Đèn Lạnh Trên Giấy, Hoa Lê Lạnh Trong Mưa

Chương 2




Một mình ta không thể trồng hết trăm mẫu ruộng, không xa trang trại là làng Hứa Gia, một ngôi làng ven sông, ruộng nhà ta cho người trong làng ấy thuê.

Tiền thuê ruộng đủ nuôi sống ba người chúng ta, cha ta có một người bạn cũ, ở trong làng, thường xuyên đến uống rượu với cha ta.

Đó là một ông đồ họ Lý, cả đời thi cử vẫn chỉ là ông đồ, đã già nhưng vẫn không nhìn thấu, luôn cảm thấy mình có tài mà không gặp thời, lãng phí cuộc đời.

Cha ta có lẽ hồi trẻ nói nhiều quá, nay lại học được cách nghe người khác nói, hai người rất hợp nhau.

Hai người uống rượu trong phòng cha, ta dọn dẹp bếp xong, ngồi dưới đèn làm giày cho cha.

Giày mua ngoài không vừa chân, cha chưa bao giờ nói, nhưng giày mới mua đều để đó, giày ta làm, ông đi mãi, đến khi đế giày sắp mòn, ông cũng không bỏ.

Từ khi sinh ra, ta chẳng có gì, là cha ta, vì yêu một người, không màng tính mạng cứu ta, nuôi lớn ta, cả đời không lấy vợ.

Ta mang theo hận thù sinh ra, cha bảo ta quên đi những điều đó, dạy ta biết yêu thương.

Người sinh ra ta thật vô tâm, một nam nhân yêu nàng hết mực như cha mà nàng không cần, lại muốn gả cho một tên hôn quân đoản mệnh.

Hôn quân đã c.h.ế.t bao năm, chuyện cũ đã qua, điều ta nhớ chỉ là cha bế ta từ đống xác c.h.ế.t ra, bảo ta đừng sợ.

Đèn dầu lay lắt, lòng ta không yên, đặt giày xuống, mở cửa sổ.

Mưa đã tạnh, dưới ánh đèn, ta thấy đom đóm bay lượn.

Hôm nay không có trăng, sao lấp lánh.

Hơi ẩm kèm hương hoa các loại phả vào mặt.

Trong những năm qua, ta đã nuốt hết mọi bất công, cô đơn cũng có thể nở thành hoa, chỉ cần biết cách sống.

Ngày tháng bình thường, chính là ngày tháng tốt đẹp nhất.

Đột nhiên tiếng vó ngựa dồn dập, có thể thấy người đến vội vàng thế nào.

Ta đứng trên cao, ba con ngựa dừng trước cổng sân, thấy ánh đèn, họ không xuống ngựa, nhưng đều ngẩng đầu nhìn ta.

Trời quá tối, ta không nhìn rõ họ.

Nhưng từ khi cha nói thấy Xuân Sinh, ta đã biết, hắn nhất định sẽ tìm ta.

Bất kể bao năm đã qua, Yến Ôn vẫn là Yến Ôn nhỏ mọn đó.

Hắn nghĩ rằng ta nợ hắn, sớm muộn gì ta cũng phải trả.

Ta đặt ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng rồi đóng cửa sổ lại.

Cha và ông đồ Lý đã uống quá chén, một người ngủ trên giường, người kia nằm trên ghế dài.

Ta dọn dẹp bàn, tắt đèn rồi nhẹ nhàng xuống lầu, mở cửa sân. Người đến đang đứng ở gần, giữ ngựa.

Người dẫn đầu chính là Xuân Sinh.

Khi ta nhặt hắn về, hắn đen đúa, gầy gò, dường như chưa từng được ăn no, thấy người là muốn cắn, như một con thú nhỏ.

Hắn không có tên, không biết nhà ở đâu, vì nhặt hắn về vào mùa xuân nên ta gọi hắn là Xuân Sinh.

Yến Ôn thích hắn, dạy hắn võ nghệ và chữ nghĩa. Khi lớn lên, hắn trở nên đẹp đẽ, môi đỏ răng trắng, rất thu hút.

Nhiều năm không gặp, giờ hắn không còn là thiếu niên nữa.

"Phu nhân."

Đêm tối quá sâu, ta không thấy rõ biểu cảm của hắn, nhưng người vẫn là người cũ, ta đều biết.

Đã nhiều năm không ai gọi ta như vậy.

"Xuân Sinh, ta là tỷ tỷ của ngươi."

Ta tiến lại gần, giờ hắn đã cao lớn hơn, ta phải ngước nhìn.

Hắn mím môi không nói gì, có vẻ vẫn giận ta.

"Đi thôi!"

Dù đi hay không, cũng không còn do ta quyết định nữa rồi.

Chương 3 

Ta cưỡi con ngựa già của cha, chậm rãi theo sau ba người. Những người đi cùng Yến Ôn đến Giang Nam đều là thân vệ.

Ba người họ lưng thẳng tắp, không nói lời nào.

"Xuân Sinh, sao hắn lại tìm đến Dương Châu? Triều đình không bận sao? Hay Thái hậu đến nên hắn theo cùng? Các ngươi đến lúc nào? Không nghỉ ngơi sao?"

Chỉ có ta và tiếng ếch kêu làm bạn, thật vô vị.

Cuối cùng, Xuân Sinh không chịu nổi, quay đầu nhìn ta, mím môi đáp lạnh nhạt.

"Yên lặng đi! Đến nơi rồi đừng chọc hắn giận, hắn mà giận thì ai cũng không khuyên được."

"Ta làm sao để không chọc giận hắn? Hắn đã tìm đến đây, chắc chắn là vì vẫn nhớ chuyện cũ."

Ta nói khẽ.

"Ai bảo ngươi bỏ hắn mà đi..."