Điền
Thiêm gọi to mấy tiếng “chị Phi Phi”, mắt mở to nhìn Trình Vũ Phi lờ đi như
không nghe thấy cắm đầu cắm cổ chạy và dần biến mất khỏi tầm mắt của cô. Cô dù
sao cũng là cô gái trẻ chưa gặp chuyện bao giờ, trong tiếng kêu cứu đã nghe
thấy tiếng nức nở. Đột nhiên có một giọng nam nghe rất bùi tai từ phía trên đầu
cô nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì thế? Có cần giúp gì không?”
Điền
Thiêm ngẩng đầu lên: một chàng trai với đôi lông mày rậm, mắt ngời lên sự quan
tâm. Cô lập tức nắm lấy tia hi vọng nhỏ nhoi này, vừa khóc vừa nói: “Có người
giật điện thoại của tôi, chị tôi đang đuổi theo hắn ta... ở đó đó... tôi sợ chị
ấy xảy ra chuyện, tôi không cần điện thoại nữa, tôi chỉ cần chị tôi không sao
thôi...”
Chàng
trai trẻ nhìn theo hướng tay Điền Thiêm chỉ, quả nhiên nhìn thấy một thân hình
thon thả cao ráo lướt qua rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ. Chàng chẳng nói chẳng
rằng đuổi theo, đuổi đến con hẻm đó thì chẳng thấy bóng dáng đó đâu nữa. Chàng
chạy đi tìm ở từng con hẻm một, cuối cùng nhìn thấy Trình Vũ Phi đang giành
giật túi đồ với một người đàn ông. Người đàn ông đó giật lấy chiếc điện thoại
từ trong tay Trình Vũ Phi. Chàng trai trẻ chửi thầm: “Hừ, đúng là thời thế điên
loạn, đến cướp mà cũng dám cả gan như vậy!” Rồi lấy đà chạy như bay đến chỗ
Trình Vũ Phi.
Buổi
chiều Tô Nhất Minh đi thăm Giang Bình, Giang Bình là bạn học của Tô Nhất Minh,
hiện đang làm phó tổng giám đốc của siêu thị A. Trong công việc hai người tuy
không có mối liên hệ trực tiếp nhưng lại có chung không ít bạn bè nên cũng khá
thân thiết.
Giang
Bình nhiệt tình đón tiếp Tô Nhất Minh ở văn phòng của mình, còn ép anh phải
nhận quà tặng: “Chỉ là mỹ phẩm ấy mà, là tặng phẩm của công ty tôi nhằm tri ân
những khách hàng thân thiết. Đây là hai bộ, tặng cậu đấy.” Nói rồi cười hi hi
cầm hai hộp mỹ phẩm nằng nặng cho vào túi giấy rồi đưa cho Tô Nhất Minh.
Tô Nhất
Minh liếc mắt nhìn, chối đây đẩy, “Đây là đồ của phụ nữ mà... tôi hiện tại
phòng không gối chiếc, bên cạnh chẳng có người phụ nữ nào. Không cần đâu.”
Giang
Bình cười hì hì, “Không có thì tìm đi, tôi tin vào khả năng của cậu mà. Như
chúng tôi bây giờ, vì chọn một cây mà mất cả rừng cây rồi, còn cậu, Nhất Minh
ạ, trước mặt cậu là một khu rừng đầy hoa thơm cỏ lạ, cậu cứ từ từ mà chọn lựa.
Nói thật tôi rất ngưỡng mộ sự tự do của cậu đấy.”
Nhất
Minh cười gượng gạo, “Thì cũng đành an ủi mình như vậy.”
Giang
Bình cười cười đích thân tiễn Tô Nhất Minh xuống lầu, nhưng khi quay lại văn
phòng, anh không thấy điện thoại của mình đâu nữa. Giang Bình vỗ trán suy nghĩ
hồi lâu vẫn không nhớ ra điện thoại mình để ở đâu, trong lòng cảm thấy rầu rĩ,
mình chưa đến bốn mươi mà trí nhớ đã tệ thế ư? Đúng là tuổi tác không tha bất
cứ ai mà. Anh bất giác thở dài dùng điện thoại bàn gọi vào máy mình, rồi vểnh
tai lên nghe xem tiếng nhạc tấu hài vừa chép về máy làm nhạc chuông vang lên ở
xó xỉnh nào.
Tô Nhất
Minh bước ra khỏi tòa nhà bách hóa, lòng có chút hối hận. Anh đã hẹn một khách
hàng đến dùng cơm, bây giờ lại phải xách một đống đồ như vậy thật bất tiện. Hơn
nữa đây là trung tâm mua sắm của thành phố, rất khó tìm chỗ đỗ xe, nên xe của
anh đỗ cách đây tới vài con đường. Anh thấy không vui chút nào khi phải đi bộ
qua đó cất đồ đạc rồi lại quay lại. Đang do dự chưa biết làm thế nào thì anh
bỗng gặp một người quen.
Tô Nhất
Minh nhình thấy bác sĩ Trình mặt mày căng thẳng đang từ một con đường rẽ sang,
sau đó lại chạy lòng vòng với điệu bộ rất kỳ quái, hình như đang tìm thứ gì đó.
Điệu bộ này khiến anh liên tưởng đến nhân vật chuột chũi ngốc nghếch trong loạt
phim hoạt hình nào đó.
Thật ra
cảm tình của Tô Nhất Minh với Trình Vũ Phi đã tan biến từ lâu rồi. Anh tuy là
ngọn cỏ dại sinh ra ở nông thôn nhưng cũng đã được trồng ở mảnh đất sang trọng
nơi phố thị nhiều năm trời, ít nhiều cũng có chút khí khái của một quý ông. Bởi
thế, đối với phụ nữ anh rất độ lượng. Dù nguyền rủa trong lòng nhưng ngoài mặt
vẫn tỏ ra lịch sự, chu đáo. Anh vừa cười vừa khách sáo cất tiếng gọi, “Bác sĩ
Trình!”
Trình
Vũ Phi quay đầu sang, thấy Tô Nhất Minh thì vô cùng ngạc nhiên nhìn những chiếc
túi trên tay Tô Nhất Minh, cô lạnh lùng nói: “Giám đốc Tô... đi mua đồ à?”
Trong
đầu Tô Nhất Minh bỗng lóe lên một ý, thế là anh cười với bác sĩ Trình, “Ồ, đây
là tặng phẩm của công ty tôi dùng để tri ân khách hàng, là bộ đồ trang điểm của
phụ nữ. Bác sĩ Trình, tôi tặng cô đấy, cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi trong thời gian
qua.” Nói rồi anh đưa túi đồ cho Trình Vũ Phi.
Trình
Vũ Phi ngạc nhiên, đưa tay từ chối theo thói quen, “Không, không, không... Tôi
không cần, giám đốc Tô tặng cho khách hàng đi ạ. Tôi không cần đâu.”
Tô Nhất
Minh cười, “Cứ coi như là cô giúp tôi thêm một lần nữa, món đồ này tôi giữ thật
bất tiện, tôi còn có việc khác phải làm.” Câu nói này lại là sự thật.
Trình
Vũ Phi liếc nhanh chiếc hộp bên trong, phát hiện nhãn hiệu Lancome sáng loáng
trên mặt hộp, vô cùng vui thích. Phụ nữ thiên bẩm đã không có sức đề kháng với
mặt hàng này, huống hồ đây lại là nhãn hiệu mỹ phẩm mà cô yêu thích. Năm nay
khoa cấp cứu của cô tổ chức liên hoan tất niên, có phần bốc thăm trúng thưởng,
phần thưởng chính là mỹ phẩm Lancome. Trình Vũ Phi tiếc ngẩn ngơ vì mất cơ hội
sở hữu nó.
Lần đó
khi người dẫn chương trình thò tay vào thùng phiếu bốc ra một mảnh giấy nhỏ, và
đọc to: “Số 61!”, Trình Vũ Phi lập tức reo lên rồi chạy lên sân khấu, nhưng
người đó lại nói tiếp: “Ấy... nhìn ngược rồi, số 19...” thế là Trình Vũ Phi tội
nghiệp mất cả hứng, thất thểu đi xuống.
Bởi
thế, khi nhìn thái độ thành khẩn của Tô Nhất Minh, vả lại tiêu chuẩn làm người
của cô là lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, cô vui vẻ nhận lấy món quà.
Đúng
lúc đó đột nhiên vang lên một câu hát, âm lượng mỗi lúc một to: “Tôi là anh
chàng đẹp trai tôi không sợ ai, gái đẹp trên đời nhiều vô kể,...”
Trình
Vũ Phi và Tô Nhất Minh giật nảy mình. Trình Vũ Phi nhanh chóng nhận định âm
thanh đó phát ra từ túi quà mình đang cầm, vội vàng thò tay vào túi lấy ra xem
sự thể thế nào.
Chưa
cầm chắc thì chiếc điện thoại đã rơi xuống đất, vừa rung vừa không ngừng to mồm
hát: “Chị em phụ nữ xếp hàng nào, từng người từng người một đợi tôi chọn. Tôi
đẹp trai tôi không sợ ai, gái đẹp trên đời nhiều vô kể...”
Trình
Vũ Phi nhìn Tô Nhất Minh với ánh mắt khinh khỉnh, cúi xuống nhặt chiếc điện
thoại vẫn đang rung, “Giám đốc Tô, điện thoại này của anh à?”
Tô Nhất
Minh trước nay vẫn phong độ tuyệt vời, không ngờ sự việc xảy ra khiến anh thật
ê mặt, nghe giọng hát eo éo phát ra từ chiếc điện thoại, trong lòng vô cùng bối
rối, vội giằng lấy điện thoại, tắt cái âm thanh ngu ngốc đó, rồi tươi cười giải
thích, “Đây không phải là điện thoại...”
Chưa
kịp nói hết câu, không biết một chàng trai trẻ ở đâu chạy tới đấm anh một cú
như trời giáng khiến anh ngã lăn quay ra đất.
Chưa
đầy một tuần sau khi thề độc là không bao giờ bước chân vào bệnh viện J nữa, Tô
Nhất Minh một lần nữa được đưa đến đó. Anh nghĩ vận mình đen chưa từng thấy.
Chàng
trai đó sau khi biết đầu đuôi sự việc vô cùng xấu hổ, luôn miệng xin lỗi Tô
Nhất Minh, chủ động thanh toán viện phí cho anh, chạy tới chạy lui trong khoa
cấp cứu như con thoi để lo liệu. Tô Nhất Minh thật chẳng còn lòng dạ nào mắng
cậu ta, huống hồ gì người ta là người tốt thấy chuyện bất bình ra tay tương
trợ, anh còn có thể nói gì nữa?
Chàng
trai trẻ đang học thạc sỹ ở một trường đại học trong thành phố, năm sau là tốt
nghiệp rồi. Tô Nhất Minh xã giao với cậu ta vài câu, thấy chàng trai trẻ này
rất thực tế, là người có hiểu biết, kiến thức phong phú, trong lòng thấy vui
vui. Anh nhớ đến mình có một người bạn làm việc tại một công ty nước ngoài đang
cần tuyển người, lập tức mưu đồ bán cậu thanh niên này đến đó. Tô Nhất Minh
luôn tự cho mình có mắt nhìn người, lại biết nhìn xa trông rộng. Anh luôn muốn
cắm ở một số công ty lớn vài thân tín của mình, hỗ trợ họ, đợi đến khi có chức
vị rồi thì công việc của mình sẽ vô cùng thuận tiện. Bởi vậy trong lời nói của
mình anh tỏ ra rất tôn trọng chàng trai trẻ này.
Còn với
Trình Vũ Phi, anh lại càng không trách cứ gì. Người ta cũng là anh hùng thân cô
thế cô làm việc trượng nghĩa, lại chẳng làm hại gì mình, hơn nữa lại là phụ nữ,
sao lại có thể tính món nợ này lên đầu cô được. Còn Điền Thiêm nữa, đã mất điện
thoại lại còn bị trẹo chân, sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện, vừa kinh
ngạc lại vừa sợ hãi, khóc hu hu như một đứa trẻ, anh cũng chẳng nỡ nặng lời.
Bởi thế nghĩ tới nghĩ lui, anh chỉ có thể trách mình mà thôi.
Trải
qua hàng loạt các xét nghiệm dưới những cái máy lành lạnh khủng bố, bác sĩ bước
đầu nhận dịnh Tô Nhất Minh không có gì trầm trọng mặc dù mắt phải của anh bị
sưng tím giống hệt như một trái táo thối, không tài nào mở ra được.
Cứ như
thế, sau khi chịu đựng ở phòng cấp cứu suốt mấy tiếng đồng hồ, Tô Nhất Minh lại
một lần nữa thất thểu bước ra cửa, lịch sự cáo biệt mọi người, mặt mày u ám đón
taxi về nhà. Trên đường đi tài xế taxi không ngừng nhìn Tô Nhất Minh qua tấm
kinh chiếu hậu, nhiều lần cười thành tiếng rất vô duyên, suýt nữa thì đâm vào dải
phân cách trên đường.