Đèn Cũ Bến Mới

Chương 41: Chương 41





Được như ý muốn, Tân Uyển ôm chăn gối, chia nửa giường trong phòng Tống Hành.
Lúc sắp xếp giường nệm, trong đầu vẫn đọng lại câu nói kia của Tống Hành, vô cớ khiến cho người khác tim đập nhanh hơn, tựa như câu lấy đầu tim.

Có phải cậu đã làm cho Tống Hành bất lực rồi không? Cậu muốn ngủ với Tống Hành, nhưng nếu không được thì cậu cũng sẽ không tính làm cho Tống Hành khó xử — dù sao cậu cũng không muốn khiến người ta khó xử.
Tiếng mở cửa vang lên, Tống Hành cầm máy sấy đi tới, vừa mới cắm vào ổ điện thì Tân Uyển đã quỳ xuống giường tới, "Để em sấy cho anh."
Tống Hành không nói gì, đưa máy sấy cho cậu.
Trong phòng chỉ bật đèn đầu giường, ánh sáng mờ nhìn không rõ, Tân Uyển chưa từng sấy tóc cho người khác bao giờ, vừa nhớ lại lúc mình tự sấy tóc, vừa nghiêm túc sấy cho anh.

Tóc Tống Hành đen nhánh, hơi cứng, lúc ngón tay xuyên qua để lại vệt nước ướt át nhưng rất nhanh đã bốc hơi sạch sẽ.
Mặc dù Tân Uyển đã cố tình chỉnh mức nóng thấp nhất, mượn cái này để kéo dài thời gian, nhưng tóc vẫn rất nhanh khô.

Tống Hành quay đầu lại, nói: "Được rồi."
"Vâng." Tân Uyển thu tay lại, bò vào trong ổ chăn, đôi mắt chăm chú dán lên người anh, nhận ra bả vai và vòng eo của Tống Hành rất đẹp.


Bất giác cậu lại liên tưởng đến Hiroshima Người Tình Của Tôi, cảnh người phụ nữ bấu ngón tay lên bả vai cơ bắp cường tráng của người đàn ông, vừa gợi cảm vừa ám muội.
Đèn đầu giường đã tắt, tối đen, một bên giường trũng xuống.
Tân Uyển lăn lộn hai vòng, rốt cuộc cũng đủ can đảm, hướng mặt nhìn anh, hỏi: "Anh, anh đang giận ạ?"
Tống Hành nói: "Giận cái gì?"
"Em cảm giác như anh đang không vui, là vì em sao?"
"Không liên quan đến cậu." Tống Hành nói xong thì trầm mặc giây lát, gối tay phải lên, "Lý do riêng."
"Vậy phải làm sao anh mới vui lên được?" Tân Uyển bất an nhéo nhéo tay, "Em muốn làm cho anh vui."
Tống Hành nhẹ giọng, nói: "Không cần thiết phải làm cho người khác vui vẻ, cảm xúc gì cũng là chuyện bình thường, chỉ cần không đến mức cực đoan thì không sao hết."
"Nhưng em vừa nhìn thấy anh là cảm thấy rất vui rồi, liền nghĩ đến chuyện nếu anh nhìn thấy em mà cũng vui thì tốt biết mấy." Trong bóng đêm không nhìn rõ, Tân Uyển chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong sườn mặt của Tống Hành, cậu nói, "Anh này, vốn dĩ hôm nay tâm trạng em rất kém, cái gì cũng không muốn nói, cũng không muốn chơi với Cầu Cầu, giấc mơ cũng rất tệ, nhưng sau khi tỉnh lại được nhìn thấy anh, thì cảm thấy những cái đó chẳng có gì ghê gớm hết." Cậu cảm thán, "Thật kỳ lạ."
Tống Hành nghiêng đầu nhìn cậu: "Sao tâm trạng lại kém?"
Tân Uyển không muốn để lộ chuyện buồn, tỏ vẻ đáng thương: "Em có thể không nói được không ạ?"
Tống Hành không hỏi tiếp, nhẹ giọng, "Thôi ngủ đi."

Đã ngủ một giấc rồi, hiện tại Tân Uyển vẫn chậm chạp không buồn ngủ, nghe tiếng hít thở của anh dần đều đều mới lén lút tới gần, tựa trán lên vai anh, sau đó mới ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại đã trở thành tư thế ôm, tựa như con gấu túi.

Tân Uyển hơi ngượng nhích ra, nhưng lại cảm thấy hạnh phúc.
Sáng sớm hôm sau mới nhớ ra đã quên uống thuốc cảm, nhưng mũi không còn khó chịu nữa.
Tân Uyển nghĩ, cậu vừa nhìn thấy Tống Hành thì không chỉ tâm trạng sẽ tốt, mà bệnh cũng mau khỏi nữa.
—Đương nhiên cách nói phản khoa học này chỉ có thể nhảy nhót trong lòng một chút, không thích hợp nói ra bên ngoài.
Khi trận cảm cúm giữa tháng mười hai tuyên bố treo cờ đầu hàng thì cuộc thi vẽ tranh minh họa đã bị cậu ném ra khỏi đầu, đơn giản là vì cậu chấp nhận sự thật rằng mình không vẽ tốt, Sở Hạc Phi nói không sai, cậu vẫn chưa đủ trình độ để đi thi.
Tân Uyển thường xuyên đến cửa hàng mua hoa, do đó đến cả nhân viên cũng quen biết cậu.

Nhân viên cửa hàng tên Tiết Tương, là một chàng trai cao gầy thanh tú, tính tình rất dịu dàng, lần đầu nói chuyện là lúc Tân Uyển ghé mua hoa hướng dương và hoa hồng lần thứ hai, Tiết Tương muốn nói rồi lại thôi, ngầm chỉ ra phối như vậy không tốt cho lắm.
"Em muốn tặng cho ai à?" Tiết Tương hỏi cậu.
"Tặng cho..." Tân Uyển loay hoay tìm cách gói, "Tặng cho người em rất thích ạ."

Tiết Tương "ồ" một tiếng, biểu cảm vẫn như thường, chọn cho cậu một bó hoa phù hợp, cẩn thận dùng dây thừng gói lại, cười nói đưa cho cậu: "Vậy chúc em và người ấy hạnh phúc nhé."
Ngày ngày trôi qua, lễ Giáng Sinh tới gần, tiệm hoa cũng bắt đầu bán quả bình an.

Giờ nghỉ giữa trưa, Tân Uyển tranh thủ đến tiệm, Tiết Tương đang ngồi sau quầy để gói táo, dây nhựa sáng lấp lánh cột thành kết, hỏi: "Muốn mua quả bình an à?"
"Trường em không cho nhắc tới mấy ngày lễ nước ngoài." Tân Uyển làm bộ làm tịch nói, nhích lại gần, chỉ quả táo căng mọng, "Cái này bao nhiêu ạ?"
Tiết Tương cẩn thận gói xong phẩn trên tay: "Tính tặng ai đây?"
Tân Uyển không lên tiếng, cười bẽn lẽn, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Tiết Tương chọn quả táo đẹp nhất trong giỏ, gói thật đẹp, đặt một bên, Tân Uyển đang ngồi trên ghế cao đung đưa chân: "Cái này anh tặng cho người khác ạ?"
Tiết Tương cúi đầu, cười dịu dàng: "Đúng vậy."
Tân Uyển nhìn nếp gấp trên quả bình an được gói, biết rõ mà vẫn hỏi: "Oa, là bạn gái á."
Tiết Tương không lên tiếng, nhưng ý cười trên mặt nhạt đi, cảm xúc giấu dưới bóng hàng mi, một lúc sau mới nói: "Đúng vậy." Lại im lặng gói táo tiếp.

Tiếng nhạc báo hết giờ nghỉ trưa vang lên, lúc này Tân Uyển mới rời khỏi.
Quả bình an không có chỗ đựng mang vào, Tân Uyển lấy áo khoác đồng phục bọc lại, dựa vào khe hở cửa sổ gần bàn học, giấu vào trong.
Tân Uyển vừa ngồi xuống chỗ, mới cúi đầu xuống, còn chưa kịp bỏ vào cặp thì nghe thấy tiếng bước chân, ghế của Ôn Tương bên cạnh bị kéo ra, Phương Ý Xuyên nói: "Này!"

Tân Uyển hoảng sợ, vội nhìn qua, mắt chạm phải gói nhựa sáng bóng, Phương Ý Xuyên cầm quả bình an, ánh mắt đắc ý: "Đẹp không?"
"Tớ còn tưởng là giáo viên..." Tân Uyển nói, "Đẹp, sao vậy?"
"Cho cậu đấy, đêm Bình An hạnh phúc." Phương Ý Xuyên tiện tay bỏ táo lên bàn cậu.
"Tặng tớ?" Tân Uyển không ngờ tới chuyện này nên không chuẩn bị quà đáp lễ, rối ren hai ba giây, lấy quả bình an đang tính giấu ra, "Đây, tặng cho cậu."
Lại có tiếng bước chân đi tới, bàn phía trước bị kéo ra vang một tiếng lớn, Trương Hạo vừa mới đi WC về, trên tay toàn là nước, cậu ta tùy ý vung mấy cái, giọt nước suýt chút nữa đã bay lên mặt Tân Uyển.
"Đù má, Phương Ý Xuyên, sao ông lại tới đây nữa?" Trương Hạo nhìn qua sau một cái, "chậc" một tiếng lớn, "Ông sống ở đây à? Hai đứa con trai mà thân thiết quá ha, hệt như đám con gái."
Có lẽ do xu hướng tính dục, nên giọng điệu này khiến cho Tân Uyển cảm thấy không thoải mái, cậu cố tình phớt lờ, đưa quả bình an lên: "Mau cầm đi."
Trương Hạo "chà" một tiếng, ngồi xuống chỗ, quen tay lấy vở bài tập của bạn cùng bàn rồi bắt đầu chép.

"Còn tặng đồ cho nhau nữa chứ."
"Ông bệnh à Trương Hạo?" Phương Ý Xuyên bỗng đứng dậy, cầm quả bình an, ánh mắt xung quanh nhìn về phía cậu, cậu gõ lên mặt bàn Tân Uyển: "Tớ đi trước nhé, tan học rồi nói tiếp."
"Không phải chứ, hai người cứ như đưa tín vật đính ước ấy." Trương Hạo cúi đầu múa bút thành văn chép bài tập, thuận miệng nói: "Ai không biết cứ tưởng hai ông chơi gay đấy, tình tứ—"
Âm thanh dữ dội vang lên, tiếng nắm đấm đập vào da thịt phát ra nặng nề, sách vở trên bàn rơi xuống đất tứ tung, cả lớp im lặng nhìn xuống dưới, Tân Uyển ngây người nhìn Phương Ý Xuyên, lồng ngực Phương Ý Xuyên phập phồng kịch liệt, tay siết chặt lại, hơi run, môi giật giật.
Còn chưa kịp phản ứng lại, Trương Hạo bò dậy từ trên mặt đất, đột ngột lao tới, cũng là một quyền kéo đến: "Đệt mẹ mày, kiếm chuyện à!".