Ánh nắng xuyên qua tán lá cây hòe, sáng bừng nóng rực tạo thành vòng sáng trên băng ghế.
6 giờ rưỡi Tân Uyển tới bên cổng trường, ngồi xuống ghế đọc sách, hôm nay cậu đọc "Tuyển tập Hải Tử", cậu đọc không vô, thỉnh thoảng cứ ngẩng đầu nhìn dòng người ở cổng trường, đến khi tới lần thứ bảy cậu ngước mắt, Tống Hành đang đẩy chiếc xe đạp tiến vào từ ngoài cổng, Tân Uyển nghe rõ được trái tim mình đang nhảy nhót, cậu chạy tới, cười rất vui vẻ: "Chào anh."
Tống Hành ngoài ý muốn nhìn cậu, ánh mắt lúng túng dời đi: "...Chào."
"Hôm nay sao anh còn tới trễ hơn lúc trước luôn á." Tân Uyển ôm quyển sách, hồn nhiên không nhận ra sự bối rối của anh, lẩm bẩm, "Làm em phải dậy sớm ơi là sớm, đợi anh lâu quá chừng."
Tống Hành hỏi: "Mấy giờ cậu tới?"
"6 giờ hai mươi!" Tân Uyển làm quá mười phút, cười khà khà.
"7 giờ mới tới giờ tự học mà." Tống Hành đẩy xe đến bãi giữ xe đạp, Tân Uyển vẫn chưa rời đi mà đi theo bên cạnh anh, trong bãi giữ xe không có nhiều người, anh tìm một chỗ trống, khóa bánh xe sau lại, lúc đứng dậy nhìn thấy đôi mắt của Tân Uyển, thẳng thừng nhìn vào anh, không có chút ngại ngùng, không nhìn rõ dấu vết nào để lại lúc khóc vào đêm qua.
Tống Hành không tự nhiên sờ vào mặt mình: "Có gì à?"
"Không ạ."
Tân Uyển lại đi theo anh ra khỏi bãi giữ xe, rất nhanh đã đến khu dạy học, Tống Hành rốt cuộc không nhịn được nữa, dừng bước, nói: "Cậu đi theo tôi làm gì? Lớp 10 không học ở đây."
"Em theo đuổi anh mà." Tân Uyển chớp mắt, "Chẳng phải tối hôm qua em đã nói rồi sao?"
Tống Hành ra vẻ bình tĩnh cũng vô dụng, bên tai đang dần đỏ lên, anh nhớ tới bài hát "Hạ Nhật Khuynh Tình" tối hôm qua.
xung quanh không có ai, anh mím môi: "Tôi không thích con trai, hôm qua đã nói với cậu rồi."
"Nhưng anh đồng ý cho em theo đuổi anh, tự anh nói thế mà, anh không được chơi xấu đâu đấy." Tân Uyển có chút đau khổ, sờ mũi, "Em là con trai, không thể mỗi ngày đều mặc váy, thắt tóc hai chùm theo đuổi anh, em đâu có biến thái như thế, với không chừng anh càng không thích như vậy nữa."
Tống Hành: "...Tôi không có ý đó."
Trận biện hộ khó giải thích được này không có kết thúc, tiếng chuông tự học vang lên, Tống Hành đến muộn hai phút, cân nhắc thành tích xếp hạng của anh, giáo viên chủ nhiệm không trách mắng gì, còn vỗ vai anh, xung quanh rầm rì tiếng đọc sách.
Tân Uyển có tới lớp trễ chứ? Tống Hành mất tập trung nghĩ đến vấn đề này, sau đó không nghĩ nữa, chuyên tâm đọc chữ mực trên sách.
Nhưng qua ngày hôm sau, Tân Uyển vẫn chờ anh ở cổng trường, vẫn là tập thở ấy – lần này đã giở được hai trang.
Cậu vẫn nói chuyện như thể chưa có gì xảy ra, cười rất đáng yêu, lúc đi còn đưa cho anh tờ giấy, trên đó là chữ viết tay của Tân Uyển, nét chữ ngay ngắn như học sinh tiểu học, còn vẽ thêm hình người que.
Cậu viết mấy câu thơ:
Mùa thu xé nát thân xác tôi
Mùa thu xẻ đôi xương cốt
Tôi yêu người, cây thanh lương trà
Phía dưới còn viết: Anh đã từng ngắm hoa thanh lương trà chưa?
Anh chưa từng thấy, sau này có điện thoại di động, chuyện đầu tiên Tống Hành làm là tìm kiếm hình ảnh của hoa thanh lương trà trên Baidu, nở đầy hoa, bông hoa đỏ thắm, điều này làm cho anh liên tưởng đến Tân Uyển.
Tờ giấy đó anh vẫn chưa vứt đi, cất trong túi đựng bút, mỗi lần mở túi ra là thấy hoa thanh lương trà.
"Ngày nào cũng theo đuổi như vậy" Có hôm Tống Hành hỏi, "Cậu không mệt sao?"
"Không mệt, em mỗi ngày được gặp anh đều rất vui, mệt gì chứ." Tân Uyển nghĩ ngợi, "Nhưng em sợ anh phiền, nếu lỡ anh cảm thấy phiền, thấy em quấy rầy anh quá, thì anh nói với em một tiếng nhé."
Tống Hành trong lòng vô cớ không vui, mặt lạnh băng, tiếp tục làm bài: "Nói rồi thì sẽ không theo đuổi nữa?"
"Buông lỏng một chút, không theo đuổi sát sao như thế nữa, dù sao cũng không thể làm cho anh không vui." Tân Uyển duỗi tay khẽ chạm vào nắp bút của anh, móng tay hồng hào, rất sạch sẽ, "Đây là lần đầu em theo đuổi người khác, đâu thể mới có nhiêu đó đã bỏ cuộc được, em rất thích anh mà."
Ở thời niên thiếu, cái từ "theo đuổi" này tượng trưng cho dũng cảm, thẳng thắn và không chùn bước.
Tống Hành 17 tuổi rất khó để không rung động trước một chữ "thích" hồn nhiên như vậy, muốn cười, nhưng lại nhịn xuống, anh đưa mắt nhìn Tân Uyển, nhìn mái tóc đen mềm mại của cậu, hàng lông mi, nhìn bóng người phản chiếu từ con ngươi của cậu, đôi tai lại bắt đầu ửng hồng, khẽ nói "thích".
"Tùy cậu, cứ theo đuổi đi."
Thời gian thấm thoát trôi qua, những bức tường trong sân trường cũ được lắp gạch mới, lá cây hòe rơi rồi lại mọc, bút tích phai màu, vào một buổi tối tại 6 sáu năm, cậu lại nghe thấy từ này, tựa như đang trầm vào giấc mơ.
Theo đuổi?
Tân Uyển ngồi trên sofa của Sấu Nguyệt Lý, sofa rất mềm, khiến cho cậu có cảm giác như đang chìm vào trong đó, Tống Hành vẫn còn nắm chặt bàn tay cậu, độ nóng từ lòng bàn tay nhắc cho cậu rằng đây không phải là giấc mơ, cậu ngây ngốc nhìn Tống Hành, chỉ phát ra âm tiết: "Em..."
Tống Hành lại nói: "Không cần phải trả lời nhanh như vậy."
Anh đứng lên, tay cũng buông lỏng ra, Tân Uyển theo bản năng chắp hai tay lại, ánh mắt dõi theo anh, Tống Hành tùy ý xoa tóc cậu: "Đợi khi nào em suy nghĩ kĩ rồi hãy trả lời tôi, tôi không muốn em vì xúc động hoặc là vì bầu không khí này mà đưa ra quyết định, như thế sẽ không công bằng cho cả hai.
Tôi đi làm cơm tối trước."
"Đêm nay anh không đi làm ạ?" Tân Uyển hỏi anh.
"Không đi." Tống Hành cởi áo khoác, treo trên giá áo, "Ở nhà."
Trong nhà bếp thoắt có tiếng động, Tân Uyển vẫn còn ngồi nguyên tư thế đó trên sofa, tim đập rất nhanh, tạm thời không thể hạ nhịp, là ảo giác ư? Cậu cắn đầu lưỡi, đau, rồi bỗng chốc hiểu được Phan Đông lúc có thành tích học tập, bây giờ cậu cũng rất muốn hét lên một tiếng.
Tân Uyển ném gối ôm, chạy tới nhà bếp, vừa tính nói chuyện thì nghe thấy Tống Hành nói: "Quay lại mang dép vào."
"A." Tân Uyển cúi đầu nhìn bàn chân trần của mình, "Sao anh biết em không mang dép?"
"Nghe tiếng động."
Cừ thật á.
Tân Uyển quay lại mang dép: "Làm mì trứng cà chua hả anh?"
Tống Hành chỉ "ừ" một tiếng, không hỏi ý kiến của cậu, Tân Uyển cũng không lên tiếng, chỉ ngồi bên bàn ăn nhìn động tác của anh, lửa bếp ga màu lam, trong nồi là mì tự làm, mùi vị cà chua chua ngọt nghe rất rõ ràng, cậu gần như điên mất rồi, thấy Tống Hành chỉ đập trứng thôi mà đẹp tuyệt trần, như là nghệ thuật vậy.
Hai phần mì không tốn quá nhiều thời gian, hơi chua, là vị mà Tân Uyển thích, cậu không thích ăn ngọt, vừa mới ăn được hai đũa, bỗng nhớ tới, hỏi: "Tết âm lịch anh không ở Tây Loan phải không?"
"Không." Tống Hành hỏi, "Ai nói cho em biết?"
"Hôm nay em gặp chị Mao Niệm, chị ấy nói với em." Tân Uyển dùng đũa khuấy mì, "Buộc phải đi sao anh?"
"Chỉ một tuần mà thôi."
Mà thôi, sao lại có thể dùng từ này để diễn đạt, suốt bảy ngày, cậu phải ở trong Sấu Nguyệt Lý một mình, thậm chí Tân Uyển còn xém xúc động mà nói em đi với anh, nhưng rốt cuộc không thể nói ra, chỉ cúi đầu cuốn sợi mì.
Rõ ràng hồi trước lúc còn tránh mặt cũng đâu có gặp nhau, vẫn có thể vượt qua mà, chỉ cần biết anh không đi đau xa là được, nhưng ở đây cách nơi đó rất xa, anh vẫn chưa đi mà Tân Uyển đã bắt đầu nhung nhớ, rất muốn rất muốn
Tống Hành hỏi: "Muốn tôi ở lại?"
Giọng nói của anh không lớn, vừa vặn đến bên tai: "Tân Uyển, em muốn cái gì thì cứ trực tiếp nói với tôi, như vậy tôi mới biết em đang suy nghĩ cái gì."
"...Em-" Tân Uyển mấp máy môi, một lúc lâu sau mới nói, "Em không muốn anh đi."
Câu nói này cho dù nói ra cũng không thay đổi kết quả, nhưng bỗng chốc cậu vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút, cậu rất muốn thể hiện không kiêng dè gì như lúc còn học cấp 3, tùy thời tùy ý mà nói "yêu", nhưng sự dũng cảm này sau hai năm ở trung tâm điều chỉnh đó đã bị xói mòn, vì thế cậu muốn được học lại năng lực này thêm một lần nữa.
Tống Hành cười cười: "Nghe lời thế à?"
Giọng điệu hoàn toàn trêu đùa, Tân Uyển lại bắt đầu đỏ mặt, cúi đầu ăn mì.
"Sau này cũng như thế nhé." Tống Hành nói, "Thành thật thẳng thắn với tôi, đừng nói dối."
Tân Uyển kẹp đôi đũa, một lúc sau mới gật đầu, nói: "Dạ."
Vẫn giống như trước đây, ăn xong, bỏ chén đũa vào trong máy rửa chén, trong TV đang chiếu bộ phim cũ của mấy năm trước, phía dưới là dòng chữ dự đoán thời tiết đang chạy, Cầu Cầu chạy đến ngồi chơi bên cạnh chân hai người, Tân Uyển khẽ dẫm đuôi nó, cậu ngồi rất gần với Tống Hành, ngón tay hơi xê dịch chút xíu là có thể chạm tới
"Nếu em theo đuổi anh" Tân Uyển chợt nói, "Anh sẽ đồng ý chứ?"
Tống Hành thư thái dựa lên sofa, ghé mắt nhìn cậu: "Em cảm thấy sao?"
"Lúc theo đuổi, có thể giống như hôm nay không, là...!là hôn anh ấy."
"Tùy tình huống." Tống Hành vẫn còn đang xem TV, trạng thái rất thả lỏng, "Đừng vội vàng đuổi theo tiến độ, cứ từ từ thôi."
Cứ từ từ — cụm từ kì diệu này trấn an được Tân Uyển, cả hai vẫn còn rất trẻ, bất kể đã trải qua thăng trầm thế nào, cũng có rất nhiều cơ hội để làm lại từ đầu, vẫn còn có cơ hội thân mật hôn môi.
Vì thế thời gian còn lại Tân Uyển chỉ ngoan ngoãn xem phim, đợi đến giờ đi ngủ thì rửa mặt, Tống Hành ra ban công một lát, lúc về thì thấy cậu đứng bên vách tường.
"Đứng phạt à?" Tống Hành hỏi.
"Chỉ là-" Tân Uyển do dự, cúi đầu nhìn ngón chân mình, "Đêm nay em có thể ngủ trong phòng anh chứ?"
Tống Hành nhìn xoáy tóc nhỏ trên đỉnh đầu cậu, mỗi khi cậu cảm thấy bất an đều sẽ nắm chặt góc áo của mình, có lẽ ngay cả Tân Uyển cũng không phát hiện được điều này, loại động tác nhỏ này đều khiến người khác mềm lòng, nhưng anh nói: "Không được."
Ánh mắt Tân Uyển lộ rõ vẻ mất mát, không che giấu được, xem ra đã đự đoán được câu trả lời, Tống Hành duỗi tay chỉnh cổ áo cậu lại, giọng nói rất nhẹ: "Em cần phải học được một bài học, Tân Uyển, nếu muốn, ngay từ đầu đừng dễ dàng đẩy ra."
Trong lòng đau đến sưng lên, Tân Uyển dùng sức gật đầu, giọng nói có hơi khàn: "Sau này sẽ không nữa ạ."
"Đợi thêm vài ngày nữa, khi nào tâm trạng tôi tốt thì nói sau." Tống Hành nói, "Ngủ đi."
Mắt thường vẫn có thể nhìn thấy tâm tình Tân Uyển đang nhảy nhót lên, nói "Ngủ ngon", tha thiết nhìn anh mấy lần rồi mới rời khỏi.
·
Vết bị phỏng sang hôm sau đã lành hẳn, chỉ hơi ửng đỏ khó thấy được, về sau vẫn như cũ, ban ngày Tân Uyển đến tiệm cà phê đi làm, phục vụ, thu tiền, lau kính, sắp đến Tết âm lịch, ngày 5 tháng 2, tiệm cà phê đóng cửa, vào ngày ngừng hoạt động kinh doanh, anh Ninh kết tiền lương cho bọn cậu, còn tặng thêm một hộp cà phê đã xay.
Tối hôm đó Tống Hành đến đón cậu, Tân Uyển không hề biết trước, lúc nhìn thấy chiếc xe, cậu có hơi sửng sốt, giả vờ lơ đãng đi tới đi lui, nương theo ánh đèn mờ để nhìn rõ biển số xe, mãi đến lúc Tống Hành hạ cửa kính xuống: "Nhìn cái gì vậy?"
"A." Tân Uyển cười tươi lên chút, "Sao anh lại tới đón em?"
Tống Hành: "Muốn đi xe công cộng à?"
"Không có, bị ngốc mới có xe mà không chịu ngồi." Tân Uyển ôm hộp cà phê chạy đến ghế phụ, trong xe có bật máy sưởi, ngăn cách không khí lạnh lẽo ở bên ngoài, cậu lắc túi tiền với Tống Hành, "Nhìn nè!"
Tống Hành đóng cửa sổ xe lại: "Tiền lương à?"
"Đêm nay tụi mình ăn xả láng đi, em bao anh." Tân Uyển thắt dây an toàn, đôi mắt sáng ngời nhìn anh, "Sếp lớn có ăn đồ nướng không ạ? Lần trước ăn malatang rồi, lần này không thể ăn nữa."
Tống Hành ghé mắt nhìn cậu: "Gọi sếp lớn nữa thì em về nhà ngay đi."
Tân Uyển ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng vẫn rất muốn cười, vui vẻ đều viết rõ trên mặt, gõ tay theo nhịp đều có thể nghe ra cảm xúc.
Cuối cùng vẫn đi ăn đồ nướng, ở nơi khói lửa mịt mù, chọn một cái phòng riêng, gọi là phòng riêng thôi nhưng cũng chỉ được che bởi những tấm màn sặc sỡ, vẫn có thể ngửi được mùi khói, vẫn nghe thấy tiếng nói đùa chơi đoán số ầm ĩ.
"Anh chưa từng đi ăn đồ nướng bao giờ nhỉ?" Tân Uyển dùng nước ấm tráng sơ qua chén đũa, "Dù sao cũng là nơi ồn ào."
Tống Hành nói: "Chưa đi bao giờ."
Trước khi thành niên anh phải sống trong sự giám sát của gia đình, tham gia đủ loại các lớp phụ đạo, đi học nhạc cụ, học ngôn ngữ, sẽ không ngồi ở quán ăn lề đường, không bao giờ làm chuyện quá giới hạn, lần phản nghịch duy nhất trong thời thiếu niên là yêu đương với con trai, còn lại như một nồi nước suông, không có gì đáng nói.
"Sau này em lại dẫn anh đi ăn chỗ khác nữa, còn có rất nhiều đồ ăn ngon đó." Tân Uyển cúi đầu, dùng bút bi xanh đánh dấu lên tờ thực đơn, "Để anh hưởng thụ một chút hạnh phúc của người bình dân."
Tống Hành cầm khăn giấy, lau khô nước trên đũa: "Vẫn là em mời?"
Tân Uyển dừng tay, lặng thinh lấy tiền ra đếm, vô cùng đáng thương: "Vậy tụi mình ăn ít chút nhé, được không anh?"
Tống Hành bật cười.
Xiên que toàn là không cay, không có bia, chỉ có hai bát mì nước trong veo, coi như trường hợp cách biệt giữa không khí ồn ào náo nhiệt.
Sau khi ăn xong lại đi dạo bên bờ biển một vòng, mở cửa sổ lái xe, ánh đèn và mặt trăng bên ngoài lăn lăn trên sóng biển cuộn, Tân Uyển hóng gió, lần đầu cảm thấy mùa đông không lạnh lắm,
Ngày 7 tháng, Tống Hành rời khỏi Tân Loan, đi tới nơi cách đây mấy trăm dặm.
Trên vé máy bay có đánh sẵn thời gian, Tân Uyển nhìn vali đang nằm nhoài dưới đất, nghĩ, sao lại nhanh vậy chứ.
Chỉ là rời đi mấy ngày, rất nhanh anh sẽ về, chuyện này cậu cũng biết, nhưng vẫn cảm thấy khổ sở, một câu cũng không muốn nói, trầm lặng nhìn Tống Hành thu xếp quần áo.
"Tết âm lịch dì giúp việc không tới đây, trong có đồ đông lạnh, em tự nấu nhé."
Tân Uyển gật đầu, rũ mắt véo thịt mềm trên ngón tay, chỗ thịt đó đã ửng đỏ.
"Nếu có việc gì thì gọi cho tôi." Tống Hành ngồi xổm xuống, bỏ quần áo vào bên trong, kéo khóa lại, một tiếng roẹt phát lên, "Cũng có thể gọi cho Trầm Du, cậu ta khá gần đây."
Tân Uyển hỏi anh: "Khi nào mới có thể gọi ạ?"
Đôi mắt bướng bỉnh nhìn anh, nói: "Lúc nhớ anh thì có thể gọi chứ?"
"Có thể gọi cho tôi." Tống Hành nói, "Nhưng với Trầm Du thì không được."
Tân Uyển không nhịn được mà cười lên, đôi mắt cũng cong theo, lại bắt đầu vô cớ ghen tị, ghen tị với áo len, cốc đánh răng, kem cạo râu, dao cạo râu, vớ trong vali.
Nếu như cậu là đồ vật không có sinh mệnh kia, cậu cũng có thể đi với Tống Hành, mỗi ngày đều được nhìn anh.
"Ngày mấy anh về?"
"Chưa quyết định."
"Vậy trước ngày về anh điện thoại cho em nhé." Tân Uyển nói, "Em đi đón anh."
Trong vali không có nhiều đồ vật, phần lớn là đồ dùng hàng ngày, chưa đến nửa tiếng đã sắp xếp xong, lúc vali màu đen dựng bên vách tường, Tân Uyển vẫn cảm thấy muốn khóc, dáng vẻ chán nản, loại biểu tình sinh ly tử biệt này khiến cho Tống Hành có chút buồn cười, xoa đầu cậu: "Đâu phải không về nữa."
Tống Hành luôn thích xoa tóc cậu, một động tác mang tính thói quen, làm cho Tân Uyển cảm giác như cậu là một đứa bé ở trước mặt anh, hoặc là chó con, giống Cầu Cầu vậy.
Cậu chủ động nắm tay Tống Hành, nắm chặt, môi mấp máy, Tống Hành không nói gì, kiên nhẫn nhìn cậu, mãi đến lúc cậu lên tiếng: "Em có thể hôn anh chứ?"
Tống Hành rũ mắt nhìn cậu, Tân Uyển trời sinh đã trắng, lúc sắp khóc đuôi mắt và chíp mũi ửng hồng, như đang bị bắt nạt, chỉ giây sau là nước mắt tuôn rơi, yếu ớt khiến người ta đau lòng.
Lòng bàn tay đang nắm chặt anh đổ mồ hôi, Tân Uyển bất an căng thẳng nhìn anh, nghe thấy tiếng "ừ" gần như không thể nghe thấy, hỏi: "Được à?"
Không thể nào.
Những lời này không nói ra, chỉ có thể dựa vào ký ức mơ hồ hồi cấp ba, cùng với ký ức của hai lần hôn môi trước, chiều cao khác biệt, cậu hơi nhón chân, Tống Hành lại không chịu cúi đầu, là cố ý.
Tân Uyển ngửa đầu, lông mi run lên, chạm lên môi anh thật khẽ, dừng lại trong ngắn ngủi, dáng vẻ cẩn thận, nhu hòa, quý trọng nhìn biểu tình của anh, chỉ vậy thôi.
Qua một lúc Tống Hành vẫn không nói gì, lát sau, thấp giọng hỏi: "Còn hôn nữa chứ?"
"Tống Hành." Tân Uyển hỏi một đằng trả lời một nẻo, thẳng thừng nhìn anh, "Em nghĩ kĩ rời."
"Nghĩ kĩ cái gì?"
"Em muốn theo đuổi anh." Tân Uyển nhẹ giọng nói, "Hãy để em theo đuổi anh nhé."
Mây vẫn còn treo bên ngoài, gió động trên cửa sổ kính, ánh sáng mờ nhạt tiến vào, chiếu lên má, lên tai.
Bất ngờ như 6 năm trước, cậu vẫn còn mặc đồng phục xanh trắng mà thông báo, Tống Hành ngẩn người đứng trước mặt cậu, sau đó cứ mỗi tháng, gần như cậu đều phải nói "thích" mấy lần, "theo đuổi" mấy lần, Tống Hành cũng bất giác trở thành thói quen, nói "Vậy cậu cứ theo đuổi đi".
Từ ngày hè đuổi đến mùa đông, ai cũng không chọc thủng lớp ngăn cách mập mờ bằng giấy, mùa đông năm ấy tuyết rất lớn, lúc cậu với Tống Hành đi đến bãi giữ xe, Tống Hành chợt hỏi: "Nếu tới khi thi đại học xong, tôi vẫn không đồng ý, thì cậu sẽ như thế nào?"
"Chẳng thế nào hết á." Tân Uyển đá cục đá dưới chân, "Lên đại học tiếp tục theo đuổi anh, ai bảo em thích anh chứ."
Để em theo đuổi anh đi, em nhất định sẽ cố gắng, cố gắng chạy về phía anh.
Bất kể trong tim anh, ở chân trời, hay là ở phía trước.
—
Tác giả: Chương sau đề cập đến địa danh "Tô Nam" là tôi chém gió thôi, Tống Hành về quê, những địa điểm trong truyện đều là hư cấu, không phải Tô nam trong đời thật.
(Chương này không nhiều chữ, vì tôi cảm giác là dừng ở đây tương đối thích hợp nên không thêm vào nữa).