Bởi vì hành vi rập khuôn theo chuyến đường của Phó Tẫn đã biến mất, nên với tư cách là người nhà họ Phó, mỗi năm anh đều phải trở về nhà chính để tham gia cuộc họp gia tộc.
Vào ngày này, Phó Lăng Thanh sẽ dẫn theo Phó Tẫn trở về bằng xe.
Bối Trân Giai đến chơi với Chung Viễn Huỳnh, khi bước vào biệt thự, cô ấy nhìn xung quanh và kinh ngạc cảm thán: “Nhà cậu thật to!”
“Không phải nhà của tớ.” Chung Viễn Huỳnh nói.
Bối Trân Giai nhớ đến nơi trước đây Chung Viễn Huỳnh từng sống, đấy là căn phòng thuê âm u chật hẹp, ngay cả cửa sổ bằng kính cũng là một màu xám xịt.
“Chúng ta liệu có bị lạc đường không?” Cô ấy đổi chủ đề.
“Không đâu, con đường này dẫn thẳng tới cửa chính biệt thự…” Chung Viễn Huỳnh đưa mắt nhìn cô ấy, rồi nói: “Cậu có mang theo thứ gì để chơi không?”
Bối Trân Giai lắc lắc cái cặp đằng sau lưng mình: “Tớ có mang theo một cặp truyện tranh này.”
“Vốn dĩ tớ định nói nếu cậu không mang gì tới thì trong phòng khách cũng có đồ chơi đấy.”
Bối Trân Giai còn tưởng đồ chơi thì chỉ đến ba bốn món là cùng, nào ngờ lại nhiều đến hoa cả mắt, đến nỗi không biết phải chơi cái nào trước.
Trong đó còn có một món đồ chơi ghép hình mà cô ấy biết, trước đây cô ấy từng thấy trên quảng cáo TV rồi nằng nặc đòi mua, suýt chút nữa đã bị mẹ Bối đánh đòn.
Chung Viễn Huỳnh lại thích truyện tranh hơn, Bối Trân Giai đổ truyện tranh từ trong cặp ra, sau đó cúi đầu chơi trò chơi ghép hình kia với hai con mắt sáng rỡ.
Chẳng biết bao lâu sau đó, một cái bóng lớn đổ xuống đầu bọn họ.
Bối Trân Giai ngẩng đầu, nhìn thấy Chung Lịch Cao với bộ mặt tối sầm, ngượng ngùng nói: “Chú…chào chú...”
Chung Lịch Cao hoàn toàn không đếm xỉa đến cô ấy, ông nhìn về phía Chung Viễn Huỳnh, nói với giọng điệu nghiêm khắc: “Hôm nay tao mà không gọi hỏi thăm giáo viên của mày thì tao cũng không biết mày gan đến thế đấy!”
“Tao đã bảo mày đi lấy lòng Phó Tẫn mà sao mày dám hờ hững với nó.”
Chung Lịch Cao chỉ tay về đống truyện tranh trước mặt cô, bảo: “Tao bảo mày cố gắng học hành, rồi mày xếp hạng mấy? Suốt ngày chỉ biết làm toàn chuyện vô bổ!”
Chung Viễn Huỳnh quay đầu đi, làm ra vẻ không quan tâm tới ông.
Chung Lịch Cao thấy thế càng tức giận hơn, càng to giọng như sấm nổ rền trời: “Nó là người của nhà họ Phó, còn mày là cái thứ gì hả Chung Viễn Huỳnh?”
“Mày cho rằng những thứ này có thể cho mày được cái gì!” Ông cầm lấy những cuốn truyện tranh đó, thẳng tay ném ra ngoài cửa sổ, thậm chí còn tức giận đùng đùng đi lên lầu vào phòng cô và ném tất cả bản vẽ của cô xuống lầu.
Chung Viễn Huỳnh biết Chung Lịch Cao muốn cô khuất phục và nhận lỗi nhưng như thế thì cô càng muốn quật lại. Cô ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn ông.
Khuôn mặt quật cường của cô bé trước mắt xếp chồng lên gương mặt người phụ nữ nhút nhát nọ, Chung Lịch Cao cười nhạt: “Mẹ mày chẳng xứng với cái thá gì cả.”
“Mày chẳng khác gì mẹ mày cả, mày cho rằng mày có thể xứng với cái gì chứ?”
Nói xong, ông giơ tay lên và tát cô một cái thật mạnh.
…
—
Chuyện lần này, Chung Lịch Cao không làm trong phòng trên lầu giống như những lần trước, bảo mẫu trong phòng khách thấy chuyện, lập tức gọi điện báo cho Phó Lăng Thanh.
Trong suốt thời gian cuộc họp gia tộc diễn ra, điện thoại của Phó Lăng Thanh đã tắt nguồn, cho đến khi nhận được tin nhắn, bà ấy đã vội vàng dẫn Phó Tẫn trở về biệt thự.
Khuôn mặt luôn dịu dàng của Phó Lăng Thanh lần đầu tiên hiện lên vẻ tức giận, bà ấy chưa kịp để túi xách xuống đã gọi ngay Chung Lịch Cao vào phòng trà nói chuyện.
Nề nếp gia giáo của nhà họ Phó yêu cầu những người lớn không được mang cảm xúc trong công việc về nhà, không được thể hiện những cảm xúc tiêu cực trước mặt bọn trẻ. Bởi nếu tranh cãi trước mặt bọn trẻ sẽ để lại những ảnh hưởng không tốt cho chúng, hơn nữa như thế cũng sẽ rất khó coi.
Phó Tẫn chỉ nghe loáng thoáng được đại ý những lời Phó Lăng Thanh nói, khi trở về anh đã cẩn thận hỏi lại dì Trương.
Dì Trương: “Những cuốn truyện đó là do một cô bé khác mang tới, cô bé bị dọa sợ đến mức đứng hình tại chỗ, sau đó cô bé đã được ông Lý lái xe chở về nhà.”
“Chỉ tát có một cái thôi, sau đó chúng tôi đều tới cản lại. Sao chúng tôi có thể để ông ta đánh con nít chứ.”
Phó Tẫn gật đầu, sau đó vội bước nhanh lên lầu.
Chung Viễn Huỳnh nghe thấy tiếng gõ cửa, không cần đoán cũng biết đó là Phó Tẫn, bởi chỉ có anh mới có thể kiên trì gõ ra những nhịp tiết tấu đều đều như thế.
Cô đặt túi chườm nước đá sang một bên, nằm nghiêng trên giường, che đi má trái.
“Vào đi, cửa không khóa trái.”
Phó Tẫn đi vào, ngồi lên chiếc ghế cạnh giường và nhìn cô với đôi mắt rũ xuống.
Chung Viễn Huỳnh: “Em vào đây làm gì.”
“Chị khóc sao?” Anh thấy hốc mắt cô thoáng đỏ hoe.
Những đứa trẻ ở độ tuổi này đều thích giả làm người lớn, theo một cách khó hiểu nào đó mà chúng cảm thấy khóc là một chuyện rất mất mặt. Cô khịt mũi một tiếng, đáp: “Không có.”
Phó Tẫn chẳng nói chẳng rằng mà chỉ nhìn cô chằm chằm.
Một lúc lâu sau, Chung Viễn Huỳnh mới ậm ừ nói: “Chị chỉ khóc có một chút, chỉ có một chút thôi.”
Thấy anh vẫn không có ý định rời đi, cô dứt khoát nằm yên, lấy ra túi chườm nước đá từ bên gối để chuẩn bị tiếp tục chườm mặt, rồi bỗng có một lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng chạm vào một bên má cô.
“Tay phải?” Anh hỏi.
“Gì cơ?” Chung Viễn Huỳnh nhất thời không phản ứng lại được.
Anh khẽ nói: “Có đau không?’
Chung Viễn Huỳnh suy nghĩ một cách nghiêm túc, bảo “Vẫn ổn mà.”
Trong ba năm đặt chân vào ngôi biệt thự này, cô chưa từng bị Chung Lịch Cao đánh một lần nào, bấy nhiêu đấy thôi có là gì so với những điều đã xảy ra vào trước kia cơ chứ, điều thật sự làm tổn thương cô chính là giọng điệu và bộ mặt khinh miệt cùng sự ghét bỏ của ông dành cho Mạnh Mai Quyên.
Không biết Phó Lăng Thanh đã nói gì với Chung Lịch Cao nhưng vẻ mặt của ông trông khó coi vô cùng.
Ông đi về phía phòng mình, nhìn thấy Phó Tẫn đang đứng bên cạnh cửa dựa lưng vào tường, dường như anh đang đợi ông.
Chung Lịch Cao lập tức lộ ra nụ cười chân thành như đối xử với khách hàng: “A Tẫn, có chuyện gì sao cháu?’
Phó Tẫn chỉ lắc đầu, ra hiệu cho ông bước vào.
“Vậy được rồi, cháu cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, có chuyện gì thì nói với chú một tiếng là được…“
Chung Lịch Cao vừa nói vừa mở cửa, ai ngờ Phó Tẫn lại đột nhiên đẩy một cái khiến người ông ngã nhào về phía trước, bàn tay phải khó khăn nắm lấy khung cửa để giữ vững được, và rồi tay Phó Tẫn nắm lấy chốt cửa, đóng lại thật mạnh.
“A a a…“
Cánh cửa kẹp lấy bốn ngón tay của ông, phát ra tiếng gãy xương nghe ê buốt hết hết cả răng.
“Thả…thả ra...” Chung Lịch Cao phát ra tiếng kêu rên không thành tiếng.
Phòng của ông ở ngay lầu một, rất gần phòng khách, dì Trương và Phó Lăng Thanh nghe thấy tiếng động thì vội chạy đến.
Khi bọn họ nhìn thấy chuyện Phó Tẫn đang làm thì cảm thấy hoảng sợ vô cùng. Điều khiến bọn họ không thể tin được chính là suốt từ đầu đến cuối, vẻ mặt Phó Tẫn vẫn luôn giữ một sự thờ ơ, trong đôi mắt chỉ có sự lạnh lùng.
“Tiểu…tiểu thiếu gia?” Dì Trương suýt chút nữa đã không cầm nổi dĩa thức ăn.
“A Tẫn!” Phó Lăng Thanh giữ chặt lấy cánh tay Phó Tẫn.
Phó Tẫn mắt điếc tai ngơ, chỉ lạnh lùng nói với Chung Lịch Cao: “Đừng đụng vào chị ấy.”
- --
Sáng sớm hôm sau, Bối Trân Giai ngủ trên giường thì bị mẹ Bối lay dậy.
“Có bạn học tới tìm con kìa.”
“Sao Viễn Huỳnh lại tới sớm vậy.” Bối Trân Giai vừa ngáp vừa xoa trán.
“Là một bạn nam…” mẹ Bối nói: “Trông khá đẹp trai, chao ôi, sao mẹ lại không sinh được một nhóc con đẹp trai như thế chứ.”
Cô bé Bối Trân Giai bị ghét bỏ một cách khó hiểu vẫn đang mải mê suy nghĩ, trong lớp có một bạn nam đẹp trai từ khi nào mà sao cô ấy không biết.
Vừa bước tới cửa đã thấy Phó Tẫn, cô ấy còn tưởng là mình chưa tỉnh ngủ: “Phó Tẫn? Sao em lại tới đây?”
“Em muốn hỏi chị một chút, A Huỳnh thích loại truyện tranh nào thế?” Phó Tẫn nói.
Bối Trân Giai nhớ lại chuyện ngày hôm qua khi Chung Viễn Huỳnh đứng dưới lầu, nhặt từng cuốn truyện tranh lên cho cô ấy, còn không ngừng cúi đầu xin lỗi, sau đó còn vứt hết bản vẽ non nớt mà cô đã dồn hết tâm sức vào từng nét bút vào thùng rác.
Chung Viễn Huỳnh đứng bên cạnh thùng rác, đầu cúi gằm xuống, Bối Trân Giai cảm thấy cô vào giây phút đó như đã rơi xuống vực cát.
Bối Trân Gia đem tất cả cuốn truyện tranh của mình ra cho Phó Tẫn xem: “Cái này, còn có cái này nữa, hầu như tất cả đều là truyện tranh nhiều kỳ trên các quyển tạp chí truyện tranh, Viễn Huỳnh thích nhất là loại giả tưởng kỳ ảo, càng khác xa với hiện thực thì cậu ấy càng thích.”
- --
Hai ngày sau, Phó Tẫn kêu người lắp ba giá sách lớn vào phòng mình, sau khi tất cả đã được lắp xong lại kêu người vận chuyển tới mấy thùng sách và xếp chúng lên giá.
Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, Phó Tẫn gõ cửa phòng Chung Viễn Huỳnh, anh dựa vào cạnh khung cửa, hỏi cô: “Chị có muốn đọc truyện tranh không?”
Chung Viễn Huỳnh trưng ra vẻ mặt chưng hửng, cô biết anh không có hứng thú với bất cứ chuyện gì, có khi ngay cả truyện tranh là gì anh cũng không biết.
Kết quả cô lại nhìn thấy trong phòng anh tràn ngập truyện tranh xếp đầy trên ba giá sách.
Tất cả đều là thể loại cô thích.
Hai mắt Chung Viễn Huỳnh lập tức sáng lên, trên môi nhoẻn lên nụ cười tươi đầu tiên trong suốt mấy ngày qua.
Phó Tẫn đứng bên cạnh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.
- -
Phó Tẫn học xong lớp bốn thì nhảy lên lớp sáu, anh cùng cô trải qua những năm tháng cuối cùng của thời thơ ấu.
Sau khi bọn họ tốt nghiệp tiểu học, Phỉ Duyệt Nhiên chẩn bệnh lại cho anh và tuyên bố Phó Tẫn đã khỏi hẳn bệnh tự kỷ, chỉ cần không chịu kích thích quá lớn thì tỷ lệ tái phát là rất thấp.
Ngoại trừ việc thiếu hụt cảm xúc và ngôn từ thì Phó Tẫn đã hoàn toàn giống như người bình thường, hoặc cũng có thể nói cuộc sống của anh đã giống với người bình thường.
Khi vào cấp hai, việc học đã nặng hơn rất nhiều, nhưng Chung Viễn Huỳnh vẫn như thế, vẫn thường xuyên rúc trong phòng Phó Tẫn, dành cả ngày để đọc truyện tranh.
Căn phòng của Phó Tẫn ngoại trừ Chung Viễn Huỳnh và dì Trường vào quét dọn ra thì không còn ai được phép bước vào.
Ngoài trừ lịch quét dọn một tuần hai lần thì thậm chí khi dì Trương bưng hai miếng dưa hấu lên cũng chỉ có thể đặt ngoài cửa.
Trong phòng, cô và anh mỗi người ôm nửa miếng dưa hấu, cùng nhau xem truyện tranh.
Chung Viễn Huỳnh có thói quen khi đọc gì đó sẽ lẩm bẩm một mình, hơn nữa truyện tranh nhiều kỳ này mỗi tuần chỉ xuất bản một kỳ, thời gian lâu quá khiến cô quên đi cốt truyện trước đó nhưng cô cũng lười đọc lại: “Cái cô gái có lỗ tai thỏ cầm dù ngồi trên người đá khổng lồ để làm gì thế?”
Phó Tẫn: “Cô ấy được lựa chọn bởi dấu vết của vận mệnh để lấy lại những sinh mạng đang rải rác ở nơi đó.”
“Thật sao?” Chung Viễn Huỳnh nhớ lại nhưng hoàn toàn không nhớ có phân đoạn này.
“Ở trang 27 của kỳ 174, cảnh này là...”
Phó Tẫn thậm chí còn có thể kể lại rõ vẻ mặt và động tác của nhân vật.
Lúc đầu Chung Viễn Huỳnh còn không tin, phải lật ra để đối chiếu, quả nhiên đúng như những gì anh đã nói. Trong đầu anh thật sự như có một chiếc máy quay phim, bất cứ lúc nào cũng có thể xem lại băng ghi hình.
Sau đó Chung Viễn Huỳnh mới hiểu ra, có lẽ đây là sự đền bù mà trời cao dành cho anh, hành hạ anh bằng căn bệnh ấy, rồi lại cho anh khả năng ghi nhớ cơ học, khiến anh vô cùng nhạy cảm với từ ngữ và hình ảnh.
Bởi vì thế, Chung Viễn Huỳnh thường xuyên dựa vào chức năng ‘tua lại video’ của Phó Tẫn để theo dõi các truyện tranh dài tập.
Thứ ba hàng tuần cô đều sẽ đến quầy báo trước cổng trường để mua truyện tranh xuất bản định kỳ, còn tới cuối tuần sẽ cùng Phó Tẫn đi chợ sách để mua truyện tranh bản trọn bộ.
Căn phòng của Phó Tẫn biến thành “kho dự trữ”, Chung Lịch Cao dù biết chuyện nhưng cũng không dám nhiều lời, lại càng không thể bước vào phòng Phó Tẫn, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ ôm truyện tranh trở về, ông còn từng bị Phó Lăng Thanh nhắc qua một lần, nên mọi hành động đều đã dè chừng hơn trước rất nhiều.
- --
Sau khi lên cấp hai, Chung Viễn Huỳnh đột nhiên nảy ra một mục tiêu rất rõ ràng, đó là muốn trở thành họa sĩ vẽ truyện tranh trong tương lai.
Vì thế cô đã đi học vẽ, sau khi tan lớp học vẽ, vừa về đến nhà thì nhảy vào xem truyện tranh ngay.
Phó Tẫn khó mà hiểu được niềm đam mê này của cô, nhưng khi nhìn thấy mỗi ngày cô đều tràn đầy sức sống giống như tia nắng buổi ban mai, anh đã muốn cô cứ như thế mãi.
Phó Lăng Thanh cũng cổ vũ và ủng hộ cô, thế nên chỉ có mỗi Chung Lịch Cao trong căn biệt thự này là cảm thấy không ưa ra mặt.
Đương nhiên, cũng có khi Chung Viễn Huỳnh gặp khó khăn khi vẽ tranh quá hào hứng, cô sẽ hoàn toàn quên mất việc phải làm bài tập về nhà.
Sáng sớm ngày hôm sau, giáo viên dạy Toán hùng hổ xăm xăm bước vào lớp, đập mạnh xuống bàn, nói: “Tôi nhấn mạnh một lần nữa, sáng sớm hôm nay tôi sẽ thu bài kiểm tra của hai ngày cuối tuần, tôi muốn xem thử ai dám không làm, ai không làm thì đứng lên cho tôi.”
Giáo viên môn Toán nổi danh nghiêm khắc, hung dữ trong lời đồn đã nhiều năm nay, học sinh dưới sự quản lý của bà ấy cho dù có nghịch ngợm đến đâu, cũng không dám không làm bài tập về nhà của bà ấy giao.
Chung Viễn Huỳnh mở sách bài tập của mình ra, đầu óc cô trở nên trống rỗng trong chốc lát, sau đó đứng lên với bộ dạng cứng đờ.
“Hay thật, thế mà lại thật sự có một người không làm!” Giáo viên môn Toán sầm mặt lại: “Còn ai nữa không? Tôi tin những người khác chắc chắn…“
Bà ấy còn chưa kịp nói xong thì trong lớp học đã vang lên tiếng kéo ghế chói tai, có người đã đứng lên.
Mọi người đều quay đầu nhìn sang, lập tức ồ lên: “Phó Tẫn? Cậu ấy mà lại không làm bài tập sao!”
“To gan thế nhỉ, ngay cả bài tập về nhà của bà Lương mà cũng dám không làm.”
“Người ta không làm bài tập về nhà cũng không làm bài thi đầu vào như quy định, với lại điểm toán của cậu ấy lần nào cũng ở mức tối đa...”
Cô giáo tối sầm mặt lại ngay tại chỗ, tức giận đến mức không nói nên lời, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Phó Tẫn, tôi thấy cậu kiêu ngạo đến mức ấm đầu rồi phải không?’
Vốn dĩ bà ấy chỉ định phạt đứng ngoài hành lang một tiếng, nhưng sau đó lại tức giận đến mức đổi ý. Bà ấy chỉ ra phía bên ngoài, nói: “Hai người chạy mười vòng ngoài sân thể dục cho tôi, chạy tới khi nào sáng óc ra thì quay lại đây.”
Chung Viễn Huỳnh và Phó Tẫn cùng đi xuống sân thể dục.