Biên tập: B3
Hai ngày nay mệt mỏi quá độ, dường như thắt lưng của Lệnh Mạn lại đang có dấu hiệu tái phát.
Buổi tối, cô và Lý Trác Vân trông trước nửa đêm, sau nửa đêm là hai người cháu khác tới đổi ca.
Ra khỏi linh đường, Lý Trác Vân đưa Lệnh Mạn đi nghỉ ngơi, tìm một cái chăn mỏng khoác lên vai cô.
Lệnh Mạn chậm chạp ngồi xuống nhưng bỗng hơi khựng lại giữa không trung, khẽ xoay xoay thắt lưng, vẻ mặt chịu đựng.
"Sao vậy?" Lý Trác Vân ân cần quan tâm: "Thắt lưng lại có vấn đề sao?"
Lệnh Mạn nhịn đau, lắc đầu: "Không sao đâu, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi."
Trước đó trong quá trình quay video phải chạy suốt từ Nam ra Bắc, thắt lưng cũng đã xuất hiện triệu chứng tương tự. Lúc ấy Lệnh Mạn chỉ nghĩ chắc do thời tiết lạnh, đợi khi nào rảnh rỗi sẽ đến viện cắt mấy thang thuốc bắc.
Lệnh Mạn tựa lưng vào thành ghế, hai mắt nhắm hờ, nhưng mãi vẫn không ngủ được.
Lý Trác Vân để ý thấy cô cứ nhích tới nhích lui thì quay sang nhìn cô chăm chú, nhưng cũng không biết phải an ủi thế nào.
"Đừng quá khổ sở..." Anh vụng về nói.
Lệnh Mạn không lên tiếng đáp lại, mở mắt nhìn lên trần nhà, rất lâu sau mới khẽ thở dài: "Lý Trác Vân, em rất sợ."
"Sợ cái gì?" Lý Trác Vân hỏi.
"Sợ già đi, sợ những người xung quanh dần dần rời xa em."
Lý Trác Vân nói: "Già đi không có gì đáng sợ, chưa làm được gì mà đã già đi mới đáng sợ."
"Chưa làm được gì..." Lệnh Mạn nghe thấy lời anh nói, ngẩn người đáp: "Em cũng được coi như chưa làm được gì sao?"
"Đương nhiên là không tính em." Lý Trác Vân nói chắc như đinh đóng cột: "Em có anh, anh ưu tú như vậy đã đủ để khiến em kiêu ngạo cả đời rồi."
"..." Lệnh Mạn dở khóc dở cười.
Nhưng dù sao thì tâm trạng cô quả thật đã tốt hơn một chút.
Thật kỳ quái, trước đây người luôn đối đầu gay gắt với cô là anh.
Nhưng mỗi khi cô cảm thấy chán nản mệt mỏi nhất, người luôn ở bên cạnh cô cũng vẫn là anh.
Lý Trác Vân kéo Lệnh Mạn vào lòng, hai tay vòng qua eo cô, điều chỉnh một tư thế nằm thoải mái.
Lệnh Mạn đảo mắt vòng quanh, cảnh giác nói: "Anh muốn làm gì?"
"Không làm gì cả." Lý Trác Vân hơi ngừng lại, cố ý trêu chọc cô: "Nhưng nếu như không phải đang ở nhà tang lễ thì có lẽ anh sẽ thực sự làm gì với em đó."
"..." Lệnh Mạn nghe vậy thì khẽ nhích ra ngoài một chút.
Đột nhiên Lý Trác Vân nói: "Anh biết chuyện Lâm Na bị đuổi việc rồi."
Vẻ mặt anh không giấu được đắc ý: "Hoá ra vì anh mà em đã âm thầm làm nhiều việc như vậy."
"..." Lệnh Mạn hơi ngượng ngùng: "Đó là việc em nên làm."
"Được rồi, bất kể có phải việc em nên làm hay không thì dù sao anh cũng rất hưởng thụ." Lý Trác Vân kéo Lệnh Mạn lại, ôm chầm lấy cô không cho phép kháng cự: "Mau ngủ đi, một lát nữa lại đến lượt chúng ta đổi ca rồi."
Lệnh Mạn hơi há miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng ậm ừ đáp một tiếng: "Ừm."
***
Cứ mãi chìm đắm vào bi thương sẽ khiến con người ta không thể bước tiếp, dù sao thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Lần này Lý Trác Vân xin nghỉ rất dài, sau khi tang lễ của bà ngoại kết thúc, anh vẫn không trở về thành phố X.
Lệnh Mạn quay về công ty làm việc, liên tiếp mấy ngày liền, khi hết giờ làm đều có một chàng trai thần bí đứng chờ cô ở dưới lầu.
Chàng trai đó chính là Lý Trác Vân.
Lệnh Mạn đã nói với anh rất nhiều lần, bảo anh đừng tới.
Nhưng Lý Trác Vân nhất định không nghe.
Cảnh này bị nhiều người nhìn thấy, liền cứ thế bị thêm mắm dặm muối vào.
Nói là trước mặt Lệnh Mạn còn thông đồng với chồng của đồng nghiệp, sau lưng lại bí mật hẹn hò với một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai, có thể thấy được cuộc sống tác phong của cô phóng túng đến cỡ nào.
Lệnh Mạn thực sự không biết phải làm sao, mình chỉ là một nhân viên quèn ngày ngày chăm chỉ làm việc, tại sao tự nhiên lại dính phải nhiều tin đồn thất thiệt đến thế cơ chứ.
***
Hôm nay lúc tan làm trời đổ mưa, rất nhiều người không kịp chuẩn bị gì cả.
Lệnh Mạn ra khỏi công ty, quả nhiên lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng chờ cô ở ven đường, tay anh cầm một chiếc ô thật lớn.
Cô ôm túi chạy về phía anh.
Kế hoạch buổi tối của Lý Trác Vân là cùng đi ăn cơm với Lệnh Mạn, sau đó xem bù bộ phim chưa kịp xem trước kia.
Trong phòng ăn, Lệnh Mạn lơ đễnh cắt bít tết, nghe Lý Trác Vân hào hứng sắp xếp lịch trình.
"Lý Trác Vân..." Cô bỗng cắt ngang lời anh: "Khi nào anh quay lại trường học?"
"Hai ngày nữa." Lý Trác Vân hỏi: "Sao vậy?"
Lệnh Mạn suy nghĩ một chút, nói: "Hai ngày tới anh đừng đến công ty tìm em nữa."
"Tại sao?"
"Bị người khác nhìn thấy lại ảnh hưởng không tốt."
Lý Trác Vân cúi đầu nhìn quần áo trên người mình: "Anh ăn mặc rất đơn giản mà, lại còn đội mũ, không hề khoe khoang phách lối, bọn họ không nhận ra anh đâu."
Không phải Lệnh Mạn đang lo lắng điều này.
Cô nói: "Dù sao thì hai ngày tới anh đừng đến công ty."
"Tại sao?" Lý Trác Vân rất muốn biết lý do: "Chúng ta vốn chẳng có nhiều thời gian ở bên nhau, anh đến đón em tan làm có gì không đúng?"
Lệnh Mạn thở dài: "Em cũng phải có không gian riêng của mình."
Lý Trác Vân hơi nheo mắt: "Ý của em là gì?"
Vốn dĩ Lệnh Mạn không muốn nói thẳng, nhưng cô thực sự không còn cách nào khác.
Tính cách của Lý Trác Vân và Trương Anh Trạch đối lập nhau hoàn toàn.
Chỉ cần Lệnh Mạn hơi tỏ thái độ là Trương Anh Trạch đã hiểu ý.
Nhưng Lý Trác Vân không có kinh nghiệm và cũng không biết chừng mực giống như thế, Lệnh Mạn càng yên lặng sẽ chỉ càng khiến anh lấn tới.
"Lý Trác Vân, em không theo kịp tốc độ của anh, em có chút không thở nổi..." Lệnh Mạn cố gắng giữ giọng nói thật ôn hoà: "Anh luôn áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, đã bao giờ anh hỏi em xem liệu em có thích anh hay không chưa?"
Quả thực trong thế giới của Lý Trác Vân, anh luôn hành động như vậy.
Anh chỉ cần chắc chắn mình thích ai, mà không cần quan tâm xem người kia có thích mình hay không.
Vấn đề này vốn chẳng hề có ý nghĩa gì với anh, chỉ cần anh coi đó là của mình, nhất định anh sẽ dùng mọi cách để đoạt lấy.
Thế nhưng nếu như Lệnh Mạn đã nói vậy thì, cũng đơn giản thôi.
Lý Trác Vân hỏi: "Vậy em có thích anh không?"
Lý Trác Vân nói xong thì nhìn cô chằm chằm, khiến Lệnh Mạn nghẹn cứng họng.
Coi kìa, anh luôn tràn đầy ý chí tấn công như thế đó, mục đích của ánh mắt ấy không phải đã quá rõ ràng sao.
Lệnh Mạn không phải là một người mạnh mẽ nóng vội trong chuyện tình cảm, cô thực sự không tài nào theo kịp Lý Trác Vân, cô cần có thêm nhiều thời gian để suy nghĩ, tự hỏi, sau đó mới có thể tiếp nhận.
Nếu như bây giờ không có cây đao kề vào cổ như thế này, hỏi cô có thích Lý Trác Vân không.
Cô sẽ gật đầu nói có.
Nhưng hiện thực lại không được như vậy.
"Chuyện tình cảm của hai chúng ta không phải chỉ có thích hay không thích, mà còn phải cân nhắc tới những nhân tố khác nữa." Lệnh Mạn bình tĩnh nói.
"Nhân tố khác là nhân tố gì?" Lý Trác Vân hỏi: "Về tuổi tác sao? Chuyện em lớn hơn anh bảy tuổi?"
"Chênh lệch tuổi tác chỉ là thứ yếu, nếu như tình yêu của chúng ta chỉ đơn thuần là tình chị em, em sẽ không băn khoăn nhiều như vậy, nhưng chúng ta còn đồng thời là thành viên trong cùng một gia đình." Lệnh Mạn hơi ngừng lại, sau đó nói tiếp: "Chẳng ai có thể biết trước được chúng ta sẽ ở bên nhau bao lâu, sau này sẽ chia tay vì lý do gì. Đã vậy khi chúng ta ở bên nhau sẽ phải đón nhận bao nhiêu ánh mắt khác thường của người ngoài, nếu như chúng ta chỉ là một cặp tình nhân bình thường, sau khi chia tay vẫn còn có thể gặp lại nhau trong hoà bình. Nhưng chúng ta lại là chị em trên danh nghĩa, nếu chia tay sẽ làm ảnh hưởng đến mối quan hệ trong gia đình, em không muốn cục diện phát triển đến mức khó có thể xử lý như vậy..."
Lý Trác Vân kiên nhẫn lắng nghe, chờ Lệnh Mạn nói xong, anh như cười như không nói: "Lệnh Mạn, khi làm ăn em cũng thế này phải không?"
"Gì cơ?"
"Còn chưa bắt tay vào làm đã nghĩ đến việc thất bại."
Lệnh Mạn cắn môi: "Em..."
Cô vừa mới mở miệng đã bị giọng nói cao vút của Lý Trác Vân lấn át: "Anh không muốn nghe những lời nói tự cho là đúng này của em, càng không muốn để những nguyên nhân vô căn cứ làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta, em chỉ cần trả lời anh em có thích anh hay không, thế là đủ rồi."
Tự cho là đúng?
Lệnh Mạn ngẩn ra.
Cô không dám tin Lý Trác Vân lại đánh giá về cô như vậy.
Chẳng qua cô chỉ muốn cân nhắc thật cẩn thận, nhìn xa hơn về mối quan hệ của hai người mà thôi, thế nhưng ở trong mắt anh lại biến thành tự cho là đúng?
Lệnh Mạn hít sâu một hơi, tự nhủ với bản thân không nên kích động.
"Lý Trác Vân, có phải tất cả những chuyện không theo ý của anh thì đều bị anh coi là tự cho là đúng, đúng không? Anh không cảm thấy chính anh mới là người luôn tự cho mình là đúng sao?"
"Em muốn nghĩ thế nào cũng được." Lý Trác Vân nghiêm mặt: "Nếu như em không thích anh thì cứ nói thẳng ra, không cần phải vẽ ra những lý do này rồi làm như mình đang khổ tâm lắm."
"..."
Lệnh Mạn hít thở sâu mấy lần, rốt cuộc không nhịn được nữa.
Buồn cười, thật là buồn cười.
Tại sao cô lại phải ngồi ở chỗ này chứ?
Tại sao phải tranh luận những vấn đề này cùng với một thằng bé mới lớn?
Anh vốn dĩ cũng đâu có biết trong lòng cô đang nghĩ gì.
Vẫn còn chưa thực sự ở bên nhau mà lần đầu tiên cãi nhau đã gay gắt đến như vậy.
Lệnh Mạn không biết những lời mình nói vừa rồi có điểm nào kích thích đến Lý Trác Vân, mà lại khiến anh nói ra những lời gây tổn thương đến cô như thế.
Giờ phút này cô cảm thấy vô cùng vui mừng, bởi vì bọn họ vẫn còn chưa thực sự ở chung một chỗ, nếu không thì tình yêu này vừa bắt đầu đã trở thành một tình yêu sai lầm mất rồi.
Lệnh Mạn cầm túi xách, đứng dậy chuẩn bị rời đi, không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa.
Cô nói với Lý Trác Vân: "Cậu cứ coi như là tôi không thích cậu đi, bữa cơm này tôi không ăn nữa, hẹn gặp lại."
Nói xong câu này, cô lạnh lùng bước đi.
Lệnh Mạn vừa ra khỏi phòng ăn được mấy bước thì Lý Trác Vân đuổi theo đằng sau.
Anh túm lấy cổ tay cô, kéo cô quay trở lại, dùng sức mạnh đến mức cô không tài nào tránh thoát.
Lệnh Mạn quay đầu, mặt không đổi sắc nhìn anh: "Làm gì vậy?"
Lý Trác Vân không nhìn cô, cũng không hề nói chuyện.
Chỉ có bàn tay âm thầm dùng sức, không để Lệnh Mạn đi.
Lệnh Mạn lại hỏi: "Những gì cần nói cũng đã nói xong rồi, vẫn còn có chuyện gì sao?"
Lý Trác Vân vẫn bướng bỉnh không chịu lên tiếng.
Có lẽ đang nghĩ xem phải làm sao để mở miệng, hoặc có lẽ là vẫn đang đấu tranh với niềm kiêu ngạo của anh.
Tóm lại, anh không muốn thả tay.
Lệnh Mạn nói: "Buông ra, tôi phải về nhà."
Lý Trác Vân mím chặt môi, vẻ mặt căng cứng, không chịu mở miệng.
Lệnh Mạn dần dần mất kiên nhẫn với anh.
Không biết qua bao lâu, Lý Trác Vân khẽ mấp máy môi, nhỏ giọng nói ra ba chữ: "Thật xin lỗi."
Lệnh Mạn không đáp lại.
Cô đã nghe thấy.
Cô cũng biết để nói ra được ba chữ ấy Lý Trác Vân đã phải khó khăn như thế nào.
Một tay Lý Trác Vân chậm rãi kéo Lệnh Mạn vào trong ngực mình, lồng ngực của anh đã che chắn hết gió bão trong lòng cô.
Từ trước đến nay chưa dỗ con gái bao giờ, giọng anh vừa ngây ngô lại vừa lúng túng, nhưng chính sự kỳ lạ này lại khiến anh càng trở nên dễ thương.
"Anh không muốn để em đi, không muốn nghe em nói ra những lời nói trái với lương tâm như thế."
"Ai nói là trái lương tâm?" Lệnh Mạn vùi mặt trong ngực anh nói lại.
"Tất nhiên là em có thích anh." Lý Trác Vân giúp cô vén tóc mai, nhớ đến cái gì đó, lại có chút xấu hổ: "Chúng ta... cũng hôn nhau rồi."
"..."
Hôn nhau thì sao chứ.
Cằm Lý Trác Vân tựa trên trán cô, chậm rãi nói: "Lệnh Mạn, vừa rồi anh quá lớn tiếng, nhưng em phải thừa nhận đó là do thái độ tiêu cực của em gây nên."
Lệnh Mạn há hốc mồm: "Em..."
Lý Trác Vân cắt ngang lời cô: "Anh thực sự thích em, không muốn tuỳ tiện buông tay. Những điều em vừa nói khi nãy đều không thể khiến anh buông tay."
"..."
"Thế nên, anh không muốn anh với em chỉ là một cặp tình nhân bình thường, chúng ta phải làm một cặp tình nhân không bao giờ chia tay."
Lệnh Mạn để mặc anh ôm, không hề cử động.
Một lúc lâu sau, chóp mũi cô hơi tê dại.
Lúc thì giống như con nhím, đâm người ta chảy máu đầm đìa, lúc thì lại mềm mại như vậy.
Bây giờ con trai đều lừa gạt con gái bằng cách này sao?
Thế nhưng Lệnh Mạn không thể không thừa nhận, cảm xúc của cô cũng bị Lý Trác Vân chi phối rất nhiều. Ít nhất điều đó đã chứng minh được một điều, anh chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng cô.
Hết chương 46.
Tác giả có lời muốn nói: Đứa nhỏ ngốc, chị cậu thích ăn mềm không ăn cứng.
Lý Trác Vân: Ồ, mềm là loại nào, có phải là cái thứ cứng rắn đó không?