(Văn án)
Vào mùa xuân, gió xuân mang theo cái lạnh rét buốt của núi non.
Hoàng đế còn nhỏ, Đại tư mã Yến Ôn nắm giữ toàn bộ quyền lực triều đình.
Nghe đồn rằng Đại tư mã chính là khách trong màn của Hoàng thái hậu.
Ta mỉm cười, vậy người đang nằm trên giường ta lúc này là ai?
Khi ta gả cho hắn, người ngoài đều nói ta không xứng với hắn. Đến lúc hòa ly, họ lại nói ta không chịu nổi tịch mịch mà hồng hạnh xuất tường*.
(*) Hồng hạnh xuất tường: ám chỉ người ngoại tình
Ta chỉ cười mà không nói gì. Dưỡng một con ch.ó còn biết phải chọn con ưa nhìn, huống chi là chọn tình lang?
Chương 1
Ta có một trang trại, không lớn, chỉ vỏn vẹn trăm mẫu ruộng nước.
Đó là mảnh đất ta mua sau khi hòa ly với Yến Ôn.
Cha ta đã không còn làm quan ngự sử nữa, nên ông cũng theo ta đến Giang Nam. Ông làm thầy giáo ở đầu làng, còn ta ngày ngày bận rộn trên đồng ruộng.
Ngoài cha và A Nguyên ra, ta chẳng còn gì, nhưng mảnh đất này khiến ta cảm thấy an lòng.
Cha đến với vẻ rất vội vàng, những năm qua nghỉ ngơi dưỡng sức, ông đã mập hơn nhiều. Đi nhanh nên ông hơi run rẩy.
Ta đang nhổ cỏ trong ruộng, ông đứng ở đầu ruộng gọi ta, trong giọng nói có chút thở dốc.
Ta bước ra từ ruộng, chân đầy bùn, cầm đôi giày để trên bờ ruộng đi đến chỗ ông.
Trán cha đầy mồ hôi, ông nâng tay áo lau mãi không hết. Ta lấy khăn tay đưa cho ông, ông lau xong thì nhìn ta ngồi xổm xuống rửa tay trong mương nước, ông cũng ngồi xuống theo.
Mãi một lúc sau, hơi thở của ông mới trở nên đều đặn hơn.
Ta cũng không hỏi ông, chờ ông tự nói ra.
"Thu này, ta nghe nói trang trại kế bên đã bán đi rồi."
Cha lắp bắp mãi.
Ta nhướn mày.
Thật đã bán rồi ư?
Trang trại kế bên từng là đất của nhà Ngô Quý phi, sủng phi của tiên đế. Nhà có một người làm quý phi, ruộng đất cũng không còn canh tác nữa, mà trồng toàn cây đào, cây lê, cây hải đường. Lại xây dựng trang trại chỉ để khi quý phi về quê có chỗ nghỉ ngơi.
Chỉ là đứa con mà nàng sinh ra chưa đầy một tuổi thì tiên đế băng hà. Trong cuộc tranh giành ngôi vị, nàng thua hoàng hậu, ch//ết không toàn thây.
Nhà họ Ngô cũng không khá hơn, trang trại bỏ hoang nhiều năm, nay lại có người mua rồi.
"Cha, bán thì bán thôi, liên quan gì đến nhà mình?"
Ta rửa chân xong đi đôi giày lên, vác cuốc về nhà.
"Người mua hôm nay đã đến, ta nhìn từ xa thấy có một công tử cưỡi ngựa dẫn đầu, nhìn giống như Xuân Sinh."
Cha im lặng, ta thở dài, lưng cứng đờ một hồi lâu.
"Cha, chuyện gì đến sẽ đến thôi."
Ta quay đầu nhìn cha cười, cha nhíu mày không nói gì thêm.
Ta quay người tiếp tục đi về phía trước, mưa xuân thấm ướt vạt áo, cũng làm ướt tóc ta.
"Haiz, chỉ khổ cho A Thời của ta..."
Gió cuốn theo tiếng thở dài như có như không của cha.
Nhà ta không lớn, là ngôi nhà tường trắng ngói xanh bình thường ở Giang Nam.
Do thời tiết ẩm ướt, nhà thường được xây hai tầng, tầng một để kho và bếp, tầng hai mới là nơi ở.
Nhà chỉ có ba người chúng ta, cha, ta và A Nguyên, không có gì phải câu nệ.
Nhà xây ở phía đông, sân lớn, còn lại trống trải, trồng một vườn hoa lớn.
Không phải vì ta thích, mà là vì cha ta thích.
Ông rảnh rỗi thì chăm hoa, viết chữ, vẽ tranh.
Ta lên lầu, trong phòng xông hương phòng ẩm chống mốc, thay quần áo ướt, búi tóc rồi xuống bếp nấu cơm.
Đất Giang Nam ẩm ướt, bất kể trồng gì, chỉ vài ngày đã bén rễ nảy mầm, nhà ta không thiếu rau quả đủ loại.
Cha ta thích ăn đồ muối, rảnh rỗi ta lại làm nhiều để trong chum.
Phần lớn là tôm cua, ăn cùng cháo trắng.
Ngày tháng cứ thế trôi qua như mưa bụi Giang Nam, lặng lẽ qua trong sân nhỏ.
Cha không nhắc lại chuyện tìm người gả cho ta nữa, ông nói sẽ tìm cho ta một chàng rể ở rể đáng tin cậy.
Ta cười không đáp, mặc kệ ông muốn làm gì thì làm.