Tô Nhất
Minh bước xuống xe cảm thấy mình thật lặng lẽ, nhớ lại lúc đi mua xe ngay từ
phút đầu tiên anh đã chọn chiếc Volkswagen Phaeton này, anh thấy chất lượng và
tính năng của Phaeton là tốt nhất, nhưng không bắt mắt bằng Mercedes Benz, BMW
hoặc Porsche, nhìn bề ngoài chẳng khác gì chiếc Passat. Mercedes hay BMW dịch
sang tiếng Trung đều là những cái tên nghe thật kêu và có ý nghĩa cát tường, cho
nên người Trung Quốc luôn ưu tiên chọn hai loại xe này.
Anh thì
chê hai cái thương hiệu này dễ gây sự chú ý. Có quá nhiều người biết đền tiếng
tăm của nó. Các phương tiện truyền thông khắp nơi ngày nào cũng đưa tin các vụ
án cướp xe Mercedes, BMW, chính vì thế anh lập tức từ bỏ ý định tậu cho mình xế
hộp của hai thương hiệu này.
Tô Nhất
Minh không biết mình có phải là đại gia hay không, nhưng anh cho rằng người lắm
tiền ở Trung Quốc nên lặng lẽ một chút thì hơn. Tâm lý ganh tức với người giàu
có rất nặng nề, mỗi năm đều có đại gia nằm trong top những người giàu nhất hoặc
ở xung quanh Tô Nhất Minh bị giết chết. Tô Nhât Minh cho là vì bọn họ quá huênh
hoang. Rất nhiều người giàu có tội, đó là sự thật mà ai cũng biết, có lẽ có
người sẽ ngụy biện rằng nó có liên quan đến thế chế của Trung Quốc. Nhưng anh
cứ giấu sự giàu có của anh đi một chút đừng nhảy vào bộ máy chính quyền, đừng
nhảy ra trước mặt công chúng thì không được sao? Tô Nhất Minh thấy trên mạng có
một người giải thích thế nào gọi là "vô đối", chính là nói, "Anh
tuyệt quá rồi, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta bức tử!"
Tô Nhất
Minh không hy vọng bị người khác bức hại cho nên anh làm người vô cùng lặng lẽ.
Tô Nhất Minh rất ít khi mua những đồ xa xỉ đắt tiền dễ gây sự chú ý, nhưng anh
cũng có giới của mình mà trong giới ấy bạn
không thể quá tồi tàn, bạn phải cho những người trong giới ấy biết bạn có vốn
liếng để gia nhập cuộc chơi, bọn họ mới công nhận bạn, mới làm ăn với bạn. Để
vẹn cả đôi đường, anh đã nghĩ nát cả óc. Nát óc suy nghĩ những phụ kiện đàn ông
có thể đeo ví dụ anh mua đồng hồ hiệu Blancpain. Blancpain là hiệu đồng hồ danh
tiếng, nhưng lại không nổi tiếng bằng Patek Philippe hay Vacheron Constantin.
Chỉ một từ, lặng lẽ!
Đương
nhiên, thật ra còn một nguyên nhân khiến anh mua chiêc đồng hồ này. Anh có một
chiến hữu đang làm việc ở Tập đoàn đồng hồ Swatch,
đã vậy còn nhảy được lên trụ sở chính ở Thụy Sĩ. Tô
Nhất Minh đi công tác Thụy Sĩ tiện đường ghé thăm chiến hữu, cơ ngơi không tồi
chút nào. Thế là tự dưng nảy ra ý định mua một chiếc đồng hồ. Muốn ủng hộ kinh
tế châu Âu, chi viện cho Thụy Sĩ hoặc giả chí ít cũng
là ủng hộ người anh em đang làm ở tập đoàn Swatch này.
Thật ra
trong lòng anh biết rất rõ kinh tế châu Âu không cần anh ủng hộ, tập đoàn
Swatch cũng chẳng cần anh phải cống hiến. Sau đó anh cùng với Lục Dã Bình vừa
nhâm nhi vừa phân tích nội tâm mình, "Thật ra muốn nói với cậu bạn đó là
đừng nghĩ chỉ mình cậu ta làm nên sự nghiệp vẻ vang
châu Âu, anh em ở Tổ quốc cũng sống có sắc có vị lắm đấy... Trung Quốc của
chúng ta chẳng kém cạnh bất cứ nước nào...
Lục Dã
Bình chẳng thèm rào trước đón sau, "Mẹ kiếp! Đừng có lấy lòng yêu nước ra
mà lấp liếm! Chẳng qua là thấy người ta tài giỏi muốn ăn thua đủvới người ta
thôi. Suy nghĩ của cậu ấy à, tớ đây đi guốc trong bụng. Thật ra cậu muốn nói
với anh ấy rằng, tớ ở tập đoàn đồng hồ Swatch liệu có mua nổi một chiếc
Blancpain không? Tớ mua nổi đấy! Nói gì thì tớ cũng tài giỏi hơn cậu!"
Thế là
Tô Nhất Minh chẳng còn lời nào để nói, ẩm ức nốc một ngụm rượu. Lục Dã Bình,
cái tay bạn già này nói thật chẳng nể nang
gì, vậy mà mình lại thích tự đưa đầu cho hắn chửi, trong lòng ấm ức
nhưng lại có chút thinh thích. Suy cho cùng, ông bạn già này nói trúng phóc.
Gã đàn
ông có thân phận như Tô Nhất Minh, muốn nghe lời nói thật chẳng dễ dàng chút nào.
Trong giới làm ăn, tất cả đều là lang sói, ngoài mặt thì tâng bốc nhau nhưng
trong lòng lại tính toán với nhau. Anh muốn chân thành, sự chân thành tuyệt
đối. Tô Nhất Minh đối đãi chân thành với bạn bè có tiếng trong giới. Ngay cả
cấp dưới của anh cũng tỏ thái độ vô cùng kính trọng và thần tượng anh, khiến
anh chẳng còn được nghe những lời nói thật lòng.
Một
luồng gió lạnh buốt da thốc tới, anh dựng cổ áo lên, thít chặt áo khoác. Mùa
đông đã đến rồi không khí ban đêm dường như có vô số những hạt băng li ti, chỉ
cần hít thở là chúng đâm vào mũi khiến anh cảm thấyđau rát.
Anh vội
bước nhanh vào khoa cấp cứu, đi chưa được vài bước đã giật nảy mình. Bệnh nhân
đông vô kể, bệnh nhân nằm la liệt cả ở dưới sàn nhà trên những chiêc cáng màu
đen khắp phòng, trông không khác gì một trại tị nạn. Anh thỉnh thoảng vẫn đến
bệnh viện lớn gần nhà để kiểm tra sức khỏe định kỳ, nhưng đều tìm bác sĩ quen,
chẳng giống như những người bình thường khác phải chịu đau đớn vì bệnh tật. Bệnh
viện J cũng là một bệnh viện cao cấp có tiếng, chẳng thể ngờ điều kiện ở bệnh
viện lại kém đến vậy. Nhưng vẫn còn tốt chán, bệnh nhân tuy đông nhưng giờ này
đều đã ngủ hết, hành lang yên ắng, thỉnh thoảng mới nghe thấy một vài tiếng rên
đau. Anh cứ thế đi một mạch đến phòng cấp cứu khoa nội.
Bên
trong bác sĩ mặc áo blu trắng không ít, cũng có vài người mặc thường phục,
không biết là bệnh nhân hay là người thân, đang nói chuyện với bác sĩ.
"Tôi
là bạn của Vương Bảo Quốc. Tôi vừa nhận được điện thoại của bệnh viện đây nói
là anh ấy bị nhồi máu cơ tim...". Tô Nhất Minh không biết nên gặp ai, tiến
đến một nhóm bác sĩ lịch sự tự giới thiệu
mình. Các bác sĩ đều dừng tay quay sang nhìn, mấy bác sĩ nữ còn liếc nhìn anh
mấy cái nữa. Tô Nhất Minh lấy làm đắc ý, anh biết mình khá điển trai, lại từng
du học ở nước ngoài, từng làm việc ở các công ty xuyên quốc gia, thêm vào đó
cái gan làm giàu tích lũy được sau bao năm lăn lộn trên thương trường, có khiêm
tốn thế nào chăng nữa vẫn rất nổi bật trong đám đông.
Một bác
sĩ nữ trẻ măng lên tiếng, "Người nhà bệnh nhân phòng số 6 đến rồi! Anh đi
theo tôi…”
Tô Nhất
Minh cảm thấy cô gái trẻ này có gì đó mờ ám mấp máy môi định nói gì nhưng lại
thôi. Quả nhiên cô gái đó chu môi, lạnh lùng dẫn anh vào phòng cấp cứu.
Ông bạn
chí cốt Lục Dã Bình thường nhận xét anh: trọng sắc khinh bạn. Vừa bước vào
phòng cấp cứu Tô Nhất Minh nhìn thấy không phải là ông bạn Vương Bảo Quốc mà
lại là nữ bác sĩ có
dáng người dong dỏng cao, mặt mũi thanh tú. Cô ta còn rất trẻ, khó đoán tuổi,
nhưng Tô Nhất Minh rốt cuộc vẫn là người đàn ông giàu kinh nghiệm, dựa vào trực
giác có thể đoán cô ta sắp ba mươi rổi. Bởi vì mặt cô ta tuy vẫn còn ngây thơ
nhưng lại không có cái vẻ bất cẩn đời của những cô bé trẻ người non dạ. Tô Nhất
Minh biết con gái gần ba mươi đều có một vẻ xinh tươi khác lạ, như cô gái này
đây.
Nữ bác
sĩ trẻ con lúc nãy kính cẩn gọi, "Bác sĩ Trình, người nhà bệnh nhân giường
số 6 đến rồi ạ!"
Trình
Vũ Phi quay đẩu lại nhìn Tô Nhất Minh từ trên xuống dưới, nhanh chóng tóm tắt
bệnh trạng của Vương Bảo Quốc cho anh nghe: "Một mạch máu ở tim bị tắc,
giống như phía trước đang có chiến tranh mà đường vận chuyển lương thực lại bị
tắc nghẽn, lương thực không tới kịp, quân của một tuyến sẽ đói chết. Cần phải
làm phẫu thuật khai thông nó trở lại,
chúng tôi cần có người ký tên để hoàn
tất thủ tục."
"Giám
đốc Vương... chị nhà có biết không?" Tô Nhất Minh quay đầu sang hỏi Vương
Bảo Quốc. Đây là việc rất cấp bách. Vương Bảo Quốc lại là khách hàng lớn nhất
của mình. Anh đã mất không biết bao nhiêu công sức mới tạo được quan hệ làm ăn
với anh ta, còn phải nhờ cậy Vu Tuy Văn, người bạn nối khố của anh bây giờ đang
làm cán bộ cấp trung ở một công ty lớn làm cầu nối.
Thương
trường như chiến trường, sai một li đi một dặm. Lần này Tô Nhất Minh nhất định
phải làm giám đốc Vương hài lòng, mới có thể bảo
đảm những nước cờ mà anh đã đi không vô ích, nhưng cũng không thểgánh trách
nhiệm quá lớn này. Phải chắc chắn ngộ nhỡlão Vương có chuyện
gì người nhà cùa anh ta không thể đổ hết
lên đầu mình.
Trình
Vũ Phi thay bệnh nhân trả lời: "Bệnh nhân sẽ tự ký tên, anh chủ yếu là làm
thủ tục. Chúng tôi đã gọi điện cho người nhà bệnh nhân rồi, anh mau đi nộp tiền
làm thủ tục đi, bệnh này không thể đợi được đâu."
Thế là
Tô Nhất Minh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi nộp tiền. Tất cả xong xuôi anh mới
cảm ơn vị bác sĩ Trình tư duy rõ ràng lời nói xúc tích dễ hiểu đó, rồi còn giả
vờ ngạc nhiên hỏi: "Sao lại nhồi
máu cơ tim cơ chứ? Phải chú ý những gì để đề phòng bệnh ạ?"
Trình
Vũ Phi nhìn anh ta một cái: "Bởi vì háo sắc, tim của bạn anh bị thẻo một
miếng thịt đấy." Trình Vũ Phi không phải là đồ ngốc, nửa đêm canh ba quần
ảo xốc xếch được bảo vệ vũ trường đưa đên, sao lại bị nhồi máu chứ? Không phải
đã rõ như ban ngày rồi sao? Hơn nữa, đây không phải trường hợp đầu tiên cô gặp.
Tô Nhất
Minh đằng hắng một tiếng, cảm thấy cô bác sĩ này nói chuyện thật thú vị, không
nén được liếc nhìn cô mấy lượt. Thật ra lý do Vương
Bảo Quốc phát bệnh anh biết rất rõ. Hôm qua vì để lấy
lòng ông ta, anh đã dẫn ông ta đến một hộp đêm vô cùng nổi tiếng, vung ra vài
vạn thuê ngươi phục vụ, còn phục vụ thế nào thì anh không quan tâm. Sau đó Tô
Nhất Minh tự lái xe về nhà. Nằm chưa kịp ấm chăn thì điện
thoại báo tin dữ của bệnh viện lôi anh đến đây.
Trong
phòng cấp cứu, đợi sắp xếp đâu vào đó xong, Tô Nhất Minh không nhịn được châm
một điếu thuốc hút. Thật ra anh chẳng phải nghiện thuốc, chì là đã quá nửa
đêm mà lịch làm việc ban ngày của anh dày đặc, anh thật sự mệt mỏi vô cùng,
muốn hút một điếu cho tỉnh táo. Cô bác sĩ trẻ dẫn anh vào lúc nãy nện gót thình
thịch xông đến, "Này! Trong bệnh viện không được hút thuốc! Anh có đầu óc
không vậy?"
Tô Nhất
Minh vội vàng dập thuốc, anh tin chắc thái độ bông đùa khi nãy của anh đã làm
cô gái này tức giận. Lức đang làm thủ tục anh có hỏi cô ta một vài điều, thái
độ của cô ta vô cùng hung dữ. Thật ra Tô Nhất Minh đã định gọi thêm người đến
giúp nhưng vì muốn lão Vương thấy mình là một người nghĩa khí, anh mới đơn
thương độc mã chạy đến, quáng quàng lo thủ tục. Bây giờ anh hơi hối hận, cái
bệnh viện này giống như mê cung, chạy mấy vòng bở cả hơi
tai cũng chẳng tìm thấy chỗ làm thủ tục. Anh bỗng nhớ đến câu nói "vọng
sơn chạy chết ngựa" [1], bây giờ thì nên đổi
thành "vọng bệnh viện chạy chết cái thằng tôi" mới đúng.
[1] Ý nói việc nhìn
thì dễ lúc làm mới thấy khó
Thế là
Tô Nhất Minh có chút ấm úc, gượng gạo quay về đứng cạnh Vương Bảo Quốc, đúng
lúc bắt gặp ánh mắt bác sĩ Trình đang nhìn mình, chẳng đặng đừng khéo léo phàn
nàn, "Bác sĩ thực tập ở đây
hung dữ quá.”
Trình
Vũ Phi nhìn thẳng anh nói: "Tiểu Hà không phải là bác sĩ thực tập."
"Ồ?
Cô ta trông... còn nhỏ tuổi, còn ngây thơ." Ý Tô Nhất Minh thật ra là muốn
nói cô gái đó chẳng có đầu óc chút nào.
Trình
Vũ Phi cụp mắt nói: "Học nhiều. Trường học cũng giống như tủ lạnh, có tác
dụng giữ tươi." Nói câu này cô bỗng nghĩ đến bản thân mình, chẳng phải
mình không còn ngây thơ sao? chẳng phải vì học quá nhiều nên mới đánh mất nhiều
thứ đó sao? Lúc còn đi học, Mục Thuần có đề cập đến chuyện nhưng cô muốn đợi
đến khi tốt nghiệp. Tốt nghiệp xong thì lại muốn có thời gian để quen dần với
công việc trong khoa...Kết quả là, quen việc rồi thì cũng mất luôn người đàn
ông của mình.