Đến Muộn - Hải Đích Cáp Tử

Chương 10




Đến giữa hè tháng bảy thì càng có nhiều đơn đặt hàng hơn, cùng lúc đó có một tin tức chấn động.

Trần Hàm Ấu không cam lòng chia tay với Kỷ Dương. Đại khái là làm lành xong lại chia tay, công ty xảy ra chuyện, quá nhiều chuyện đè nặng nên dẫn đến tinh thần suy sụp. Cô ấy vậy mà dám dùng lý do bàn chuyện để hẹn Kỷ Dương ra ngoài, sau đó đích thân lái xe đâm xuống vách đá!

May mắn là hai người họ mệnh lớn, Trần Hàm Ấu chỉ bị gãy xương, hai chân đập nát thôi. Kỷ Dương thì nhẹ hơn, có điều là chỗ bị thương thật xấu hổ, có lẽ sau này không còn khả năng sinh sản được nữa.

Khi mẹ Kỷ đứng ngoài phòng bệnh, nghe thấy tin tức đấy thì ngất xỉu tại chỗ. Sau khi tỉnh lại, bà đỏ mắt muốn tìm Trần Hàm Ấu liều mạng, may là bác sĩ ngăn cản được.

Tôi đến bệnh viện thăm Kỷ Dương. Người kiêu ngạo như hắn không chịu nổi đả kích lớn như vậy. Hắn không ăn không uống, ngắn ngủi mấy ngày đã ốm o gầy mòn, tiều tụy đến mức y như que củi,

Suýt chút nữa tôi đã không nhận ra hắn.

Đến lúc nhìn thấy Trần Hàm Ấu, tình yêu trong mắt hắn sớm đã biến mất không còn gì, thay vào đó là nỗi hận sâu sắc. Hai mắt hắn thiếu điều muốn bốc cháy.

Trần Hàm Ấu cười điên cuồng: “Kỷ Dương, đây là kết cục khi anh chia tay tôi! Anh còn muốn đá tôi đi tìm người con gái khác, đáng tiếc bây giờ anh còn không phải là đàn ông. Để xem cô ta còn thèm anh nữa không!”

Giọng điệu cô ta nghẹn ngào oán độc. Kỷ Dương bị kích thích, giống như phát điên mà lao lên đánh cô ta.

Mấy người ở gần đó không ngăn hắn lại kịp, Trần Hàm Ấu bị đánh to mồm, hai mắt sưng to đỏ bừng, nhìn Kỷ Dương mà hận không thể giết được hắn.

Một đôi tình nhân oán hận này phân rồi lại hợp, cuối cùng đi đến kết cục khó xem nhất.

...

Ngày rời viện, Kỷ Dương gọi tôi đến.

Ánh mặt trời chiếu rọi người đàn ông đã từng rất khí phách này, gương mặt tái nhợt không một tia sức sống, co ro lui ra phía sau.

Tôi xoay người nhìn hắn: “Có việc gì à?”

Môi hắn mấp máy, dường như muốn nói gì đó, rốt cuộc vẫn không thể nói ra.

Tựa như tôi năm đó, bởi vì đã biết đáp án nên không cần hỏi ra miệng để tự rước lấy nhục.

Kỷ Dương yên lặng nhìn tôi một lúc lâu, không biết là do ánh nắng chói mắt quá hay sao, hắn vậy mà rơi nước mắt.

Giờ phút này tâm trạng hắn như thế nào, có lẽ chỉ mình hắn biết.

Tôi quay lưng lại, hướng về ánh mặt trời.