Không khí sáng sớm có hơi ẩm ướt, mặt trời dần lên cao, ánh mặt trời xuyên qua từng gian phòng, những giọt nước đọng lại trên ngọn cỏ lóe lên ánh sáng rạng ngời, lá cây ngô đồng vẽ thành hình vòng cung trên không trung, rồi lại hạ cánh trên đường băng màu đỏ.
So với việc bị nhìn chằm chằm khi phạt đứng hành lang, Chung Viễn Huỳnh lại thích chạy dưới sân thể dục hơn.
Nhưng cô cũng không định sẽ ngoan ngoãn chạy, dù sao cũng không có ai trông chừng, cô khom lưng nhặt một cây quạt nhỏ giống như lá cây ngô đồng và xoay vòng trong tay.
“Phó Tiểu Tẫn…” Chung Viễn Huỳnh nheo mắt mỉm cười: “Sao em lại không làm bài tập?’
Ánh nắng mặt trời chiếu vào người anh, khiến màu tóc anh nhạt đi một tông, đôi mắt cũng chuyển sang màu nâu nhạt, người anh còn ánh lên một vòng sáng nhàn nhạt, trông vừa sạch sẽ lại ấm áp.
“Em có làm chứ.” Anh nói.
- --
Sỉ số học sinh nam nữ trong lớp vừa đúng đều nhau, chủ nhiệm lớp yêu cầu nam ngồi với nam, nữ ngồi với nữ, mỗi nửa tháng sẽ đổi chỗ một lần.
Kết quả là học sinh yếu Dương Duệ Sung trở thành bạn cùng bàn với cậu bạn già đầu oan gia ngõ hẹp. Cậu ta nhận ra rằng, một cậu bạn như…đóa hoa băng giá có thể khiến giáo viên rùng mình đến mức không nói được lời nào, lại lạnh lùng đến như thế.
Tuần đầu tiên khi bọn họ trở thành bạn cùng bàn, cậu ta đã không dám nói gì, Phó Tẫn thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn cậu ta.
Tuần thứ hai, Dương Duệ Sung quay sang cậu hỏi bài tập trong sự e dè, nhưng cậu không thèm nhìn và cũng chẳng nói chẳng rằng mà chỉ thẳng thừng mở sách bài tập cho cậu ta xem.
Cuối cùng cũng chịu đựng được tới ngày đổi chỗ ngồi sau nửa tháng, Dương Duệ Sung như xác chết được cải tử hoàn sinh, kết quả là sau khi chỗ ngồi được công bố, cậu ta vẫn ngồi cùng với Phó Tẫn.
Đến giờ phút này, xác chết có thể được hỏa táng luôn rồi.
Dương Duệ Sung đi tìm giáo viên, giáo viên liền nói: “Thành tích của em nằm ở chót bảng, thầy sắp xếp em ngồi chung với Phó Tẫn, là vì muốn em có điều kiện đươc học hỏi thêm từ em ấy.”
Dương Duệ Sung nản chí, rốt cuộc giáo viên cũng đã đặc biệt xếp chỗ cho cậu ta, chỉ khi nào cậu ta có được sự tiến bộ thì mới có hy vọng thoát khỏi những ngày tháng lạnh giá này.
Khi quay lại ngồi cùng bàn một lần nữa, Dương Duệ Sung nghi ngờ Phó Tẫn còn không biết họ tên cậu ta là gì.
Tiết học Toán hôm nay, Dương Duệ Sung gắng gượng mở mí mắt lên, tầm mắt rơi vào mặt bàn của Chung Viễn Huỳnh đang ngồi bên trái đằng trước. Cô lấy sách Toán ra che mắt, trong hộc bàn thì mở một nửa cuốn truyện tranh ra, khi thì ngẩng đầu. khi thì cầm bút làm ra dáng vẻ nghiêm túc nghe giảng.
Giáo viên dạy Toán đột nhiên vỗ vào bảng đen, làm hơn nửa lớp bừng tỉnh: “Mấy em đừng tưởng tôi không biết mấy em đang giở trò gì ở bên dưới, dựng sách lên thì tôi không biết các em đang ăn vụng, nằm sấp xuống bàn ngủ sao? Lâm Mạch Lịch đang nhai cái gì trong miệng thế? Em trả lời đáp án câu hỏi này cho tôi.”
Dương Duệ Sung quay mắt nhìn sang Chung Viễn Huỳnh, cô vẫn rất bình tĩnh, thong dong lật từng trang truyện tranh.
Good, very good, đúng là to gan lớn mật thật đấy, cậu ta phục cô thật rồi.
Qua nửa tiết học, lúc Dương Duệ Sung đang thất thần thì cậu bạn cùng bàn đột nhiên duỗi tay về phía trước, cong các đốt ngón tay lại gõ vào lưng ghế Chung Viễn Huỳnh bàn trước, cô liền dẹp cuốn truyện vào trong hộc bàn.
Vẻ mặt của Phó Tẫn vẫn thản nhiên, hơn nữa động tác lại quá mức tự nhiên, khiến Dương Duệ Sung nghi ngờ mình đã nhìn lầm.
Bên cửa sổ thoáng qua bóng dáng chủ nhiệm đi kiểm tra, Dương Duệ Sung mới ngơ ngác định thần lại: “Giáo viên đi kiểm tra hành lang ư?’
Phó Tẫn không thèm ngước mắt lên, nhẹ “ừm” một tiếng.
Tai Dương Duệ Sung giật giật, vẫn đang đắm chìm trong cuộc đấu tranh tâm lý rằng không biết có phải là ảo giác của mình hay không. Sau khi tan học, cậu ta thấy Chung Viễn Huỳnh quay đầu lại.
Cậu bạn cùng bàn kiệm lời mở quyển tập nháp ra, chậm rãi nói: “Tiết học này chỉ cần nắm vững hai điểm, các phép toán đa thức và các bài toán về chảy ngược dòng xuôi dòng...”
Dương Duệ Sung từ từ mở to hai mắt, thấy Phó Tẫn đang vừa nói vừa viết, giải thích cẩn thận, còn nêu ra các ví dụ chi tiết để truyền tải nội dung của cả một tiết học cô đọng lại trong ba phút, ngay cả cậu ta cũng có thể dễ dàng nghe hiểu và nhớ kỹ.
Chung Viễn Huỳnh sau khi nghe xong thì làm ra động tác OK, sau đó quay đầu lên.
Khoan đã, đây là sự đãi ngộ khác biệt gì thế, Dương Duệ Sung chua xót suy nghĩ như thế.
Sau đó cậu ta phát hiện, Chung Viễn Huỳnh đi học đều không thèm nghe giảng mà chỉ lo làm việc riêng, có khi thì vẽ tranh, có khi lại xem truyện tranh, mỗi khi muốn học sẽ đợi lúc tan học, rồi quay đầu nhìn Phó Tẫn, anh sẽ trả lời câu hỏi của cô đến nỗi mắt cũng không thèm chớp.
Dương Duệ Sung vẫn luôn trong tâm trạng khiếp sợ chưa định thần lại được, cậu ta không biết rằng trước kia khi chưa đổi chỗ ngồi, Phó Tẫn luôn giải đề cho cô lúc ở nhà, bây giờ cô và anh người ở bàn trước, người ở bàn sau lại càng thuận tiện hơn mà thôi.
Giáo viên bảo Dương Duệ Sung học hỏi bạn đứng nhất lớp nhưng cậu ta chỉ phát hiện Phó Tẫn còn lười giảng hơn cả cậu ta, lúc giáo viên không đi xuống kiểm tra, Phó Tẫn thậm chí còn không thèm mở sách ra, cằm của anh hướng về phía trước, nhưng không phải nhìn vào bảng. Có khi giáo viên sẽ giao bài tập về nhà, anh sẽ hoàn thành nó ngay vào tiết sau đó, ngay cả cặp sách cũng không thèm mang.
Thể loại học sinh siêu đẳng này thật sự chạm đến điểm mù tri thức của Dương Duệ Sung, nếu anh thật sự muốn ngồi vào bàn học tập, thậm chí anh cũng không cần học ở lớp bảy nữa.
Mãi cho tới một lần Phó Tẫn và Chung Viễn Huỳnh đều chưa làm bài tập toán và bị giáo viên phạt chạy sân thể dục, Phó Tẫn mới bắt đầu đem cặp đi học.
Dương Duệ Sung cho rằng anh mang theo cặp cũng không có tác dụng gì, cùng lắm chỉ là giả vờ, dù sao anh cũng đã làm xong bài tập về nhà ở trường, cũng không lấy sách giáo khoa về nhà để xem.
Hôm nay đến lượt cậu ta và Phó Tẫn trực nhật.
Dưới thời tiết oi bức, đến giờ tan học, Chung Viễn Huỳnh đứng dậy nói với Phó Tẫn: “Em cứ làm trực nhật trước đi, chị đến quầy bán quà vặt mua kem đây.”
Phó Tẫn gật đầu.
Hai cậu học sinh nhanh nhẹn làm xong nhiệm vụ trực nhật, Dương Duệ Sung đang buộc túi rác lại, ngẩng đầu nhìn thấy Phó Tẫn đi tới chỗ ngồi của Chung Viễn Huỳnh, anh mở cặp sách của mình ra, bỏ bài tập về nhà của cô vào trong.
Dương Duệ Sung dừng tay lại: “Cậu giúp cậu ấy làm bài tập sao?”
“Ừ.”
“Sao cậu ấy không tự làm?”
Phó Tẫn đáp lời như thể đấy là lẽ đương nhiên: “Tại chị ấy phải vẽ tranh.”
“...”
Dương Duệ Sung nghi ngờ mình bị mùi thùng rác làm lú lẫn, cậu ta nhớ lại những lời thoại trong bộ phim truyền hình với mô típ cũ rích mà mẹ mình xem có một câu thế này: “Thần thiếp là chính là một người vợ đức hạnh và đảm đang của phu quân, phu quân cứ yên tâm lo chuyện ngoài kia, hậu phương đã có thiếp đây.”
Sao lại có cảm giác lời thoại đó rất hợp với hoàn cảnh này.
Đóng cửa phòng lại, hai người bước xuống lầu, Dương Duệ Sung vứt rác vào trong thùng thu gom rác, khi trở về thì nhìn thấy một cảnh tượng.
Chung Viễn Huỳnh vòng ra sau Phó Tẫn, mũi giày chạm vào gót giày anh, Phó Tẫn đang đang mang cặp sách thì hạ thấp vai xuống khiến nó cũng bị tuột xuống, cô đưa tay kéo khóa cặp xuống và lấy ra một cây dù, đưa cho anh, sau đó lại kéo khóa cặp lên.
Phó Tẫn đứng dậy, bung dù cho cô.
Chung Viễn Huỳnh xé túi kem ra, bên trong là hai cây kem có hai màu: “Em muốn ăn vị đậu xanh hay vị đậu đỏ?”
“Đậu đỏ.” Anh nói.
Chung Viễn Huỳnh cười tủm tỉm tách hai que kem ra, đưa cho anh que màu đỏ: “Đúng lúc chị thích vị đậu xanh.”
Bóng chiều ngả về tây, bầu trời đầy những đám mây đỏ rực, màu đỏ cam xinh đẹp bao trùm khắp các ngõ ngách trong khuôn viên trường.
Bọn họ đi song song nhau, hai cái bóng đổ xuống phía sau lưng.
- --
Những cô gái mỗi khi hè đến thì sẽ giống như một sinh vật ưa tối, bung dù và đội mũ là những chuyện dễ thấy thường ngày.
Dương Duệ Sung ngồi ở tổ bốn, tại đây có cửa sổ nhưng chưa bao giờ thấy cậu bạn cùng bàn kéo rèm ra, cậu ta cho rằng Phó Tẫn bận tâm đến làn da trắng của mình. Sau đó khi tan học cậu ta nhìn thấy Chung Viễn Huỳnh thìthì nhoài người trên bàn ngủ thiếp đi, Phó Tẫn thì cầm lấy quyển sách bài tập ở phía sau quạt cho cô.
Anh sợ cô nóng, lại sợ cô dính nắng.
Không phải, cậu bạn như đóa hoa băng giá đâu mất rồi. Dương Duệ Sung có cảm giác lượng tin tức mỗi ngày mình tiếp thu đều vượt quá giới hạn, nên đã khiến bộ não bị quá tải, thế là bài kiểm tra Toán của cậu ta đã đạt được thành tích hai từ dưới đếm lên trong lớp.
Cuối cùng cũng đến ngày đổi chỗ, không có gì bất ngờ khi cậu ta lại ngồi cùng với Phó Tẫn, mà lần này Chung Viễn Huỳnh đã đổi sang ngồi đằng sau Phó Tẫn.
Cậu ta và Phó Tẫn ngồi cùng nhau là do giáo viên sắp xếp, dù đã đổi nhiều lần nhưng Phó Tẫn và Chung Viễn Huỳnh đều ngồi bàn gần nhau, đây là do trời cao an bài sao?
Dương Duệ Sung vẫn giữ vững thái độ nghi ngờ.
Cậu ta còn tưởng rằng lần này Phó Tẫn sẽ ít hành động hơn nhưng không hề.
Giáo viên tiếng Anh sẽ đọc chính tả các từ trước lớp sau khi in xong những tờ giấy gồm hai mươi từ đơn, bên trên chỉ viết tiếng Trung, học sinh phải điền từ tiếng Anh tương ứng vào hàng ngang.
Tờ điền từ đơn này được chuyền từ trước ra sau, Dương Duệ Sung trơ mắt nhìn Phó Tẫn nhanh chóng điền hết chữ cái đầu từ đơn tương ứng vào hàng ngang, rồi truyền cho Chung Viễn Huỳnh.
Chung Viễn Huỳnh sẽ ghi nhớ các từ ngay tại chỗ nhưng nhớ mãi chẳng được thì sẽ có chữ cái đầu tiên để cô nhớ tới cách phát âm, sau đó viết ra.
Qua vài phút, giáo viên tiếng Anh đứng ở bàn đầu, để mọi người truyền từ sau ra trước, Dương Duệ Sung còn đang vò đầu bứt tai thì thấy Phó Tẫn điền vào những từ đơn mà Chung Viễn Huỳnh chưa điền xong, rồi truyền lên trên với động tác liến thoắng, vô cùng liền mạch lưu loát.
Chưa kể mặt anh không đổi sắc, tim cũng không đập nhanh, hoàn toàn không giống dáng vẻ của một học sinh giỏi chút nào.
“...”
Sai một từ đơn phải chép lại năm mươi lần, bàn trước bàn sau chỉ có mỗi Dương Duệ Sung phải chịu đựng nỗi đau khổ đó.
Sau đó, Dương Duệ Sung nhìn thấy Phó Tẫn đang giúp Chung Viễn Huỳnh sửa bài thi với nét mặt vô cảm và tâm trạng trống rỗng.
Nhưng mà, sự thật luôn khiến người ta đổi mới sự hiểu biết.
Trường học của bọn họ rất nghiêm khắc về mặt thành tích, các đề thi quy mô lớn nhỏ đều phải có chữ ký của phụ huynh.
Sau đó cậu ta nhìn thấy, Phó Tẫn ký ba chữ “Chung Lịch Cao” lên bài thi của Chung Viễn Huỳnh.
Dương Duệ Sung suýt chút nữa đã bị sặc bởi nước bọt của chính mình, không thể tưởng tượng được mà thốt lên rằng: “Sao cậu lại đi làm cha cho người khác cơ chứ?”
Chung Viễn Huỳnh nghe thấy câu này: “...”
- --
Chung Viễn Huỳnh khi đã bắt đầu nghiêm túc vào vẽ tranh thì sẽ trở nên vô cùng điềm tĩnh, chẳng còn nhí nhảnh, cũng chẳng muốn chạy ra ngoài chơi nữa.
Suốt cả mùa hè, ngoại trừ những lần thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo với Bối Trân Giai, thời gian còn lại cô đều rúc trong phòng Phó Tẫn để vẽ tranh.
Khi đem lòng yêu thích một điều gì đó sẽ dễ khiến lòng cô trầm lắng lại, thậm chí cô còn có thể ngồi vào bàn vẽ tranh cả ngày.
“Bức vẽ này thế nào?” Chung Viễn Huỳnh buông bút xuống, xoa xoa ngón tay cái.
Phó Tẫn nhìn một cách nghiêm túc: “Chị đang vẽ 3/4 dáng nghiêng của nhân vật, tỷ lệ mặt trước mặt sau của cơ thể người khá ổn, nhưng bị thiếu đi chi tiết sau lưng nên làm cho nhân vật chị vẽ có hơi èo uột, chị thử làm nổi bật các đặc điểm của eo và mông xem có ổn hơn hay không.”
“Cả ánh sáng nữa, cái bóng của chị vẽ quá phân tán, như thế ngược lại khiến người khác không cảm nhận được nguồn sáng.
Bởi vì Chung Viễn Huỳnh muốn vẽ tranh, nên Phó Tẫn cũng đã đọc rất nhiều sách chuyên môn có liên quan đến vẽ, thế là anh trở thành một chuyển sách giáo khoa biết đi.
Cô nghe xong liền gật đầu, tiếp tục vùi đầu vào sửa tranh, không bao lâu sau thì đặt bút xuống, xoa xoa ngón tay cái.
Phó Tẫn: “Tư thế cầm bút của chị không đúng, đừng dùng ngón cái và ngón trỏ cầm thẳng bút.” Cầm bút như thế, ngón tay sẽ mất rất nhiều lực để điều khiển bút, viết chữ còn khó, chứ huống chi là tập trung vẽ tranh.
Anh làm mẫu cách cầm bút chuẩn lại một lần, Chung Viễn Huỳnh chưa không tới hai giây đã lặp lại thói quen của mình: “Như thế này thì chị không thể di chuyển bút được. Thôi kệ đi, khuyết điểm không thể sửa được thì chính là đặc điểm, chị sẽ là một họa sĩ vẽ tranh có đặc điểm.”
Cũng không biết cô học cách ngụy biện này từ đâu, Phó Tẫn nghiêm túc nghe xong thì cũng gật đầu tán đồng.
Cũng giống như phần lớn các học sinh khác, ba ngày trước khi kết thúc kỳ nghỉ hè Chung Viễn Huỳnh mới nhớ ra việc làm bài tập, cô vội vàng chạy tới vỗ cửa phòng Phó Tẫn: “Em làm bài tập xong chưa.”
Bài tập hè của cấp hai rất nhiều, có lẽ trong ba ngày này cô sẽ không thể vẽ tranh được mất thôi.
Phó Tẫn gật đầu.
Chung Viễn Huỳnh duỗi tay: “Cho chị mượn chép với.”
“Ở trường.”
Chung Viễn Huỳnh nhướng nhẹ đuôi lông mày: “Bài tập về nhà không phải được phát trước khi nghỉ một hôm sao, sao em lại làm xong rồi để ở trường được?”
“Giáo viên phát trước cho em.” Bởi vì giáo viên đã cho anh thêm một vài câu hỏi trong bài tập.
“...” Chung Viễn Huỳnh thở dài: “Vậy để chị tìm Trân Giai để chép của cậu ấy vậy.”
“Em giúp chị làm.” Phó Tẫn nói.
“Như vậy thì không tốt đâu…” Lần nào cũng đều là do anh làm giúp bài tập, hơn nữa bài tập hè lại nhiều như thế, Chung Viễn Huỳnh có hơi ngượng ngùng hỏi: “Em tự nguyện làm giúp chị sao?”
Anh đã cao hơn rất nhiều, còn cao hơn cô một chút, cô còn cần phải ngẩng đầu nhìn anh.
“Tự nguyện.”
Anh đang trong thời kỳ vỡ giọng, giọng nói phát ra có hơi khàn khàn, sự trầm thấp và trong trẻo mâu thuẫn hòa vào nhau giống như những viên thủy tinh rơi xuống vực nước sâu, đó là giọng nói đặc biệt của những cậu thiếu niên vào giai đoạn này.
Nó lại quá đỗi êm tai.
Dưới sự cố ý dung túng của Phó Tẫn, Chung Viễn Huỳnh yên tâm thoải mái đọc truyện tranh.
Bàn học trong phòng anh rất lớn, mỗi người chiếm một bên.
Cô còn nhín chút thời gian ngẩng đầu lên nói: “Phó Tiểu Tẫn.”
“Sao thế chị?”
“Không cần làm đúng hết đâu, em cứ làm đúng như năng lực của chị thôi, nên chỉ được làm đúng một nửa thôi nha.”
“...”
Bọn họ cùng trải qua trời xuân nắng hạ, đón chào gió thu tuyết đông trong căn phòng này
Phong cảnh bốn mùa bên ngoài cửa sổ thay đổi ba lần, bọn họ liền kết thúc thời cấp hai ngắn ngủi.
Chung Viễn Huỳnh: “Phó Tiểu Tẫn.”
Phó Tẫn: “Chung Đại Huỳnh.”
Chung Viễn Huỳnh: “Sến quá đi, mời em tắt mic.”
“...”