Đến Cùng Vẫn Là Nữ Phụ

Chương 8: Về nước




Sau mấy tiếng đồng hồ, máy bay hạ cánh. Ở cửa ra vào của sân bay xuất hiện 1 cô gái trẻ dù đeo một cặp kính to bản đen che hết 1 nửa gương mặt cô và cô đang đẩy 2 chiếc vali to tướng

Nhưng cái khí chất *bất phàm* mà cô gái này toát ra vẫn thu hút rất nhiều ánh nhìn chú ý về mình. Và cô gái này không phải ai khác mà là Âu Dương Dạ Nguyệt * của chúng ta*.

Cô đứng lại và phân vân mình nên đi đâu về đâu đây( Vì về gấp quá mà cô quên chuẩn bị chỗ ở rùi)_ cô ngẫm nghĩ

Tại sao cô không về Âu Dương gia ak? Vì cô không muốn đụng mặt nữ chủ mà về đó cũng mệt lắm. Về đó chi để mấy người đó( khỏi nó chắc là ai mọi người cũng rõ quá rồi) hành hạ thể xác lẫn tinh thần

Vì cô quá tập trung vào suy nghĩ mình là không kiếm được nơi ở là tối nay phải ra đường ở. * Đùa thui chứ chưa tới mức ra đường ở, chứ khách sạn xây ra không phải để những người vô gia cư như cô ở sao*( VÔ GIA CƯ đấy)

Và cô lỡ đụng phải 1 người. Chỉ là lỡ đụng mà thôi. Nhưng cô bị té tiếp sàn và chẳng có AI ĐỠ cả. Đúng là 2 từ AI ĐỠ, thật khó để xuất hiện tại đây nhất là đối với nữ phụ như cô nhỉ!!!( t/g: thật không?