Khi Vương Thanh đem Phùng Kiến Vũ đến bệnh viện thì cậu đã hôn mê. Bác sĩ truyền nước cho Phùng Kiến Vũ nhưng đêm hôm ấy cậu chẳng những không tỉnh mà còn bắt đầu sốt cao.
Vương Thanh ngồi ở mép giường, nhìn Phùng Kiến Vũ sắc mặt trắng bệch trán không ngừng đổ mồ hôi, trong lòng đau đớn không nguôi, Vương Thanh hận bây giờ người đang nằm trên giường bệnh không phải là anh. Rõ ràng chẳng qua chỉ là ngã xuống nước, nhưng dáng vẻ yếu ớt của Phùng Kiến Vũ tựa như tử thần lúc nào cũng có thể triệu hoán cậu vậy
Bác sĩ đi vào làm kiểm tra cơ bản cho Phùng Kiến Vũ, sau đó gọi Vương Thanh ra để nói về tình trạng của cậu
Lần này tới bệnh viện Vương Thanh mới biết Phùng Kiến Vũ bởi vì quanh năm ăn uống không quy luật, bị mắc bệnh dạ dày nghiêm trọng . Hơn nữa bác sĩ nói Phùng Kiến Vũ thường xuyên sau rượu, trên bệnh án ghi lại trước kia cậu có một lần nhập viện vì xuất huyết dạ dày,hơn nữa Phùng Kiến Vũ còn vì dinh dưỡng không đầy đủ dẫn tới thiếu máu.
Vương Thanh nghe những lời của bác sĩ cảm thấy hết sức khiếp sợ. Anh không biết Phùng Kiến Vũ có bao nhiêu không quý trọng thân thể mình mới có thể lưu lại thật nhiều gốc bệnh như vậy. Bác sĩ nhìn Vương Thanh đang khiếp sợ còn nói: "Vương tiên sinh, thật ra thì tình huống Phùng tiên sinh té xuống nước không có gì nghiêm trọng, chẳng qua là cậu ấy sốt cao không lùi, hơn nữa trong tiềm thức cự tuyệt tỉnh lại, nói chính xác hơn, chính là cậu ấy không muốn tỉnh lại. Cứ tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm a!"
Nhìn mặt Vương Thanh tràn đầy vẻ không thể tin được, bác sĩ lại nói cho anh một chuyện làm anh vô cùng kinh ngạc, "Vương tiên sinh, bệnh án của Phùng tiên sinh còn ghi lại trước kia cậu ấy đã trải qua một lần tự sát, loại tình huống này cậu ấy rất dễ dàng vứt bỏ cơ hội tỉnh lại. Cậu phải nói chuyện thật nhiều với cậu ấy, lời nói có thể kích thích thần kinh của cậu ấy, có lẽ cậu ấy sẽ có nghị lực tiếp tục sinh tồn."
Nghe lời bác sĩ, Vương Thanh sững sờ, trong đầu chỉ quanh quẩn lời bác sĩ nói: Tiền sử tự sát? Không có ý thức sinh tồn tiếp nữa? em ấy không muốn tỉnh lại? Trong lòng Vương Thanh đau đớn giống như bị lăng trì vậy: Phùng Kiến Vũ, em chính là muốn chết đúng không? Nhưng mà không có sự cho phép của anh, em không được chết!
...
Qua một ngày một đêm, Phùng Kiến Vũ vẫn không tỉnh lại.Phùng Kiến Vũ đang hôn mê cảm giác mình trở lại quá khứ, cậu thấy được Vương Thanh trước kia luôn nở nụ cười ấm áp với cậu, cậu thấy được Vương Thanh trước kia một mực đem cậu phủng trong bàn tay, cậu thấy được Vương Thanh tâm cao khí ngạo nhưng luôn luôn khuất phục cậu, Phùng Kiến Vũ rơi vào hạnh phúc trước đây chưa từng có. Cậu muốn ở lại nơi này, cậu không muốn tỉnh lại, cậu không muốn nhìn thấy một Vương Thanh lạnh nhạt, không muốn nhìn thấy một Vương Thanh đã quên mất cậu rồi
Nhưng mà, Phùng Kiến Vũ đang lúc mơ mơ màng màng lại nghe được Vương Thanh đang kêu gào, nghe được Vương Thanh nghẹn ngào, ngón tay thậm chí thấm ướt nước mắt của anh. Trong lòng Phùng Kiến Vũ không khỏi cả kinh: Thanh nhi làm sao biết khóc, trước đây bọn họ cùng đi cầu xin cha mẹ anh khó khăn như vậy, anh ấy cũng không hề khóc nha! Phùng Kiến Vũ cố gắng muốn mở mắt ra, cậu muốn nhìn rõ có phải Vương Thanh đang khóc hay không.
Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ đã hôn mê một ngày một đêm, trong lòng đã sắp hỏng mất. Anh cảm giác sinh mạng Phùng Kiến Vũ đang từng chút từng chút rời đi, anh cảm giác mình sắp mất đi Phùng Kiến Vũ rồi.
Vương Thanh nắm lấy tay Phùng Kiến Vũ, đem đem tay cậu áp lên gò má mình, "Phùng Kiến Vũ, em biết không, em thật sự rất đặc biệt. Tôi chưa từng có loại cảm giác này với bất kì người nào, lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi liền bị em thu hút. Nhất là đôi mắt của em, còn có khỏa lệ chí dưới khóe mắt đã xuất hiện hằng trăm ngàn lần trong giấc mộng của tôi, mỗi lần muốn nhớ lại hồi ức liên quan đến em, đầu tôi liền đau đến không chịu được. Em nói với tôi rằng chúng ta trước kia chỉ là bạn bình thường, anh làm sao có thể tin được."
Vương Thanh vừa nói nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, nhưng là anh không ý thức chút nào, chỉ tiếp tục nói chuyện với Phùng Kiến Vũ, "Em biết không? Khi tôi thấy trong nhà của em tràn ngập hình của tôi, tôi có bao nhiêu kích động, tôi cho là em sẽ nói cho tôi biết chuyện của chúng ta trước kia. Bởi vì như vậy tôi liền có thể đương nhiên cùng em ở cùng một chỗ, nhưng mà em cự tuyệt tôi, em rõ ràng thống khổ như vậy, em nhưng lại cự tuyệt tôi."
Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ yên ổn nằm trên giường, cũng không cách nào kềm chế tâm tình của mình được nữa, "Đại Vũ, em mau tỉnh lại đi! Tôi bảo đảm sau này tôi nhất định sẽ đối với em thật tốt, em không thể như vậy đối với tôi, em không thể vứt bỏ lại một mình tôi. Phùng Kiến Vũ, tôi yêu em! Em có nghe thấy không, tôi nói tôi yêu em!" Vương Thanh đem mặt chôn trong lòng bàn tay Phùng Kiến Vũ
Một lát sau, Vương Thanh đột nhiên cảm giác được có một bàn tay đang lau nước mắt cho mình. Vương Thanh ngẩng đầu lên, Phùng Kiến Vũ đang đang nhẹ nhàng mỉm cười với anh
Phùng Kiến Vũ tỉnh lại vào lúc Vương Thanh đang rơi nước mắt, cậu thủy chung vẫn là không cách nào vứt bỏ Vương Thanh lại một mình
Bởi vì lúc rơi xuống biển Phùng Kiến Vũ đã uống mấy ngụm nước biển, lại cộng thêm một ngày một đêm không uống nước, cổ họng Phùng Kiến Vũ khô khốc, thanh âm cũng vô cùng khàn khàn, cậu vừa lau nước mắt cho Vương Thanh vừa nói, " Ngốc, đừng khóc, khó coi chết đi được."
Vương Thanh không nói lời nào, anh chẳng qua chỉ là nhìn Phùng Kiến Vũ đã tỉnh lại - cười ngây ngô.