Có lẽ vì sớm đã có chuẩn bị kỹ càng, thế nên tôi không khóc.
Hoặc là đã khóc quá nhiều, thành ra không khóc nổi nữa.
Nỗi đau thất tình không giống một mũi tên bắn xuyên tim, mà giống như một cây gai dằm trong tim. Loại đau đớn đó không kịch liệt đến mức làm người ta khó lòng chịu đựng, chỉ đợi đến đêm khuya tỉnh mộng lại khiến người ta đứng ngồi không yên.
Tôi thường mơ thấy cảnh tượng hồi còn học cấp ba. Khi đó Trần Hàm Ấu còn chưa xuất hiện, bên cạnh Kỷ Dương chỉ có tôi thôi.
Tôi bị trẹo chân, hắn cõng tôi về nhà. Giữa tầng mây xám tro tích tụ hạt mưa, có ráng màu vàng kim lóa mắt buông xuống, nơi chân trời phấn hồng mờ nhạt.
Thiếu niên cõng tôi đi dưới ánh sáng ấy, mặt mày ngậm ý cười.
“Ngốc quá.” Hắn nói: “Chạy 800m cũng té ngã cho được là sao?”
Tôi nằm trên lưng hắn, bĩu môi: “Ai thèm anh lo.”
Kỷ Dương hơi nghiêng mặt: “Không cần anh lo? Vậy em nhảy xuống, tự mình đi đi.”
Thấy tôi không hé răng, hắn tiếp tục nói: “Em như này thì mai mốt biết làm sao, làm gì có thằng nào thích đứa ngốc như em vậy?”
Tôi không vui, duỗi tay véo mặt hắn: “Anh nói gì? Con trai nhiều người thích em lắm, hôm qua em mới nhận được thư tỏ tình đó!”
Kỷ Dương nhướng mày: “Ai? Thị lực có vấn đề à?”
Tôi không nói gì, nằm trên lưng hắn giận dỗi, nghĩ thầm Kỷ Dương đáng ghét thật đó, miệng mồm khó ưa.
Hắn lại cười, xóc người tôi lên: “Được rồi, anh đây chịu thiệt một chút, sau này cưới em là xong.”
Hoàng hôn dịu dàng đến vậy, phủ lên mặt tôi lại nóng quá, làm tôi bất giác ửng hồng.
Tôi lén lút dựa mặt lại gần bả vai hắn, ngửi được hương vị bột giặt được phơi dưới ánh nắng dữ dội, thoải mái mà ấm áp, mới mẻ.
Yêu hắn đã lâu, cái tên Kỷ Dương này dường như đi vào tim tôi. Bây giờ muốn mang hắn ra ngoài thì chỉ có thể chịu đau đớn, máu chảy đầm đìa.
Kỷ Dương và Trần Hàm Ấu hòa thuận với nhau ngay trong ngày hôm đó.
Mấy người bạn cũ rời đi, tức giận không thôi.
Buồn cười nhất là Kỷ Dương, sau khi hắn đăng một bức ảnh thông báo với bạn bè xong thì cho tôi vào danh sách đen. Hắn thật sự không hề dây dưa kéo dài, ngược lại còn thẳng thắng dứt khoát.
Thậm chí tôi còn muốn hỏi hắn một chút. Hỏi xem hội nghị thường kỳ vào thứ hai này có tổ chức hay không mà liên lạc bất thành.
Lại nói tiếp, chắc là tức giận đến mức độ nào đấy sẽ sinh ra vài phần tức cười. Tôi không biết là Kỷ Dương xóa kết bạn với tôi, hay vẫn là Trần Hàm Ấu dùng điện thoại của hắn để xóa.
Tôi không để bụng đâu.
Tôi dứt khoát không tìm hắn, chuyện gì cũng thông qua thư ký truyền lời.
Rất nhanh, mọi người ai cũng thấy quan hệ giữa tôi và Kỷ Dương khác thường. Người trong công ty đều len lén nói nhỏ.
Thần Dương là một công ty lớn. Trước đây tôi không thấy nó lớn lắm, bây giờ không tan tầm cùng lúc với Kỷ Dương nữa, có khi cả ngày chúng tôi còn không gặp nhau được một lần.
Cho đến một đêm nọ lúc tôi tan làm. Tôi đi đến thang máy, cửa mở ra thì bên trong chỉ có một mình Kỷ Dương. Tôi do dự nửa giây, vẫn đi vào.
Là hắn đá tôi, đâu phải tôi đá hắn. Tôi cần gì phải chột dạ.
Kỷ Dương hình như cũng xấu hổ lắm. Hắn đứng một hồi, một giây trước khi tôi rời khỏi thang máy thì nhẹ giọng nói: “Không phải anh xóa số em. Là Hàm Ấu nhân lúc anh ngủ lấy di động anh...”
Bước chân tôi khựng lại, đau đớn nhỏ vụn nổi lên trong lòng.
Tôi đã từng xem căn phòng kia như nhà của mình, mỗi một bộ nội thất đều do tôi tự tay lựa chọn tỉ mỉ.
Kỷ Dương kén chọn, tôi mua đồ tơ tằm một cái mấy nghìn tệ. Giặt xong còn không dám sấy nóng mà cẩn thận mang đi phơi nắng.
Ngay cả tinh dầu tỏa hương còn dùng loại có mùi biển xanh hắn thích.
Bây giờ hắn cho một cô gái khác vào ở, còn chém tôi một đao ngay trước mặt.
Tôi quay đầu. Sau khi chia tay, đây là lần đầu tiên nghiêm túc nhìn người đàn ông mà tôi yêu nhiều năm như thế. Thiếu niên trong trí nhớ dần phai thành cát mịn, chỉ còn lại một người xa lạ tới nỗi không nhận ra.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Kỷ Dương. Chuyện tôi từng thích anh làm tôi thấy ghê tởm.”
Nói xong, tôi xoay người rời đi.
Kỷ Dương sau lưng tôi vẫn luôn im lặng. Sắc mặt hắn tái nhợt, đứng tại chỗ giật mình thật lâu.