Anh đã nghĩ đến, tự giấu kín tâm tư của mình, mãi chung sống với cô như trước đây.
Cũng đã nghĩ đến, cứ ở bên cạnh cô, chờ đến một ngày cô có thể yêu anh.
Nhưng đến cuối cùng, người cô thích lại là người khác, người mà anh không thể nào trở thành.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Phó Tẫn nắm lấy tay cô, dùng những ngón tay vuốt ve liên tục đầu ngón tay cô, tay kia đặt lên cổ cô, dường như thế này, anh mới cảm nhận được bản thân vẫn còn sống.
Đây là phản ứng quen thuộc sẽ xuất hiện mỗi khi anh lo lắng tột độ, lúc nhỏ thỉnh thoảng anh cũng làm hành động này với cô, cũng chỉ đối với mình cô mà thôi.
Nhưng rõ ràng, bệnh tự kỷ của anh đã khỏi rồi.
“Phó Tẫn, em làm sao vậy?” Chung Viễn Huỳnh đứng sững tại chỗ.
Khoảng cách rất gần, Chung Viễn Huỳnh cảm nhận được sự căng thẳng và run rẩy của cơ thể anh, sơn móng tay còn chưa khô của cô làm bẩn cùi ngón tay anh, giống như máu tươi dính vào giữa đầu ngón tay của hai người, trông hỗn loạn mà đẹp đẽ.
Chung Viễn Huỳnh không dám nhúc nhích, giống như trước đây, chờ tâm trạng anh bình tĩnh lại, trở về lúc bình thường.
Nhưng lần này, anh dường như không định lấy lại lý trí mình.
Bàn tay đặt lên cổ cô chậm chậm di chuyển lên trên, chạm vào bên khuôn mặt cô, khẽ nâng cằm lên.
Phó Tẫn cúi đầu rồi hôn lên môi cô.
Sự ấm áp và mềm mại giữa đôi môi, mùi nước hoa hương hoa dành dành phảng phất trong mũi, nhẹ nhàng mà dễ dàng phá hủy toàn bộ lý trí của Phó Tẫn.
Trái tim như có luồng điện, sống lưng tê dại, đầu dây thần kinh cũng run rẩy.
Hơi thở của Phó Tẫn gấp gáp và rối loạn, lồng ngực phập phồng dữ dội, lấy tay ép sát eo cô vào người.
Tình yêu tuổi mới lớn, có thứ gì đó phá vỡ giới hạn của lý trí.
Chung Viễn Huỳnh cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình, cả người đơ ra tại chỗ, lập tức nghĩ đến cảnh tượng đẹp đẽ đã bị vùi chôn.
Vào một đêm mưa tối mịt, trong một căn phòng nhỏ, Mạnh Mai Quyên muốn dỗ Chung Viễn Huỳnh ngủ nhưng bà không biết chữ, không thể đọc sách cho cô nghe, nên bà xé một trang báo bỏ đi, lấy bút chì vẽ cho cô xem.
Mạnh Mai Quyên chỉ biết vẽ những thứ mà bà đã nhìn thấy qua, giống những thứ như ngôi nhà cây cối hoặc hoa cỏ. Trước đây sau khi hoàn thành công việc đồng áng xong, trong khi nghỉ ngơi bà thường nhặt cành cây rồi vẽ lên đất, vẽ cũng không được xem là đẹp nhưng ít nhất vẫn có thể khiến mọi người xem hiểu.
Chung Vĩnh Huỳnh rất thích xem bà vẽ.
Hai mẹ con vốn đang hòa thuận, đêm ấm ngày êm nhưng lại bị Chung Lịch Cao phá vỡ.
Ông rượu chè say xỉn, hung hăng quay về nhà, hất Chung Viễn Huỳnh ngã xuống đất.
Mạnh Mai Quyên xuống giường muốn kiểm tra xem con có bị thương hay không, lại bị Chung Lịch Cao nắm tóc lôi qua.
Chung Viễn Huỳnh co rúm vì đau đớn, trừng mắt nhìn Chung Lịch Cao thô bạo xé quần áo của Mạnh Mai Quyên, cắn vào môi, bả vai và cổ của bà như một con thú.
Vẻ mặt Mạnh Mai Quyên đau đớn bất lực.
“Đừng bắt nạt mẹ!” Chung Viễn Huỳnh bò dậy chạy tới, bị Chung Lịch Cao lấy cái gạt tàn đánh ngã ra đất.
“Ông đang làm gì vậy!” nhìn thấy đầu con mình đang chảy máu, Mạnh Mai Quyên thoát ra khỏi ông nhưng lại bị nắm tóc lần nữa, ấn người quỳ xuống đất.
Chung Viễn Huỳnh che đầu, tầm nhìn hơi tối sầm lại, nhìn thấy máu mình đang chảy xuống, cũng nhìn thấy phản ứng của Chung Lịch Cao ở bên đó.
Ông bắt Mạnh Mai Quyên quỳ xuống trước cơ thể mình, mở khóa kéo, đè đầu bà, chạm vào cái thứ ghê tởm đó.
"Con khốn, nhanh lên! Mày dám cắn là tao đánh chết tụi mày!"
"A Huỳnh, nhắm mắt lại." Mạnh Mai Quyên bật khóc: "Đừng nhìn..."
Chung Viễn Huỳnh nhắm mắt lại, tầm nhìn hoàn toàn chìm vào bóng tối, cô nghe thấy tiếng người đàn ông vừa thở hổn hển vừa mắng nhiếc, ngửi thấy mùi ẩm mốc và mùi hôi thối trong phòng.
Sau này, cô hiểu về những chuyện nam nữ rồi, chỉ cảm thấy kinh tởm buồn nôn.
…
"A!"
Chung Viễn Huỳnh thô bạo đẩy Phó Tẫn ra, hung dữ tát anh một cái: "Đừng chạm vào tôi, tránh ra! Tránh xa ra!"
Cô lùi lại về sau rồi đụng vào cạnh bàn, một tay vịn vào mép bàn, khom người xuống, không khống chế được mà run rẩy và nôn khan.
Sắc mặt Phó Tẫn lập tức tái nhợt, con ngươi anh khẽ run lên, dưới mắt bị cào hằn lên màu đỏ của nước sơn móng tay, đuôi mắt hơi ửng đỏ, vành mắt mờ đi do hơi nước.
Ngoài cửa sổ cành lá sum suê, tiếng ve kêu râm ran, ánh nắng rơi xuống góc bậu cửa sổ, màn tuyn bị gió nhẹ thổi qua.
Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt.
Tĩnh lặng một lúc lâu.
"Em khiến chị khó chấp nhận đến vậy à.”
Anh yếu ớt cúi đầu, ánh mắt ngập tràn đau thương, từng từ từng chữ đều vô cùng khó nghe
“Chị có thể tránh ra nhưng chị cũng không được chấp nhận người khác, chịu không?"
Đầu óc Chung Viễn Huỳnh quay cuồng, hoàn toàn trống rỗng, chỉ kiềm chế sự khó chịu sự ác cảm về sinh lý, không thể nghe rõ anh đang nói gì, hoảng loạn gật đầu, hi vọng anh mau chóng ra ngoài.
"Em đi."
…
Môi anh cứng đờ, dùng hết sức mình, trầm giọng nói ra hai chữ này.
Phó Tẫn đi rồi.
Mua vé sớm nhất để rời đi.
Sinh nhật lần thứ mười tám rất tồi tệ, Chung Viễn Huỳnh đã một ngày không ra khỏi nhà, cắt đứt mọi tin tức, ăn cái gì cũng nôn ra, nhanh chóng trở nên hốc hác yếu ớt.
Sau hai ngày bình thường trở lại, thấy Phó Tẫn vẫn chưa quay lại, cô nhịn không nổi đi hỏi Phó Lăng Thanh.
Phó Lăng Thanh chỉ nói: "Nó không sao, chỉ đang đi du lịch mà thôi, đừng lo lắng."
Vào ngày điểm thi đại học được công bố, Phó Lăng Thanh ngã bệnh, một người phụ nữ mạnh mẽ bận tâm đến công ty và gia chưa từng bị bệnh lần nào, hay có thể nói rằng không dám bị bệnh.
Ngay lúc tâm trạng thư giãn, thì một trận ốm nặng ập đến, Phó Lăng Thanh nhanh chóng bệnh đến mức mất đi ý thức, người nhà họ Phó vội vàng hỗn loạn, nên đã liên hệ với một bác sĩ có tiếng ở Mỹ, chuyển bà đến bệnh viện.
Nghe bác sĩ kể rằng khi Phó Tẫn và Chung Viễn Huỳnh còn học trung học, bà đã ngã bệnh hai lần, bác sĩ đề nghị bà nên phẫu thuật và nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhưng bà đã chọn cách gồng mình chống chọi sức khỏe, vì vốn dĩ không có nhiều thời gian để bà quan tâm đến sức khỏe đến như vậy, con cái cần yên tâm học tập, tiến trình công ty phải liên tục không ngắt quãng.
Chung Viễn Huỳnh rất lo lắng, thường gọi điện cho Phó Thường Triết để hỏi thăm tình hình.
Đến lúc điền đơn đăng ký thi vào đại học, thành tích của Chung Viễn Huỳnh rất cao, có nhiều sự lựa chọn, trực tiếp điền tên trường và chuyên ngành yêu thích của mình.
Chung Lịch Cao đậu vào một trường đại học nổi tiếng, đây là hào quang chói lọi mà cả đời mà ông muốn đạt được, thế nên đối với việc Chung Viễn Huỳnh nhắm những trường đại học nào, ông đặc biệt để tâm, lúc biết cô toàn đăng ký vào các chuyên ngành và học viện nghệ thuật, cực kì tức giận.
"Bình thường mày xem mấy cái thứ linh ta linh tinh này cũng không nói làm gì, lại còn muốn đặt nửa đời còn lại vào trong đó?”
Chung Viễn Huỳnh bình tĩnh nói: “Đúng, sau này con sẽ làm họa sĩ truyện tranh.”
Đối với những lĩnh vực mà ông không hiểu rõ hoặc không liên quan, Chung Lịch Cao nhẹ nhàng dễ dàng nói ra dựa trên những ấn tượng của ông về nó: “À, hay là giờ mày trực tiếp cầm cái chén đi xin ăn luôn đi.”
“Mày y chang mẹ của mày, đầu óc có vấn đề, bà ta cũng làm mấy cái bùa chú ma quỷ rác rưởi, cả ngày hèn nhát ở trong nhà, con mẹ nó mày còn muốn học theo à?”
Chung Viễn Huỳnh lạnh lùng chế nhạo: "Tất nhiên vẫn là ông Chung Lịch Cao đây lợi hại, trèo lên được cành cao, bớt được năm mươi năm phấn đấu, khuôn mặt phơi nắng đến đen sạm cả, người khác đâu biết rằng cốt cách của ông đây là một tên trai bao chuyên núp dưới váy đàn bà."
“Bây giờ tao dạy dỗ mày không được nữa rồi phải không?” Chung Lịch Cao tái xanh mặt, giơ tay muốn cho cô ăn một cái tát.
Chung Viễn Huỳnh né sang một bên: "Cha dạy được cho con cái gì rồi nào?"
"Nếu như tao không quan tâm tới mày, thì mày đã bị tao vứt cho nhà họ Phó tự sinh tự diệt rồi! Mới ăn cơm nhà họ Phó có mấy năm thôi, mày đã quên mất họ của mày là gì rồi?"
"Tương lai đừng có nghĩ đến việc quản lý con, cũng đừng nghĩ đến việc đánh con."
Màn giằng co giữa hai cha con khiến không khí trở nên căng thẳng.
"Chung Viễn Huỳnh mày đổi nguyện vọng thành Đại học Bắc Đường cho tao, không được chọn các chuyên ngành liên quan đến nghệ thuật, sau này cũng không được phép vẽ thứ truyện tranh vớ vẩn đó."
Chung Viễn Huỳnh nhếch mép: "Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào việc cha họ Chung sao?"
Chung Lịch Cao đưa ra điều kiện nắm chắc phần thắng: "Chung Viễn Huỳnh, mày có muốn biết mộ của mẹ mày ở đâu không?"
Khi Mạnh Mai Quyên qua đời, Chung Viễn Huỳnh mới chín tuổi, Chung Lịch Cao làm tang lễ qua loa, không ai biết nơi chôn cất của Mạnh Mai Quyên ở đâu, Chung Viễn Huỳnh đã hỏi không biết bao nhiêu lần mà đều không nhận được câu trả lời.
Ông dường như đang đợi một ngày như vậy, chỉ đợi một khoảnh khắc như vậy, khi đôi cánh của đứa trẻ đã cứng cáp và muốn bay đi, ông sẽ bẻ gãy nó, để cô hiểu được, ai mới là người có tiếng nói, bởi vì điều đó có thể thỏa mãn mong muốn kiểm soát và quyền lực uy nghiêm trên cương vị người cha của ông.
Chung Viễn Huỳnh từ lâu đã không có bất cứ mong đợi nào với một người như vậy, những lúc tỉnh giấc nửa đêm thường xuất hiện ảo giác bản thân mình bị ông giết chết, hoặc cô dùng dao đâm chết ông ta.
Vô cùng chán ghét, thậm chí vô cùng ác cảm với nửa dòng máu của ông đang chảy trong người cô.
Bình tĩnh một lúc lâu, cô nói.
“Con đăng ký vào Đại học Bắc Đường.”
“Con cũng sẽ không vẽ truyện tranh nữa, Chung Lịch Cao ông cũng sẽ không còn con gái nữa.”