Đèn Neon Thời Tiết

Chương 45: Em đồng ý




Dịch: Lá Nhỏ

Vưu Tuyết Trân nói tiếp: “Vẫn nên bắt đầu từ thứ mình thích… Đúng vậy, chi bằng tôi tặng anh ống kính nhé?”

Mạnh Sĩ Long lắc đầu: “Anh nói đùa với em thôi, em không cần tặng anh quà năm mới. Không phải em còn phải tích tiền lập kênh vô tuyến à?”

Vưu Tuyết Trân vẫn chưa từ bỏ: “Phải công bằng chứ, tôi đều mua quà cho bà nội và bố anh, vậy nên anh cũng phải có.”

Anh thở dài, qua những chuyện xảy ra anh đã hiểu rõ tầm quan trọng của hai chữ công bằng với cô, cuối cùng anh chỉ đành thỏa hiệp: “Vậy cảm ơn bà chủ nhé, nhưng đừng tặng anh ống kính, đắt lắm.”

“Vậy anh còn đồ gì muốn nữa không?”

“Thật ra không có đồ gì thật sự cần cả, chỉ cần là quà em tặng thì anh đều thích.”

‘Lừa người.” Chủ đề lại quay về vạch đích. Cô vẫn còn canh cánh vụ nước hoa: “Nước hoa anh cũng chưa dùng bao giờ. Đương nhiên… tôi không nói anh bắt buộc phải xịt nước hoa, chắc chắn tôi không có ý này!”

Ngược lại, cô cảm thấy có lúc trên người anh dính mùi khói lại rất dễ chịu, tựa như mùi hương của đồ ăn nghi ngút khói trên đường phố đêm đông, khiến người ta cảm thấy ấm áp tới lạ.

Mạnh Sĩ Long nghe “lời tố cáo” của cô xong thì đột nhiên đứng dậy, vội vàng chạy vào phòng. Khi đi ra, anh cầm theo một thứ, đó là nước hoa Hồ Ly Penhaligon’s, vỏ hộp vẫn còn y nguyên.

Cô suýt tưởng anh định trả vật về chủ cũ, nào ngờ anh lại nói: “Không phải vì không thích nên không xịt. Lần trước Viên Tinh nói cách xịt của anh không đúng, về sau anh có tìm hiểu rồi, nhiều cách xịt lắm, cuối cùng cũng không biết cách xịt chính xác là gì.”

“Vậy nên anh không xịt nữa?”

“Ừ.” Anh đưa lọ nước hoa cho cô: “Bình thường em xịt thế nào?”

Vưu Tuyết Trân dở khóc dở cười, không ngờ lý do lại đơn giản tới vậy.

“Quả thật không có quy định thống nhất về cách xịt nước hoa. Tôi cảm thấy xịt kiểu nào cũng được… Đây là cách tôi hay xịt, anh có thể làm theo.”

Cô vặn nắp lọ nước hoa, vốn dĩ định xịt lên người mình thị phạm cho anh xem, nhưng trước khi ra ngoài cô đã xịt nước hoa rồi, giờ xịt thêm sẽ rất nồng, lát nữa bố và bà nội Mạnh Sĩ Long sẽ ngợp trong mùi nước hoa mất. 

“Anh qua đây, tôi xịt cho anh.” Cô vẫy tay ra hiệu cho anh lại gần, kéo tay anh, xịt vào cánh tay anh mấy cái, bảo anh bôi một ít vào sau tai.

“Bình thường tôi sẽ xịt vào hai cánh tay trước, sau đó bôi một ít vào sau tai. À ngoại trừ cổ tay ra, một chỗ nữa mà tôi cũng hay xịt đó là đầu ngón tay.”

Cô xịt thêm một ít vào đầu ngón tay, sau đó xoa hai tay cho anh xem. Mạnh Sĩ Long nghe thấy cô xoa đầu ngón tay vô cùng chuẩn chỉnh, chuẩn xác tới nỗi cảm giác thứ cô vừa xịt là cồn khử trùng.

Vưu Tuyết Trân vỗ trán: “Không phải xoa như vậy, phải xoa giống như xoa dầu dưỡng móng tay ấy.”

Anh nghi hoặc: “Dầu dưỡng móng tay?”

Chết… Quên mất Mạnh Sĩ Long là người sẽ không chăm sóc tay bao giờ.

Cô thị phạm trực tiếp cho anh xem, dùng ngón trỏ và ngón cái kẹp chỗ mép móng ngón trỏ của anh, nhẹ nhàng xoa mấy cái: “Giống như vậy.”

Móng tay anh được cắt rất gọn gàng, phần trắng trên móng tay như vầng trăng lơ lửng trên không trung, vô cùng tròn trịa.

Cô bất tri bất giác cúi đầu quan sát kỹ móng tay anh. Anh cúi đầu nhìn cô, cô quan sát vô cùng tập trung, phần mái dài qua mắt rủ xuống, che đi tầm nhìn nhưng cô cũng không bận tâm.

Anh giơ bàn tay không bị cô nắm lấy lên, vén tóc mái ra sau tai cho cô.

Động tác của anh rất khẽ khàng, Vưu Tuyết Trân còn chưa phát giác ra sự tiếp xúc của anh, chỉ cảm thấy vành tai hơi ngứa, sau đó là mùi nước hoa khác lạ tràn vào vành tai cô.

Cô hoảng loạn ngẩng đầu, Mạnh Sĩ Long cúi đầu nhìn cô: “Tóc rủ hết xuống rồi.”

“À à… Cảm ơn anh nhé.”

Cô buông tay anh ra, vô thức vén lại tóc mình, sau đó mới nhận ra mùi phía sau tai mình đã nồng hơn. Vừa nãy xoa nước hoa lên ngón tay anh làm ngón tay cô cũng dính mùi nước hoa này, chẳng mấy chốc hai mùi nước hoa đã hòa vào nhau.

“Phải rồi, còn có chỗ này cũng phải xịt.” Vưu Tuyết Trân chỉ vào xương quai xanh của anh, không dám chạm vào: “Bình thường tôi sẽ xoa thêm mấy chỗ này nữa, nhưng nếu như mặc váy tôi còn…”

Cô nói liến thoắng một hồi rồi chợt dừng lại.

Anh hỏi: “Còn gì nữa?”

Còn xịt đùi.

Cô nhận ra vế phía sau nên lập tức dừng lại, nói chuyện khác: “Không có gì, nếu mặc váy thì còn xịt thêm đầu gối, còn mặc quần như anh thì không cần.”

Cuối cùng cô xịt mấy cái vào không khí, kêu Mạnh Sĩ Long đi đi lại lại một lúc, nước hoa lập tức bao bọc lấy anh.

Vưu Tuyết Trân thầm hít một hơi, ngửi mùi nước hoa trên người anh. Đó là nước hoa cô tự tay chọn.

Giờ nó đang bủa vây lấy tóc anh, vành tai anh, hõm vai anh, xương quai xanh của anh, cánh tay anh, ngón tay anh, còn có một ít dính vào đầu ngón tay và vành tai cô.

Trong lòng bỗng trào dâng cảm giác mãn nguyện kỳ lạ, cô đậy nắp lọ nước hoa lại, chậm rãi nói: “Mùi này thật sự rất hợp với anh, sau này cứ xịt theo cách này là được.”

Anh nói được.

“Tôi không ép anh, nếu anh thật sự không thích mùi này thì thôi.”

Anh vội nói: “Thích chứ.”

Hai chữ này nghe có vẻ không chỉ đang nói về nước hoa.

Vưu Tuyết Trân lắp bắp: “À thì… Nói chung vẫn phải hỏi anh thích gì để mua làm quà cho anh vẫn tốt hơn, không suốt ngày phải lo liệu anh có thích nó hay không.”

Vốn nghĩ lần này anh cũng có thái độ như trước đó, nào ngờ anh lại tiến tới gần chỗ cô, bầu không khí càng trở nên mập mờ hơn.

Anh hỏi: “Thật sự có thể nói ra quà mà anh muốn sao?”

“Đương nhiên rồi, không phải tôi luôn bảo anh nói thẳng ra sao.”

“Nói rồi em sẽ cho anh hả?”

Vưu Tuyết Trân hùng hổ: “Đúng vậy!”

Cô tin Mạnh Sĩ Long sẽ không đòi hỏi quá đáng, hoặc đưa ra phần quà khiến người khác khó xử. Người vừa nãy còn ân cần nói không cần gì sao có thể đưa ra yêu cầu quá đáng được?

“Đây là em nói đấy nhé.” Mạnh Sĩ Long nhìn cô chằm chằm: “Vậy… ngày mai em ra ngoài chơi với tôi được không?”

Vưu Tuyết Trân nghĩ, nhìn đi, quả nhiên anh quá dễ nói chuyện.

“Chỉ vậy thôi hả? Anh nói chung chung quá, đây nào được tính là quà?”

Anh chậm rãi ừ một tiếng, tiến tới sát chỗ cô hơn cả vừa nãy: “Không phải kiểu ra ngoài đi chơi như bạn bè đâu.”

Vưu Tuyết Trân sững sờ.

Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com

“Là một lần hẹn hò.”

Bầu không khí như đang bóp chặt lấy cô.

Vưu Tuyết Trân đứng bật dậy khỏi sofa, nhìn ngang ngó dọc: “Hình như vừa nãy tôi xịt nước hoa hơi quá cho anh rồi…”

Cô vội vã đi tới bên cửa sổ, mở cửa ra, để không khí lạnh bên ngoài ùa vào trong. Vưu Tuyết Trân cúi đầu, nhìn thấy hai người đang đi về phía cửa hàng. Một người trong đó là bà nội của Mạnh Sĩ Long, người còn lại chắc là bố anh, trước đó cô từng gặp ông ở cửa tiệm.

Cô thở hắt một hơi, quay đầu nói với Mạnh Sĩ Long: “Họ quay về rồi!”

Mạnh Sĩ Long đi tới cạnh cửa sổ nhìn, không bị cô qua mặt, vẫn hỏi tiếp: “Em đồng ý chứ?”

Vưu Tuyết Trân hùng hổ nói: “Bây giờ không phải lúc nói chuyện này!” Cô đứng thẳng lưng, tựa như chiến binh đang đợi được kiểm tra, lấy điện thoại ra kiểm tra đầu tóc và lớp trang điểm.

Mạnh Sĩ Long nhìn chằm chằm dáng vẻ chuẩn bị của cô, cười đáp: “Đừng căng thẳng thế.”

Thật ra sự căng thẳng này còn xen lẫn với “món quà” vừa nãy anh mong muốn, chúng làm cô không thể bình tĩnh được. Cô thật sự đã đánh giá sai về anh.

Vưu Tuyết Trân ậm ờ: “Vẫn phải để lại ấn tượng tốt chứ…”

Anh đưa tay giữ bả vai thẳng tắp của cô: “Thả lỏng đi, bà nội khỏi phải nói rồi, bố cũng sẽ thích em thôi.”

“Sao anh chắc chắn vậy?”

“Bởi vì các cụ có câu yêu ai yêu cả đường đi.”

Người này, kể từ khi bày tỏ tình cảm xong, sao lúc nào anh cũng có thể biến cuộc trò chuyện bình thường thành màn tỏ tình được nhỉ.

Vưu Tuyết Trân trừng mắt với anh, nhưng độ đáng sợ không đáng kể: “Lát nữa anh không được ăn nói linh tinh trước mặt bố và bà nội anh!”

Anh không trả lời.

“Sao anh không nói gì thế? Không đồng ý sao?”

“Em trừng mắt rất đáng yêu.” Anh vẫn cười: “Anh muốn nhìn em nhìn anh như vậy lâu hơn chút.”

“Anh bị điên à…” Vưu Tuyết Trân trừng mắt to hơn nữa, khi nhận ra điều gì đó cô vội vàng nhìn ra chỗ khác, không ngờ lại nghe thấy tiếng cười không kiềm chế được của Mạnh Sĩ Long.

Mấy phút sau, Vưu Tuyết Trân lập tức bật chế độ ngoan ngoãn, chào hỏi bà nội và bố của Mạnh Sĩ Long, nói mình tới nấu mì cho bà nội, cũng muốn ăn ké một bữa do bố Mạnh nấu.

Một câu nói khiến hai vị trưởng bối nghe mà mát lòng mát dạ. Nhất là bố Mạnh Sĩ Long, cô vốn lo lắng ông sẽ rất nghiêm khắc, nhưng trong quá trình ăn cơm, cô đã không còn suy nghĩ này nữa.

Bố Mạnh và Mạnh Sĩ Long đều có gương mặt lạnh lùng, tuấn tú như nhau, nhìn không dễ gần lắm, nhưng cả hai đều vô cùng tốt tính. Khi ăn cơm, ông và Mạnh Sĩ Long không nói chuyện bằng tiếng Quảng, thi thoảng có nói một hai câu theo thói quen nhưng sau đó lập tức sửa đổi ngay. Ngay cả bà nội không nói sõi tiếng phổ thông cũng cố nói mấy câu.

Ăn cơm xong Vưu Tuyết Trân mới nhận ra, mình có thể nghe hiểu toàn bộ nội dung nói chuyện trên bàn ăn. Họ nói về đồ ăn, thời tiết, kiểu tóc mới cắt của bố Mạnh, nói về việc dạo gần đây Mạnh Sĩ Long thường xuyên ra ngoài vào nửa đêm.

Vưu Tuyết Trân chột dạ vùi mặt xuống gần bát cơm.

Mạnh Sĩ Long nhìn cô, bình thản nói dối: “Gần đây con thấy nửa đêm chạy bộ rất thoải mái.”

Bố Mạnh nghi hoặc: “Nửa đêm giữa trời đông?”

Mạnh Sĩ Long rất đỗi bình thản: “Giống như việc bơi vào mùa đông thôi.”

Bố Mạnh chấp nhận cách nói này, suy tư đáp: “Thảo nào gần đây trông con phấn chấn hẳn lên, sáng cũng dậy sớm hơn bình thường.”

Vưu Tuyết Trân càng cúi xuống thấp hơn.

Sau bữa cơm, cô chủ động phụ trách dọn dẹp với Mạnh Sĩ Long. Cô vừa rửa được hai cái đĩa đã bị Mạnh Sĩ đuổi đi, kêu ra ngoài nghỉ ngơi.

Trong phòng khách, bố Mạnh và bà nội đang xem phim. Vì chỉ có hai người nên họ đã trò chuyện bằng tiếng Quảng, Vưu Tuyết Trân không định qua làm phiền họ, lặng lẽ đi qua ghế sofa, nơi cô có thể tới chỉ còn lại phòng của Mạnh Sĩ Long.

Cô đứng trước cửa căn phòng đang mở cửa, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn lẳng lặng đi vào, nhưng chỉ dừng lại ở chỗ cửa.

Nơi này rất khác căn phòng ở Hồng Kông, căn phòng ở Hồng Kông chí ít vẫn chỉ là phòng của một bé trai, cho dù có đi vào cô cũng không thấy mất tự nhiên. Còn nơi này, đây là nơi có giường đơn ngày nào anh cũng ngủ trên đó, là nơi có ga giường màu trắng không còn in hình siêu nhân. Bên tay trái cửa là bàn đọc sách, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, có máy ảnh họ cùng mua, có bình nước một lít, có máy thu sóng vô tuyến cùng kiểu với cô, hai lọ mứt hoa quả dâu tây và việt quất, vài quyển sách nấu ăn, trên cùng là một quyển Kiến thức vô tuyến điện cho người không chuyên.

Cô cũng từng mua quyển sách này, giờ chắc nó đã bị cô ném vào kệ sách ở nhà cũ.

Vưu Tuyết Trân hoài niệm lật mở quyển sách xem mấy trang, có những chỗ được gạch bằng bút đen, điều này chứng tỏ người đọc sách rất nghiêm túc.

Thảo nào anh có thể thi đỗ chứng chỉ trong thời gian ngắn như vậy… Vưu Tuyết Trân xem thêm mấy trang nữa, ghi chú còn nhiều hơn cả lúc cô học cấp ba.

Cô ngượng ngùng cất sách vào chỗ cũ, ngẩng đầu nhìn phía đối diện.

Chếch phía đối diện bàn đọc sách là giá treo quần áo, bên trên là áo khoác mùa đông dày cộp, trong đó có một chiếc rất nổi bật. 

Vưu Tuyết Trân cảm thấy chiếc áo đó rất quen. Cô lấy áo đó ra xem xác nhận, đó chính là áo khoác ban đầu cô chọn cho anh, từ sau lần chụp ảnh đó chưa từng thấy anh mặc lại bao giờ, cô còn tưởng anh đã cất nó vào dưới đáy vali rồi. Nhưng chiếc áo khoác này đã có thêm một chi tiết trước đó chưa từng xuất hiện.

Vưu Tuyết Trân sững sờ nhìn phần ngực bên trái.

Huy chương hồ ly được anh nhặt về trong mật thất tối đó, là chiếc đã cứa rách lòng bàn tay anh rồi được cô tặng lại cho anh, giờ nó đang nằm nghiêm chỉnh ở vị trí trái tim, được anh giữ rất cẩn thận.

***

Khi Vưu Tuyết Trân quay lại nhà bếp, Mạnh Sĩ Long đã rửa tới chiếc đĩa cuối cùng, anh bâng quơ hỏi: “Sao lại xuống dưới này rồi?”

Cô không trả lời.

Hai tay Mạnh Sĩ Long vẫn còn dính nước, anh vội quay đầu nhìn Vưu Tuyết Trân: “Em sao thế?”

Cô lắc đầu: “Không sao.”

“Thật?”

“Thôi được rồi, có chút chuyện.” Vưu Tuyết Trân hít sâu một hơi, nghĩ lại cảnh vừa nãy, trống ở lồng ngực bắt đầu đập liên hồi: “Quà anh muốn.” Cô buột miệng: “Em đồng ý.”