Mặc dù đã uống thuốc đau dạ dày, cũng không ăn đồ ăn gây khó chịu nhưng Tân Uyển vẫn ngủ không yên, vừa qua nửa đêm, cậu lảo đảo chạy tới phòng vệ sinh, trên đường đi bắp chân và cổ chân còn bị va hai lần, ghé vào bồn cầu nôn thốc nôn tháo một hồi, axit trong dạ dày làm cổ họng đau rát, cậu gắng sức bấm nút xả nước, khó chịu đến mức không đứng dậy nổi.
Tống Hành ngủ không sâu giấc, nghe thấy tiếng nước chảy, mới hơn ba giờ nên trời rất tối, chỉ có ánh sáng từ phòng vệ sinh, Tân Uyển ngồi bên cạnh bồn cầu, cả khuôn mặt tái nhợt, nửa tỉnh nửa mơ nhìn anh.
"Dạ dày còn khó chịu à?" Tống Hành rót ly nước ấm cho cậu súc miệng, tay thử nhiệt độ trên trán, không phát sốt, Tân Uyển đang rất buồn ngủ, khẽ lắc đầu, không nhấc tay lên được: "Em buồn ngủ..."
Tay luồn qua đầu gối, anh ôm Tân Uyển lên mà không cần phải tốn nhiều sức, nhưng Tân Uyển vẫn luôn nhíu mày, dạ dày đau âm ỉ, Tống Hành vén áo cậu lên, giống như lần viêm dạ dày cấp tính ở bệnh viện lần trước, tay anh nhẹ nhàng xoa bụng cậu.
Động tác này đem đến cảm giác an toàn cho Tân Uyển, cậu khẽ cuộn người lại, rất nhanh đã thiếp đi.
Nửa đêm về sau không có giấc mơ nào.
Hôm sau trời mưa dầm, mưa rất nhỏ, kéo dài, Tân Uyển chưa tỉnh táo hẳn, chỉ cảm thấy rất nóng, nóng đến mức khiến cậu giật mình mà ngước đầu, thấy hàng lông mi của Tống Hành, theo bản năng nhích lại gần vào trong lòng anh, qua hai phút mới giật mình phản ứng lại, cả người tỉnh ngủ, lưng cứng đờ không dám nhúc nhích, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lại nhìn — Tống Hành vẫn còn ngủ, tiếng hít thở rất trầm, gần như vậy có thể thấy rõ được mạch máu nhỏ nhắn trên mí mắt.
Những chuyện hoang đường ngày hôm qua ầm ĩ chui vào trong đầu cậu.
Đầu Tân Uyển có hơi đau, nhưng không mất ký ức, còn nhớ rõ ràng hơn bất cứ ai, ánh mắt bất giác nhìn lên đôi môi khô của Tống Hành, thầm muốn biến thành một con chim cút, hay là rùa đen gì đó cũng được, chỉ cần không phải là bản thân mình.
Với công nghệ sinh học hiện tại rất khó để đạt được, nhưng Tân Uyển có thực hiện làm bằng thể chất, cả người cậu chui rúc vào trong chăn, che kín mít, không chừa một sợi tóc nào ở bên ngoài, chăn đùm thành một cái túi thật lớn.
Xong rồi, giờ phải làm sao đây? — Trong đầu văng vẳng hai câu này.
Truyện mới cập nhật
Trong chăn chỉ có tiếng hít thở của cậu, thấy vậy cậu hít thở chậm lại, bỗng nghe thấy cửa phòng mở, tiếng sủa vang dọi, Tân Uyển còn chưa kịp phản ứng thì bỗng trên chăn có vật đè lên, Cầu Cầu nhảy lên đó, rồi kêu thêm hai tiếng, bây giờ nó rất khỏe mạnh, không còn là con chó thọt chân gầy trơ xương như hồi còn ở bệnh viện, hiện tại rất nặng cân.
Khoảng trống nhỏ Tân Uyển cố ý chừa ra để thở cũng bị triệt tiêu mất,, trước mắt cậu đen như mực, "Aiz" một tiếng, cậu dùng nắm tay cách lớp chăn vỗ Cầu Cầu hai cái, một bên giường còn lại bỗng nhẹ đi, Cầu Cầu bị ôm lấy, giọng của Tống Hành hơi khàn: "Đừng quậy."
Tân Uyển nghe thấy lại tiếp tục lặng thinh không một tiếng động, núp vào trong chăn làm rùa, lừa mình dối người, nhưng âm thanh vẫn rất gần, trong đó còn mang theo ý cười: "Tân Uyển?"
"Uầy." Tân Uyển chán nản trả lời, "Em đây."
Tống Hành hỏi: "Không nóng hả?"
"Không nóng, cũng ổn ạ."
Tống Hành kiên nhẫn, hỏi: "Vậy có chui ra không?"
"Phải đợi thêm lát nữa mới ra được." Tân Uyển thành khẩn trả lời, "Anh đi ăn trước đi, em không đói bụng."
Tống Hành "ừ" một tiếng, để mặc cậu cuộn tròn bất động trong chăn, Tân Uyển nghe âm thanh xa dần, một lúc lâu sau mới chui ra khỏi chăn, há miệng thật to thở phì phò, mặt nóng đến đỏ rực, chậm rì rì mang dép lê đi vào phòng vệ sinh, tuy nhiên trên gương vẫn thành thật, cậu thấy vết cắn trên môi mình, cả dấu vết trên cổ có thể nhìn thấy rõ ràng mà không cần phải cởi áo, không có cách nào che đậy lại.
Cậu xoa lên da thật mạnh, vết đỏ càng rõ hơn, Tân Uyển nản chí mở nước đánh răng.
Dù trốn như thế nào thì cuối cùng cũng phải chạm mặt, Tống Hành đang dùng lò vi sóng hâm bánh sandwich, xoay 30 giây là có thể lấy ra, Tân Uyển ngồi vào bàn ăn, mắt nhìn lên đồng hồ trên vách tường, đã hơn 11 giờ, cậu hoảng hốt: "Trễ thế này rồi sao ạ? Em cứ tưởng mới hơn 7 giờ chứ."
Tống Hành đưa sandwich cho cậu, còn có một ly sữa đậu nành: "Bữa trưa."
"Bên ngoài trời mưa nên không nhìn rõ, em tưởng đâu vẫn còn sớm." Tân Uyển nhận sandwich, ngón tay tiếp xúc với bàn tay anh trong phút chốc, cảm xúc mỏng manh làm cho cậu phát run, cậu cúi đầu cắn sandwich, nghe Tống Hành hỏi: "Còn đau dạ dày không?"
Tay bất giác nắm chặt, Tân Uyển có ý định che lại dấu vết ở cổ, tư thế có vẻ kỳ cục, cậu nói: "Không đau, không có cảm giác."
May mà Tống Hành không tiếp tục hỏi, Tân Uyển khẽ thở phào, phô mai trong sandwich tan ra, rất ngọt, vị ngọt béo lấp đầy cảm giác đói bụng, cậu không kiềm chế được mở miệng hỏi: "Hôm nay anh vẫn đi làm chứ?"
"Không đi." Tống Hành nói, "Muộn rồi, cũng không có chuyện gì quan trọng."
"Vậy..."Nửa câu sau không lên tiếng, Tân Uyển cảm thấy mình thật mâu thuẫn, cậu muốn tiếp cận Tống Hành, nhưng lúc này lại muốn chạy trốn, cả hai đầu đều sắc bén, lạnh lẽo đón chờ cậu, đến khi ăn xong sandwich, Tân Uyển mới nói, "Vậy thì chiều nay em tới chỗ của Trầm Du nhé."
Tống Hành ngẩng đầu nhìn cậu: "Hôm nay?"
"Hôm nay em cũng không có gì làm, ở nhà hoài rất chán." Mỗi khi căng thẳng ánh mắt của Tân Uyển không bao giờ yên, cậu tránh né đôi mắt của Tống Hành, đem đến cảm giác cố ý cho người khác, "Đã mấy ngày em chưa đến đó rồi, nên chẳng phải có rất nhiều chuyện cần nói sao ạ?"
Tống Hành nói: "Được."
Đồng ý rất nhanh, Tân Uyển ăn xong sandwich, uống một hơi sạch sẽ ly sữa đậu nành, lúng túng rời khỏi bàn ăn.
Bên ngoài cửa sổ trời vẫn còn mưa, xám xịt, mưa bụi tựa như có màu xám trắng, Tân Uyển mặc áo len cao cổ màu đen, còn lại vẫn như cũ.
Lúc đi ra khỏi phòng ngủ thì Tống Hành đang sờ đầu Cầu Cầu, ánh mắt rất dịu dàng.
Nhịp tim có thể cảm nhận được, Tân Uyển có thể cảm nhận rõ ràng, Tống Hành giương mắt nhìn qua, đứng dậy: "Để tôi lái xe đưa em đi."
"Không cần." Tân Uyển từ chối theo bản năng, giải thích: "Mưa bên ngoài cũng không lớn lắm, em mang dù theo, ngồi xe buýt cũng không mắc mưa."
Tống Hành dừng bước, ánh mắt lẳng lặng nhìn qua, Tân Uyển không tiền đồ cúi đầu, cảm thấy mình đã nói sai rồi, nhưng không có cách nào cứu chữa, cậu cũng sờ đầu Cầu Cầu, thấp giọng nói: "Em đi nhé."
Vừa ra khỏi Sấu Nguyệt Lý, bụi từ mưa thổi lên trên mặt, tựa như nụ hôn mềm mại, dịu dàng hôn lên gương mặt, Tân Uyển không muốn bung dù, cũng không thấy lạnh, vì vậy chỉ chống dù xuống mặt đất mà gõ, lúc tới trạm chờ xe buýt mới bật ra.
Ngồi trên xe số 435 đi đến đường Tam Đạo, phải đi vòng, xe lắc lư hơn nửa tiếng mới đến.
Nhưng cậu chỉ lo bước tới rồi lại quên chuyện khác, Trầm Du kéo cửa ra, ngạc nhiên đưa ngón trỏ lên môi với cậu: "Em vào trong phòng nghỉ ngồi trước đi.
Bấy giờ Tân Uyển mới nhận ra y đang có khách, vội gật đầu.
Phòng nghỉ có mâm trái cây, một máy pha cà phê cũ và hai chiếc ghế lười, cậu chỉ lấy một quả cam rồi bóc vỏ, động tác rất chậm, chưa lột hết vỏ được, cậu bóc chỉ trên trái cam ra, khoảng mười phút sau, cửa bất chợt mở ra, Trầm Du nói: "Được rồi, ra ngoài thôi."
Tân Uyển theo y đi ra ngoài: "Người kia đi rồi ạ?"
"Đi rồi, đến tư vấn một hôm, chứng rối loạn lo âu, nói chuyện hơi nóng nảy, lúc trò chuyện cứ luôn cầm cây viết của anh gõ xuống bàn, xém chút nữa hỏng mất." Trầm Du lấy ghế cho cậu, "Em tới đây đột xuất quá, không hẹn trước nên anh không kịp chuẩn bị nước trái cây, uống nước ấm đỡ nhé."
"Em quên mất." Tân Uyển cười tủm tỉm, "Nước ấm cũng tốt rồi ạ."
"Em có chuyện gì mà tới đây vậy?" Trầm Du rót cho mình một ly cà phê đặc, không đường không sữa, rất đắng, nhưng có thể tỉnh táo, "Em thức khuya à, quầng thâm mắt hiện rõ luôn kìa."
"Không phải thức khuya." Tân Uyển mím môi, "Em uống rượu."
"Vậy uống xong thì chắc cũng rạng sáng rồi nhỉ, thức trắng luôn.
Không ngờ em cũng biết uống rượu đấy, anh cứ tưởng em giống hệt như Tống Hành, một ly là gục." Trầm Du bắt đầu suy đoán, "Tôi hôm qua uống rượu xong thì có chuyện gì? Sao mà rầu rĩ vậy."
Tân Uyển ấp úng mở miệng, nhất thời không biết nên nói như thế nào: "Tối hôm qua em uống say, sau đó cùng với Tống Hành, ừm, làm cái kia cái kia..."
Trầm Du sốc xanh mặt: "Uống say làm loạn?"
"Aiz! Không phải không phải." Tân Uyển thẹn thùng, chỉ vào miệng mình, không có tiền đồ mà nói lắp, nhỏ giọng, "Chỉ chỉ chỉ là hôn mấy cái."
"Anh còn tưởng như nào." Trầm Du nhẹ nhàng thở ra, "Trưởng thành hết cả rồi, không cần phải làm quá lên như vậy chớ."
"Nhưng em không biết phải đối mặt với anh ấy như thế nào." Tân Uyển cúi đầu tiếp tục bóc lớp chỉ trắng trên quả cam, "Em đang rối quá, không nói rõ được, làm phiền anh rồi."
Trầm Du vạch trần: "Vậy là em không phải tới tìm anh để tư vấn, mà là trốn ở đây à?"
Tân Uyển gật đầu, bóc múi cam bỏ vào trong miệng, chất lỏng chua ngọt dễ dàng kích thích vị giác, cảm xúc chập chờn cũng được xoa dịu, Trầm Du nói: "Không sao, dù gì chiều nay anh cũng không có gì để làm, không có lịch hẹn, em cứ việc ở đây chơi."
"Cảm ơn bác sĩ Trầm." Tân Uyển cười.
Trầm Du coi thời gian trên điện thoại: "Nhưng mà anh chỉ có thể chứa em tới tối thơi, tối nay anh có việc rồi, phải đóng cửa sớm."
"Đến tối cũng được, có gì tối em đến thư viện gần đây."
Trầm Du chơi game: "Mới đó mà đã không muốn nhìn thấy Tống Hành nữa à, mấy ngày trước em còn nôn nóng lắm cơ mà.
Bây giờ em đang có suy nghĩ gì?"
"Em cũng không biết em đang nghĩ cái gì...!Hiện tại em và anh ấy chẳng có quan hệ gì hết, những chuyện xảy ra sau khi em uống say đều rất tùy tiện, em không muốn như vậy." Tân Uyển thấp giọng nói, "Em vốn chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy, thêm một phút cũng được, có thể giúp đỡ càng tốt, không thể để anh ấy có thêm phiền toái gì, nhưng em làm loạn như thế khiến cho cả hai phải xấu hổ, cảm giác hòa hợp rất vất vả để duy trì đã sụp đổ."
Trầm Du hỏi thăm: "Cậu ta hôn em trước à?"
"Xem là vậy đi...!Nhưng là vì trước đó em nói rất nhiều, mấy lời nói đó cứ như là đang tỏ vẻ đáng thương vậy, nói cái gì mà "em đau", chắc hẳn mấy lời đó khiến anh ấy cảm thấy thương hại." Tân Uyển do dự, "Dù sao cũng rất loạn."
"Ngốc ơi là ngốc, Tân Uyển à." Trầm Du hận sắt không thành thép, lắc đầu thở dài, "Cho dù là bất cứ thứ gì thì cuối cùng cậu ta vẫn hôn em trước, đáng ra em phải hiểu Tống Hành hơn anh chứ, nếu là vì thương hại mà hôn người ta chỉ vì thương hại thì chẳng ở không lâu như vậy đâu, em biết kêu đau, chẳng lẽ mấy cô gái khác thì không? Đừng coi thường bản thân, suy cho cùng thì đối với Tống Hành em rất khác biệt."
Khác biệt ư? Tân Uyển không cảm thấy mình đang tự ti, nhưng đối với vấn đề liên quan đến Tống Hành cậu vĩnh viễn không thể thoát ra được, có lẽ là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, cậu lẩn quẩn trong cái vòng này, sợ đụng phải, cũng sợ chỉ còn mỗi mình trong đó.
Tân Uyển ngẩng đầu hỏi: "Bác sĩ Trầm dạo này đang yêu đương à?"
"Sao tự nhiên kéo anh vào." Trầm Du xua tay, "Anh để ý một em gái xinh đẹp, đang theo đuổi, chưa đâu vào đâu cả.
Nói cho em biết luôn, tối nay đóng cửa là để hẹn hò với em gái đó, bận lắm."
Đề tài cứ vậy mà đổi, tính cách của Trầm Du rất hiền hòa, nói chuyện cũng biết đúng mực, lúc trò chuyện với y rất thoải mái, hai người câu được câu không mà tán dóc, bên ngoài trời rất nhanh đã tối, mưa vẫn còn rơi, Tân Uyển nhận được tin nhắn của Tống Hành lúc 6:18', nội dung rất ngắn gọn: "Khi nào xong?"
Tân Uyển nhất thời không muốn nói dối, vẫn phải thành thật, Tống Hành lại nhắn: Tôi tới đón em.
Việc này muốn tránh cũng không được, tối không thể đến thư viện nữa, Tân Uyển đành phải trả lời: Vậy anh lái xe chậm chút nhé.
Trầm Du thấy tay cậu không yên, hỏi: "Tống Hành à?"
"Vâng." Tân Uyển cầm ô, đứng dậy: "Em xuống đó chờ anh ấy trước, cảm ơn bác sĩ Trầm đã cho em ở lại lâu đến vậy."
Trầm Du xua tay, không quên nhắc nhở: "Khi nào quay lại nhớ phải báo cho anh trước đấy."
Tân Uyển gật đầu cười.
Phòng tư vấn ở lầu hai, số bậc thang xuống dưới là 23, Tân Uyển cầm ô đứng bên ven đường, nhìn tòa nhà cao tầng trong màn mưa, ánh đèn từ những tòa lầu đó đang tắt dần, rồi nhìn xuống vũng nước dưới chân, không biết qua bao lâu, trước người bỗng có chiếc xe đậu, Tân Uyển do dự, mở cửa sau của xe ra, cúi người xuống, hỏi: "Ô toàn là nước, em đặt ở trong cốp nhé?"
Trên ghế lái không nhìn rõ, Tống Hành nói: "Để sang một bên là được."
Tân Uyển ngồi ghế sau ghế phụ.
TRong xe bật máy sưởi, ấm áp thoải mái, Tân Uyển do dự muốn mở miệng, rồi cảm thấy rất đột ngột, vì thế chỉ nhìn chằm chằm mấy cửa hàng bên ngoài, nhìn ma nơ canh sau cừa kính, lúc dừng xe cậu nhìn thấy thông báo tuyển dụng được dán trên cửa, xe chạy nhanh quá, lóa mắt.
Về Sấu Nguyệt Lý rất mau, Tân Uyển chần chờ gọi anh: "Tống Hành."
"Sao vậy?"
"Trước khi tới ngày khai giảng thì em ra ngoài tìm công việc bán thời gian nhé." Tân Uyển dùng ngữ điệu nhẹ nhàng, cố gắng nói một cách tự nhiên, "Dù sao anh cũng cho em ở nhà anh lâu như vậy rồi, nợ anh rất nhiều phí sinh hoạt, còn có tiền học phí nữa — em ở nhà suốt chán đến mức mọc cỏ, có thể kiếm thêm chút tiền cũng tốt hơn."
Thực ra rất khó để trả hết, Tân Uyển biết.
Tống Hành phải phí tiền để đưa cậu đến Lục Trung, rồi tiền ăn sáu tháng nay, tiền sinh hoạt ở Sấu Nguyệt Lý, còn có rất nhiều thứ khó có thể dùng tiền để đo đếm, những cái đó đối với Tống Hành mà nói thì có lẽ cũng không đáng để nhắc tới, nhưng không thể lấy lý do này ăn bám anh được.
Chỉ nhìn thấy sườn mặt của Tống Hành, vòng sáng xoẹt qua trên mặt anh, anh nói: "Em không cần phải trả tiền cho tôi."
"Vậy không được đâu, em không có thói quen nợ tiền người khác.: Tân Uyển nói đùa, "Nhưng với năng lực của em thì có thể kiếm tiền rất chậm, còn lâu mới trả hết được, anh đừng tăng lãi suất nhiều thì tốt hơn."
"Không muốn nợ người khác" Tống Hành hỏi, "Hay là không muốn nợ tôi?"
Tân Uyển ngẩn người, ngơ ngác nhìn anh.
Nhưng xe đã tới Sấu Nguyệt Lý, Tống Hành nói: "Xuống xe."
Mưa rơi tí tách, đập vào tán lá nghe mà thấy phiền não, bầu không khí trầm mặc đột ngột kéo đến, Tân Uyển muốn nói "Em xin lỗi", nhưng chậm chạp không nói nên lời, cậu không hiểu ý của Tống Hành, có lẽ là cảm thấy cậu đang kiếm chuyện? Hay cảm thấy cậu phiền? Tân Uyển không biết phải "Xin lỗi" cái gì, sợ nói sai câu nào, sợ mình không hiểu vấn đề.
Vì thế bầu không khí trầm lặng này kéo dài đến bữa tối, kéo đến trước khi đi ngủ.
Tân Uyển nghe tiếng nước trong nhà tắm, cậu gấp chăn trong phòng ngủ, cuối cùng chỉ lấy cái gối, gối rất êm, ôm vào trong ngực không có trọng lượng, cậu nghe tiếng mở cửa từ nhà tắm, nghiêng đầu nhìn thấy đôi mắt của Tống Hành.
"Anh tắm xong rồi ạ..." Tân Uyển bất an siết gối, đầu ngón tay trắng toát, cúi đầu nói, "Hay là em về lại phòng kia ngủ nhé."
Cậu đã chuẩn bị xong lý do, nói tư thế ngủ của mình không tốt, máy sưởi nóng quá, ngủ chung sẽ toát mồ hôi, cậu cố gắng bình tĩnh để nói.
Nhưng Tống Hành không hỏi gì hết, giọng nói lạnh nhạt: "Không cần phải nói với tôi."
Tân Uyển há miệng thở dốc, tay chậm rãi buông lỏng, "ừm" một tiếng, nói: "Anh ngủ ngon..."
Không có đáp lại, Tân Uyển cúi đầu dẫm lên bóng của mình bước vào phòng ngủ cho khách ở phía đối diện, ở đó vẫn như cũ, đêm đầu tiên ngủ ở Sấu Nguyệt Lý, cậu nhìn ánh trăng méo mó qua tấm cửa kính, Tân Uyển ngồi ngẩn ngơ bên mép giường.
Vẫn không giải quyết tốt, muốn Tống Hành thoải mái hơn, không được làm anh ấy không vui, nhưng hoàn toàn phản tác dụng.
Tân Uyển nhìn thấy vết bầm trên chân, hôm qua bị va vào, tới nay mới hiện ra, không nghiêm trọng lắm, cậu duỗi tay ấn lên da, hơi đau, nhưng không kiềm chế được ấn mạnh hơn, vết bầm kia càng hiện rõ, lúc này cậu mới buông tay, hốc mắt đỏ bừng.
Có lẽ Tống Hành chính là vết thương cậu không thể chạm vào, năm này tháng nọ trở thành vết sẹo nhỏ trên trái tim, mỗi này đập nhịp là cảm thấy ấm áp xen lẫn đau đớn, vì thế mà tỉnh táo hơn, Tân Uyển không ngại đau, thậm chí còn nghĩ, nếu vết thương đã lành hẳn, vậy thì ai sẽ chứng minh Tống Hành đã từng thích cậu đến thế.
Tân Uyển vùi vào trong chăn, mở to mắt nhìn lên trần nhà, trong bóng đêm suy nghĩ đủ mọi chuyện rối bời, ngủ khi nào cũng không biết, chỉ nhớ rõ suy nghĩ cuối cùng kia —
Lâu lành một chút nhé.
Cậu yêu cầu vết thương ấy.
—
Tác giả: Cả hai còn rất trẻ, không quá thành thật, ầm ĩ nghĩ này nói kia một chút cho tình thú.
—
Editor spoil chương sau cho mấy bồ sợ ngược:
"Cho dù là làm gì, vẫn nên kiên trì cho đến cùng." Tống Hành nhìn vào mắt của cậu, nhẹ giọng nói, "Tân Uyển, không được từ bỏ giữa chừng, tiếp tục theo đuổi tôi đi.".