Đến Cùng Vẫn Là Nữ Phụ

Chương 4: Con người mới




7h, thứ hai, hôm nay là ngày thứ 2 cô xuyên qua thân thể và cũng là ngày đầu tiên bước vào ngôi trường cô đã từng học với 1 thân xác mới, 1 con người mới, chỉ biết sống mờ nhạt trong ánh mắt người khác

Cuộc sống mờ nhạt này thật tẻ nhạt. Không ai biết mình còn tồn tại hay không? Ngay tại khi cô chết cũng không có lấy 1 người bên cạnh, 1 người hỏi thăm

Thở dài

Thật cô đơn

Không biết tại sao khi xuyên, cô cảm giác thật trống trải, thật khó chịu, cô thật sự rất nhớ đến cha mẹ mình, cứ nghĩ từ nay về sau không được gặp họ không được nói chuyện với họ nữa cô thật sự rất muốn...... khóc

Cô thật yếu đuối, thật kém cỏi

Trước giờ cô luôn sống cô đơn như vậy, cô cũng đã sống tự lập rồi, cũng đã có 1 công ty rồi, cũng là 1 người trong thế giới ngầm đáng ra cô phải mạnh mẽ lên chứ. Nhưng không biết tại sao trong hoàn cảnh này. Khi tỉnh dậy biết mình vẫn ở thế giới này tại sao lại muốn khóc như vậy.

Cô nhớ.....

Thật sự rất nhớ....

Dù tài giỏi như thế nào cô cũng là 1 người con gái. Vì vậy cho cô 1 phút yếu đuối 1 chút để có cơ hội vực dậy bản thân mình

Rồi mọi chuyện sẽ qua, mình sẽ quen dần với mọi thứ ở đây là những lời nói động viên dành cho cô cũng như cô gái này

Bình ổn lại tâm tình như sóng cuồn cuộn trỗi dậy lúc nãy.

Cô đứng dậy

Ểu oải, không sức sống, vô hồn, lạc lỏng là những từ để hình dung cô khi cô nhìn thấy hình ảnh mình trong gương. Cô nhìn đồng hồ 7h15. Cô bước vào phòng tắm rửa thay quần áo. Hôm nay cô mặc áo sơ mi xanh mực, tay dài và quần jean đen, bó, đeo 1 chiếc cặp màu nâu chéo, tóc buộc đuôi ngựa, cô không trang điểm. Không soi gương nữa mà thẳng bước xuống phòng. Cô chán ghét khi thấy bản thân trong gương

THẬT GIẢ TẠO

7h20 cô đóng cửa phòng xuống bếp ăn 1 miếng bánh mì nướng rồi đến trường

Từ nhà cô đến trường Harvard khá gần chỉ mất 5 phút đi bộ

Bước đến ngôi trường cô từng học trước khi xuyên không, đứng ngoài ngắm 1 chút rùi mới bước vào trường. Mỗi bước đi của cô đều dẫn người chú ý và cô không biết cô đã bị 3 con sói nhắm tới. Cô đi được khá xa thì tiếng ầm ĩ xì xào được vang lên

Siên viên nam a:“ Who is she?” (cô ấy là ai?)

Sinh viên nữ a:“ She studied here stars” ( Cô ấy học ở đây sao)

Sinh viên nữ b:“ Why did I not know? “( sao tôi không biết nhỉ?)

Sinh viên nam b: “She is so beautiful” ( cô ấy thật xinh đẹp)

Sinh viên nam c: “ Angel” ( thiên thần)

Sinh viên nữ c:“ Tough love “( yêu nghiệt)

Còn 3 con sói tác giả nhắc tới lúc nãy chính là vương tử của học viện này. Chính xác họ chính là vương tử ở đây ak. Bọn họ ở học ở học viện này cũng được 2 năm rồi, không biết bao nhiêu hoa khôi lọt vào tay họ, nhưng cô gái mang vẻ lolita lại xinh đẹp như vậy họ chưa gặp qua ở trường ak. Nhìn đi nhìn lại cô gái này chỉ có 14, 15 tuổi( trước đây vì trang điểm quá mức lòe loẹt nên già trước tuổi) trẻ như vậy mà học

Harvard vậy mà sao họ không biết nhỉ?_ suy nghĩ của những con sói nào đó

Sắp có chuyện hay xem rồi._ suy nghĩ của con sói tóc đen

Có lẽ cuộc đời ở đây không còn nhàm chán nữa rồi._ suy nghĩ của con sói đeo mắt kính

Thú vị nhỉ!_ suy nghĩ của con sói tóc đỏ

Còn con mỗ nữ nào đó vẫn chưa hề hay biết mình lọt vào tầm ngắm của 3 con sói nào đó. Vẫn đang bình thản bước đến phòng hiệu trưởng để chuyển khoa( Harvard tính khoa theo từng trường). Cô trước đây học trường Luật giờ cô sẽ chuyển sang trường Kinh Doanh. Vào mất 1h, mới làm xong thủ tục. Hiện tại trường cô có tiết nên cô vào học. Lúc cô mở cửa bước vào thì ai cũng chú ý vào cô, cô mặc kệ bước vào chỗ ngồi gần cửa, cũng là cuối dãy phòng. Ngồi vào đó, bà cô thì đập thước kẻ vào bàn để sinh viên chú ý và bài giảng tiếp tục. Mọi người tập trung vào bài giảng, lâu lâu lại đưa mắt nhìn cô. Còn cô ngồi một mình đưa mắt nhìn ra bên ngoài không chú tâm đến những ánh mắt đang nhìn mình mà chỉ tiếp tục thả hồn vào những thứ mình mơ mộng ra

Thời gian cứ trôi qua chẳng chờ ai

Thế là đến 11h15 kết thúc tiết học. Cô cũng ra khỏi lớp. Đến căn tin trường, cô nhận phần ăn của mình rồi ngồi vào 1 góc khuất

Hôm nay thật sự là 1 ngày mệt mỏi với cô_ suy nghĩ của cô. Rồi tiếng ồn ào huyên náo thu hút sự chú ý của cô.

Sinh viên nữ a:“ Three Prince behold “ ( Tam vương tử kìa)

Sinh viên nữ b:“ Why did he appear here, huh ”( Sao các anh ấy lại xuất hiện ở đây nhỉ?)

Sinh viên nữ c:“ Guys look at me “( anh ơi nhìn em nè)

Cô nhìn thấy 3 mĩ nam. Chỉ liếc qua thui rùi cô tiếp tục bữa ăn của mình. Vì bọn họ dù đẹp nhưng không phải nam phụ hay nam chính nên không cần phải đánh giá. Nhưng cái liếc đó đã lọt vào mắt 3 đại nhân

họ có chung 1 suy nghĩ “ vô tâm đến mức đó ak“. Không phải cô vô tâm hay cố tình gây sự chú ý mà hiện tại thật tâm là cô không tâm trạng để ngắm mĩ nam ak. Tiếng la hét ngày càng to nhất là xung quanh bàn cô

“ We can sit here right” (Chúng tôi có thể ngồi đây chứ?)_ tiếng nói hữu lực, nam tính, đầy lạnh lùng như ra lệnh vang lên

Cô nhìn lên, là 3 vị vương tử của bọn công túa ở đây chả gì xung quanh cô người xì xào chỉ trỏ xỉ xó cô quá trời

Trước lời yêu cầu của họ cô chỉ nhún vai xê vào cho họ ngồi. Trong lúc không khí hạ xuống và im ắng hơn sau cái liếc mắt của tên tóc đen thì tên tóc đỏ lên tiếng, hỏi:......