Đèn Cũ Bến Mới

Chương 49: Chương 49





Hôm sau Tân Uyển dậy rất sớm.
Tối hôm qua xe buýt không chạy, taxi cũng không có, trên đường thưa thớt người, anh và cậu cùng che một cây dù, đạp lên con đường ướt nhẹp mà đi, tựa như đạp lên mấy con mắt đang khóc.

Từ rạp chiếu phim về đến nhà, Tân Uyển đã thức cả đêm không chịu nổi, lúc tắm với Tống Hành vô cùng buồn ngủ, mơ màng gối đầu lên vai anh, còn nhớ tay trái phải kiêng nước, choàng tay qua cổ anh.
Những chuyện về sau không nhớ được, tóm lại cậu đã ngủ mất.
Vết thương thật ra đã lành bảy, tám phần nhưng cậu vẫn thích dựa vào sự dung túng của Tống Hành, làm những chuyện trẻ con.
Bữa sáng là bánh trôi, nhân hạt vừng, vị ngọt rất đậm, Tân Uyển cầm muỗng sứ trắng, múc một muỗng nước: "Anh dậy sớm làm cái này ạ?"
Tống Hành nói: "Không phải, tôi nhờ mn mua ngoài tiệm đồ ăn sáng."
"Em nhớ hôm qua anh có mua bột nếp mà, có thể làm bánh trôi được đó."
Vẻ mặt Tống Hành không thay đổi, nói: "Sáng nay tôi có thử, nhưng khó nặn quá, vứt hết rồi."
Sáng nay quả thực anh tính làm mấy cái bánh trôi, nhưng bột nếp không dễ vo tròn, đụng vào là rã, trong thùng rác nhà bếp vẫn còn mấy viên bánh trôi chưa thành hình đang nằm chất đống, nhờ lớp bọc nilon đen hiện lên rõ ràng.

Tân Uyển cảm thấy hiếm lạ: "Em còn tưởng đâu gì anh cũng biết làm luôn."
"Cừ vậy à." Tống Hành cười rộ lên, giọng điệu có chút cảm giác đùa giỡn.
"Vậy sủi cảo đâu anh?"
"Tôi chỉ học được vài món cơm Tây ở nước ngoài thôi, còn đồ ăn Trung Quốc thì không nhiều lắm, cho nên sủi cảo cũng không làm được."
Tân Uyển rầu rĩ: "Vậy làm sao bây giờ?"
Vấn đề này rất nhanh đã bị quên mất, Cầu Cầu chạy tới cào ống quần cậu, cáu kỉnh kêu lên, trong chậu không có đồ ăn, Tân Uyển gấp gáp đưa một viên bánh trôi vào trong miệng, nóng đến nỗi chảy cả nước mắt, vội vàng chạy đổ thức ăn cho nó – Cầu Cầu đã làm loạn ở đó, cái đệm bị cắn thủng một lỗ, lộ ra bông gòn trắng.
Tân Uyển bốc thức ăn bỏ vào tô: "Mới ngày đầu tiên của năm mà mày đã muốn dọn dẹp rồi hả."
"Hôm nay dì giúp việc nghỉ."
"Vậy tụi mình lau dọn đi, năm mới không khí mới."Đôi mắt Tân Uyển sáng ngời, nghiêng đầu nhìn anh, nhấn mạnh, "Em với anh.


Tụi mình cùng làm vệ sinh, có thể dọn sạch sẽ."
Đôi mắt của Tân Uyển dường như vẫn luôn trong trẻo, sáng ngời, tựa như mùa xuân, cậu không biết đôi mắt của mình sống động như thế nào, cứ mỗi nhìn thẳng vào ai đó, dễ dàng khiến người ta muốn chạm lên lông mi cậu, dùng ngón tay hoặc là môi.

Tống Hành nhìn giây lát, nói: "Được."
Nói là làm vệ sinh nhưng cũng không có gì bẩn, Sấu Nguyệt Lý rất sạch, sàn nhà sáng đến mức có thể soi gương — nói hơi quá, nhưng quả thực rất ít bụi.

Chỉnh vị trí các chậu hoa trên ban công, quét sạch đất rơi ra, rồi gấp chăn bông trong phòng ngủ của mình lại, có lẽ cậu vẫn luôn ngủ ở phòng Tống Hành nên ở đây có hơi lạnh lẽo.
Lúc chạy đến gian phòng khác, Tống Hành đang sửa sang lại kệ sách, Tân Uyển nói: "Để em giúp anh."
Thật sự rất nhiều sách, đa số là sách tiếng Anh, Tân Uyển đọc không hiểu, cậu không cao bằng Tống Hành, muốn để sách lên thì phải nhón chân, mặt căng đến ửng hồng, thầm thì: "Nặng quá."
Tống Hành hơi ngửa đầu, có thể nhìn thấy rõ hầu kết đang nổi lên, đường cong mang theo chút gợi cảm, rất đẹp, anh nói: "Cậu sắp xếp phía dưới là được rồi, ở trên cứ để tôi."
"Mấy cuốn sách này anh đã đọc hết rồi hả?" Tân Uyển ngồi xổm xuống, "Cuốn nào cũng dày phết."
Tống Hành nói thẳng: "Chỉ đọc một ít thôi, đa số là để trang trí."
"Nhưng anh thích xem phim, trong ngăn kéo có rất nhiều đĩa phim." Tân Uyển ngửa đầu cười, "Xem phim với đọc sách cũng không khác gì nhau mấy, phim thì nhanh hơn, em cũng không thích đọc sách, em—" Câu sau vốn dĩ là "em thích vẽ tranh", nhưng đã bị thu hồi lại, giả vờ như không có gì mà tiếp tục dọn dẹp.
Sách ở dưới mỏng hơn, bụi đóng trên đó thổi nhẹ là bay, chỉ là dễ khiến người ta ngứa mũi, Tân Uyển hắt xì mấy cái, nước đọng trên khóe mắt, bỗng cậu thấy ở trong góc có một cuốn sách rất dày, gáy sách không có tựa, cậu xoa mũi, lấy ra, vừa muốn phủi bụi trên đó thì nhìn thấy phía trên có vẽ một mặt cười bằng bút lông đen, phía dưới viết "Quyển album".
Cậu nhìn chằm chằm cái bìa đó, đỉnh đầu truyền tới giọng nói: "Đưa tôi."
Tân Uyển ngây người, vừa mới ngẩng đầu, album trong tay bị rút ra, cậu vô thức nắm chặt, rồi nghe Tống Hành nói: "Đừng xem cái này."
"À, vâng." Tân Uyển lại dọn dẹp, nhưng giọng nói không có kích động gì, từ góc nhìn của Tống Hành chỉ có thể nhìn thấy xoáy tóc nho nhỏ, đôi mắt đã bị tóc che lấp, "Em xin lỗi, em không cố ý."
Tống Hành dừng một chút, "Tôi không trách cậu."
Tân Uyển gật đầu thật mạnh, không dám nói lời nào, sợ bị nghe ra giọng nói khác thường, sẽ khóc nức nở.


Không muốn khóc, chỉ là từ lúc bắt đầu nhớ những chuyện lặt vặt, mỗi lần chạm đến những ký ức đã bị quên đi, cậu đều có cảm giác cực kỳ muốn khóc — cậu thà rằng mình chưa từng nhìn thấy cái album kia, trong đó chứa đầy ảnh chụp của hai người.
Cảm xúc mê man là điều khó tránh khỏi, cậu yên lặng sắp xếp lại sách, bỗng nhiên trước mắt sáng lên, là Tống Hành ngồi xuống, cơ thể che khuất ánh sáng đến trước mắt cậu, trong tay cầm cái hộp, anh hỏi: "Thích cái này không?"
Là một hộp trò chơi xếp hình, Tân Uyển nắm chặt tay, nói: "Em hai mươi rồi, đâu phải mới mười bốn tuổi."
Tuy là nói vậy nhưng cậu vẫn ngồi xếp bằng trên thảm, bắt đầu xếp hình, là bộ Thám tử Sherlock.

Tống Hành ngồi đối diện cậu, tay đặt lên đầu gối, cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn cậu, rồi đứng dậy, kéo một bên ngăn kéo, Tân Uyển nghe thấy nhìn qua, thấy tập hồ sơ màu đen kia.
Tống Hành ngồi xuống lại, tháo cái ghim giấy màu bạc xuống, không mở hồ sơ đó ra, ngón tay thon dài mở lá vàng ra, hoa văn sáng bóng tinh xảo.
Tân Uyển cúi đầu, nhìn chằm chằm mấy mảnh ghép nhỏ nhưng không có cách nào tập trung vào nó.
Bên tai chỉ còn tiếng hít thở, lá vàng vang lên tiếng rất nhỏ, Tống Hành bỗng hỏi: "Phát hiện khi nào?"
Cậu chậm chạp ngẩng đầu lên, chớp mắt, giải thích rất nhanh: "Từ lúc từ nghĩa trang về em đã nhận ra, trước kia anh sẽ không nhờ em việc gì hết, thái độ của anh lúc đó cũng rất kỳ lạ, rất lạnh nhạt với em, như là muốn đuổi em ra ngoài vậy, làm cho em không tìm được anh lúc nhận ra có vấn đề, để em phải tự trở về đó một mình." Cậu đặt một mảnh ghép sai vị trí, rồi cúi đầu: "Là như vậy."
Qua một lát, Tân Uyển không nhịn được: "Tại sao anh muốn em nhìn thấy hồ sơ đó chứ? Nếu anh không muốn em nhớ ra."
"Bởi vì Trầm Du nói, nếu cứ quên luôn như vậy thì ở đây sẽ không tốt." Tống Hành chỉ đầu.
Hôm đó tại phòng tư vấn tâm lý, Trầm Du đã vô cùng nỗ lực tìm được rất nhiều tài liệu, thu thập bằng chứng để tiến hành kết luận — Trong giai đoạn mất trí nhớ sẽ không nhạy cảm với những con số, dẫn đến khuyết cảm giác nhận thức với những thay đổi trong môi trường xung quanh, những cơn ác mộng lặp đi lặp lại, tất cả đều không phải là chuyện tốt, sẽ dẫn đến kết quả rất xấu, sớm hay muộn gì Tân Uyển cũng nên phải đối mặt với kích thích lấy lại trí nhớ.
Tân Uyển nghe xong, lẩm bẩm: "Hèn gì thành tích toán của em kém như vậy, em còn tưởng đâu em ngốc lắm."
Tống Hành nói: "Bây giờ không còn ngốc nữa."
"Vậy thì tại sao anh không muốn em khôi phục trí nhớ? Anh còn chưa nói đâu." Tân Uyển biết rõ đây là Lôi Trì, nhưng vẫn dẫm vào, "Nếu em nhớ ra thì sẽ không còn là gánh nặng của anh nữa."
Tống Hành tiện tay chạm vào đuôi tóc cậu, ngón tay hất tung khiến đầu tóc có chút rối bời: "Cứ duy trì như thế này cũng tốt rồi."
Đây là có ý gì? Tân Uyển tự đưa ra rất nhiều giải thích, nhưng không có can đảm lấy ra cái nào, sợ hiểu sai, cũng sợ hiểu đúng, bỗng dưng lại tự làm khó mình.

Dường như Tống Hành cũng không có ý giải thích, chỉ nghịch lá vàng kia.
Tân Uyển nghiêng người về trước, hỏi: "Có phải là giấy gói chocolate không anh? Em cứ thấy giống."

"Là loại chocolate đồng tiền ở siêu thị."
"Anh cũng ăn mấy loại đồ ngọt đó ạ?"
"Không phải tôi ăn." Tống Hành phủ nhận, "Tôi không thích đồ quá ngọt."
Tân Uyển lại nhìn chằm chằm chuyển động tay của anh, thắt tới thắt lui, biến thành một cái vòng tròn: "Giống nhẫn vậy anh."
"Là nhẫn." Tống Hành thuận miệng đáp, chỉ lấy nghịch, vẻ mặt không còn nghiêm túc, "Lúc còn học cấp 3 thường thắt chơi."
"Anh mà cũng chơi cái này ạ." Nhịp tim Tân Uyển nổi trống, như tiếng mưa to mùa hè gõ lên, nhẹ giọng hỏi: "Vậy anh thắt rồi đưa cho ai?"
·Tống Hành cười một tiếng: "Cậu nghĩ thế nào?"
Tân Uyển cảm thấy câu hỏi của mình thật ngốc nghếch, tai đỏ bừng, cậu muốn nghe Tống Hành gọi mình là gì, nhưng dẫn dắt quá mức rõ ràng, bỗng nghe Tống Hành nói: "Cũng coi như là mối tình đầu đi — em ấy thích ăn loại chocolate đồng tiền này."
Mối tình đầu.
"À, là vậy, mối tình đầu, cũng tốt." Tân Uyển luống cuống tay chân, sợ mình không kiềm chế được, căng thẳng đến mức không biết phản ứng như thế nào, chỉ có trái tim nóng rực, mỗi tấc da đều ửng hổng, giọng nói cố ý khoa trương, làm ra bộ dạng phản ứng thích hợp: "Thế mà anh cũng, cũng lãng mạn quá nhỉ."
Tống Hành từng thắt nhẫn cho cậu sao? Cậu không nhớ được ký ức đó, Tân Uyển bất giác bắt đầu nôn nóng, muốn nhớ ra thật nhanh, ngón tay đè xuống thảm, dù có hơi đau cũng không ngừng, giọng nói có hơi khàn: "Vậy người đó như thế nào ạ?"
"Như chú cún con vậy."
Cái này là khen hay chê? Tân Uyển mê man suy nghĩ, không hay biết mình đang ngẩn người, dáng vẻ này có hơi ngốc, mãi đến khi tay nhẹ nhàng bị nắm lấy thì mới khôi phục tinh thần.

Cảm giác thô ráp bao trùm lên ngón tay út, cậu nhìn chằm chằm cái nhẫn vàng lỏng lẻo ấy, Tống Hành đứng dậy, cái bóng bao trùm một nửa cậu, tựa như cái ôm như có như không.
Anh nói: "Cho cậu chơi đấy."
Tân Uyển cảm thấy mình thật ngu ngốc, bắt đầu nghi ngờ rằng mình giấu giếm như vậy rốt cuộc là có đúng hay không, cậu không thể nhìn thấu suy nghĩ của Tống Hành, cũng không biết mình lúc mình thử anh có thật ngốc quá không.

Bây giờ cậu chỉ biết rằng cậu không muốn trả lại chiếc nhẫn này, chiếc nhẫn giấy vàng tròng vào ngón út của cậu trông có hơi lỏng lẻo, ngón áp út thì vừa hơn, Tân Uyển cẩn thận tháo nó ra, đặt lên bàn ở một nơi dễ thấy nhất, bắt đầu nghĩ có cái gì đó để cất giữ chiếc nhẫn này hay không.
Bữa tối làm sủi cảo, dì giúp việc không thể chỉ trực tiếp, gửi cho họ "Video hướng dẫn", hai người ở trong phòng bếp xem video mà làm, nặn kiểu gì cũng không giống, mấy cái Tân Uyển nặn là kì cục nhất, như bánh bao vậy, vẻ mặt cậu đau khổ, hỏi Tống Hành: "Bánh bao này luộc bằng nước ăn được không nhỉ?"
"Chưa thử." Tống Hành nói, "Hôm nay có thể thử xem sao."
Tống Hành nặn đẹp hơn cậu, ban đầu cũng mềm oặt, nhưng dần chắc chắn hơn, rất ra dáng, Tân Uyển ngửi nhân, "Oa" một tiếng, "Thơm quá à — Thôi, em không ở đây nữa đâu, em đi đun nước."
Cậu không có gì để làm, đun nước xong là rảnh rỗi, chỉ cầm điện thoại chơi, lén giơ điện thoại lên, trong camera hiện lên nửa khuôn mặt của Tống Hành, cứ như vậy chụp một tấm.

Lúc này điện thoại lại có âm báo tin nhắn, vang lên, Tân Uyển sợ tới mức tưởng mình chưa tắt âm chụp hình, luống cuống tay chân che lại, rồi mới nhấn mở.

Nội dung tin nhắn rất ít, nói: "Chúc mừng năm mới, chúc cho cậu mỗi ngày đều vui vẻ."
Tân Uyển lại nhìn lên trên, thấy được tên, là Phương Ý Xuyên.

Cái tên ấy ùa vào trong đầu cậu, cậu nhớ tới mùa hè và mùa đông ở Lục Trung, dường như đã rất lâu chưa gặp lại Phương Ý Xuyên, cậu cắn tay, trả lời lại: "Chúc mừng năm mới, cậu cũng vui vẻ mỗi ngày nhé!
Phương Ý Xuyên phản hồi rất nhanh: À, khi nào cậu quay lại trường học?
Trả lời như thế nào đây? Tân Uyển yên lặng véo lòng bàn tay, nhắn: "Sớm thôi, mấy ngày nữa tớ sẽ về.
Lúc ăn sủi cảo được thì cũng đã 8 giờ, khói trắng lượn lờ nóng hổi, lớp vỏ bột thơm phức, trắng như tuyết, không khác gì bầu không khí lcu1 cậu còn ở với bà, có loại cảm giác thân thuộc, cách một làn hơi nước nói "Năm mới vui vẻ", Tân Uyển cười đến ngây ngốc.
Trong lòng có chút chuyện nhưng không lấy ra trên bàn ăn, chỉ khi sắp ngủ mới nói, cậu ngồi ở mép giường, giường rất cao, ngồi dựa vô trong thì chân không chạm đất, Tân Uyển lắc lư đôi chân trắng như tuyết, hỏi: "Em muốn quay lại Lục Trung."
Tống Hành không hỏi lý do, chỉ nói: "Cần tôi đưa cậu đi không?"
"Không cần ạ, em tự đi xe buýt."
Đèn đầu giường tắt, Tân Uyển nhất thời không thích ứng được, tay quơ lung tung, đầu bỗng bị xoa nhẹ nhàng, Tống Hành ấn lên vai: "Nằm xuống, ngủ."
Giường có hơi lạnh, Tân Uyển không chịu được ghé sát vào anh, muốn đặt tai lên lồng ngực anh nhưng lại không dám, chỉ nghe được tiếng thở của anh, qua một lúc sau mới thấp giọng nói: "Em có nên chờ tới tháng 3 sẽ quay lại Học viện mỹ thuật không ạ?"
"Nếu không muốn về thì không về nữa."
Tân Uyển cười rộ lên, nói đùa: "Vậy thì em không đi học nữa, nghỉ học lâu như thế không chừng trường sẽ đuổi em mất.

Hơn nữa, rửa chén cũng không nuôi nổi em, em đâu thể ở nhà anh cả đời được."
Tống Hành nghiêng đầu, hơi thở ấm áp dừng lên trán cậu, giọng nói rất nhẹ: "Không được à?"
Những từ này Tân Uyển không nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe thấy âm thanh, cậu bất tri bất giác rầu rĩ, quả thực sớm muộn gì cậu cũng phải rời khỏi Sấu Nguyệt Lý, đi học lại, vào ở ký túc xá, sẽ không còn nghe được nhịp tim và hơi thở của Tống Hành.

Cậu vòng tay lên ôm cổ Tống Hành, như động vật nhỏ mềm mại, nói: "Em hơi lạnh, ôm anh chút."
"Tùy cậu." Tống Hành rũ mắt nhìn cậu, nói: "Ôm đi."
Tân Uyển ôm anh nhắm mắt lại, nghĩ—
Vậy thì tận dụng cơ hội này nghe tiếng thở của Tống Hành nhiều thêm chút, bất chấp gió đông lang thang, bất chấp lạnh lẽo hoang tàn, bất chấp tiếng gió, cậu muốn sống tạm bợ trong nhịp thở và nhiệt độ cơ thể này, đến khi tuyết mùa đông tan..