Hôm
sau Trình Vũ Phi cũng Tô Nhất Minh đến biệt thự của anh. Khu biệt thự ở ngoại
ô, những dòng sông thiên nhiên cải tại thành mạng lưới nước dọc ngang, lại tụ
hội về một cái hồ nhân tạo cực lớn. Bên hồ cỏ mọc um tùm, từng ngôi biệt thự
soi mình bên dòng nước xanh mát, che mình trong những tán cây to giống như
những nụ hoa nửa như muốn bung ra nửa như e ấp, thẹn thùng.
Tô
Nhất Minh dẫn Trình Vũ Phi đi thăm thú khắp một lượt, khoe vườn hoa cùng căn
nhà rộng rãi, sang trọng của mình, cùng bộ đồ gỗ giáng hương đẹp đẽ. Sau cùng
tựa lưng vào sô-pha, anh nheo nheo mắt nhìn xéo cô, "Thế nào?"
"Căn
nhà này có thật là để một gia đình sống không? Hệt như mê cung, buổi tối đi vệ
sinh có bị lạc đường không?" Trình Vũ Phi không kìm được hỏi một câu vô
cùng ngớ ngẩn.
Tô
Nhất Minh muốn té xỉu, không thể hiểu được cái tư duy lôgic của bác sĩ khoai
tây, chẳng phải rõ ràng mỗi phòng đều có nhà vệ sinh đấy sao. Còn nữa, anh lại
thấy bệnh viện mới giống mê cung, củ khoai tâu nhỏ không bị lạc ở cái mê cung
bệnh viện to như thế, sao lại lạc đường trong nhà mình được chứ?
"Cái
hồ bơi ở tầng hai cũng rất kỳ lạ, sao đáy hồ lại trong suốt thế?"
Tô
Nhất Minh mụ mị gật đầu, thật ra anh lại thấy hồ bơi chính là điểm sáng của căn
biệt thự này, từ tầng một nhìn lên trầm có thể thấy rõ mọi diễn biến trong hồ.
Nhà thiết kế rõ ràng là quá hiểu lòng dạ hiểm độc của cánh đàn ông. Hôm nào mới
được một bầy gái đẹp đến hồ nhà anh bơi lội nghịch nước còn anh chỉ có việc nằm
ương trên chiếc sô-pha ở tầng dưới mắt hau háu nhìn lên trần nhà, cảnh tượng
diễm lệ ấy, anh nghĩ thôi mà đã
muốn chảy máu mũi.
Tô
Nhất Minh nhanh chóng chế ngự luồng suy nghĩ bậy bạ của mình, không bị chảy máu
mũi thật thì thảm lắm.
"Căn
nhà rộng quá, chỉ một gia đình sống thấy sờ sợ." Lúc ra về Trình Vũ Phi
còn làu bàu chốt hạ.
Tô
Nhất Minh không nói gì, lướt anh mắt khắp vườn hoa nhà mình rồi xa xăm. Dường
như trước đây rất lâu, anh có một ước mơ, có một người con gái, từng nói: một
căn nhà xinh xắn, một người vợ, hai đứa con, một trai một giá, nuôi thêm một
chú chó, một chú mèo, vậy là cuộc sống của anh viên mãn. Sau đó anh mua ngôi
nhà nhưng vợ anh lại sớm bay đi không biết tận phương nào.
Bây
giờ, ánh mắt của anh từ từ quay trở lại, hướng về phía người con giá đang mê
mẩn nhìn ngắm vườn hoa nhà anh, không biết mình có thể thực hiện giấc mơ còn
dang dở với người con gái này không?
"Chúng
ta đi dạo ở con đường nhỏ ven hồ đi." Tô Nhất Minh bỗng dưng không muốn
quay về, nắm tay cô dắt đi.
Con
đường nhỏ yên tĩnh rợp bóng cây, cơn gió nhẹ mang hơi nước mát dịu phảng phất
trên mặt, cảm giác thật dễ chịu.
"Ở
đây chẳng có ai cả." Đang ở đô thị ồn ào náo nhiệt bỗng dưng chạy đến một
nơi yên tĩnh, vắng vẻ, Trình Vũ Phi cảm thấy giống như một giấc mơ.
"Nghe
nói biệt thự ở đây đều được bán hết
sạch rồi nhưng căn bản là không có người ở. Đi lại ở đây sẽ không gặp bất cứ
ai, toàn bộ cái hồ này giống như là hồ của riêng em vậy." Tô Nhất Minh nắm
tay cô, thật ra anh cũng không ở đây, cứ định kỳ lại thuê công ty dọn nhà đến
dọn dẹp, lau chùi. Ngôi nhà to thế này, nếu ở phải đến mấy chục người, mà không
chắc có ở được lâu không? vì lúc nào cũng có cảm giác rờn rợn.
Một
giọng nói lanh lảnh giữa không gian yên ắng giống hệt đại bác nổ bên tai Trình
Vũ Phi, "Cô ơi!"
"Quả
Quả." Trình Vũ Phi ngạc nhiên tột độ, ngẩng đầu nhìn quanh quanh, phía
không xa có một người đàn ông đeo kính râm đang nhìn họ, nhưng không phải là
Chung Viễn." Quả Quả, sao cháu lại ở đây? Cậu đâu?"
Quả
Quả kiêu kỳ hắng giọng tuyên bố: "Chú Nghiêm mua cho cháu rất nhiều đồ
chơi đấy, cháu lấy cho cô xem nhé", rồi ngay lập tức chạy đến bên người
đàn ông đó, lấy một túi to chạy lại, lấy từng món báu vật ra khoe.
Nghiêm
Hoa? Trình Vũ Phi chăm chú nhìn người đàn ông đó một lát, thật ra hôm đó không
nhìn kỹ, không biết có đúng hay không.
Tô
Nhất Minh vô cùng hứng thú ngồi xổm xuống, làm ra vẻ dễ gần, "Bạn nhỏ,
cháu tên là gì?"
Quả
Quả nhìn anh cảnh giác, đứng nép mình vào Trình Vũ Phi, sau khi có cảm giác an
toàn hơn một chút mới hỏi anh, "Chú là ai? Có phải là sói không? Cậu cháu
nói trong rừng có chó sói."
Trình
Vũ Phi nhịn cười, không ngờ đứa bé này lại dễ dàng vạch trần bản chất của anh
như vậy.
Tô
Nhất Minh cảm thấy vô cùng mất mặt, đành nở nụ cười thành khẩn, "Chú không
phải là chó sói, chú là người tốt."
Quả
Quả không tin, lại càng nép vào Trình Vũ Phi, "Vậy được. Nếu chú trả lời
được câu hỏi của cháu thì không phải là chó sói."
Tô
Nhất Minh cười gượng ngạo gật đầu.
"Chú
nói xem, mặt trăng vì sao lại mọc vào buổi tối?" Quả Quả làm như thật hỏi
anh.
Tô
Nhất Minh trầm tư, chọn một đáp án mình cho là thú vị trả lời, "Ừm... bởi
vì mặt trăng sợ nóng, ban ngày xuất hiện sẽ bị nóng đến chết."
"Không
đúng! Chú là sói! Vì mặt trăng không mặc quần áo, cho nên chỉ có thể len lén
xuất hiện vào buổi tối."
"..."
Tô Nhất Minh bị cái lôgic hùng hổ của con bé đánh bại, suýt nữa thì ngất đi,
"Chú trả lời cũng đúng vậy, tại sao đáp án của cháu lại là đáp án duy nhất
chứ?"
Quả
Quả sau khi phán một câu xanh rờn xong chẳng thèm để ý đến anh nữa, tiếp tục
khoe đồ chơi mới của mình ra vẻ ta đây không cần giải thích.
Tô
Nhất Minh không được để ý, nhìn Trình Vũ Phi với vẻ mặt ấm ức, từ từ đứng dậy,
đứng sang một bên. Nghiêm Hoa đi tới, nhìn hai người phụ nữ, một lớn một nhỏ
đang ríu ra ríu rít với nhau, quay đầu sang gỡ kính ra nhìn Tô Nhất Minh:
"Chúng ta lúc trước đã gặp nhau."
Tô
Nhất Minh gật đầu, "Mr. Nghiêm."
Nghiêm
Hoa chau mày, "Đúng rồi, lần trước ở hội nghị thượng đỉnh tài chính ở
thành phố B. Ngày mười sau tháng chín năm ngoái đúng không, anh là bạn họccủa nhị
công tử."
Tô
Nhất Minh cười cười, "Trí nhớ Mr. Nghiêm tốt thật. Tô Nhất Minh, tôi là
bạn học của Tuy Văn."
Nghiêm
Hoa cười nhạt, "Tô Nhất Minh? Anh mở công ty đúng không? Bây giờ đang
khủng hoảng kinh tế Mỹ, thị trường nước ngoài bị thu hẹp, các công ty tư nhân
chắc cũng sễ trải qua một thời kỳ đóng băng đây."
Tô
Nhất Minh cười tự phụ, "Ừm, gần đây rất nhiều công ty đối thủ đều không
mấy khởi sắc, nhưng công ty chúng tôi vẫn rất tốt."
Nghiêm
Hoa lạnh lùng gật đầu, "Đó cũng có thể xem là xuất chúng trong giới rồi.
Nghe nói anh vừa rồi đã thâu tóm hai xưởng sản xuất của tập đoàn Mã Thị đúng
không? Lúc đó tôi có một người bạn cũng muốn tham gia đấu giá, nhưng tôi nói
với anh ấy thời kỳ đóng băng của các công ty tư nhân sắp tới rồi, khuyên anh ấy
nên án binh bất động, quan sát một thời gian nữa."
Tô
Nhất Minh ồ lên một tiếng, "Nhưng tôi mua với giá rất thấp, rất
đáng."
"Vài
tháng nữa sẽ không đáng đâu. Nhưng... nhà nước sẽ tăng đầu tư cơ sở hạ tầng,
sản phẩm của anh cải tạo một chút có thể thích hợp dùng làm đường sắt, đổi
hướng có vẻ được đấy." Nghiêm Hoa nhìn đồng hồ, bước sang cúi đầu xuống,
"Quả Quả, đến giờ rồi. Chú đưa cháu về chỗ cậu nhé, được không?"
Quả
Quả chới với Trình Vũ Phi đang lúc vui vẻ, đâu muốn cứ thế mà về, lâp tức lắc
đầu nguầy nguậy. Nghiêm Hoa tiếp tục nhẹ nhàng khuyên con bé, "Thời gian
chú mượn Quả Quả hết rồi, nếu Quả Quả không về chỗ cậu đúng giờ, sau này cậu sẽ
không đồng ý cho chú mượn Quả Quả nữa. Thế thì sau này chú không thể chơi với
Quả Quả được nữa, cũng không thể mua đồ cho cháu nữa, chú buồn chết mất
thôi."
Quả
Quả do dự một lát, Trình Vũ Phi thừa cơ khuyên vài câu, con bé cuối cùng cũng
theo Nghiêm Hoa về.
Lúc
Trình Vũ Phi rẽ vào đường lớn thì nhìn thấy Quả Quả bị bế lên một chiếc xe lái
đi mất, NghiêmHoa ở cách đó không xa đứng bất động, ánh mắt dõi
theo chiếc xe cho đến khi nó khuất hắn, hồi lâu không động đậy.
"Người
này thật đáng thương!" Trình Vũ Phi nói nhỏ.
"Đáng
thương? Em nói Nghiêm Hoa đáng thương? Con người này dù thế nào cũng không thể
dùng đến hai chữ đáng thương. Đáng thương là những đối thủ của anh ta những
người đắc tội với anh ta."
"Anh
biết anh ta sao?" Trình Vũ Phi ngạc nhiên hỏi anh.
"Không
ngờ anh ta cũng mua ở nhà ở đây. Người nay trong giới kinh doanh có một truyền
thuyết. Nghe nói anh ta xuất thân từ miền núi, nhưng lại thích người ta gọi
mình bằng cái tên sặc mùi ngoại quốc: Mr. Nghiêm. Anh ta từng làm ở mỏ, không phải
chính thức, mà là công nhân đào than ở các mỏ khai thác chui. Rồi mỏ xảy ra sự
cố, anh ta như từ cõi chết trở về, sau này tốt nghiệp trường đại học hạng hai
nào đó."
Trình
Vũ Phi thấy tim mình nhói lên, Nghiêm Hoa chính là cậu bé cùng thi đậu đại học
với Chung Viễn?
"Sau
đó cũng nhờ khai thác mỏ mà anh ta giàu có, lúc đó việc khai thác manh mún, chỉ
vài chục ngàn một mỏ, được vài năm thì đã tăng lên mấy chục triệu. Tiếp đó,
việc kinh doanh càng ngày càng lớn, cái gì kiếm ra tiền anh ta nhảy vào làm cái
đó."
"Mấy
chục ngàn tăng lên mấy chục triệu?" Trình Vũ Phi kinh ngạc nhìn anh,
"Sao em chẳng gặp những việc tốt như thế nhỉ? Bố em cho em của hồi môn một
trăm ngàn, nếu biết sớm em đã mua một mỏ than, không chừng bây giờ em cũng
thành triệu phú rồi".
Tô
Nhất Minh cười, "Mạo hiểm lớn, Nghiêm Hoa lúc đầu cũng không phải là thuận
buồm xuôi gió. Nghe nói người này thủ đoạt tàn độc, không nương tay với địch
thủ bao giờ, từng có mấy đại ca có chỗ dựa vững chắc trong giới kinh doanh đấu
với anh ta đều thất bại. Trong đó có một đại gia bất động sản nghe nói chết rất
thảm."
"Chết...
chết rồi?" Trình Vũ Phi mặt trắng bệch, "Sao lại có thể như thế được?
Anh ta giết người? Pháp luật... pháp luật không sờ gáy anh ta ư?"
Tô
Nhất Minh lắc đầu, "Có liên quan gì đến pháp luật đâu? Loại người này giết
người chắc chắn hợp pháp."
"Sao
lại giết người hợp pháp?"
Tô
Nhất Minh lại lắc đầu, "Bức người ta đến đường cùng, đành phải tự sát. Chỉ
có thế thôi. Vũ Phi, giới kinh doanh đều là loài lang sói, làm không tốt coi
chừng chết không có đất chôn, rất nguy hiểm."
"..."Trình
Vũ Phi co rúm người lại, "Quả Quả có một người cha như vậy, thật đáng
thương."
Tô
Nhất Minh giật nảy người, cảnh giác nhìn dáo dác, "Vũ Phi, em đừng nói
lung tung. Quả Quả sao lại là con gái của anh ta được chứ? Nhạc phụ của anh ta
là quan to đấy, vợ con anh ta đều ở nước ngoài, nghe nói là con trai. Sao em
lại quen Quả Quả?"
"Em
đoán thôi. Có thể nào lại là con gái riêng của anh ta?" Trình Vũ Phi tránh
nhắc đến Chung Viễn.
"Nói
bậy!" Tô Nhất Minh nghiêm mặt, "Cưng à, đừng nói mò. Những lời vô căn
cứ như thế này đừng có mà truyền đi lung tung. Hại chết người đấy."
Trình
Vũ Phi bị anh dọa, sợ điếng người, chậm rãi ôm lấy anh, "Anh sợ anh
ta?"
Tô
Nhất Minh vỗ về an ủi cô, "Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Có rất nhiều đại
họa xuất phát từ những chuyện cỏn con. Anh chỉ sợ Nghiêm Hoa là đại diện cho
một thế lực nào đó."
"Giới
của anh thật đáng sợ." Thì ra anh chàng này cũng biết nhiều chuyện khủng
bố, khủng bố còn hơn những chuyện mình kể. Trình Vũ Phi do dự không biết có nên
khuyên anh rút lui không, nhưng... mình chẳng có quyền là gì cơ chứ?
Tô
Nhất Minh lắc đầu, "Anh với Nghiêm Hoa, thật ra không phải là người cùng
một giới, giới của anh ta, anh chẳng thể vào được, cái giới ấy, tài sản một tỉ
vẫn coi như kẻ nghèo
"Tài
sản một tỉ vẫn là kẻ nghèo?" Trình Vũ Phi như bị ai đám vào ngực,
"Vậy em là ăn mày rồi"
Tô
Nhất Minh cười, "Anh mới là ăn mày. Còn em ấy à, chỉ là không khí mà thôi.
Không đúng, trong không khí có rất nhiều phần tử, em ngay cả không khí cũng
chẳng phải nốt, chỉ có điện tích nhỏ. Nhưng em có bố cho của hồi môn, có chút
tài sản, là điện tích dương, có người còn thảm hơn,
nghéo rớt mồng tơi, là điện tích âm."
Mới
là một điện tích... Trình Vũ Phong không nói một lời, mặt mày u ám bước lên xe
Tô Nhất Minh, một lát sau nới với anh, "Nhất Minh, từ nay trở đi, em ghét
giàu rồi."
Tô
Nhất Minh cười sằng sặc, cúi đầu, thì thầm vào tai cô, "Em rất thích Quả
Quả đúng không?"
Trình
Vũ Phi ừ một tiếng.
Tô
Nhất Minh lại cười, "Muốn có một đứa không?"
Trình
Vũ Phi tim đập thình thịch, chần chừ một lát, khẽ nói, "Đã qua tuổi sinh
đẻ tốt nhất rồi."
"Vậy
là muốn có một đứa." Tô Nhất Minh suy diễn.
Trình
Vũ Phi cắn môi, sợ mình lại nói ra những câu ngốc nghếch đại loại như thế nữa.
"Sao,
không muốn à?" Hơi thở của Tô Nhất Minh thổi tung mái tóc cô.
"Muốn.
Nhưng chuyện cón cái phải tính lâu dài. Đàn ông rất hời hợt trong chuyện
này."
"Ai
nói vậy?"
"Dù
thế nào thì sinh con bọn anh không mệt, cũng chẳng phải trả giá gì. Chẳng qua
chỉ là một con t*ng trùng bé xíu. Phụ nữ thì không như vậy, trách nhiệm lớn. Và
rất mạo hiểm."
"Nói
xàm. Anh rất thật lòng, rất nghiêm túc mà. Nếu không chỗ nào anh có có con rồi.
Trước tiên phải nặn ra hình dáng đứa trẻ rồi mới quyết định có nó. Ngoại hình
giống bố hay giống mẹ, tính tình hiền lành hay dữ dằn, anh đã suy nghĩ nhiều
năm nay rồi. Cuối cùng đã quyết định hết rồi.
"Con
cái... là do đàn ông nặn ra ư?" Trình Vũ Phi cảm thấy suy nghĩ của anh đi
ngược lại kiến thức sinh học thường thức, rõ ràng là trí tưởng tượng siêu phàm.
"Tất
nhiên. Chỉ còn duy nhất một điều anh chưa quyết định được là sinh con trai
trước hay con gái trước. Đây quả thật là vấn đề nam giải, anh nghĩ lâu lắm rồi
nhưng con trai hay con gái đều có cái hay riêng của nó."
"Cái
này cũng do anh quyết định sao? Trình Vũ Phi càng ngạc nhiên hơn.
"Tất
nhiên, sách đã nói rồi, sinh con trai hay con gái la do đàn ông quyết
định."
Trình
Nhất Minh cười, chầm chậm chồm sang hôn cô, hết cái này đến cái khác, "Vũ
Phi rõ ràng là em đang ở bên cạnh anh, sao anh cứ cảm thấy khát khao em như thế
nào nhỉ? Giống như là đang uống nước, nhưng vẫn cảm thấy khát cháy cổ vậy. Vũ
Phi..."
Trình
Vũ Phi tỉnh rụi, "Ùm, uống nước vẫn cảm thấy khát? Có thể là bị tiểu
đường. Ngày mai đến bệnh viện xét nghiệm nhé."
Tô
Nhất Minh ấm ức hừ một tiếng, "Vũ Phi... em không thể nói vì anh đang ở
giai đoạn mãnh liệt của tình yêu vì anh yêu em sao?"
Trình
Vũ Phi ngẩng đầu, săc mặt không hề biến đổi, "Nhưng, tại sao anh không
trực tiếp nói anh đang ở giai đoạnh mãnh liệt của tình yêu, anh yêu em?"
Tô
Nhất Minh thộn mặt ra, điều này anh chưa từng nghĩ đến. Tại sao ư? Dường như
anh đã quen rồi, quen dùng những câu bông đùa để nói lên tiếng lòng của mình.
Tại sao ư? Sợ tổn thương ư? Nếu chẳng may không nhận được phản hồi nồng nhiệt
của đối phương, thì những lời bông đùa đó coi như là một câu chuyện cười, chẳng
gây sát thương cho ai.
"Ấy...
Em cũng chưa từng nói đúng không?"
Trình
Vũ Phi nhìn thẳng vào mắt anh, "Vậy em nói đây. Nhất Minh, em yêu anh, yêu
anh nhiều lắm, yêu đến mê muội, thời gian không có anh ở đây, em như muốn phát
điên lên".
Tô
Nhất Minh ồ một tiếng, cảm động đến tận đáy lòng, từ từ ôm cô vào lòng, im lặng
hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng, "Anh cũng vậy. Vũ Phi, em chọn ngày tốt
đi, chúng ta kết hôn. Sau đó sinh hai đứa con... Mình thương lượng chút nhé,
sinh con trai trước hay con gái trước."
Kết
hôn, sinh con...Trình Vũ Phi cố mìm chế những giọt nước mắt đang chực rơi
xuống, đưa tay vuốt ve trán, mũi, mắt anh... không sót
một khoảng da nào.
Tất
cả đều chân thực rõ ràng dưới tay cô, đây không phải là một giấc mơ. Cuối cùng
cũng có thể lấy người đàn ông mình yêu nhất, sinh con cho anh... Cuộc sống của
cô sắp viên mãn rồi.
Viên
mãn rồi.
Mấy
ngày sau Tô Nhất Minh đem đến một niềm vui bất ngờ cho cô, anh phải đi Cape
Town tham dự một hội nghị trong ngành, muốn cô đi cùng: "Vé máy bay và
visa anh đã làm xong cho em rồi, nhưng em phải chuẩn bị hành lý đấy. Lịch trình
hội nghị và tình hình thời tiết ở đó anh sẽ cho người gửi mail cho em..."
Trời
trong vắt như vừa được tắm gội, nước biển xanh ngắt mát dịu, những ngọn núi như
trong mơ, những vườn nho hệt như trong tranh sơn dầu, Cape
Town quả như viên ngọc anh quý giá, lung linh diễm lệ, không thể bỏ lỡ. Ở nước
ngoài, Tô Nhất Minh quả là một người đàn ông vô cùng chu đáo, nhiệt tình. Anh
dẫn cô đi tham quan các nơi, đưa cô đi thưởng thức món ăn ngon, mua sắm đồ đạc,
còn làm hướng dẫn viên giới thiệu với cô về lịch sử của
mảnh đất này.
Đến
tối Trình Vũ Phi phát hiện mình phạm một sai lầm vô cùng nghiêm trọng, cô không
mang theo quần áo ấm cho cả hai. Cape Town ở Nam bán cầu, thángchín đã bước
sang mùa đông, buổi tối nhiệt độ thường hạ xuống chỉ còn vài độ C.
"Em
cứ nghĩ ở châu Phi cả năm đều là mùa hè nóng như đổ lửa... cho nên toàn mang
theo quần áo mùa hè." Cô nhìn anh đến tội nghiệp, bệnh viện có
người sang châu Phi cứu trợ, hình như ở Ma Rốc? Nghe nói ở đó nhiệt độ cao nhất
lên đến 50 độ C.
"Nhưng
Cape Town ở cực Nam châu Phi, vĩ độ rất cao, còn có thể nhìn thấy những động vật
chỉ có hai cực trái đất như chim cánh cụt, báo biển, là khí hậu Địa Trung Hải
điển hình... giống ở châu Âu." Tô Nhất Minh ca thán, không có quần áo, tất
cả những buổi gặp mặt buổi tuối anh đều không đền tham dự được... đành ở khách
sạn với bảo bối vậy.
"Em
mù địa lý mà..." Trình Vũ Phi lặng lẽ mặc niệm xấp nhân dân tệ dày. Trước
lúc đi cô còn đặt cách bỏ bốn nghìn tệ mua chiếc đầm màu sắc lấp lánh, tưởng
tượng ra cảnh sẽ mặc chiếc đầm đó tung tăng trên khắp đường phố Cape Town, dưới
ánh nắng rực rỡ chẳng khác gì một đóa hoa mới nở nắng mặt trời rực rỡ chẳng
khác gì một đóa hoa mới nở đang khoe sắc, cô
thấy ngất ngây. Nhưng rõ ràng... cô
chẳng có cơ hội để mặc nó.
"Anh
chẳng phải vừa đã gửi tài liệu cho em rồi sao?"
"Em
không xem kỹ... xin lỗi... em sai rồi." Trình Vũ Phi rầu rĩ.
Tô
Nhất Minh mỉm cười, kéo cô lên giường, dùng môi tỉ mỉ tẩn mẩn vẽ
trên lưng cô, "Sai rồi? Vậy anh phải phạt em, vẽ lên lưng em con
ngựa..." Một lát sau anh lật người cô lại, tiếp tục hôn "...
Lại vẽ thêm mộtcon hổ đằng trước nữa... Em là cô bé đểnh đoảng, hại anh không
có quần áo mặc..."
Khoảng
khắc ấy trái tim Trình Vũ Phi vừa mềm vừa ướt biến thành một
đống bột hồ, chứa đầy cảm xúc lẫn lộn. Khi anh vẽ xong ngựa và hổ, cô chầm chậm
ôm lấy anh, thì thầm, "Nhất Minh em yêu anh"
Tô
Nhất Minh mỉm cười, lấy một vật gì đó đeo vào ngón tay cô.
Trình
Vũ Phi giơ tay lên, đó là chiếc nhẫn lấp lánh dưới ánh đèn, "Cái gì
thế?" Cô có chút hoài nghi.
Tô
Nhất Minh hôn cô, "Nhẫn, anh biết em thích đá có
màu, nhưng... cầu hôn phải là kim cương, Vũ Phi... lấy anh nhé. Em không thể
không đồng ý... Nếu em không đồng ý hôm nay anh sẽ nằm trên người em không
xuống đâu."
Trình
Vũ Phi bị những lời nói không biết xấu hổ của anh làm cho kinh ngạc, nhưng vẫn
tỉnh queo, "Vậy thì tốt. Tô Nhất Minh, để em xem anh có thể nằm được bao
lâu."
Nửa
tiếng sau, Trình Vũ Phi năn nỉ, "Nhất Minh, anh có thể xuống được không?
Đè em đến nỗi toàn thân đau nhức rồi này."
Tô
Nhất Minh miễn cưỡng dịch chuyển một chút, "Ừm, nhưng nằm trên cái gối đặc
biệt này dễ chịu lắm. Anh vẫn còn muốn được nằm thêm chút nữa..."
"Được,
được... em đồng ý. Anh mau xuống đi, anh là chú heo nhỏ, nặng chết đi được! Lần
này về nhà giảm béo cho chú heo này mới được, không có đồ ngọt nữa đâu
nhé."
Tô
Nhất Minh cười đắc ý.
Đến
sân bay thành phố. Tô Nhất Minh đi lấy hành lý ký gửi, Trình Vũ Phi nhẹ nhàng
giơ tay lên ngắm nghía chiếc nhẫn, cười mãn nguyện. Một cánh tay vòng qua ôm
lấy cô, giọng nói Tô Nhất Minh dán chặt vào tai cô, "Cười gì vậy cưng? Vừa
rồi có một phụ nữ hơi giống em, suýt nữa anh ôm nhầm vợ rồi."
"Ôm
nhầm? Anh chắc chắn cố ý đúng không? Háo sắc."
Tô
Nhất Minh xoay người cô lại, "Em xem, có phải giống em không? Nhưng nhìn
có vẻ dữ dằn nếu vừa nãy ôm nhầm thật không chừng bị cô ta đánh có sứt đầu mẻ
trán."
"Vậy
anh không sợ em đánh anh sứt đầu mẻ trán à?" Trình Vũ Phi cười, bỗng đi
nhanh mấy bước, ngạc nhiên nhìn bóng người đang đi phía trước.
Người
đó có vẻ già hơn tuổi một chút, tóc dợn sóng nhưng gương mặt vẫn những đường
nét đó, đôi mắt sống động biết nói, không có chút thay đổi nào. Dáng người cao
hơn mình nửa cái đầu, đầu ngẩng cao sải bước rộng, toát ta vẻ tự tin, sành sỏi.
Trình
Vũ Phi vội vàng móc điện thoại ra, đuổi theo chụp hai tấm hình, rồi gửi cho
Chung Viễn.
Chung
Viễn trả lời nhanh, tin nhắn viết: "Tự chụp đấy à? Rất đẹp".
Trình
Vũ Phi suýt ngất, "Tự chụp có thể chụp xa thế ư?"
Chung
Viễn vẫn trả lời nhanh, "Cho tôi xem tạo hình mới của em à? Tóc dợn sóng
rất đẹp."
Trình
Vũ Phi nhìn sắc mặt khó coi từ bên kia, một lát sau điện thoại của Chung Viễn
gọi, giọng nói chưa từng hoang mang như vậy, "Alo, bác sĩ Trình,
ừm...em..."
Trình
Vũ Phi vô cùng đắc ý, "Chủ nhiệm Chung, anh xem xem đó có phải là bồ của
anh không? Có phải tôi rất tinh mẳt không? Nhìn hình một lần là đã nhớ
rồi."
Chung
Viễn im lặng hồi lâu, "Vũ Phi. Ừm, cố ấy đang ở đâu?"
"Ở
sân bay. Có thể vừa xuống máy bay... Nhưng bây giờ đã đi khỏi rồi..."
"Cô
ta sẽ trú ở khách sạn B" Tô Nhất Minh đi bên cạnh nói.
Trình
Vũ Phi ngớ ra, nhìn kỹ qua cánh cửa kính, quả nhiên thấy người phụ nữ đó lên
chiếc xe đưa đón của khách sạn, phía trên có hàng chữ khách sạn B, cô nói:
"Cô ấy lên xe của khách sạn B, có thể sẽ ở đó. Anh đi xem xem thể
nào?"
Đợi
cô cúp máy Tô Nhất Minh mới nói với giọng đầy ghen tuông, "Em thân với
Chung Viễn lắm à?"
Trình
Vũ Phi lập tức kể cho anh nghe chuyện của Chung Viễn, rằng cô gái giống mình đó
chính là người bạn gái mà Chung Viễn đã chờ đợi từ rất lâu.
Tô
Nhất Minh cười nhạt hừ một tiếng, thế thì mặc kệ hắn, miễn không giành bảo bối
với mình là được.