giọng nói cũng trầm trầm uy nghiêm hơn: “Rốt cuộc kẻ nào đã phái ngươi đến ám sát bản phủ? Còn không mau khai ra, chẳng lẽ muốn bản phủ phải dùng đại hình?”.

Tên thích khách nghe vậy, thân hình liền chấn động, lại ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu một cái, sắc mặt hiện lên vẻ kính phục, rồi cúi đầu ngẫm nghĩ hồi lâu mới mở miệng nói: “Bẩm Bao đại nhân, thảo dân tên Hạng Phú, là An Lạc hầu phái thảo dân đến đây để ám sát đại nhân”.

Bao đại nhân nghe xong, liền giật mình chấn động, cao giọng hỏi: “Vì sao An Lạc hầu lại muốn dồn bản phủ vào chỗ chết?”.

“Bởi vì đại nhân muốn đến Trần Châu phát lương cứu trợ”.

“Thế thì sao?”.

Hạng Phú thở dài một cái, do dự hồi lâu mới nói ra chuyện An Lạc hầu ở Trần Châu chiếm đất xưng vương, coi trời bằng vung thích gì làm nấy, xây dựng Nhuyễn Hồng đường, giấu giếm chuyện hạn hán, tất cả đều nhất nhất khai ra.

Bao đại nhân nghe xong, tức giận đến mức sắc mặt tái đen, toàn thân run lên, vỗ mạnh bàn đứng dậy, cao giọng quát: “Thực chẳng coi vương pháp ra gì, là sâu mọt của quốc gia! Phường bại hoại như thế, bản phủ nhất định sẽ nghiêm trị!”.

Mấy lời này, Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu cùng Kim Kiền ở trong phòng đã sớm được luyện thành quen rồi. Lại càng biết Bao đại nhân liêm minh chính trực, tính cách vốn căm ghét cái ác, lời đã nói thì nhất định sẽ làm, quả thực mọi người cũng chẳng lấy làm gì kinh ngạc. Nhưng Hạng Phú lại không như vậy, hắn lớn lên trong giang hồ, từ khi theo An Lạc hầu làm bậy, mắt thấy tai nghe đều là những kẻ xu nịnh gió chiều nào theo chiều đó, ỷ quyền cậy thế hiếp đáp người khác, nay nghe được những lời này, đương nhiên là khiếp sợ vạn phần, bất giác buộc miệng nói: “Đại… đại nhân, nhưng An Lạc hầu là quốc cữu đương triều, là hoàng thân quốc thích!”.

Bao đại nhân trừng mắt nói: “Thế thì sao? Hoàng tử phạm pháp, tội như thứ dân!”.

Hạng Phú há hốc mồm, ánh mắt chuyển từ Bao đại nhân sang Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu và Kim Kiền đứng bên cạnh.

Chỉ thấy Công Tôn tiên sinh hơi nheo mày, miệng thì lẩm bẩm: “Nếu đã vậy thì nhất định phải nghĩ ra một kế sách vẹn toàn mới được…”.

Triển Chiêu thì thân hình thẳng tắp, hai mắt như có điện, dung nhan mới rồi còn tỏ rõ sự mệt mỏi giờ đây cơ hồ bị quét sạch, tựa như khí phách của thiên quân vạn mã đều ngưng tụ trên người chàng.

Kim Kiền đưa tay day trán, sắc mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, nhìn Hạng Phú thấp giọng nói: “Đừng lấy làm lạ, trong Khai Phong phủ chúng ta cái khác thì không có chứ những người không sợ trời không sợ đất liều mạng đối nghịch cùng quyền quý thì nhiều lắm, quen rồi sẽ thấy bình thường thôi”.

Giờ đây Hạng Phú bỗng cảm thấy một luồng hào khí dâng trào, ngập tràn trong ngực, hốc mắt hơi nóng lên, chỉ cảm thấy những tháng ngày mình sống hơn hai mươi năm nay thực vô dụng, lại có thể đi theo An Lạc hầu làm bao nhiêu chuyện hoang đường như vậy, còn phụng lệnh đi thích sát một vị Thanh Thiên khó cầu được, thực hổ thẹn khi đứng trong trời đất này.

Nghĩ đến đây, đột nhiên Hạng Phú phủ phục xuống, cúi lạy dập đầu binh binh trên đất, cao giọngBao đại nhân, Hạng Phú tự biết tội không thể tha, xin Bao đại nhân nghiêm trị theo luật!”.

Bao đại nhân thấy vẻ mặt thành khẩn của Hạng Phú, đôi mắt trong sáng, biết rằng người này đã thực tâm hối cải thì rất vui mừng, gật đầu, nói với Công Tôn tiên sinh: “Tiên sinh thấy thế nào?”.

Công Tôn tiên sinh vuốt râu trầm ngâm giây lát rồi mở miệng hỏi: “Hạng Phú, ngươi có bằng lòng lấy công chuộc tội không?”.

Hạng Phú hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên hỏi: “Thảo dân phải lập công chuộc tội thế nào?”.

“An Lạc hầu ở Trần Châu đã lâu, gốc rễ đã cắm sâu, còn chúng ta thì vừa mới đến, nếu muốn đối địch với hắn, e rằng sẽ rơi vào thế hạ phong. Mà ngươi lại ở bên An Lạc hầu nhiều năm, tất hiểu biết rất rõ về An Lạc hầu, chi bằng lưu lại, trợ giúp chúng ta bày mưu tính kế, ngươi thấy sao?”.

Hạng Phú nghe vậy lòng thầm cảm động không thôi. Nghĩ bản thân chỉ là một tên thất phu trong giang hồ, lại đi theo An Lạc hầu làm điều ác đã nhiều năm, thậm chí còn ám sát Bao đại nhân, nhưng nay vẫn được coi trọng như vậy, sơ rằng phúc khí tu ba đời chẳng qua cũng chỉ mong có thế mà thôi.

Hạng Phú lập tức khấu đầu đáp: “Cho dù phải thịt nát xương tan, Hạng Phú cũng bằng lòng!”.

Bao đại nhân mỉm cười gật đầu, ra hiệu bảo Kim Kiền cởi trói cho Hạng Phú.

Hạng Phú được cởi trói rồi lại không đứng lên, ngược lại còn dập đầu nói: “Đại nhân, thảo dân còn có một việc muốn thỉnh cầu:

“Việc gì?”

“Hôm nay kẻ phóng mai hoa tiêu trên đường chính là huynh đệ của thảo dân, tên gọi Hạng Phổ. Huynh ấy vốn không phải kẻ xấu, chỉ là chọn sai chủ nhân mà thôi, mong đại nhân rộng lượng tha cho huynh ấy một con đường sống”.

Bao đại nhân cau mày nói: “Nhưng Vương Triều, Mã Hán đã…”.

Hạng Phú vội nói: “Thảo dân biết đại ca ở chỗ nào, xin nguyện đi chiêu hàng”.

Bao đại nhân gật đầu đáp: “Nếu đã như thế thì ngươi hãy mau đi đi”.

“Tạ đại nhân!”, Hạng Phú dập đầu lạy ta rồi đứng lên đi ra ngoài.

Hạng Phú rời đi rồi, Công Tôn tiên sinh mới nói: “Đại nhân, ngài không sợ Hạng Phú đi rồi sẽ không trở lại nữa sao?”.

Bao đại nhân cười nói: “Tiên sinh lo lắng quá rồi, muốn nhìn người trước tiên hãy xem đôi mắt của kẻ đó đã, đôi mắt của Hạng Phú rất trong sáng, không giống hạng giả dối”.

Công Tôn tiên sinh cũng cười đáp: “Học trò xin thụ giáo”. Ngừng một lát, Công Tôn tiên sinh lại quay sang Triển Chiêu nói: “Không biết thương thế của Triển hộ vệ…”.

Bao đại nhân cũng vội nói: “Công Tôn tiên sinh, vẫn nên mau mau chẩn trị vết thương cho Triển hộ vệ”.

Triển Chiêu theo phản xạ buộc thốt lên: “Không cần nhọc lòng tiên sinh, thương thế của Triển Chiêu đã được Kim bổ khoái…”, nói được nửa câu, không biết Triển Chiêu nghĩ đến điều gì, sắc mặt khẽ biến, lại đổi ý: “Vẫn xin phiền tiên sinh”.

Kim Kiền ở bên nghe vậy, nhất thời da đầu ngứa râm ran.