Xe dừng
lại ở một chung cư, Chung Viễn gọi điện thoại, một người phụ nữ
trung niên xuống đón Quả Quả lên nhà.
Trình
Vũ Phi thầm đoán thân thế của người phụ nữ ấy: Chị gái? Hình như hơi lớn tuổi
một chút. Mẹ? Lại quá trẻ. Chung Viễn dường như nhìn thấu ruột gan cô, cười
nói, "Đấy là chị bảo mẫu nhà tôi thuê để chăm sóc Quả Quả. Chị ấy rất hiền
lành, rất yêu trẻ con. Cô không biết, tôi rất bận, một mình chăm sóc Quả Quả
thật quá vất vả."
Một
mình chăm sóc Quả Quả? Trình Vũ Phi trầm ngâm một lát, cuối cùng không kiềm chế
được thốt lên, " Chủ nhiệm Chung, anh nuôi Quả Quả ư?"
Đến
lượt Chung Viễn trầm ngâm, xe lại chạy bon bon trên đường, chẳng mấy chốc dừng
ở một quán cơm nằm ẩn mình trong những bụi trúc xanh biếc. Chung Viễn rất tự
nhiên, chẳng hỏi ý kiến Trình Vũ Phi, nhanh chóng gọi món ăn.
"Tôi
có một chị gái, nhưng đã mất rồi." Thức ăn nhanh chóng dọn ra đầy bàn,
Chung Viễn mới bắt đầu kể, rồi nở nụ cười, cố giấu đi những đau đớn thoáng qua
trên mặt.
"Xin
lỗi." Trình Vũ Phi rất bất ngờ lại lúng túng, vội vàng chuyển đề tài,
" Vậy… cha Quả Quả đâu?"
"Quả
Quả không có cha." Chung Viễn cố làm ra cứng cỏi
"…"
Lại hỏi sai rồi, Trình Vũ Phi vô cùng bối rối, nhưng câu nói vừa rồi của Chung
Viễn ẩn chứa rất nhiều thông tin, "Chủ nhiệm Chung, anh vẫn… độc thân
ư?"
Chung
Viễn vừa gắp thức ăn, vừa nhìn Trình Vũ Phi cười, "Bác sĩ Trình không biết
sao? Tôi là thanh niên chưa vợ ưu tú của bệnh viện đấy."
"?"
Trong bệnh viện thật có những giải thưởng rất vô duyên, như giải đôi vợ chồng
nhân viên hòa thuận nhất, giải nhịn nhục giỏi nhất của y bác sĩ khi bị đánh
mắng, còn cái giải này xuất
hiện lúc nào thế nhỉ?
"Trong
khoa có một y tá nói tôi là một trong ba đại gia độc thân của bệnh viện"
"…"
Trình Vũ Phi cảm thấy tâng bốc cũng không phải, phủ nhận cũng không phải, chỉ
nghĩ tay Chung Viễn quả thật mặt dày.
Chung
Viễn rõ ràng rất hài lòng với biểu hiện này của Trình Vũ Phi, liên tiếp quăng
thêm mấy quả bom nữa, làm Trình Vũ Phi chóng cả mặt, "Nghe nói đàn ông qua
ba lăm rồi mà chưa kết hôn, nếu không có khuyết điểm về thể trạng thì là tâm lý
bị biến thái."
"…"
Trình Vũ Phi sốc vô cùng, nghĩ thầm trong bụng, người như thế mà dám nhận mình
là bác sĩ cấp trên.
"Nhưng
hai mặt đó tôi đều bình thường. Chỉ có một suy nghĩ sai lầm này thôi. Tôi từng
yêu một người con gái, yêu nhiều lắm, thề đời này kiếp này phải lấy bằng được
cô ấy, kết quả là cô ấy rời bỏ tôi, còn tôi vẫn ôm mối tình tuyệt vọng ấy,
không muốn tìm người con gái khác."
"…" Trình
Vũ Phi nghĩ suy nghĩ sai lầm đó cũng là một phạm trù của biến thái tâm lý nhưng
tất nhiên cô không dám nói ra, thế là cúi đầu đếm số tôm trong đĩa, tổng cộng
có hai mươi bốn con, một con số may mắn.
"Tiếc
là… suy nghĩ sai lầm đó cũng không thắng nổi sư cô đơn trong lòng. Cuộc sống
một mình quả thật khó khăn, tôi hối hận rồi. Bây giờ lại muốn lấy vợ nhưng chưa
tìm được người thích hợp…"
"Không
đâu, chủ nhiệm Chung tài giỏi như thế, con gái cứ xếp hàng chạy theo, sao lại
không tìm được người thích hợp cơ chứ?" Trình Vũ Phi cuối cùng cũng tìm
được một câu để tâng bốc.
Chung
Viễn nhìn cô trầm ngâm, ánh mắt sâu tựa giếng khơi, khoảnh khắc đó Trình Vũ Phi
bỗng nhiên giật nảy mình, điện thoại Tô Nhất Minh gọi điện đến.
Đúng là
bản chất lưu manh không bỏ, nói được ba câu là đã giở trò. Trình Vũ Phi vô cùng
khó xử, giọng Tô Nhất Minh rất to, không biết Chung Viễn ngồi đối diện có nghe
thấy không. Cô liếc trộm Chung Viễn một cái, may quá, anh ấy đangvùi đầu vào
ăn.
Sau đó
nữ, cô quên mất là mình đang ở đâu, cứ trò chuyện rôm rả với Tô Nhất Minh, vì
bức tượng gỗ đó, mà hình như không phải vì bức tượng gỗ, cô không biết mình
muốn nói điều gì. Điện thoại ngắt đột ngột, cô mới bất chợt nhận ra mình đang
trao đổi vấn đề chuyên môn với bác sĩ cấp trên.
Cô trấn
tĩnh lại, mỉm cười, định nói gì đó thì bị những lời nói của Chung Viễn làm cho
bối rối.
"Cô
nói rất hay… Giống như trong một biển người chỉ yêu một người, sẵn sàng hi sinh
tất cả vì người đó. Chính vì nguyên nhân này… có tình yêu thì bất chấp tất cả,
không có tình yêu thì kén cá chọn canh. Có lẽ bởi vì không yêu nên tôi gặp rất
nhiều cô gái nhưng chẳng có chút cảm xúc nào cả. Có lần suýt nữa thì kết hôn
nhưng đến phút cuối lại bỏ của chạy lấy người, "
Trình
Vũ Phi thần người ra rất lâu mới nhớ lại những lời mình vừa nói, ậm ừ cho qua,
bỗng dậy lên niềm đồng cảm với cô gái bị Chung Viễn bỏ rơi khi sắp đến ngày kết
hôn, "Tại sao vậy?"
"Không
biết nữa. Lúc nào tôi cũng cảm thấy hình như phía trước có người đang đợi
mình…"
"Đó
là người đã bỏ rơi anh phải không?”
Chung
Viễn không trả lời, lại vùi đầu vào ăn.
"Lúc
đó tại sao cô ấy ra đi?"
Chung
Viễn dừng một lát, "Lúc đó tôi là một kẻ nghèo hèn không một xu dính túi,
cô ấy bị gia đình thúc ép, không thể không…"
"Là
giả đấy. Áp lực gia đình đều là giả. Xét cho cùng là vì cô ấy không yêu anh đủ
nhiều, tình yêu có vấn đề nhất định đó là vấn đề của hai người, những nguyên
nhân bên ngoài chỉ là giả…"
Chung
Viễn nhíu mày, không muốn tranh luận về vấn đề này nữa, cười nói "Có
kiến giải. Bác sĩ Trình quan sát nhạy bén, suy nghĩ sâu sắc, quan niệm độc đáo,
không biết trong công tác chuyên môn có kiến giải được như vậy không?"
Trình
Vũ Phi thẫn thờ, một lần nữa nhớ ra mục đích chính của cuộc gặp hôm nay, không
phải để phân tích tình sử của bác sĩ cấp trên nên vội vàng ngồi thẳng người lên
rửa tai lắng nghe. Chung Viễn mỉm cười: "Khoa ngoại lồng ngực dự định cùng
với khoa cấp cứu nghiên cứu một dự án về ứng dụng lâm sàng máy thở ô xy với
bệnh nhân nặng, lần trước cô cũng đã đến nghe báo cáo, tôi muốn đề nghị
trưởng khoa cho phép cô tham gia dự án này…"
Trình
Vũ Phi tiu nghỉu, "Lần đó… trưởng khoa chỉ định sư huynh của tôi tham dự
đề tài này. Sư huynh có thâm niên, kỹ thuật toàn diện, thích hợp hơn."
Chung
Viễn lại cười, "Không ngại gì. Vẫn còn một đề tài nữa, thuộc lĩnh vực khoa
học xã hội, không biết bác sĩ Trình có hứng thú không?"
Khoa
học xã hội? Trình Vũ Phi vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ chủ nhiệm Chung chính là
nhân tài đa ngành khoa học trong truyền thuyết đó ư?
"Tôi
luôn muốn nghiên cứu đề tài "nếu thông qua sự lựa chọn và sắp đặt cẩn thận, hôn
nhân không có tình yêu có thể hạnh phúc được không". Không biết bác sĩ Trình có
bằng lòng tham gia nghiên này không?". Chung Viễn chậm rãi mà kiên quyết
nói xong, ánh mắt sáng rực chăm chăm nhìn Trình Vũ Phi.
Giây
phút đó Trình Vũ Phi bị sự thẳng thắn của Chung Viễn làm cho sợ hãi, đồng thời
nghe như có ai đó đang nói trong tâm tưởng mình, bất giác cảm thấy bất an.
Từ nhỏ
đến lớn, ngoài tình yêu ra, cuộc sống của cô luôn thuận buồm xuôi gió, bởi cô
rất nỗ lực. Tiếc là tình yêu giống như khám bệnh vậy, không phải mình cho bao
nhiêu thì sẽ nhận được bấy nhiêu.
Cô đã
từng rất yêu Mục Thuần, đó là tình yêu sâu sắc nhất, nồng nàn nhất, giống như
thanh socola, lúc ăn thì ngọt, nuốt rồi mới cảm thấy dư vị đắng đắng rất khó
quên của nó. Sau khi chia tay anh ta, một thời gian dài cô đã rất khủng hoảng,
cô bỗng cảm thấy mình đã yêu không lối thoát. Cũng có vài người đàn ông bày tỏ
tình yêu với cô nhưng cô không có chút tình cảm nào, trái tim cô dường như có
một lớp băng rất dày bao phủ.
Lúc đó
cô đã nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, hôn nhân không có tình yêu có thể hạnh phúc
không, cô dường như đã quyết định thực dụng chọn một đối tượng kết hôn môn đăng
hộ đối, có trách nhiệm. Tiếc rằng đúng lúc đó Tô Nhất Minh xuất hiện. Một gã
lưu manh khua môi múa mép khiến người ta rất khó cự
tuyệt, huống hồ gì đó lại là một gã lưu manh trong lốt rùa vàng. Trực giác cho
Trình Vũ Phi biết anh là một cạm bẫy phủ đầy hoa hồng, thậm chí bản
thân anh cũng là một đóa hoa anh túc, tuy có độc nhưng lại làm mê đắm lòng
người.
Trình
Vũ Phi từng suy nghĩ một cách lý trí, chọn Tô Nhất Minh là chọn tình yêu, thành
thật với trái tim mình nhưng có thể thứ mà cô nhận được chỉ là một tương lai
đau khổ. Chọn một người đán ông khác thành thật đáng tin là chọn hôn nhân,
thành thật với lý trí của mình, nên sẽ có một tương lai yên ổn.
Tiếc là
phụ nữ vẫn là một loài động vật cảm tính, suy nghĩ mãi, cuối cùng cô quyết định
đánh cược, cho tình yêu một cơ hội, thế là bất chấp tất cả nhảy vào cạm bẫy có
tên Tô Nhất Minh. Ai ngờ Chung Viễn lại nhảy vào đúng thời điểm này,
muốn mình trao đổi đề tài khoa học xã hội gì đó chứ…
Chuông
điện thoại reo thật đúng lúc, cắt ngang tâm trạng rối bời của Trình Vũ Phi.
Chung Viễn vẫn với giọng quyết đoán như thường lệ,
"Có một bệnh nhân VIP bị nhồi máu cơ tim, có lẽ phải phẫu thuật gấp. Bác
sĩ trưởng khoa nội tim đã ở đó, tôi phải chạy đến đó ngay bây giờ. Bác sĩ
Trình, cô không cần phải trả lời vội, thong thả suy nghĩ… Hôm khác chúng ta nói
tiếp vậy. Tôi vẫn còn một vài điều muốn nói với cô".
Trình
Vũ Phi bối rối gật đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Chung Viễn, thò nĩa đếm
xem trong đĩa còn mấy con tôm. Ấy, chỉ còn lại bảy con… Chung Viễn thật biết
ăn.
Chung
Viễn đi rồi. Sau những hào quang sáng chói dát trên
người chủ nhiệm Chung là một cuộc đời vất vả, mặc dù anh có vẻ không để tâm
nhưng Trình Vũ Phi vẫn thấy buồn thay anh. Khi phiếu
tính tiền được mang đến, nỗi buồn của cô lên đến đỉnh điểm. Chung Viễn đi gấp
quá quên cả tính tiền, một bữa cơm mà mất những bốn chữ số. Trình Vũ Phi đau
khổ tính tiền, tiện tay gói hai chiếc bánh tráng miệng đem về. Cô thề với lòng
mình sẽ không bao giờ dùng bữa với vị bác sĩ khoa ngoại có lương gấp mình mấy
lần nữa.
Tô Nhất
Minh vốn dĩ là người không đáng tin cậy, bây giờ trong phút bốc đồng có một
quyết định táo bạo như vậy, Trình Vũ Phi khó tránh được cảm giác rối bời. Cô cố
sắp xếp lại những ngổn ngang trong lòng mình nhưng lại không biết bắt đầu từ
đâu. Cô suy nghĩ mông lung như vậy bất giác cô đã về đến nhà.
Cô bật
đèn lối cầu thang, bỗng có người lao đến ôm chầm lấy cô.
Trình
Vũ Phi đang định hét toáng lên thì người đó đã cúi xuống hôn vào môi cô, hành
động vô lại tuyệt chiêu này lại an ủi phần nào sự hoảng loạn trong cô. Tô Nhất
Minh, ngoài gã lưu manh này còn có ai khác nữa, Cô thả lỏng người mặc anh giữ
lấy, nhưng lại thấy gã lưu manh đó hít hít mùi trên cơ thể cô, "En vừa ăn
món tôm mã não ở nhà hàng Thúy Hiền phải không?"
"…"
Trình Vũ Phi nghĩ như vậy có khoa trương quá không, ngửi mùi tôm thì có thể
hiểu được, sao lại còn đọc cả tên nhà hàng tên món ăn nữa?
Tô
Nhất Minh nhẹ nhàng gõ gõ vào túi thức ăn trên tay Trình Vũ Phi. Cô mới hiểu
ra. Phía trên hộp đúng là có in tên nhà hàng Thúy Hiền. Hàng ngày anh tiếp đãi
khách rất nhiều nên thuộc làu tên món đọc của các nhà hàng lớn cũng là điều dễ
hiểu.
"Em
ăn tối với ai thế?"
Trình
Vũ Phi nhớ lại những lời của Chung Viễn, bỗng dưng không muốn nhắc đến người
này trước mặt Tô Nhất Minh, cô bèn nói lảng, "Giám đốc Tô sao lại giống
một chú cún con thế nhỉ?"
Tô
Nhất Minh hứ một tiếng, "Đâu phải chỉ một chú cún con, sắp thành chó vô
gia cư rồi."
"Sao
thế? Anh bán căn hộ rồi à?"
"Căn
hộ không phải nhà, có người thân mới là nhà. Nếu em chạy theo người đàn ông
khác, anh không phải là chó vô gia cư rồi sao?"
Người
thân… nhà… Trái tim Trình Vũ Phi bỗng nhiên mềm nhũn, tan chảy, "Anh lại
lừa em."
Tô Nhất
Minh lặng lẽ thở dài, anh cảm thấy lời nói của mình hơi quá. Cho dù nịnh cho cô
ấy vui anh cũng chưa nghĩ đến điều gì xa xôi. Anh do dự một lát rồi thì thầm
vào tai cô, "Vũ Phi, đã mấy ngày không gặp nhau rồi… anh rất nhớ em. Ngày
mai em có rảnh không? Đến nhà anh nhé…"
"Không
được, ngày mai em trực rồi."