____________ Tại Nhà Anh ___________
- Hóa ra anh là Hồ Nhất Phàm mà ba tôi đã nói... - cô gái kia nói, giọng điệu vô cùng ngọt ngào.
- Phải.
- Tôi...có điều muốn hỏi...
- Cô cứ nói...
- Ba tôi...giờ đang ở đâu?
- Ông ấy...qua đời rồi!
- Q...qua đời?! Kh...không thể được! Ba tôi...
- Ông đã thực sự ra đi. Vì đỡ viên đạn đó cho tôi. Ông đã gọi điện cho cô trước khi bước vào nhiệm vụ.
- B...ba tôi... Hức...hức... Đừng mà... Anh đang đùa tôi? Đúng chứ...hức... - nước mắt cô trào ra, trông cô vô cùng đáng thương...
-...
- C...cô đừng khóc nữa! Tôi biết rất khó chấp nhận nhưng...ba cô đã... Haizzz
... - Thiên Ý nãy giờ mới lên tiếng. Đến bên vỗ vai an ủi cô gái kia.
- Vậy bây giờ cô đang ở đâu? - Nhất Phàm hỏi.
- Tôi là từ Canada bay về đây, không ngờ vừa về đã gặp phải cướp, giờ trên người tôi không còn gì giá trị nữa...
- Ở lại nhà tôi.
-!!! - Thiên Ý quay lại, hai mắt trợn tròn nhìn Nhất Phàm. Khuôn mặt của anh vẫn vậy, lạnh băng và không chút biểu cảm.
- Vậy...vậy làm phiền anh rồi... - cô gái kia chạy đến nắm lấy tay anh.
- Nên gọi cô là gì? - anh hất tay cô ra.
- Nhược Nhi...
- Được. Cô mau lên lầu tắm rửa đi. Chu quản gia sẽ đưa cô lên phòng.
- Vậy được.
Nhược Nhi rời đi. Mặt Thiên Ý tối sầm lại. Ở lại nhà anh? Hay cho câu nói ấy...
- Anh...có chắc sẽ để cô ta ở lại đây?
- Chắc.
- Có suy nghĩ đến cảm nhận của em?
-...
- Có cô gái nào lại muốn một người phụ nữ nào khác ở lại nhà bạn trai cô ta?
- Em ghen?
- Phải. Em ghen đấy.
- Cô ta có giá trị nên anh mới giữ cô ta lại.
-???
- Ba cô ta. Là người trong tổ chức của bọn anh. Nắm giữ những thông tin quan trọng bậc nhất về tổ chức. Nếu kẻ khác bắt được cô ta, điều tra về cô ta, rất có thể thông tin sẽ bị lộ. Tổn thất không nhẹ.
- Nhưng...
- Thôi khuya rồi! Em về đi.
- Anh! Anh đuổi em về để...để...
- Nào...nào...
Anh lôi cô ra trước cửa. Cho người đến chở cô về... Cô ngồi trên xe mà hậm hực. Vẫn còn lo cô gái kia và anh sẽ xảy ra chuyện gì...
Có biến rồi mấy thím ơi...
Mọi người nhớ vote và comment cho Yoo nhé💕💕💕
Nhớ đón xem chap sau nữa nghen❤❤❤
Saranghae❤❤❤💕💕💕💋💋💋