Đến Cuối Cùng, Chúng Ta Có Thể Ở Bên Nhau?!

Chương 15: Bắt cóc




Máy bay đã hạ cánh. Bây giờ, mỗi người một hướng mà đi. Thiên Ý và Ý Lan thì đi một hướng, Nhất Phàm và Tử Hạo thì đi một hướng nhưng...không khí một bên lại vô cùng vui vẻ và phấn khởi, bên còn lại thì nồng nặc sát khí, mỗi bước đi vô cùng lạnh lùng...

*******************

"Ting ting...", tiếng chuông báo có tin nhắn vang lên. Một người đàn ông cao to, gương mặt dữ tợn cùng vết sẹo lớn ở mặt bước đến bên cái bàn, cầm chiếc điện thoại lên, xem tin nhắn vừa được gửi đến.

" Đại ca, là em - Vương Thúc đây. Tần Tiêu chết rồi. Nhất Phàm đã bắn một phát súng thẳng vào đầu anh ấy. Còn đưa ra lời đe dọa vô cùng...tàn khốc khi anh ấy định bắn một cô gái gần đó. Cô ta tên là Thiên Ý. Hành động của hai người đó vô cùng đáng ngờ. Lúc ấy, Tần Tiêu đã hành động trước nên em không kịp trở tay, để tránh bị phát hiện nên em không hành động. Em đang trên đường về. "

- Hửm? Nhất Phàm bảo vệ một cô gái? Thật đáng ngờ... Vốn dĩ...Nhất Phàm chẳng bao giờ gần gũi với một cô gái. Nay chuyện thành như thế thì... Hoặc là cô ta là mẹ hắn. Hoặc là...anh ta... Hừ... Thú vị rồi đây! - hắn ta nhếch miệng cười rồi lại cất tiếng nói, thanh âm rất trầm và đáng sợ:

- Vũ Vũ. Tìm cô gái tên Thiên Ý và "mời" cô ấy về đây...

- Vâng. - một giọng nói vang lên rồi biến mất trong bóng tối...

*******************

- Haizzz... Ý Ý à... Tớ mỏi chân quá, chúng ta dừng lại nghỉ một chút được không... - Ý Lan mệt mỏi mà than thở.

- Lan Lan à... Cậu như vậy là quá yếu đuối rồi a! Chúng ta chỉ mới đi có 30 phút thôi... Chưa đi sâu vào rừng đâu...

- Nhưng tớ mệt quá rồi... - Ý Lan vừa nói vừa ngồi bệt xuống đất thở hổn hển.

- Thôi được, thôi được, chúng ta chỉ nghỉ một lát thôi đấy... - Thiên Ý bất lực ngồi xuống cạnh Ý Lan.

- Hết nước rồi?! - Ý Lan trố mắt nhìn cái bình nước định uống.

- Để tớ đến con suối gần đây lấy nước cho cậu...

Nói rồi Thiên Ý đứng bật dậy, phủi phủi đất dính trên cơ thể rồi bước đi. Cô dựa theo tiếng nước chảy mà lần mò đến một con suối gần đó, dùng tay hất dòng nước mát lạnh vào mặt, gương mặt thoáng chốc lại vui vẻ. Cô cứ ngồi đó mà nghịch với nước một lát rồi đổ nước đầy chiếc bình kia. Sau đó nhấc mông đứng dậy, trở về chỗ của Ý Lan.

- Lan Lan, tớ về rồi.

- Thiên Ý a~~~

Giờ đây, Thiên Ý chỉ cách Ý Lan có vài mét. Chợt " Bụp " một cái, Thiên Ý không biết từ khi nào mà đã bị một đám người dùng cây gỗ đập vào đầu, rồi kéo đi. Mọi chuyện xảy ra rất nhanh khiến Ý Lan cứ ngỡ là cô hoa mắt nhưng...trước mặt cô bây giờ, Thiên Ý đã...biến mất rồi! Ý Lan mặt đơ ra, rồi dần dần chuyển sang trắng bệch... Thiên Ý...bị bắt cóc rồi!

*******************

Thiên Ý bị chuốc thuốc mê, cô hoa mắt chóng mặt rồi dẫn đến ngất đi. Sau đó...cô không biết chuyện gì xảy ra nữa. Cô cứ có cảm giác cơ thể mình đang di chuyển, rồi "phịch" một cái, hình như cô vừa được đặt ngồi vào một chiếc ghế, tay chân cô có vẻ như đang bị buộc chặt bởi cái gì đó...

"Ào...", cả xô nước lạnh hất vào người cô, khiến cô mơ màng tỉnh dậy... Tay chân cô đang bị trói, trước mặt là một đám người áo đen...

Hế nhô mấy thím, tui đã trở lại rồi đây~~~ Chap sau sẽ gây cấn a~~~

Mọi người nhớ vote và comment cho Yoo nhé ❤❤❤

Nhớ đón xem chap sau nữa nghen 💋💋💋

Follow me 😘😘😘

Saranghae ❤❤❤💋💋💋