Ở giữa phòng học của trường trung học thí điểm nào đó, bảng trắng chiếu một bức tranh phác họa đơn giản.
Sau khi Chung Viễn Huỳnh giải thích qua trọng điểm thì để cho học sinh bắt tay vào vẽ: ''Có chỗ nào không hiểu phải hỏi ngay nhé.''
Phía dưới vang lên tiếng xé giấy nháp, tiếng thì thào vang lên, trong đó còn có cả tiếng sột soạt khi đầu nhọn bút nhọn lướt trên mặt giấy.
Không khí thoải mái.
Chung Viễn Huỳnh quét mắt nhìn mấy hàng học sinh, cô chú ý tới một người lấy bút, không chỉ đích danh mà nói thẳng: ''Các bạn học sinh, trong tiết mỹ thuật không dùng bút chì kim, tốt nhất là nên dùng bút chì HB nhé.''
Qua nửa tiết học, phần lớn học sinh cơ bản đã vẽ được nên hình nên dạng, Chung Viễn Huỳnh đi xuống kiểm tra một lượt, thuận tiện chỉ điểm vài chỗ.
Cô làm như không phát hiện cái gì, xoay người giảng cho một học sinh về tỉ lệ, cậu ta nhân cơ hội xoay người sang bên kia, thò tay kéo ngăn kéo bạn cùng lớp, trộm xem sách ngoài tiết học.
"Này!" Thạch Thao sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại: "Cô giáo!"
Chung Viễn Huỳnh đã sớm nhận ra được cậu cúi đầu lén nhìn thứ gì đó, đã dùng ánh mắt nhắc nhở cậu nhiều lần, nhưng cậu tập trung xem, chưa từng ngẩng đầu lên. Lúc này không còn cách nào khác, nếu cô không tịch thu, giết gà dọa khỉ một hồi, về sau sẽ càng có nhiều học sinh làm việc riêng trong tiết của cô.
Khi cô nhìn qua quyển sách kia thì thấy tên sách là “Sương mù”, tác giả Nguyên Tẫn.
Chung Viễn Huỳnh: "..."
Xin hỏi học sinh trong giờ học lén đọc tác phẩm của chồng mình là cảm giác gì?
Tâm trạng Chung Viễn Huỳnh đầy phức tạp mà nói: "Theo nội quy trường học, đợi đến khi em tốt nghiệp mới có thể trả lại đồ đã tịch thu, hoặc là viết bản kiểm điểm mời phụ huynh đến nhận."
Thạch Thao nháy mắt bơ phờ giống như con chim cút, mặt lộ vẻ ăn hối lỗi, lại áy náy mà liếc về hướng Đổng Bồi Xuyên.
Chung Viễn Huỳnh nhìn thấy rõ động tác mờ ám này bèn hiểu được chủ nhân thực sự của quyển sách này là người sau.
Tiết học kết thúc, Chung Viễn Huỳnh bảo tổ trưởng các nhóm thu hết bản vẽ nháp nộp cho cô.
Cô trở lại văn phòng, pha chén trà xanh sau đó ngồi dựa vào ghế, cầm lấy điện thoại chụp ảnh “Sương mù” gửi cho Phó Tẫn.
Cô còn chưa đánh chữ xong, Phó Tẫn nhanh chóng trả lời tin nhắn: [Muốn xem phiên ngoại của “Sương mù” sao, anh vẽ cho em.]
Chung Viễn Huỳnh: [Là học sinh của em lén xem truyện tranh của anh trong giờ học.]
Cách màn hình, Phó Tẫn không nhìn được vẻ mặt của cô, không thể phân biệt được cảm xúc của cô, sợ cô mất hứng, anh tiếp tục cúi đầu gõ chữ: [Anh bảo bên phía nhà xuất bản không xuất bản nữa.]
Vi phạm hợp đồng có thể bồi thường, không phải vấn đề gì lớn.
Đọc được dòng này, Chung Viễn Huỳnh biết anh hiểu lầm rồi, tình cảm của anh thẳng thắn, coi tất cả những điều cô nói là thật, hy vọng đều có thể khiến cô vui vẻ trong bất kể chuyện gì.
Chung Viễn Huỳnh: [Là do chồng em quá ưu tú nên mới nhiều học sinh thích anh như vậy.]
Phó Tẫn: [Vậy em thích không?]
Chung Viễn Huỳnh: [Ít nhất gấp cả trăm nghìn lần kể cả khi chúng cộng dồn lại đấy.]
Cho nên cô cũng thấu hiểu mà nói hết suy nghĩ cho anh nghe, bởi vậy sau khi bọn họ kết hôn chưa bao giờ xuất hiện vấn đề bất đồng.
Bên này Đích Từ Tử thấy Phó Tẫn bắt đầu chuẩn bị sách mới bỗng nhiên thầm cười với điện thoại, anh ta chỉ biết vị tổ tông lại bị Chung Viễn Huỳnh dỗ dành đến mở cờ trong bụng.
Thế nhưng cũng may mà có Chung Viễn Huỳnh, Từ Tử Thúc cũng không phải sống dưới áp lực mà Phó Tẫn đem lại nữa, quả thực nghĩ lại chuyện cũ mà sợ hãi.
…
"Làm sao bây giờ?" Thạch Thao vốn định nhân lúc nghỉ giữa giờ đến chỗ Chung Viễn Huỳnh xin lấy lại sách, ai ngờ lại thấy cô lấy điện thoại chụp ảnh rồi gửi đi, cậu vội vàng chạy về phòng học bắn tin: "Hình như cô Tiểu Chung nói cho chủ nhiệm rồi, có thể sách của cậu sẽ một đi không trở lại…"
"Đổng Bồi Xuyên, tớ sẽ dùng toàn bộ tiền tiêu vặt của tớ để mua một quyển đền cho cậu."
Đồ yêu thích bị mất khó mà nói là không để tâm cho được, nhưng bắt người ta mua phải mua đền cho quyển mới lại có vẻ không độ lượng lắm, Đổng Bồi Xuyên không hé răng.
Vừa hay lớp trưởng đi qua nói: "Đổng Bồi Xuyên, cô Tiểu Chung bảo cậu tan học lên văn phòng gặp cô."
"Xong rồi xong rồi." Thạch Thao sốt ruột mà vỗ bàn: "Cậu viết tên lên sách à? Cô giáo sẽ không mời phụ huynh chứ!"
Kỷ luật trường trung học rất nghiêm khắc, mời phụ huynh là chuyện thường xuyên, hơn nữa gần đây Đổng Bồi Xuyên trở thành đối tượng được quan tâm, tỷ lệ chỉ đích danh tương đối cao.
Kẻ cầm đầu Đổng Bồi Xuyên buồn bực vẽ tranh, biểu cảm vẫn không có gì thay đổi, chỉ có lực và tốc độ đi bút để lộ ra một chút phiền muộn.
Sau khi tan học, cậu xách cặp sách lên đi đến gian phòng nhỏ ở cuối lầu bốn.
Gian phòng này chuyên dùng làm văn phòng cho giáo viên mỹ thuật, âm nhạc, sinh học và địa lý, bình thường không có tiết họ thường rời trường từ sớm, lúc này bên trong chỉ có Chung Viễn Huỳnh.
"Báo cáo." Đổng Bồi Xuyên gõ cửa.
"Vào đi."
Chung Viễn Huỳnh ngẩng đầu, chỉ vào cuốn “Sương mù” kia: "Sách của em sao?"
Đổng Bồi Xuyên cũng trả lời rõ ràng: "Là em cho Thạch Thao mượn đọc."
"Được", Chung Viễn Huỳnh gật đầu: "Lấy lại đi."
Đổng Bồi Xuyên sửng sốt, nghi bản thân nghe lầm.
"Nhưng mà em không được nói ra ngoài." Chung Viễn Huỳnh đưa sách cho cậu: "Còn nữa, nhất định không được đọc trong tiết ngữ văn, bị giáo viên Trương bắt được thì nhất định sẽ bị mời phụ huynh, đến lúc đó phiền to."
Đổng Bồi Xuyên nhận sách, cuối cùng cười rộ lên lộ vẻ trẻ con: "Cảm ơn cô tiểu Chung."
Vốn tưởng rằng chuyện cứ vậy mà qua đi, Chung Viễn Huỳnh không ngờ vào tiết học cuối tuần lại phát hiện chỗ của Đổng Bồi Xuyên trống không, đồ trên bàn cậu ít đi rất nhiều.
Cô đi qua, thấy ngăn kéo cũng trống không, bên trong cùng đặt một tờ ghi chú, bên trên viết hai chữ 'Nguyên Tẫn', người ngồi ở vị trí này, mỗi lần cúi đầu đều có thể nhìn thấy hai chữ này.
Là người cậu sùng bái, cũng là mục tiêu cố gắng.
"Tại sao Đổng Bồi Xuyên không lên lớp?" Chung Viễn Huỳnh hỏi: "Có phải sinh bệnh không?"
Mấy học sinh đều trả lời: "Cậu ấy được cha mẹ đưa về, nói là phải nghỉ ở nhà vài ngày."
Chung Viễn Huỳnh gật đầu: "Được rồi, chúng ta tiếp tục học."
Hết tiết, cô đi tìm Trương Dung Lị hỏi chuyện của Đổng Bồi Xuyên.
Trương Dung Lị thở dài, rất đau đầu mà nói: "Chẳng phải đứa bé kia mê truyện tranh sao, còn nhất quyết phải học vẽ, đại khái là người nhà không ủng hộ nên nảy sinh mâu thuẫn."
Kỳ thật thông qua tranh của cậu, Chung Viễn Huỳnh cũng có thể cảm thấy cảm xúc trong thời gian gần đây của cậu không được tốt lắm, nhưng cô không phải giáo viên môn chính, không tiếp xúc được nhiều với học sinh, có quá nhiều chuyện không nắm bắt được: "Thế sau đó thì sao."
"Không giải quyết được mâu thuẫn, đứa bé này bắt đầu bỏ bài tập, đến khi thi cũng nộp giấy trắng.” Trương Dung Lị nhéo nhéo mũi: "Tôi đã nói chuyện với em ấy nhiều lần, nhưng có lẽ là em ấy nghe không lọt tai, thật sự hết cách rồi, tôi chỉ đành gọi điện cho phụ huynh em ấy, phối hợp giải quyết chuyện này, ai ngờ phụ huynh em ấy xông đến trường, trách mắng em ấy một trận, song dắt người về, nói là phải để cho em ấy nghĩ lại."
Sau khi Chung Viễn Huỳnh biết chuyện thì lo lắng không thôi, đợi đến lúc Đổng Bồi Xuyên đi học trở lại, cô bèn gọi em ấy tới phòng học, cùng nhau đi dạo nói chuyện dưới bóng cây.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, đứa nhỏ này đã thay đổi thật nhiều, cúi đầu thũng vai, bước chân nặng nề, cả người đều nản lòng vô lực.
"Em rất giống dáng vẻ trước đây của cô." Đi được một đoạn, Chung Viễn Huỳnh chậm rãi nói: "Trước đây cô cũng điên giống vậy, có thể không ăn không uống không ngủ mà vẽ tranh và xem truyện tranh, cảm thấy nhiệt huyết của bản thân sẽ không lụi tàn, có thể vẽ cả đời."
"Không may, cô có người cha không quá thân thiện, ông ấy cố chấp cho rằng vẽ truyện tranh không có triển vọng, không thể trở nên nổi trội được, cuối cùng cô chỉ đành buông bỏ, bây giờ trở thành một giáo viên mỹ thuật trung học."
Đổng Bồi Xuyên dừng bước, sững sờ ngẩng đầu.
Chung Viễn Huỳnh cười cười: "Nhưng mà vì một người, cô lại có thể vẽ tiếp."
"Như vậy, liệu em có thể kể chuyện của em cho cô nghe không?"
Đổng Bồi Xuyên trầm mặc một lát, hé miệng nói: "Mẹ em cảm thấy vẽ truyện tranh là lãng phí sức lực, nếu em dồn tinh lực đó cho việc học thì nhất định có thể thi đạt hạng nhất, họ không hiểu gì cả, cho nên em làm gì cũng là sai, làm gì cũng muốn phản đối, họ luôn cho rằng chỉ có học mới có ý nghĩa.”
Ánh mắt Chung Viễn Huỳnh bình tĩnh mà nói: "Hiện tại em không thể chống đối họ được, cũng không thể thay đổi quan điểm của họ, mọi việc đều chỉ có thể sống trong khuôn khổ mà họ đề ra."
"Em phải từ bỏ sao?"