Biên tập: B3
Chuyến du lịch gần kết thúc, đoàn 12 người sắp phải chia tay nhau, bầu không khí vốn vui vẻ cũng dần trở nên buồn bã.
Bữa ăn cuối cùng, cả đoàn ngồi ăn lẩu dê trong một quán lẩu ở Thành Đô.
Lúc ăn cơm, đột nhiên một nam sinh đứng lên, nói: "Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi được tụ tập chơi bời với các cậu, sang năm tôi đi du học rồi, không biết phải đến bao giờ mới lại có cơ hội đi chơi cùng với mọi người."
Những lời này lập tức khiến cả bàn ăn trở nên yên lặng.
Một lúc lâu sau, một nam sinh khác cũng nói: "Năm sau tôi cũng tốt nghiệp đại học rồi, sau khi tốt nghiệp tôi định về quê ở Sơn Đông lập nghiệp. Haizz... Trời Nam đất Bắc, không biết liệu có còn dịp nào để tụ họp với mọi người hay không."
Sử Á Tùng "Nào" một tiếng, vỗ vỗ bả vai người nọ: "Vẫn còn chưa tốt nghiệp cơ mà, làm gì mà thương cảm như vậy!"
Người nọ giả vờ lau nước mắt, nói: "Chẳng phải là tôi đây đang không bỏ được các cậu sao."
"Khoảng cách không phải là vấn đề, chỉ cần có lòng thì sau này nhớ thường xuyên liên lạc." Sử Á Tùng rót rượu cho mọi người, hét to: "Đến đến đến, làm một ly này, chúng ta vĩnh viễn là anh em!"
Người nam sinh kia ngẩng đầu uống cạn ly rượu, cuối cùng cũng phấn chấn lại, phóng khoáng nói: "Sau khi tốt nghiệp hoan nghênh các cậu đến Đông Bắc chơi, tôi sẽ bao ăn bao ở, dẫn các cậu đi nếm thử đồ nướng khắp các ngõ ngách Đông Bắc! Chơi net thâu đêm luôn!"
"Ái chà! Đây chính là tự cậu nói đấy nhé, tất cả đều đã nghe rồi, không thể đổi ý đâu!" Mọi người vỗ tay hoan hô.
"Không đổi ý!" Nam sinh hào sảng nói to.
Lại có một nam sinh khác nói: "Nhà tôi ở Sơn Tây, cũng hoan nghênh các cậu tới Sơn Tây làm khách bất cứ lúc nào, tôi sẽ dẫn các cậu đi leo núi Ngũ Đài Sơn, ăn món mỳ xắt sợi bằng dao chính thống!"
Mọi người đáp ứng: "Được đó được đó!"
Có hai nam sinh tiên phong, các nữ sinh cũng rối rít gia nhập vào đội ngũ chào đón.
"Rảnh rỗi mọi người có thể đến Thuận Đức chơi, tôi mời các cậu uống trà sáng và ăn váng sữa hai tầng."
"Nhà tôi ở Hồ Nam, muốn ăn cay cứ tới tìm tôi!"
"Nhà tôi ở Tân Cương, muốn ăn cái gì cũng có!"
Tất cả mọi người nói xong một lượt, cuối cùng đến lượt Lý Trác Vân.
Anh suy nghĩ một hồi, không nghĩ ra được bất cứ thứ gì, cuối cùng phun ra được một câu: "Tới Ô Du, mời các cậu uống sữa đậu nành mặn."
Mọi người: Không cần không cần, chỉ nghe thôi đã thấy sợ rồi...
Từ đầu đến cuối Lệnh Mạn luôn giữ nụ cười trên môi nhìn bọn họ đùa giỡn.
Trong thâm tâm cô thực sự cảm thấy hâm mộ đám người trẻ tuổi này, bọn họ đều mới ngoài hai mươi tuổi, đang ở cái tuổi rực rỡ tươi sáng nhất trong cuộc đời, có bạn bè có rượu ngon. Dù cho có gặp phải phiền não thì cũng chẳng phải bận tâm quá lâu.
Cũng chỉ khi nhìn vào đây Lệnh Mạn mới thấy được sự tương phản mãnh liệt, mới thấy vô cùng hối hận vì mình đã bỏ lỡ quãng thời gian học đại học tươi đẹp như vậy.
***
Theo như lời của Lý Nghiễm Thời thì, quả thực chuyến đi với những người trẻ tuổi này đã mang đến không ít linh cảm cho Lệnh Mạn.
Lúc ở sân bay Thành Đô, cô nhân cơ hội này ghi lại toàn bộ cảm xúc của chuyến đi, dự định sẽ dùng nó làm tài liệu tham khảo cho việc xây dựng phương án.
Lý Trác Vân và Lệnh Mạn bay hai chuyến khác nhau, anh bay trực tiếp từ Thành Đô về thành phố X.
Lý Trác Vân lên máy bay sớm hơn Lệnh Mạn.
Trước khi đi, anh nắm lấy hai bả vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Ở nhà chờ anh, không cho phép lén lút hẹn hò với người đàn ông khác."
Lời nói vô cùng hiển nhiên.
Lệnh Mạn hơi đỏ mặt, nhỏ giọng phản bác lại theo bản năng: "Em đi đâu tìm đàn ông khác được cơ chứ..."
Lý Trác Vân nở nụ cười hài lòng, bấy giờ mới buông cô ra, xoay người đi vào cổng.
Đợi đến khi bóng lưng Lý Trác Vân biến mất trong tầm mắt, lúc này Lệnh Mạn mới kịp phản ứng, nội tâm âm thầm gào thét.
Tại sao vừa rồi cô phải nói như vậy?!
Dựa vào đâu mà cô phải đáp ứng anh không được tiếp xúc với đàn ông khác?!
Quan hệ của bọn họ cũng đâu phải là loại phải thủ thân như ngọc vì đối phương...
Đúng là điên rồi, điên rồi.
***
Kết thúc dịp nghỉ lễ quốc khánh, Lệnh Mạn quay trở lại công ty làm việc.
Lần họp nhóm này, tất cả đều có chuẩn bị mà đến, đem thành quả mình đã phải lao tâm khổ tứ soạn ra để trình bày trước mọi người.
Kỳ nghỉ dài vừa trôi qua nhưng không một ai lơ là về tiến độ của hạng mục rượu xán, vì thế nhóm trưởng rất hài lòng với sự cần cù và trách nhiệm của tất cả mọi người.
Đến lượt Lệnh Mạn là người cuối cùng phát biểu.
Trần Khiết ngồi bên dưới không kìm được khẽ cười lạnh.
Mấy lần họp trước Lệnh Mạn đều không thể đưa ra được ý kiến gì, hôm nay là buổi họp cuối cùng trước khi đưa ra phương án chính thức, vậy nên không mấy ai hy vọng gì vào cô.
Chẳng hiểu sao công ty lại cho loại người hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào như này vào phòng quảng cáo nữa.
Thế nhưng thật không ngờ, phương án Lệnh Mạn mang đến lần này lại khiến cho tất cả mọi người sáng mắt.
Cô cầm tài liệu lên bục, nói dõng dạc: "Tôi nghĩ mục tiêu trước đây của chúng ta nhắm vào đối tượng khách hàng từ 20 đến 30 tuổi chưa được chính xác cho lắm, đúng là số tuổi đó chỉ là thống kê, nhưng khái niệm này lại quá rộng. Chúng ta không thể đặt mình vào hoàn cảnh, trải nghiệm của từng ngành nghề, từng địa vị xã hội, và cũng không thể biết được bọn họ đang gặp phải những chuyện gì, trải qua những cung bậc cảm xúc ra sao. Điều đó khiến chúng ta rất khó có thể làm ra một tiết mục quảng cáo có thể đi sâu vào lòng người, và nhận được sự đồng tình của đại chúng."
Nhân tiện đó Lệnh Mạn nhắc đến phương án của Trần Khiết: "Vừa rồi Trần Khiết đưa ra phương án đóng gói rượu xán theo trào lưu hiện đại, nhìn bề ngoài có lẽ sẽ thu hút được giới trẻ, nhưng bản chất của rượu xán vẫn chỉ là rượu trắng, không hề giống với các loại cocktail đầy màu sắc khác, nếu như cố gắng học theo cách của đối thủ mạnh như RIO thì chẳng khác nào tự tìm đường chết."
Mọi người ngồi dưới đều tập trung lắng nghe, âm thầm đồng ý.
Chỉ có Trần Khiết nóng máu mỉa mai một câu: "Cô phủ nhận ý kiến của tôi, vậy cô thử nói xem phải làm thế nào?"
Lệnh Mạn vẫn bình tĩnh ung dung, nói: "Theo như tôi thấy, hiện tại loại rượu truyền thống đã sớm bị bão hoà trên thị trường, rượu xán muốn có vị trí riêng thì cần phải phá vỡ quy tắc. Chúng ta không thể thay đổi được hương vị của rượu xán, nhưng chúng ta có thể thay đổi hình ảnh của rượu xán trong con mắt người tiêu thụ. Biết đâu khách hàng không phải vì muốn uống rượu mới mua nó, mà có thể nó được mua với ý nghĩa và mục đích sâu xa hơn thì sao."
Lệnh Mạn mở PowerPoint ra, tiếp tục nói: "Nhắm vào nhóm khách hàng 20-30 tuổi, tôi đã làm một cuộc điều tra chuyên sâu, chiếm tỷ lệ nhiều nhất trong nhóm này là giới học sinh, sinh viên vừa mới tốt nghiệp, đang trong công cuộc đi tìm việc làm, tiếp theo là giới công nhân viên chức đã đi làm được nhiều năm, công việc có chút khởi sắc nhưng nhiệt huyết lại không còn được như xưa. Hơn nữa nhóm người này đều thường tỏ ra mờ mịt và chán nản trước những giai đoạn của cuộc đời, thứ nhất là bởi những cuộc chia ly với bạn bè, cảm giác của họ là buồn bã không nỡ. Thứ hai là bởi không thể hiện được giá trị của bản thân nên cảm thấy phiền não."
"Dựa theo nguyên nhân thứ nhất, chúng ta có thể quay một video quảng cáo bao gồm những cảnh tốt nghiệp và cảnh bạn bè chia ly trên khắp cả nước, rượu xán sẽ được lồng ghép vào trong video đó, làm sao để có thể cố gắng thể hiện được rõ ràng nhất nền văn hoá vùng miền, sự khác nhau của từng địa phương —— mặc dù giọng nói của chúng ta khác nhau, ăn những món ăn khác nhau, nhưng tình cảm bạn bè khi biệt ly lại đều giống nhau."
"Dựa theo nguyên nhân thứ hai, bao bì của rượu xán cũng phải thay đổi theo. Không cần phải chạy theo mẫu mã và những thiết kế quá rắc rối, chỉ cần một câu nói triết lý ngắn gọn, đơn giản cũng có thể dễ dàng đánh vào lòng người. Loại bao bì "Triết lý" này cũng đang được lưu hành rộng rãi trên thị trường."
Sau mười phút thuyết trình, Lệnh Mạn cúi đầu cám ơn mọi người bên dưới.
Nội dung quá xuất sắc, khiến mọi người nhất thời không kịp phản ứng.
Cuối cùng do nhóm trưởng vỗ tay đầu tiên, những người còn lại cũng mới hoàn hồn, bắt đầu rối rít vỗ tay ủng hộ cô.
Đề án lần này của Lệnh Mạn được nhóm trưởng hết sức tán dương và đồng tình, cho phép cô thêm một tuần lễ để hoàn thiện phương án, sau khi anh ta phê duyệt thì sẽ bắt tay vào thực hiện.
Sau khi kết thúc buổi họp, nhóm trưởng tìm Lệnh Mạn ra nói chuyện riêng.
Trước tiên anh ta cảm khái: "Chúng tôi làm trong lĩnh vực này đã nhiều năm, nhìn qua thì tưởng là những tiền bối muốn gì được nấy, nhưng thật ra ý tưởng đã sớm bị giới hạn, bất kể làm sản phẩm gì cũng đều dùng chung một kịch bản."
Nhóm trưởng vỗ vai tán thưởng Lệnh Mạn: "Tôi rất hài lòng với đề án ngày hôm nay, công ty đang rất cần những người dám đột phá và vượt qua giới hạn như cô, cố gắng lên, cô rất có tiềm lực!"
Lệnh Mạn chưa bao giờ nhận được sự khích lệ và công nhận như vậy, điều đó cũng chứng tỏ ít nhất là những quyển sách chuyên ngành dày cộp mà cô đã bỏ tiền ra mua kia không hề vô ích, cô đã có thể áp dụng những kiến thức từ trong sách, đem ra kết hợp với những tài liệu mình đã thu thập.
Lệnh Mạn vô cùng mừng rỡ cúi đầu với nhóm trưởng: "Cám ơn nhóm trưởng, tôi sẽ cố gắng nhiều hơn nữa."
***
Lệnh Mạn bận rộn đi khắp cả nước để tìm bối cảnh, tăng ca làm thêm giờ, cố gắng phấn đấu vì sự nghiệp của mình.
Lý Trác Vân đã bị lạnh nhạt không phải chỉ ngày một ngày hai.
Hôm nay là thứ hai, mới chỉ là đầu tuần mà Lý Trác Vân đã nhắn tin thông báo.
"Cuối tuần anh trở về thành phố A, nhớ bớt thời gian ở cùng anh."
"Chúng ta cùng đi ăn, đi xem phim."
"Anh đã nhìn qua lịch chiếu, xem Transformers đi."
Mấy tin nhắn như ra lệnh được gửi đến liên tục khiến Lệnh Mạn cảm thấy áp lực hơn gấp bội, đến thời gian ăn ngủ cô còn không có, lấy đâu ra thời gian đi xem phim?
Đúng lúc này Lệnh Mạn bị đạo diễn gọi nên cũng quên luôn việc nhắn tin trả lời.
Buổi tối hôm đó, Lý Trác Vân tự mình gọi điện thoại cho cô, một lần nữa nhắc lại kế hoạch cuối tuần này.
Lệnh Mạn đau khổ trình bày: "Công việc quá bận rộn, phim vẫn còn chưa quay xong, em muốn về nhà cũng không về được."
Lý Trác Vân hỏi: "Khi nào thì quay xong?"
Lệnh Mạn thầm tính: "Chắc là tuần sau..."
"Vậy tuần sau chúng ta gặp mặt."
Lệnh Mạn suy nghĩ một lát, do dự nói: "Nhưng tuần sau em có giờ học dương cầm rồi."
"Vậy thì cuối tuần sau."
Biết Lý Trác Vân nóng tính, Lệnh Mạn rụt rè nói: "Cuối tuần sau em có giờ học thư pháp..."
Lý Trác Vân vẫn cố nén bực bội, giọng nói trở nên âm trầm đến đáng sợ: "Thực sự có giờ học sao? Lệnh Mạn, không phải em đang cố ý tránh mặt anh đấy chứ?"
"Sao em phải tránh mặt anh? Đương nhiên là thực sự phải đi học." Lệnh Mạn vội thanh minh: "Em đang cố gắng hoàn thiện bản thân, để cho mình trở nên ưu tú hơn."
Phụt...
Quả thực Lý Trác Vân không thể nghĩ tới: "Tại sao đột nhiên em lại biết giác ngộ như vậy?"
"Trở nên ưu tú thì có gì không đúng?" Lệnh Mạn nói nghiêm túc: "Em hy vọng lần sau khi em hỏi tại sao anh lại thích em, anh không trả lời không biết nữa, mà có ngồi kể cả ngày cũng không hết được những ưu điểm của em."
"..." Ở đầu dây bên kia, Lý Trác Vân không biết phải nói gì.
Mấy giây sau, đột nhiên anh cười khẽ một tiếng.
Giọng nói của anh trở nên nhu hoà hơn rất nhiều, không còn hùng hổ doạ người nữa: "Được rồi, vậy em cứ làm việc của mình đi, khi nào xong thì liên lạc với anh."
Ngay lúc này lại có một cuộc điện thoại gọi tới, Lệnh Mạn vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện: "Em biết rồi."
Lệnh Mạn không ngờ người gọi mình lại là giáo sư Trương.
Cô ngẩn người, mặc kệ chuông điện thoại reo một lúc mới nhận điện thoại.
Lần này giáo sư Trương tìm cô không phải là chuyện tình cảm cá nhân: "Tiểu Mạn, ba mẹ anh đã nói với hiệu trưởng về chuyện của Lý Trác Vân, ông ấy đồng ý gặp em nói chuyện, nhưng em phải dẫn nhân chứng theo thì ông ấy mới tin tưởng."
Ba mẹ giáo sư Trương là bạn bè lâu năm với hiệu trưởng trường đại học X, cũng vì mối quan hệ này mà lúc đầu Lệnh Mạn mới tìm giáo sư Trương nhờ giúp đỡ.
Chuyện này nói từ trước khi hai người chia tay, không ngờ là đến bây giờ lại đột nhiên có tin tức.
Lệnh Mạn nhất thời không biết phải làm gì để bày tỏ sự cảm kích với giáo sư Trương.
Anh ta không những không so đo chuyện cô từ hôn mà bây giờ vẫn còn nhiệt tình giúp đỡ cô như vậy.
Nếu như không phải vì chuyện này rất quan trọng với Lý Trác Vân và cô thì thực sự cô cũng không dám nhận thêm mối nhân tình này của Trương gia nữa.
Hết chương 44.