Đến Cổ Đại Làm Vương Gia

Chương 15: 15: Chung Một Mái Nhà





Sau bao nhiêu ngày tháng thất học, buổi đầu tiên đi học lại này tôi thấy hơi hồi hộp.

Mấy vị nhiều chuyện trong lớp nhìn tôi như thấy sinh vật lạ.

Bọn họ chắc đã quen với bộ dạng kiêu ngạo, thích xòe lông công của nguyên chủ, thấy tôi điền đạm đáng yêu thế này lại không quen.

Bỗng từ cửa lớp một quả đạm pháo bay tới...!
"Phục Hy là ngươi a" Quả pháo nhỏ vọt vào chỗ tôi, hai tay định ôm lấy tôi thì bị tôi nhanh chóng tránh qua một bên.

Quả pháo nhỏ mặt đầy ủy khuất nhìn tôi "Phục Hy, lâu lắm không gặp nhau ngươi không cần ta nữa"
Tôi nhìn người mũm mĩm trước mặt, thật là nhiều thịt nha.

Tên này là bạn từ nhỏ của nguyên chủ, một người bạn hiếm hoi tôi thấy là tử tế.

"Tiểu Diệp, ngươi đừng lấy thịt đè người như vậy, ta không đỡ được ngươi đâu" Tôi xích ra một chút nhường chỗ cho hắn.

Tiểu Diệp thấy tôi nói vậy, mặt hơi mếu, nhéo nhéo má của mình "Ta mập vậy sao"
Thật ra hắn cũng không mập lắm, chỉ là hơi múp múp chút thôi, nhưng mà được cái trắng trẻo dễ thương, chọc người ta yêu thích, nhật muốn nhéo má hắn một cái.

Quả pháo nhỏ tên là Diệp Thạch, con của tướng quân Diệp Quang, hắn cũng giống nguyên chủ là con út trong nhà, nên được cung chiều nhất.

Diệp Thạch tính tình thiện lương, luôn là cái đuôi của nguyên chủ.


Lớn lên trong gia đình nhà võ nên mỗi lần gây chuyện cùng nguyên chủ Diệp Thạch luôn chị chỉnh đốn một trận.

Nhưng mỗi lần bị phạt xong hắn lại tung tăng cùng nguyên chủ đi gây chuyện tiếp, đúng là nghé con không sợ cọp.

"Không mập, ngươi như vậy người ta gọi là múp múp dễ thương, bao nhiêu người muốn được như ngươi đấy" Tôi cười nói với hắn.

Diệp Thạch nghe tôi nói vậy cầm trong túi ra một chiếc gương đồng tự ngắm mình trong gương nói "Vậy sao, ta cũng thấy mình không mập lắm, dạo này ta bị quản thúc chặt quá không có tâm trạng ăn uống.

Mỗi bữa ta ăn được có 3 bát cơm với uống 2 chén canh xong đã không muốn ăn nữa rồi"
Tôi thấy thật không biết nói gì với bạn nhỏ tiểu Diệp này...!
Diệp Thạch cất gương đi, rồi nhìn tôi nói tiếp"Ta thấy dạo này ở kinh thành mở nhiều quán đồ ăn, ta muốn đi ăn, mà ta bị cấm túc tận ba tháng, không được được ra ngoài.

Có hôm đại ca ta mang về cho ta đồ nướng với món lẩu, ngon muốn nuốt cả lưỡi luôn.

Ta thật muốn đến đó tàn sát một phen"
"Được, nhân dịp ngươi mới được thả ra, ta mới đi học lại hôm nào ta mời ngươi đi ăn" Tôi nói
Diệp Thạch vui vẻ gật đầu "Được nha, hay hôm nay đi luôn"
Tôi xua tay nói "Không được hôm nay ta có việc rồi, không đi được"
Đang nói thì thầy giáo bước vào lớp, nhìn thấy hai học sinh cá biệt là tôi và Diệp Thạch ngồi ngay đầu thầy giáo hơi sững người một chút rồi đi vào bắt đầu giảng bài.

Khi thầy giáo bắt đầu giảng bài là lúc tên tiểu tử Diệp Thạch bắt đầu ngủ, cũng may mà hắn không gáy.

Thầy giáo chắc đã quen với cảnh này, cũng lờ đi.

Tôi cố gắng nghe giảng, để thu nạp kiến thực, mà mắt tôi cũng muốn díp lại luôn rồi.

Cố gắng trống đỡ được đến lúc tan lớp, thầy giáo đang say sưa giảng bài, nhìn đến tôi thấy vẫn chăm chú nghe tí thì đánh rơi quyển sách.

Hừ đừng tưởng tôi không biết ông lén nhìn tôi mấy lần...!
Hôm nay chỉ cần học nửa ngày, khi được tan học tôi đánh thức Diệp Thạch dậy, hắn còn hồn nhiên hỏi tôi đã tan học rồi à, hàng này đúng là đi học như đi chơi mà.

Tôi vội vàng về nhà, không biết bạch kim công tử đến chưa...!
Xe ngựa vừa về đến cổng vương phủ tôi đã nhảy xuống chạy vào trong.

Tiểu Tương thấy tôi về đến nơi vội ra đón.

"Vương gia, ngài đã về"
Tôi vội hỏi Tiểu Tương "Tiểu Tương, bạch kim công tử đến chưa"
Tiểu tương vừa tiếp cặp sách trong tay tôi vừa nói "Thần Phù công tử đến rồi, đã sắp xếp vào trong tiểu viện bên cạnh tiểu viện của ngươi"
Thấy vậy tôi vội nói "Ta đi xem hắn, ngươi không cần đi cùng ta"
"Vương gia, chạy từ từ, từ từ thôi không ngã" Tiểu Tương thấy bộ dạng hấp tấp của tôi vội nói theo.


Tôi chạy đến tiểu viện tôi đã chuẩn bị cho bạch kim công tử, bên ngoài có hai người hầu thấy tôi đến vội hành lễ, bị tôi xua tay cản lại.

Vừa vào đến phòng tôi đã thấy bạch kim công tử, thấy tiếng động hắn quay người về phía cửa.

Tôi mỉm cười bước đến cạnh hắn.

"Thần Phù, ta về rồi"
Bạch kim công tử thấy tôi đến, nhẹ mỉm cười.

Tôi tiến đến cạnh hắn nói "Xin lỗi không hỏi ý huynh đã đưa huynh đến đây"
Hắn nhẹ lắc đầu.

Tôi gặp hắn chỉ mới vài lần, đến cũng chưa đủ hai bàn tay, nhưng tôi cảm thấy tôi với hắn thân thiết đến lạ.

Thần Phù nói với tôi "Ngươi đã quỳ xin cho ta đến đây"
Tên nào nhiều chuyện nói cho bạch kim công tử vậy, tôi rót cho mình một chén trà.

"Quỳ không lâu, ta vốn da dày, không vấn đề gì đâu"
"Cảm ơn" Giọng Bạch kim công tử truyền đến
Tôi mỉm cười nói "Ta bảo sẽ đối xử thật tốt với huynh mà, không cần nói cảm ơn với ta"
Bạch Kim công tử khẽ mỉm cười ngồi bên cạnh ta, cảm giác thật yên bình làm sao.

"Tiếc là không mang được giàn hoa tử đằng về đây, ta đã bảo người dựng một dàn hoa ở sân, đến lúc nở hoa sẽ rất đẹp" Tôi nói một hồi mới nhờ ra, bạch kim công tử không nhìn được, vậy có đẹp đến mấy hắn cũng có nhìn được đâu.

"Xin lỗi" tôi lí nhí nói
Bạch kim công tử lắc đầu nói "Không sao, ngươi thấy đẹp là được"
Tôi kéo ghế lại gần bạch kim công tử "Mắt của huynh từ nhỏ đã không nhìn được hay sao, đã khám qua chưa"
Bạch kim công tử hơi sững người một chút rồi nói "Ngày bé có nhìn được, sau đó xảy ra biến cố không nhìn được nữa"

"Đã tìm người xem qua chưa, có cách nào chữa được không" Tôi đưa tay trước mắt hắn.

Bạch kim công tử kẽ lắc đầu.

Tôi ôm lấy hắn nói "không sao, có ta ở đây rồi, ta sẽ cố găng giúp huynh"
Không gian đang lắng đọng đầy cảm xúc, bỗng bụng tôi kẽ kêu lên ọc ọc...!đúng là cái đồ phá game mà...!tôi hơi ngượng ngùng buông bạch kim công tử ra.

Tôi thấy được ý cười trong mắt hắn...!
"Hừ, huynh muốn cười cứ cười đi...!ta chỉ là chưa ăn gì thôi.

Huynh đã ăn chưa"
Bạch kim công tử nói "Ta đợi ngươi"
Hí hí Bạch kim công tử ý là đợi tôi về cùng ăn sao "Vậy ta với huynh cùng đi ăn nha"
Tôi bảo người mang thức ăn vào, tôi và hắn dùng bữa trong phòng hắn luôn.

"Huynh đã quen ở đây chưa, cần thêm gì thì nói với ta hoặc tiểu Tương nha" Tôi vừa gắp đồ ăn cho hắn vừa nói.

Bạch kim công tử có thói quen ăn không nói, ngủ không nói, hắn chỉ yên lặng nghe ta lải nhải rồi gật đầu.

Thật tốt quá được sống chung dưới một mái nhà với bạch kim công tử rồi, giờ tôi không cần lén lút vào cung gặp hắn như yêu đương lén lút nữa.

Thật vui quá đi....