Chuyến bay của Tống Hành bay vào lúc 7 giờ 20 sáng, 6 giờ rưỡi anh rời khỏi Sấu Nguyệt Lý, bay đến Tô Nam.
Anh cố tình hạ thấp âm thanh xuống nhất có thể, không muốn đánh thức Tân Uyển, hôm qua vẫn chưa đi mà nước mắt đã đọng lại trên mắt cậu, nếu để cậu thấy thì chắc sẽ khóc thật.
Nói thế, Tống Hành không biết lúc đó mình còn có thể đi hay không.
Bấy giờ trời vẫn còn chưa sáng, sương mù vẫn còn ẩm, chỉ có đèn đường phát ra tia sáng tĩnh lặng.
Đến kịp giờ, Tống Hành ngồi trên máy bay, trước khi tắt máy có nhìn qua tin nhắn, không thấy tin nhắn của Tân Uyển gửi tới, chắc là cậu vẫn còn đang ngủ.
Dọc đường đi có trung chuyển một lần, thời gian khoảng sáu, bảy tiếng, anh đeo bịt mắt ngủ, trong lúc ngủ không nằm mơ, chuyến bay đáp xuống lúc vào ban chiều, ánh mặt trời rực rỡ.
Vừa mới bật điện thoại, rất nhiều tin nhắn bắn tới, tất cả không ngoại lệ đều là của Tân Uyển gửi.
Anh đi rồi ạ.
Em dậy trễ, chỉ có thể dùng bữa sáng làm bữa trưa.
Em dẫn Cầu Cầu đi dạo, nó cứ đi vòng quanh con mèo Anh lông ngắn của người ta suốt, lưu manh.
[hình ảnh]
Anh xuống máy bay chưa? >.