Đèn Cũ Bến Mới

Chương 7: Chương 7





Đúng là Tân Uyển đã nghĩ tới vấn đề này — Cậu với Tống Hành không thân thiết gì nhau, cho dù có quan hệ huyết thống nhưng mà cậu cũng không thể vượt qua ranh giới được, hơn nữa thái độ của Tống Hành đối với cậu rất lạnh nhạt, hẳn là anh cũng không thích cậu.
Đang lúc do dự thì Tống Hành mở cửa phòng ra, "Tôi sẽ nhờ dì giúp việc sửa sang phòng khách lại."
Mao Niệm vẫn còn ở trong nhà, trước mặt cô là cái tô sứ màu nâu sẫm, bên trong đựng thức ăn cho chó.

Cầu Cầu vẫy vẫy cái đuôi trắng, trông đã sạch sẽ hơn nhiều, cho dù là ai thì nó cũng làm ra vẻ đã quen biết hết, nhìn điệu bộ nó tựa như rất thân thiết với Mao Niệm vậy.
"Ngài Tống." Mao Niệm thẳng người đứng lên, "Đồ ngài dặn tôi đã mua đủ hết rồi, nhân tiện mua một ít thức ăn cho chó nữa.

Tôi để ở ngăn kéo thứ ba trong cái tủ ở phía Tây phòng khách ấy, ngài mở ra là thấy ngay."
Tống Hành nói: "Cảm ơn cô, cũng trễ rồi, cô về sớm nghỉ ngơi đi."
Đợi Mao Niệm đi rồi thì Tống Hành mới lấy điện thoại ra đặt thức ăn bên ngoài.
Căn nhà diện tích rất rộng, và bởi vì rộng như thế nên trông có hơi trống trải, đứng ở một nơi xa lạ như thế này khiến Tân Uyển luống cuống tay chân, cậu nhớ ngôi nhà gỗ nhỏ nơi cậu sống với bà nội của mình.

Cậu ngồi xếp bằng trước mặt Cầu Cầu để chơi với nó, nhưng Cầu Cầu hình như đã mệt rồi, nó nằm im trên thảm không thèm đáp lại.
Tân Uyển vừa ngước mắt lên là thấy Tống Hành, anh đã thay sang một bộ quần áo rộng rãi thoải mái, ánh đèn màu vàng ấm áp trên cao làm tăng thêm vẻ dịu dàng trên gương mặt anh mấy phần.

Nhìn mặt thôi thì Tân Uyển đoán người anh họ này không lớn tuổi cho lắm, ngoại hình của anh rất khôi ngô.
"Tối nay muốn ăn gì?" Tống Hành bỗng dưng mở miệng, nhìn cậu, "Thức ăn nhanh hay là mỳ?"
Tân Uyển hốt hoảng dời mắt, cứ như là bị bắt gặp đang nhìn trộm, "Sao cũng được ạ."
Bữa tối gọi pizza và hamburger, vẫn không khỏi suy nghĩ cho "người bạn nhỏ 14 tuổi", Tống Hành nhớ tới những món thức ăn nhanh anh vô cùng muốn nếm thử hồi mình 14 tuổi, tiếc là không có cơ hội.

Đặt hàng xong rồi thì anh lại gọi cho dì giúp việc.

Lúc đang đợi đồ ăn được giao tới thì dì giúp việc cũng đã dọn dẹp phòng khách xong.

Phòng khách đối diện với phòng ngủ chính, rất gần.
Tống Hành không nói lời nào, Tân Uyển cũng ngại bắt chuyện, cậu là đang ăn nhờ ở đậu nên không thể hành động như chủ nhà được, bồn chồn xấu hổ đứng ngồi không yên.
Lúc ăn cũng như thế, không ai nói gì, chỉ có âm thanh sột soạt của găng tay dùng một lần và tiếng nhai phát ra.

Tân Uyển không biết nên nhìn ở đâu, tay chân cứ như là không đúng vị trí.
"Cái đó, anh," Tân Uyển hắng giọng, Tống Hành chỉ đáp lại một âm tiết, nói, "Ừ?"
Vì thế Tân Uyển càng cuống quýt, cứ như là ngồi bàn chông, "Nhà của anh trông có vẻ rất giàu á."
Éc! Cái gì vậy nè, cậu không có muốn hỏi cái này, nhưng mà ngắm nghía xung quanh một hồi cái tự dưng bật thốt ra lời này luôn.

Nói xong câu này thì Tân Uyển càng luống cuống hơn nữa.
Tống Hành lời ít ý nhiều: "Cũng tạm."
Mặt Tân Uyển đỏ bừng lên, "dạ dạ" hai tiếng rồi vùi đầu vội vàng ăn pizza.
Bữa tối này tương đối khó khăn, một giây mà cứ như một ngày, lúc Tống Hành rời bàn ăn thì Tân Uyển trong tiềm thức thở phào nhẹ nhõm, bây giờ mới phát hiện ra sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.

Cậu đứng dậy dọn dẹp hộp đồ ăn, bỏ rác lại một chỗ.
Bỗng dưng Tống Hành nói, "Không cần dọn đâu, sáng mai dì giúp việc sẽ dọn sau."

Tân Uyển hậm hực rút tay lại, rồi đi tìm Cầu Cầu.

Ít ra ở đây còn có mỗi Cầu Cầu là cậu quen biết, có cảm giác "Đồng bệnh tương liên".

Dường như Cầu Cầu rất hài lòng với ổ chó này, nó vùi vào trong đó không chịu chui ra, qua quýt liếm liếm đầu ngón tay Tân Uyển cho có lệ.
Cải xanh hiu quạnh lẻ loi, anh trai không để ý, chó cũng không thèm.
Tân Uyển tự cảm thấy mình đáng thương nhưng cũng không còn cách nào khác.

Tống Hành giải thích ngắn gọn cho cậu về những lưu ý trong phòng khách, anh cầm một tách cà phê trên tay, "Ban công phòng khách thông với phòng chứa đồ, tốt nhất không nên đi vào phòng chứa đồ, bên trong bui bặm rất nhiều."
"Dạ." Tân Uyển ngoan ngoãn trả lời, "Anh nghỉ ngơi sớm đi ạ."
Trong phòng khách có phòng tắm, vừa đóng cửa một cái là Tân Uyển cảm thấy thoải mái hẳn, nếu như không sợ cách âm không tốt thì cậu đã hô to mấy tiếng rồi.

Thiết bị trong phòng tắm trông cũng rất đắt tiền, Tân Uyển cẩn thận dẫm đôi chân trần bước vào, cảm thấy rất mới lạ.
Chiếc gương cũng rất lớn, bóng loáng, cứ như là gương thần, Tân Uyển cười toe toét với chiếc gương, cảm giác lạ lẫm cũng đã xóa sạch.

Cậu không biết dùng bồn tắm massage nên chỉ dùng vòi hoa sen.
Hơi nóng nhanh chóng bốc lên, tạo thành một lớp sương trắng phủ lên trên mặt gương, mùi sữa tắm rất thơm, mùi này trùng với trên người của Tống Hành, khiến Tân Uyển cảm thấy rất quen thuộc một cách khó hiểu.
Tắm rửa xong, Tân Uyển cả người ướt sũng đứng trước gương, cầm khăn lông lau người, sẵn tay lau gương, nhờ mặt gương sạch sẽ, cậu bỗng nhìn thấy một hình xăm nhỏ ở xương quai xanh bên trái.

Tân Uyển cúi đầu, ngón tay chạm lên đó, ở đó có hai ký tự nhỏ — SH.
Cậu không nhớ mình đã xăm khi nào, sau khi trải qua một trận "bệnh nặng" thì đối với khái niệm thời gian cậu cũng mơ hồ.
Lúc còn ở trong bệnh viện Tân Uyển thường thấy tin tức giải trí, cậu không nhận ra mấy người nổi tiếng kia, chỉ nhớ được SHE rất hot, vì thế cậu cảm thấy SH là SHE, không có chữ "E" là bởi khi đó cậu không đủ tiền, hoặc là do thợ xăm hết mực.
Khả năng không có tiền là tương đối lớn.
Tân Uyển biết rằng có lẽ mình đã quên mất chuyện gì đó, nếu không thì làm sao cậu lại quên mình từng theo đuổi người nổi tiếng, nhưng chỉ thỉnh thoảng cậu mới cảm thấy giai đoạn thiếu sót kia có tồn tại — cậu nghĩ rằng giai đoạn đó không quan trọng, nếu không thì cậu đã không quên rồi.
Tùy tiện lau người xong, vừa buông khăn xuống thì bỗng dưng Tân Uyển mới phát hiện ra một vấn đề quan trọng.
Cậu không có áo ngủ, cũng không có quần lót.
Chứng lệch múi giờ là một chuyện rất nghiêm trọng, phải thích nghi với sự đảo lộn giữa ngày và đêm ở một nơi khác, ban ngày thì cơn buồn ngủ đánh ập vào tinh thần, còn ban đêm thì tỉnh táo, cố gắng hết sức để chìm vào trong giấc ngủ.

Tống Hành đã bị jet lag hai tuần nay, đã thành thói quen đi ngủ sớm.
Anh tắm xong, ra khỏi phòng tắm, vừa mới thay đồ ngủ xong thì nghe được tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa rất nhẹ, cứ như là mèo con cào cửa vậy, Tống Hành mở cửa ra, thấy Tân Uyển tóc còn đang ướt, giọt nước nhỏ xuống, vẫn mặc quần áo khi nãy, Tống Hành nhận ra: "À, quên lấy đồ ngủ cho cậu, cậu tới lấy đồ ngủ phải không?"
Tân Uyển liên tục gật đầu.
Tống Hành cũng chưa ở đây được bao lâu, quần áo đều do trợ lý mua giúp, đồ ngủ cũng có tới mấy bộ, anh lấy bừa một bộ xanh đen, "Cắt nhãn đi là được, còn sạch."
Tân Uyển nhận lấy, nhưng chưa rời đi.
"Còn chuyện gì không?" Tống Hành đóng cửa tủ quần áo.
Tân Uyển ngại mở miệng, tai cậu đỏ ửng, cho tới khi Tống Hành hỏi lại lần nữa thì cậu mới quyết bất chấp, lấy dũng cảm, hỏi: "Anh, anh có quần lót không ạ?"
Tống Hành theo bản năng nhìn quần của Tân Uyển, Tân Uyển xấu hổ lấy quần áo ngủ che lại, giọng nói nhỏ xíu khó nghe được: "Xin lỗi, em không mặc mà đã đến đây."
Tống Hành không cảm thấy chuyện này có gì đáng để xấu hổ hết, dù sao cũng có quần áo che lại rồi, với cả cái chuyện thân mật hơn bọn họ cũng từng làm qua rồi, làm tình ướt đẫm mồ hôi, khoảng cách âm — so với không mặc gì thì còn mờ ám hơn.
Nhưng quả thực Tân Uyển rất dễ xấu hổ, da mặt cậu mỏng.
Anh đưa một hộp đồ lót còn mới cho Tân Uyển, "Lấy mặc đi."
Tân Uyển nói "Cảm ơn" mấy lần liên tiếp, màu đỏ trên mặt vẫn chưa giảm xuống, ngón tay cũng đỏ bừng, dễ dàng đoán được nhiệt độ trên tay cậu.


Cậu nhận lấy quần lót nhưng vẫn chưa lập tức rời đi.
"Còn chuyện gì nữa sao?" Tống Hành hỏi.
"Đúng vậy." Tân Uyển hỏi, "Đã mấy ngày em không đi học rồi, sắp thi chuyển cấp nữa, em sợ trễ chương trình học.

Hay là ngày mai em quay lại trường, đăng ký tạm trú—"
Tống Hành suýt quên mất chuyện này.

14 tuổi, vẫn đang học trung học cơ sở, phải làm thế nào anh mới có thể nặn ra một cái học bạ 4 năm cấp 2 từ trong hư vô đây? Tạo ra một lời nói dối, sau này phải khâu vá chỉnh sửa khiến cho Tống Hành hơi đau đầu, anh nói: "Thi chuyển cấp xong rồi, cậu không nhớ kết quả luôn à?"
Tân Uyển ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt trong veo, lúc sau mới nói: "Em không nhớ.", Nhìn anh cầu cứu, "Thật sự là có kết quả rồi sao?"
Ánh mắt này khiến cho Tống Hành nhớ tới tấm hình ấy, ván giường viết đầy tên và số điện thoại của anh, như thể bất chấp đặt hết hy vọng lên người của anh.

Tống Hành nói: "Đúng, có rồi."
Đầu óc Tân Uyển vẫn còn đang mông lung, nói muốn mượn laptop của anh để tra một chút, nhưng khi hỏi tới mã số học sinh và các thông tin khác thì cậu không nhớ nổi, vẻ hoảng hốt hiện rõ lên mặt, hốc mắt đỏ ửng, cứ như giây kế tiếp nước mắt sẽ rơi xuống.
"Sao lại căng thẳng đến vậy?" bỗng nhiên Tống Hành muốn xoa đầu cậu, nhưng anh nắm chặt hai tay lại, "Thi...!rất tốt."
"Thật sao?" Tân Uyển cứ như là một con chó con, cuộn tay siết chặt quần áo không buông, lặp lại lần nữa, "Nhưng em nhớ rõ về kỳ thi..." Bất chợt cậu nghĩ tới cái gì đó, vội vàng lên tiếng, "Vậy điểm của em có đủ để vô Lục Trung không?"
Tống Hành ngẩn người giây lát.
Điểm của Lục Trung rất cao, nằm trong top đầu các trường cấp 3 trong thành phố, nguồn lực giảng dạy cũng rất nổi trội, tỷ lệ đầu ra đặc biệt ấn tượng, không ít học sinh đậu vào Thanh Hoa Bắc Đại, Tân Uyển muốn vào đó thì cũng là chuyện bình thường.

Đúng là hồi cấp 3 cậu học Lục Trung, bọn họ học chung một trường.
Vậy thì đây cũng không tính là nói dối, Tống Hành nói, "Đủ đậu, không lừa cậu."
Tân Uyển phút chốc thở phào nhẹ nhõm, xác nhận đi xác nhận lại mấy lần mới chịu buông tay ra, hai mắt sáng ngời, lúc cười mắt cũng cong theo, "Vậy thì tốt rồi!", Lại còn trịnh trọng cúi đầu, "Vậy em không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa đâu, chúc anh ngủ ngon!".