Đến Cùng Vẫn Là Nữ Phụ

Chương 30: Gây Chuyện




Đi đến cửa ra vào

Trùng hợp lại gặp thêm một cặp đôi đang tiến vào

Cặp đôi đang gây được nhiều sự chú ý của chúng ta đó chính là: mỹ nhân *nữ phụ còn não* Lương Mĩ Ngọc và nam chính *thích làm anh hùng cứu mỹ nhân* Dương Bách Hàn

Được rồi có 1 điều dù không muốn nói nhưng mà cô phải nói

Tất cả những điều xảy ra hôm nay thật sự rất là *định mệnh* aaa

Tỷ như hiện tại cô nàng vai Cám Lương Mĩ Ngọc của chúng ta không biết cô ta vô tình hay cố ý đụng vào cô rồi tự ngã xuống

Rõ ràng bữa tối ngày hôm nay cô rất là hiền và không gây sự với ai aaa. Mà sao cứ rước trúng mấy bà chế này kiếm chuyện hoài vậy trời

Bà chị này thật không biết điều đường rộng thênh thang thì không đi cứ nhắm tới cái đường cô đang đi mà chen người vào. Đã vậy làm như người cô làm bằng sắt hay bê tông cốt thét vậy. Đụng phải người cô, cô không ngã mà cô ta lại ngã. Ghê thật

Được rùi cô hiền rồi mà không cho cô hiền. Vậy thì đừng trách cô độc ác à

Viết ra thì có vẻ dài dòng văn tự nhưng những suy nghĩ này xẹt qua trong đầu cô chưa tới 1s

Cô liền nhanh miệng cướp lời của Lương Mĩ Ngọc:

“Em xin lỗi chị. Em thật sự vô ý quá nên lỡ đụng vào chị”

Dù không phải do cô làm nhưng cô vẫn xin lỗi. Lý do a. Vì cô biết hiện tại nếu không xin lỗi mà cứ tranh chấp với cô ta. Không khác gì cô đang tự mình biến mình trở thành nữ phụ như những kẻ khác mong muốn. Và nếu cô xin lỗi thì sẽ dễ dàng chiếm thế thượng phong hơn

Cô biết nữ phụ đang ngồi dưới đất kia là 1 nữ phụ có não nên cô ta sẽ không dám gây khó dễ cho cô khi cô đã xin lỗi. Vì cô ta biết nếu cô ta gây khó dễ cho cô thì không khác gì là 1 kẻ chua ngoa. Khiến người ta sẽ sinh ra chán ghét. Không khác gì hủy hoại hình tượng mà cô ta đã mất công xây dựng bồi đấp nên a

Đúng như cô đoán cô ta liền nói lại với cô bằng giọng ngọt sớt:

“Ừm..... Chị cũng thật vô ý nên mới đụng vào em”

Cô ta vừa nói xong cô cũng đưa tay ra định đỡ cô ta dậy hỏi:

“ Vậy chị có bị thương ở đâu không?”

“ À chị không sao”_ cô ta vừa nói vừa nắm lấy tay cô để cô đỡ lên

Lúc cô ta nắm lấy tay cô, cô ta không để ý trong mắt Dạ Nguyệt hiện lên tia tính toán

Nắm lấy cổ tay cô ta đỡ lên được nữa đường cô liền cố ý bốp mạnh vào khớp xương ở đầu cổ tay cô ta, cô ta liền la lên:

“ Á cô bỏ tay ra đi aaa”

Cô nghe cô ta nói xong trên mặt biểu hiện vẻ ngạc nhiên rồi thả tay cô ta ra

Lần này cô ta không ngã xuống dưới đất nữa mà ngã vào bàn trà bên cạnh chỗ cô ta vừa ngã. Một ly trà kề sát mép bàn đang nghi ngút khói đổ vào người cô ta khi cô ta quơ tay với lấy thứ gì để giữ cho mình khỏi ngã”Á em xin lỗi.... Tại chị bảo thả tay nên em mới thả a”_ cô liền giả đáng thương nói

“ Cô.... cô thật là... quá đáng”

Liền có vài tiếng xì xầm to nhỏ

“Cô ta mới là quá đáng thì có”_ người ăn a nói

“Chính cô ta kêu người ta thả tay ra mà giờ lại nói người ta”_ người ăn b nói

“Cô ta thật quá đáng a. Chắc thấy người ta đẹp hơn nên muốn hãm hại chứ gì”_ người ăn c nói

“Thấy không cô ta rốt cuộc cũng chịu lột lớp mặt nạ ra rồi kìa”_ người ăn d nói

Người bị hại thật sự mới là cô ta a (t/g:* cười kinh* cô không hại người ta thì ai lại rảnh đi hại cô chứ). Tại sao ai cũng nói giúp cô ( Dạ Nguyệt) chứ. Cô thì có gì hơn cô ta chứ. Thật đáng ghét. Cô ta liền bắn ánh mắt ngoan độc về phía cô, nói:

“Rõ ràng cô ta bốp tay tôi. Tôi mới té a”

Vừa nói cô ta liền giơ tay lên để chứng minh mình nói thật nhưng thật đáng tiếc trên tay cô ta 1 vết bầm hay 1 vệt đỏ cũng chẳng có

Ở 1 vài bàn liền vang lên tiếng cười, có người còn nói to:

“Cô đúng là nói láo không biết ngượng. Cô không làm gì cô ấy thì thôi. Cô ấy yếu ớt vậy làm sao mà làm gì được cô chứ”

Mặt cô ta liền biến sắc khi nghe những lời đó. Cô ta liền nhìn cổ tay mình bằng ánh mắt ngờ vực không thể tin. Trắng bóc không hề giống như có người vừa dùng sức bốp nắn qua

Nhìn vẻ mặt không thể tin của cô ta trong lòng cô liền cười lạnh. Ngu ngốc. Nếu cô ta ráng chịu đau mà để cô đỡ lên thì không có chuyện này a

Mà cũng phải thôi đại tiểu thư *lá ngọc cành vàng* như cô ta làm sao mà chịu được lực của 1 người tập võ như cô nên cô mới có chuyện vui để xem đây

Ừm... Nếu mọi người ở đây đã nhiệt tình góp vui như vậy cô cũng không ngại nói thêm vài câu a....

Cô liền ngẩng khuôn mặt đáng thương lên nhìn cô ta, thút thít nói:

“ Tại chị bảo thả tay.... nên em mới thả.... theo lời chị.... Sao chị giờ lại nói..... là em làm chị ngã chứ.... Được rồi cứ xem như

..... em làm chị ngã đi... Là em sai đi”

Dương Bách Hàn, Duật Thần và 2 bàn trong nãy giờ đứng( ngồi) xem kịch

Nhưng rốt cuộc Dương Bách Hàn vẫn không nhịn được lên tiếng. Vì dù gì người cũng là anh dẫn đến cũng là người gây sự trước với cô

Nãy giờ anh không nhún tay vào vì muốn xem cách cô hành sự. Cũng muốn xem cô gái kêu cả đám người đánh anh sẽ chật vật như thế nào khi bị người ta tính kế

Nhưng thật sự không ngờ cô lại lật ngược tình thế lại như vậy

Cô ta định nói gì thêm thì anh chen lời nói nhỏ với cô ta:

“ Đủ rồi”

Rồi anh quay mặt qua phía cô nói:

“Anh thay mặt cô ấy xin lỗi em. Nể mặt anh. Mong em bỏ qua chuyện này”

Đang định đùa giỡn với cô ta thêm 1 chút thì thấy Dương Bách Hàn quay sang xin lỗi cô. Được rồi cô đành nhận vậy. Dù gì người ta cũng lên tiếng xin lỗi. Giờ cũng trễ rồi đôi co với bọn họ cũng chỉ mất thêm thời gian mà thôi

Vì vậy cô lên tiếng:

“Nếu anh đã nói vậy thì..... em cũng xin nhận..... Dù gì cũng là 1 phần lỗi của em”

Vừa nói xong câu đó cô liền hơi cúi đầu xuống như đang hối lỗi

Thấy vậy Duật Thần cũng đi qua nói:

“Về thôi”

Cô liền:“ Dạ”

Xong cô liền cất bước theo anh về. Cánh cửa được đóng lại cô liền nở 1 nụ cười hé cả răng khểnh và lúm má đồng tiền duyên, nghĩ

Đây chính là do cô ta chọn a không thể trách cô được

Thiên Đường có lối không đi, Địa Ngục không cửa lại cứ muốn xông vào aaa

P/s: Chương sau có lẽ sẽ rất ngắn nhé. Ta cũng không muốn viết ngắn nhưng tại cách sắp xếp truyện là như vậy nên mong các nàng thông cảm cho ta nhé