Đến Bao Giờ Có Nắng?

Chương 76: Paris, Provence ơi! Xin chào! (2)




Sân bay Charles De Gaulle Intl, Paris.

"The flight number A867 from Suvarnabhumi airport to Charles De Gaulle Intl airport has just landed."

Tiếng loa thông báo vang khắp cả sân bay. Đăng Nguyên sửa lại gọng kính nhẹ nhàng nắm tay Hân Di đi ra lối đón. Ngồi máy bay liên tiếp hai mươi mấy tiếng cả người Hân Di như con chim bị gãy cánh. Gương mặt nhợt nhạt của cô bị kính râm che hơn phân nửa, cô ôm chặt cánh tay Đăng Nguyên nương theo mà cất bước. Cô than thầm trong lòng tại sao không có chuyển bay từ Hà Nội thẳng đến Paris luôn nhỉ? Vậy đỡ cho cô biết bao.

- Em mệt lắm hả?

Đăng Nguyên vừa đẩy hành lí vừa hỏi, bước chân của anh chậm lại để cô theo kịp. Từ lúc quá cảnh tới giờ sắc mặt cô đều nhợt nhạt khiến anh đôi phần lo lắng.

- Ừ.... mệt quá! Hay thôi chúng ta ở đây luôn đừng về nữa nhé.

Hân Di lí nhí dựa vào Đăng Nguyên, cứ nghĩ đến lúc quay về cũng phải đi máy bay kiểu này cô chỉ muốn ở lại luôn. Anh nghe cô nói mà không khỏi bật cười lớn.

- Nếu không bị đuổi....

- Visa mà vô thời hạn thì tốt biết mấy. Chúng ta cứ ở đây ngao du sơn thủy.

Mệt thì mệt nhưng cái miệng nhỏ của cô chưa bao giờ ngớt lời, Đăng Nguyên lắc đầu mặc kệ cô dựa vào mình luyên thuyên. Anh đẩy ra khỏi cổng chờ ngay lập tức có người bước đến chào hỏi. Qua cặp kính, Hân Di quan sát được anh ta là một người Pháp. Nhưng mà lúc cất tiếng chào lại bật ra một câu tiếng việt khá tròn chữ làm Hân Di kinh ngạc một phen.

- Xin chào, hai người là đạo diễn Dương và Hân Di tiểu thư đúng không?

Cái danh xưng tiểu thư gì đó là lần đầu tiên Hân Di nghe ai đó gọi mình như vậy nha. Cô còn chưa kịp phản bác Đăng Nguyên đã lên tiếng thay.

- Là chúng tôi!

- Vậy mời hai vị đi bên này, xe đã chuẩn bị sẵn sàng. Chúng ta đến khách sạn nhận phòng trước. - Anh ta cười, đưa tay ra điệu mời.

- Được!

Đăng Nguyên đáp xong liền nắm tay Hân Di bước lên xe, Hân Di quay ra sau đã thấy hành lí của mình có người đứng ra xách để lên xe. Cô tấm tắc khen ngợi sự sắp xếp chu đáo của Hiểu Nhi. Có lẽ chị ấy giao thiệp rất rộng, sự hiểu biết về Pháp thật cặn kẽ.

Mất tầm 30 phút chiếc xe dừng lại ở một con phố phồn hoa tấp nập trong lòng Paris hoa lệ. Giờ này thành phố đã lên đèn, nó khoác lên mình một diện mạo mới lãng mạn và xa hoa. Hân Di bước xuống ngước nhìn khách sạn tối nay mình sẽ dừng chân. Kiến trúc sang trọng bắt mắt ngay từ biển hiệu " Pullman Paris Tour Eiffel". Khách sạn này Hân Di biết, đây chẳng phải khách sạn lần trước cô lưu lại tại Sài Gòn cũng ở hay sao? Hiểu Nhi thích tập đoàn này rồi chăng, từ Sài Gòn sang tận Paris đều chọn Pullman.

Cùng Đăng Nguyên vào trong sau khi hoàn tất thủ tục lưu trú, cả hai nhận chìa khóa phòng. Phòng của cô nằm phía đối diện anh.

- Em nghỉ ngơi đi. Anh đã dặn nhân viên đem bữa tối lên sau 30 phút nữa.

- Ừ... em biết rồi! Mai gặp!

Chào tạm biệt Đăng Nguyên, Hân Di vừa đóng cửa phòng liền nhào lên giường lăn qua lăn lại. Đúng là mỏi chết đi được.

Sáng hôm sau, Hân Di thức dậy rất sớm có lẽ hôm qua ngủ quá nhiều nên không thể ngủ nổi nữa. Cô kéo rèm cửa ngắm nhìn cảnh sắc Paris buổi bình mình. Mặt trời đang từ từ ló dạng ở đường chân trời, cô sực nhớ ra vội mở vali tìm chiếc máy ảnh nhỏ của mình. Sau đó ghi lại khoảnh khắc bình minh đẹp đẽ cùng tháp Eiffel gần đó. Khung cảnh này thật tuyệt đẹp. Bây giờ cũng đã bước qua tháng 3 thời tiết không còn quá lạnh như tháng 1 và tháng 2. Đang mãi ngẩn ngơ ngắm cảnh điện thoại trên bàn bỗng run lên. Hân Di giật mình, lắc đầu một cái, cô ngẩn ngơ đến độ này rồi ư? Tên người gọi là một số máy lạ, cô đành chịu vì đây là sim mới Đăng Nguyên đưa cho cô để sang Pháp tiện liên lạc. Người biết số này chỉ có anh vậy người gọi chắc là anh rồi.

- Alo! - Cô nhanh chóng nhận máy.

" Thế nào cô gái, đã quen với múi giờ bên này chưa?"

Giọng nói thánh thoát này còn ai ngoài Hiểu Nhi nữa. Cô cười, khẽ đáp lời.

- Vâng chị, sao biết em dậy mà gọi sớm thế?

Bên kia truyền đến giọng cười tinh nghịch của chị ấy: " Chị đoán em sẽ giống chị, lần đầu tiên đến Pháp ngủ li bì nên sáng hôm sau không ngủ nổi nữa. Quả nhiên đoán đúng rồi!"

Hân Di bó tay với chị ấy, cô cười trừ cất giọng.

- Chị đang ở đâu đấy?

" Bên nhà bạn, chị cần thu xếp một vài chuyện cho buổi đấu giá tối nay."

- Vậy em đi dạo một chút, tối em sẽ đến đúng giờ.

" Ok. Ngày mới tốt lành! Bye."

Cúp máy Hân Di vặn người tập một vài động tác thể dục buổi sáng. Cô lục tìm trong vali bộ váy đơn giản màu vàng nhạt rồi rảo bước về phòng tắm. Tối nay phải tham dự buổi đấu giá cô vẫn nên đến phòng Spa chăm chút lại nhan sắc một chút.

Cô nhân viên Spa khá nhiệt tình, cô ấy dùng thứ tiếng anh lưu loát của mình giới thiệu cho cô đầy đủ các dịch vụ trong Spa. Hân Di đắp mặt nạ, massage xong thì rời đi. Cô lấy điện thoại trong túi ra định bụng gọi cho Đăng Nguyên mới phát hiện có cuộc gọi nhỡ của anh. Cô nhanh chóng gọi lại.

" Anh nghe!"

- Anh đang ở đâu đấy?

" Hồ bơi"

Đăng Nguyên đáp, Hân Di mơ hồ nghe thấy tiếng nước. Cô vội nói.

- Được rồi, em đến đó ngay.

Nhìn sơ qua bản đồ Hân Di vội đến hồ bơi. Vẫn còn sớm nên hồ bơi khá vắng, chỉ có một vài người. Lúc Hân Di đến Đăng Nguyên đang bơi ở dưới hồ. Động tác nhanh nhẹn của anh khiến cô trố mắt nhìn. Chẳng phải anh sợ nước hay sao? Nhớ lại lần học bơi năm đó anh đã ngất vì sợ còn gì, sao bây giờ lại có thể bơi lội thành thục đến thế?

Hân Di cứ bàng hoàng đứng đó suy nghĩ không biết Đăng Nguyên đã lên từ lúc nào. Cho đến khi anh lau người rồi quấn khăn quanh eo đứng sừng sững trước mặt mình cô mới lắp bắp.

- Anh.... biết bơi?

- Chẳng phải lúc nãy vừa thấy sao còn hỏi? - Anh khoanh tay nhìn cô, tủm tỉm cười.

- Nhưng... nhưng lúc bé anh sợ nước mà. - Hân Di lắp bắp.

Đăng Nguyên không đáp vội, anh kéo tay cô rời khỏi hồ bơi.

- Em đợi anh ở nhà hàng một chút, anh thay đồ rồi xuống ngay!

Bỏ cho cô một câu, anh liền vào thang máy đi lên phòng. Hân Di nhìn theo cho đến khi bóng anh mất dạng mới lê bước tới nhà hàng.

Bữa ăn sáng diễn ra như thường lệ. Khi cả hai đã no bụng, Đăng Nguyên mới ngẩng lên hỏi cô.

- Có muốn đi dạo ở đâu không? Vẫn còn rất lâu mới đến tối.

- À.... có, mình đi dạo ở tháp Eiffel đi. Em muốn chụp ảnh!

Hân Di ngẫm nghĩ rồi nói, từ đây ra tháp Eiffel cũng gần, có thể đi bộ cũng có thể chụp ảnh thỏa thích rồi.

- Được! - Đăng Nguyên chiều theo ý cô.

Như dự định, cả hai tản bộ đến tháp. Dọc đường Hân Di cứ luyên thuyên hết cái này tới cái kia. Cô còn bắt anh làm người mẫu không công cho mình. Đăng Nguyên cười khó xử, đứng tạo dáng cố nở nụ cười bảy phần là gượng gạo cho cô chụp. Lúc đấy cô không hài lòng liền trừng mắt với anh y như bà thím dữ dằn vậy. Đăng Nguyên đành làm theo ý của cô.

- Này cô ơi, có thể chụp giúp chúng tôi một tấm không?

Khi đã đứng trước tháp Eiffel, Hân Di nhờ một người gần đó chụp cho mình và Đăng Nguyên một tấm.

- Anh cười tươi lên nhé!

Cô quay sang dặn dò, sau đó bắt đầu tạo kiểu. Cô khoát tay anh, đầu hơi nghiêng dựa vào anh, trên môi nở một nụ cười ngọt ngào và tươi tắn. Đăng Nguyên ôm chặt cô vào lòng, lúc máy ảnh chuẩn bị ghi lại khoảnh khắc ấy anh liền cuối đầu đặt một nụ hôn lên mái tóc cô. Nhận về chiếc máy ảnh cô cứ nhìn tấm đó mãi không thôi, miệng lại cười toét lên nói không ngừng.

- Đẹp quá, em xinh lắm đúng không?

- Em biết mà.

- Ơ... sao anh hôn lúc nào em chẳng biết thế?

Đăng Nguyên mặc kệ cô đuổi theo phía sau rối rít hỏi vẫn cứ cho tay vào túi quần thong dong bước đi. Cô gái này sao vẫn chưa chịu lớn thế nhỉ?

Đi cả buổi Hân Di mới thấm mệt, cô ngồi xuống một băng ghế đã trên đường, bàn tay bé nhỏ giờ biến thành cái quạt luôn. Đăng Nguyên bật cười trước bộ dạng đó của cô, anh nhìn quanh phát hiện có tiệm coffee gần đó bèn len vào dòng người bước vào quán. Hân Di ngó nghiêng chợt phát hiện ngay cả bóng dáng của Đăng Nguyên cũng không thấy đâu. Cô nhăn nhó bật dậy khỏi ghế mắt nhìn dao dác, chẳng lẽ cô đi nhanh quá bỏ mất anh ở góc nào rồi hay sao? Khi Hân Di vẫn còn hoảng loạn tìm kiếm thì một cảm giác ấm nóng truyền đến từ má, cô giật mình quay sang đã thấy Đăng Nguyên mỉm cười thật tươi với mình. Anh đưa ly cafe ấm nóng cho cô, miệng nói.

- Uống đi cho ấm bụng, đi cả ngày chắc mệt rồi nhỉ?

Nào ngờ Hân Di không đáp, chỉ đứng đó dùng ánh mắt chất chứa nhiều cảm xúc nhìn anh. Đăng Nguyên vẫn còn chưa hiểu rõ lý do vì sao thì cô đã lao đến ôm chầm lấy anh, tay cầm ly cafe của Đăng Nguyên run lên, anh ngẩn ngơ nhìn cô gái trong lòng.

- Sao thế?

- Chỉ muốn ôm anh một lúc thôi, em hơi mệt!

Hân Di thì thầm, mặc kệ mấy ánh nhìn tò mò xung quanh. Lúc nãy khi không nhìn thấy anh cô đã hoảng hốt thế nào, cô sợ những ký ức ngọt ngào mấy ngày qua chỉ là mơ, tỉnh dậy sẽ biến mất. Cho đến khi anh cầm ly cafe đứng trước mặt mỉm cười, cô mới biết mình sợ mất anh đến nhường nào, khoảnh khắc ấy tuyệt vời biết mấy. Đăng Nguyên để mặc cho cô ôm mình, anh thích cảm giác Hân Di dựa dẫm vào anh như vậy. Mãi một lúc Hân Di mới lẩm bẩm.

- Em muốn ăn bánh Croissant Ispahan ở Pierre Herme!

Giọng của cô vừa như nũng nịu lại vừa như ra lệnh, dù là ở sắc thái nào đi nữa với những yêu cầu cô đưa ra anh vẫn không thể từ chối. Đăng Nguyên cười khổ, đưa tay véo má cô một cái rồi kéo tay cô đi.

- Được rồi đi ăn bánh!

Tiệm bánh này được ví là ‘Picasso của nghệ thuật làm bánh’. Để có thể mua được những chiếc bánh tuyệt vời ở đây các du khách phải chịu khó xếp hàng. Món bánh nổi tiếng nhất ở đây là Croissant Ispahan, làm từ bơ, kem hạnh nhân, kẹo dẻo cánh hồng và quả mâm xôi. Lúc đọc báo thôi Hân Di đã thèm điên cuồng nên dĩ nên đã đến tận Pháp lẽ nào lại không ăn. Cô đứng nép ở một góc, thưởng thức ly cafe mà Đăng Nguyên mua, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Đăng Nguyên đang đứng trong dòng người xếp hàng để mua bánh cho cô. Hân Di cảm nhận như có một dòng nước ngọt ngào chảy vào như rưới thêm chút vị sữa béo ngậy, mặc dù cô đang uống cafe. Anh ấy là tình đầu của cô, là người mà cô từng bỏ lỡ để rồi được ông trời ưu ái thêm một cơ hội ở cạnh bên anh. Năm đó là cô ích kỉ làm tổn thương anh, là cô sai bây giờ nghĩ lại thật sự rất tiếc nuối. Có phải những năm tháng ở Mỹ anh sống cũng không dễ dàng gì đúng không?

Khoảng hơn mười phút sau Đăng Nguyên mới mua được bánh trở về. Anh đưa bánh đặt vào tay cô còn mình nhận lại cốc cafe ngửa cổ uống cạn, khi nhìn cô một lần nữa là gương mặt nhăn nhó khó coi.

- Tiệm bánh gì đông thể chứ?

Cô cảm động tự dưng lại bật cười thành tiếng, cô nắm lấy tay anh khẽ đáp.

- Đăng Nguyên này, có anh thật tuyệt!

Đúng là có anh thật tuyệt, tuyệt đến nỗi những ngày tháng cô độc và đáng thương trong mười năm qua cô cũng mơ hồ rồi.

Cái bóng hai người trải dài trên đường phố phồn hoa lãng mạn, tay trong tay cười nói hòa vào dòng người.