Đổng Bồi Xuyên cũng không bằng lòng, cậu cho rằng Chung Viễn Huỳnh cũng sẽ giống những người khác, cũng đến để khuyên bảo cậu.
Chung Viễn Huỳnh: "Không phải."
Đổng Bồi Xuyên ngạc nhiên: “Vậy thì……”
“Tạm thời em chỉ có thể sống trong vòng kiểm soát của họ, cho đến khi em có đủ năng lực để vượt ra khỏi cái khung này.”
"Em có thể thể hiện ra những gì mà họ muốn thấy." Chung Viễn Huỳnh nói: "Nhưng em phải giữ cho nội tâm vững chắc."
Đổng Bồi Xuyên đỏ mắt, tất cả mọi người đều bảo cậu buông bỏ, đừng tiếp tục làm những việc không đàng hoàng, vào lúc mê mang đau khổ, cuối cùng cũng có người nói với cậu rằng cậu có thể tiếp tục giữ vững.
Chung Viễn Huỳnh tiếp tục nói: "Giai đoạn chuẩn bị thi, em thi được trên hạng mười, cô tặng em tranh được Nguyên Tẫn ký tên, sau này thành tích ổn định trong hạng năm, cô sẽ để Nguyên Tẫn dạy em vẽ tranh, cuối tuần có thể tới nhà cô, cô sẽ nói với mẹ em là dạy em học bổ túc."
Vẻ mặt Đổng Bồi Xuyên khựng lại.
Vài giây sau ngơ ngác hỏi: "Nguyên Tẫn?"
"Đúng vậy."
"Thật sự sao?" Âm cuối của cậu khẽ vuốt cao lên.
"Ừ, anh ấy là chồng cô." Nói đến đây, ánh mắt Chung Viễn Huỳnh hơi cong cong.
…
Bình thường thành tích của Đổng Bồi Xuyên vẫn ở trình độ trung bình, cả lớp có bốn mươi tám người, cậu xếp thứ hai mươi.
Cậu dán hai chữ Nguyên Tẫn lên góc bàn, dáng vẻ học tập nghiêm túc, giai đoạn thi xong thành tích vượt lên hạng sáu, thật sự có được một bức tranh được Nguyên Tẫn ký tên, cậu kích động mất ngủ cả đêm.
Chủ nhiệm lớp thở phào nhẹ nhõm, cha mẹ cậu cũng lộ vẻ vui mừng, thả lỏng việc quản lý, không còn giám sát cậu chặt chẽ, một ngày gọi ba cuộc điện thoại cho giáo viên nữa.
Sau hai bài kiểm tra nhỏ, thành tích cậu ổn định ở hạng ba, vì thế giành được tư cách làm đệ tử nhập môn bái Nguyên Tẫn làm thầy.
Sáng thứ bảy dậy sớm, Đổng Bồi Xuyên cất hoạ cụ vào balo, nói với cha mẹ là đến nhà cô Tiểu Chung học bổ túc, sau đó chạy tới nhà kiểu Tây - nơi Chung Viễn Huỳnh ở.
Cậu ấn chuông cửa, hồi hộp đến độ nín thở, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
Người đi ra mở cửa chính là một người đàn ông trẻ đẹp, khi cụp mắt nhìn xuống, mắt một mí của anh vạch ra đường cung lạnh lùng.
"Chào anh ạ, cái đó... Cô Tiểu Chung có ở đây không ạ?" Đổng Bồi Xuyên nhỏ giọng hỏi.
Phó Tẫn nhớ mấy ngày trước Chung Viễn Huỳnh bảo anh dạy một học sinh vẽ truyện tranh: "Có, tôi là Nguyên Tẫn, tên thường gọi là Phó Tẫn.'
"Nguyên Nguyên Nguyên, em em…" Nháy mắt Đổng Bồi Xuyên nhịu lưỡi, gương mặt đỏ bừng, ảo não vì phản ứng ngốc nghếch của bản thân.
Phó Tẫn: "Vào trước đã."
Tay chân Đổng Bồi Xuyên không biết nên cử động như thế nào, gần như cùng tay cùng chân mà đi vào.
"Đến rồi, ngồi ở đây đi." Chung Viễn Huỳnh tiếp đón cậu, rót cho cậu chén nước.
Đổng Bồi Xuyên vội vàng gật đầu nói cảm ơn, mắt cậu lướt qua phòng khách, mở to sáng rực, có mấy cánh cửa sổ sát đất, chỗ ban công có đủ loại bồn hoa, bởi vì không cắt chỉnh nên chúng được mặc sức sinh trưởng theo ý mình, còn có bể cá chữ nhật vô cùng lớn, bên trong có rất nhiều cá cùng một số thuyền trang trí nhỏ.
Điều này khiến cho người ta cảm thấy một loại sức sống ấm áp.
Phó Tẫn ngồi xuống, lập tức bắt đầu dạy học: "Tôi đã xem qua tranh của em rồi."
Đổng Bồi Xuyên khó tin hỏi: "Thầy, thầy đã xem qua rồi ạ?"
Nếu biết có một ngày Nguyên Tẫn xem tranh của mình, cậu nhất định cố gắng vẽ tốt hơn chút nữa.
"Ừ, cô giáo em đã giữ hết giấy vẽ của em lại.”
Đổng Bồi Xuyên hoàn hồn, mới hiểu được cô giáo là muốn chỉ Chung Viễn Huỳnh, Phó Tẫn dạy cậu vẽ tranh, quả thực chính là giáo viên của cậu.
"Cũng có chút thiên phú, chỉ là nền tảng không vững." Phó Tẫn nói: "Bây giờ thầy sẽ bắt đầu giảng từ đường nét trước."
Đổng Bồi Xuyên lập tức ngồi ngay ngắn, vểnh tai nghiêm túc nghe giảng, không dám để lỡ mất chữ nào, chỉ là tâm tình mãi cũng chưa bình tĩnh lại được.
Chung Viễn Huỳnh ngồi ở một bên đan vòng tay từ những sợi thừng nhỏ màu trắng, xanh nhạt, xanh đậm.
Phó Tẫn dạy học không hề nói lời vô nghĩa, mặt lại không có biểu cảm gì, Đổng Bồi Xuyên cho rằng anh vô cùng nghiêm khắc, bất giác căng cả lưng, không dám lên tiếng, trước sau như một.
Đến khi Chung Viễn Huỳnh đến, đeo vòng tay mới bện xong lên tay trái Phó Tẫn, độ rộng vừa vặn che đi hình xăm màu đen.
Thời điểm Đổng Bồi Xuyên vừa vào cửa đã trông thấy hình xăm này, còn tưởng muốn người làm nghệ thuật đều khá quái, cuối cùng, Phó Tẫn giống như đứa trẻ có được món đồ chơi mơ ước, đuôi mắt hơi nhếch lên, ánh mắt chuyên chú ngắm chiếc vòng thật lâu, sau đó, lúc nói chuyện, giọng nói đều mang ý cười.
Tới gần giữa trưa, Phó Tẫn nói: "Tạm thời cứ vậy đã, nghỉ ngơi một chút."
Chung Viễn Huỳnh: “Tay nghề nấu ăn của cô bình thường, nếu không ngại thì có muốn ở lại ăn cơm trưa không?”
Đổng Bồi Xuyên dừng động tác thu hoạ cụ, gật đầu.
Sau đó cậu thấy Phó Tẫn với biểu cảm lạnh lùng khác thường vây lấy Chung Viễn Huỳnh.
Thấy Chung Viễn Huỳnh vào phòng bếp, Phó Tẫn bèn dùng màng bọc thực phẩm bọc cổ tay có đeo vòng lại thật kỹ, thuần thục rửa thức ăn; cô thái, anh lập tức lấy chén đĩa; cô xào rau, anh sẽ đưa gia vị và đồ ăn.
Ăn ý đến độ khiến người thán phục, anh luôn luôn biết cô muốn làm gì tiếp theo.
…
Sau khi Đổng Bồi Xuyên liên tục đến nhà lớn vào thứ bảy, ngày càng có thêm nhiều phát hiện mới.
Sự lạnh lùng của Phó Tẫn chính là không thèm để ý đến những người khác, anh chỉ cong mắt cười với một mình Chung Viễn Huỳnh thôi.
Thi thoảng Chung Viễn Huỳnh sẽ làm một chút đồ ngọt, Phó Tẫn sẽ ở bên cạnh để cô cho nhiều hơn hai muỗng mật ong, biết anh không thích ăn rau xanh, cô bèn bảo vệ bình mật bắt đầu mặc cả: "Hôm nay anh ăn chút rau xanh, em cho thêm một thìa mật."
Phó Tẫn cảm thấy không có lời: "Ba thìa."
"Một mâm."
"Năm thìa."
"Năm thìa thì năm thìa, nhưng anh phải ăn rau đến khi mặt xanh."
“...”
Tóm lại bọn họ vẫn ngây thơ mà cò kè mặc cả, nhưng cuối cùng vẫn là Chung Viễn Huỳnh giành thắng lợi.
Phó Tẫn đến thời gian cố định sẽ lại đi đến ban công, một tay cầm túi, một tay xách bình tưới nước, lười biếng, rồi sau đó lại tiện tay rải thức ăn vào bể cá.
Đổng Bồi Xuyên nghe Chung Viễn Huỳnh nói, cô nuôi mấy thứ này là do đọc được trong sách rằng trồng nhiều cây xanh và động vật sống trong nhà giúp tâm lý khỏe mạnh.
Nhưng sau khi nuôi cô lại lười chăm sóc, không biết tại sao có điều cá vàng lật mình trắng bụng đi đời nhà ma, cô chỉ có thể khổ sở chôn cá nhỏ xuống mồ, kết quả là Phó Tẫn bắt đầu hy vọng sinh vật có trí nhớ bảy giây nào đó sống thật lâu.
Bởi vậy, anh chính thức bắt đầu lối sống tưới hoa chăm cá.
Chung Viễn Huỳnh nói chuyện phiếm việc vặt này nọ với Đổng Bồi Xuyên, để cho cậu chậm rãi thả lỏng tâm tình, không còn câu nệ khi ở chung với Phó Tẫn.
Một ngày trôi qua, sau khi Phó Tẫn giảng xong bóng sáng cho Đổng Bồi Xuyên, Đổng Bồi Xuyên chú ý khi Phó Tẫn nhìn về phía Chung Viễn Huỳnh, đáy mắt luôn có ánh sáng.
Ban đầu, cậu cho rằng Chung Viễn Huỳnh cưng chiều Phó Tẫn, sau đó cậu lại phát hiện, khi Phó Tẫn giảng bài cho cậu, có lúc không tập trung, toàn lực chú ý cũng đều dành cho Chung Viễn Huỳnh.
Cô lượn quanh phòng khách hai vòng, Phó Tẫn bèn lấy một con rùa từ dưới sô pha ra rồi đưa đến.
“Lão Vương, hóa ra ngài ở đây.” Chung Viễn Huỳnh nhận lấy, chọc con rùa một hai cái, cho nó ăn.
Phó Tẫn im lặng mà chăm chú nhìn cô, mãi lâu sau cũng không rời mắt.
Đổng Bồi Xuyên ở bên cạnh nhìn thấy, lần đầu tiên nảy sinh xúc cảm muốn hướng đến một gia đình bình yên lại ấm áp như vậy.
Từ khi Đổng Bổi Xuyên ghi nhớ được đã phát hiện giữa cha mẹ chưa bao giờ có lấy một ngày vui vẻ, mấy chuyện lông gà vỏ tỏi cũng có thể khiến họ cãi nhau thật lâu, một người gay gắt, một người lạnh nhạt, ánh mắt nhìn đối phương như nhìn kẻ thù.
Từ sau khi cậu bắt đầu học hành bèn trở thành tiêu điểm cãi vã của cha mẹ.
Nỗi phiền muộn cùng bất lực được thiết niên trút hết vào ngòi bút.
So với việc phải về nhà, Đổng Bồi Xuyên còn muốn ở nhà cô tiểu Chung hơn, cậu thường xuyên nghĩ vậy, đứa trẻ được lớn lên trong một căn nhà ấm áp đong đầy tình thương như vậy thì hạnh phúc biết bao.
…
Rất nhiều năm sau, Đổng Bồi Xuyên cũng trở thành một họa gia nổi tiếng.
Cậu từng thảo luận trên Weibo rằng, trong cả sự nghiệp, người cậu mang ơn nhất chính là Nguyên Tẫn.
Đổng Bồi Xuyên trải qua thời gian khắc nghiệt nhất, không tìm thấy bản thân lúc thuở ban đầu, muốn từ bỏ, bèn nói với Phó Tẫn: "Đời này em vẫn không thể vẽ tốt như thầy."
Cậu vĩnh viễn theo sau Phó Tẫn, không ngừng bắt chước anh, mỗi bức tranh đều suy nghĩ xem Phó Tẫn có vẽ như vậy hay không, cũng cảm thấy mọi thứ thuộc về bản thân thật xấu xí, cuối cùng đến ngay cả phong cách vẽ cũng trông có vẻ giống nhau vô cùng, coi như gạt bỏ toàn bộ bóng dáng của bản thân, như vậy bức tranh mới hoàn mỹ.
Quá trình này cực kỳ thống khổ, làm cho cậu bị mất phương hướng.
"Trong quá trình học vẽ sẽ có rất nhiều chướng ngại, cái bẫy lớn nhất là bấu víu so sánh." Phó Tẫn nói: "Đừng để nó gây tổn hại năng lực của em."
Cuối cùng Phó Tẫn còn nói: "Em không cần trở thành Nguyên Tẫn thứ hai, em chỉ cần làm Đổng Bồi Xuyên thôi."
Đổng Bồi Xuyên đờ đẫn một lát, như được khai sáng.
Đúng vậy, Nguyên Tẫn chỉ có một, vì sao cậu nhất định phải làm Nguyên Tẫn thứ hai, mà không được làm bản thân độc nhất vô nhị.
Từ đó về sau, cậu dần dần giãy bỏ trói buộc gông cùm xiềng xích trên người, tìm về thứ thuộc về bản thân.
Đổng Bồi Xuyên xuất bản tập tranh đầu tiên do chính bản thân sáng tác, trong phần tái bút có viết…
Tôi đã thấy được tình cảm tốt đẹp nhất từ thầy giáo và cô tiểu Chung, cũng nhận được thiện ý ấm áp nhất.