Đêm xuống mang theo một chút gió lạnh, cái lạnh se se đó thấm dần qua từng thớ vải rồi len lỏi vào da thịt. Dường như cảm nhận được hai bên vai lạnh ngắt, Hân Di đưa tay ôm lấy vai một phần muốn ấm áp hơn. Chân cô vẫn bước, từng bước chậm rãi về phía và không hề hay biết ở phía sau có một người luôn đi theo mình. Hân Di không biết tại sao mình lại phải chạy ra ngoài để giờ lang thang ngoài đường như hồn ma không chủ, chẳng biết đi về đâu. Cô đưa mắt nhìn dòng người qua lại, một sự cô đơn bủa vây lấy tâm trí, lại thêm tác dụng của rượu mạnh mình vừa uống, đầu óc thực sự có hơi choáng váng. Tuy vậy nhưng Hân Di không hề say, cô biết mình đang rất tỉnh táo, tỉnh táo đến nỗi chuyện gì cũng nhớ, kể cả những chuyện đau lòng mà mình muốn quên nhất. Đây có phải là tâm bệnh hay không? Mỗi lần cô uống rượu sầu lại thêm sầu, chẳng vơi đi chút nào trái lại còn rõ ràng hơn lúc nào hết. Giây phút này cô muốn nhào vào lòng Đăng Nguyên mà khóc cho thỏa thích, cô không muốn giấu nữa, cô mệt mỏi quá rồi. Hân Di muốn bắt đầu lại với Đăng Nguyên, ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu đã khiến Hân Di chấn động.
Ở phía sau, cách Hân Di một đoạn, Đăng Nguyên cho tay vào túi quần chậm rãi cất bước theo cô gái trước mặt. Bóng dáng cô đơn đó làm tim Đăng Nguyên khẽ nhói đau. Kể từ khi quen biết cô cho đến hôm nay Đăng Nguyên lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của cô, có một chút yếu đuối, một chút cô đơn và một chút không cam lòng. Một cơn gió thổi qua, Đăng Nguyên nhíu mày nhìn thấy cô đưa tay lên vai, co ro trong cơn gió lạnh. Lúc này Đăng Nguyên chỉ muốn chạy nhanh về phía trước, ôm cô vào lòng, xua đi gió lạnh trong cô. Nghĩ là làm Đăng Nguyên bước nhanh về phía Hân Di.
- Cướp... cướp... mau bắt hắn lại!
Nhưng mà còn chưa kịp bước đến chỗ Hân Di, Đăng Nguyên đã nghe tiếng hét chói tai của một người phụ nữ.
Tiếng hét ấy khiến Hân Di bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, cô ngẩng đầu lên đôi chân mày lập tức chau lại. Do mãi đi mà không để ý nên cô không hay biết mình đã đi đến phố đi bộ, hiện tại còn đứng gần chỗ phun nước. Từ xa cô thấy một người phụ nữ miệng đang không ngừng hô hoán và đuổi theo một người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu đen. Hân Di nheo mắt lại rồi mở ra để nhìn cho rõ mọi chuyện trước mắt, tên đàn ông đó được người phụ nữ kia gọi là cướp.
Cướp?
Gương mặt Hân Di trở nên tối xầm, não không ngừng hoạt động để phân tích hướng giải quyết.
Tên cướp đang ngày càng chạy lại gần Hân Di, ánh mắt Hân Di đang nhìn hắn ta không ngừng dò xét. Hân Di nhìn một loạt từ trên xuống, hắn ta mặc bộ đồ thể thao bên ngoài khoác thêm cái áo gió kéo cao, trên tay cầm túi xách của người phụ nữ kia. Điều làm Hân Di sửng sốt tại thời điểm này chính là thứ ánh sáng bằng kim loại lóe lên dưới ánh đèn đường.
Hắn ta có dao, trên tay kia hắn ta đang cầm dao.
Cả người Hân Di trở nên lạnh ngắt khi phát hiện ra điều đó, cô nắm chặt tay khiến mấy móng sắc nhọn cắm vào da thịt. Cô phải làm sao đây? Đường Hân Di cô không còn là cô gái có năng lực biết trước tương lại gì đó nữa. Cô không thể chắc chắn ai sẽ bị thương, chuyện xảy ra kế tiếp là gì? Cô chỉ biết hắn ta đang lao về phía cô nhanh như tên bắn, khoảng cách ngày một bị thu hẹp.
Cảnh tượng kích thích đấy rỗ ràng trước mắt Đăng Nguyên, trong một khắc nào đó trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ là làm cách nào bảo vệ cho Hân Di. Nhìn thấy tên cướp cứ nhắm vào cô mà lao đến trái tim anh như bị ai đó bọp nghẹt vừa khó thở, vừa lo sợ. Đăng Nguyên không nghĩ ngợi gì thêm chạy thật nhanh về phía Hân Di mong có thể đến chỗ của cô sớm hơn tên cướp.
Nhưng mà, vốn dĩ khoảng cách từ chỗ tên cướp đến Hân Di gần hơn là Đăng Nguyên.
Cũng vì thế anh đã chậm một bước.
Tất cả mọi người dồn sự chú ý về phía tên cướp, tuy vậy lại chẳng ai có cản đảm đứng ra bắt hắn. Cứ thế mọi người nép vào một góc giương mắt nhìn hắn ta lao về một cô gái đang đứng im bất động.
Mọi thứ trước mắt cứ lúc ẩn lúc hiện trước mắt Hân Di, cho đến khi một gương mặt rõ ràng trong gang tấc, Hân Di trợn tròn mắt.
- Đứng im! Không được lại đây nếu không tao sẽ giết cô ta.
Bước chân gấp gáp của Đăng Nguyên cuối cùng cũng dừng lại, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo khi nhìn thấy con dao sắc nhọn đang kề sát cổ Hân Di. Đăng Nguyên liếc nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô, trong bộ váy màu trắng và ánh đèn đường hắt xuống khiến cô trở nên không có sức sống. Trái tim Đăng Nguyên không ngừng nhói lên từng hồi đau đớn, anh cố kìm nén, hàng lông mày thanh tú chau lại ngày một chặt.
Hân Di nhìn xuống con dao đang đặt ngay cổ mình, chân tay trở nên mềm nhũn, ai nói cô không sợ chứ, gặp tình huống như thế này dù là một người bình tĩnh cỡ nào cũng phải sợ.
- Buông cô ấy ra!
Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, Hân Di kích động ngẩng đầu lên ngay lập tức, thời khắc nhìn thấy dáng người ấy tất cả mọi lo lắng đều bị gió thổi tan. Đăng Nguyên đối diện với cô, gương mặt tuấn tú bị ánh đèn chiếu sáng một bên ẩn, một bên hiện, từng đường nét hoàn hảo càng được tăng thêm hiệu ứng bừng sáng hơn. Lần đầu tiên Hân Di biết đến một người đàn ông cũng có thể dùng câu “ Đẹp đến động lòng người” để diễn tả. Hân Di bị vẻ đẹp đó của Đăng Nguyên làm cho điên đảo thần hồn, sớm đã quên mất mình đang trong tình trạng vô cùng nguy hiểm. Cô đứng đó đưa mắt nhìn Đăng Nguyên, cái nhìn thâm tình không hề che giấu. Chỉ có điều Đăng Nguyên đang lo cho sự an nguy của cô muốn chết nào có thời gian thưởng thức ánh mắt đó của cô.
- Không được lại đây! Bước thêm bước nữa tao sẽ giết cô ta thật đấy!
Tên cướp thấy Đăng Nguyên nhìn mình chuẩn bị tiến lên thêm một bước bèn ép sát con dao vào cổ Hân Di thêm một chút, hắn ta hét lên, do ép quá sát từ cổ Hân Di đang rỉ ra mấy giọt máu nhỏ. Tiếng xì xầm bàn tán của mọi người xung quanh ngày càng lớn, nhìn thấy cảnh tượng này mọi người không khỏi hoảng hốt vội vàng lùi ra xa thêm một chút.
Đăng Nguyên mím chặt môi cho thấy anh đang vô cùng lo lắng nhưng nét mặt vẫn lạnh lùng đến độ đóng băng người đối diện. Nhìn máu đỏ trên cổ Hân Di lòng Đăng Nguyên nóng như lửa đốt, anh chấp tay lại thành nắm đấm, gần xanh nổi lên rõ ràng.
- Được, tôi không bước lên nữa, đừng làm tổn thương cô ấy!
Trái ngược với Đăng Nguyên, lúc này Hân Di bình tĩnh đến lạ, câu nói “ đừng làm tổn thương cô ấy” cất lên, trái tim Hân Di đập hẫng đi một nhịp, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác ngọt ngào và cảm động khó nói thành lời. Hân Di nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Đăng Nguyên, nhìn kĩ lại thấy một nét đau lòng ẩn giấu bên trong. Lần này thì cô chắc chắn Đăng Nguyên đang đau lòng vì cô.
- Anh bắt tôi là vì sợ chuyện anh ăn cướp túi xách bị mọi người bắt lại đúng không?
Sau một lúc im lặng, Hân Di lên tiếng giọng nói vì rượu mà có hơi khàn khàn.
- Cô im đi!
Hắn chột dạ hét lên với Hân Di, nhưng cô lại không vì thế mà im miệng.
- Tôi nói đúng mà, thế này đi, anh thả tôi ra trả lại túi xách cho chị ấy chúng tôi sẽ để anh đi!
- Tưởng tôi là con nít lên ba à, tôi thả cô ra bọn họ sẽ lập tức bắt tôi!
- Không đâu, tôi đảm bảo sẽ để anh rút lui an toàn.
Hân Di vừa nói, tay phải vừa vẩy vẩy Đăng Nguyên ở phía dưới khi thấy anh nhìn, cô làm một số kí hiệu, cũng không biết Đăng Nguyên có hiểu ý của cô không, cô chỉ còn cách đánh liều vậy.
- Cô nói thật ư?
Tên cướp hỏi, giọng cao vút như muốn khẳng định. Hân Di lại không ngừng nói đúng rồi đúng rồi, cô đếm đến ba rồi cuối xuống cắn mạnh vào tay hắn khi thấy hắn lơi là sự phòng bị.
Ngay lúc cô cuối xuống cắn rồi ngay tức khắc đẩy hắn ra chạy về phía Đăng Nguyên mà Đăng Nguyên cũng chỉ chờ có thế bước nhanh lên kéo cô về phía mình. Tên cướp vì bị cắn bất ngờ rên lên một tiếng, con dao đưa lên nhanh như cắt cứa một đường dài trên tấm lưng Hân Di trước lúc cô chạy đi.
Đăng Nguyên đẩy Hân Di sang một bên, anh tiến lên dùng mấy thế võ đánh cho tên cướp nằm lăn ra đất, vừa hay có cảnh sát tuần tra đi ngang. Tên cướp bị còng tay đưa về đồn.
Mọi người cũng dần tản ra....
Lúc này Đăng Nguyên mới quay lại đi về phía Hân Di, dưới ánh đèn gương mặt cô tái nhợt như một tờ giấy trắng. Đăng Nguyên nhìn chằm chằm cổ của cô như đang tỉ mỉ kiểm tra miệng vết thương, ánh mắt lúc này hiện rõ vẻ đau xót. Rồi tiếp sau đó anh cởi áo khoác ra khoác lên người cô. Hân Di cố gắng không rên lên một tiếng đau đớn nào, mặc dù cô biết ở phía sau lưng máu vẫn đang không ngừng chảy xuống, đau rát. Hân Di không nỡ để Đăng Nguyên lo lắng, cô mím chặt môi khi anh khoác áo cho mình.
- Đau không?
Giọng nói của anh không giấu nỗi sự quan tâm và lo lắng, Hân Di không đáp chỉ nhẹ lắc đầu. Cô nghe thấy anh thờ dài một tiếng rồi nhanh như cắt kéo cô sát lại, giang tay ôm chặt cô vào lòng.
- Anh sợ, lúc nãy thực sự rất sợ em sẽ xảy ra chuyện gì.
Giọng nói ấy lại vang lên, nhẹ nhàng như gió xuân vấn vương bên tai cô. Hân Di cảm nhận được sự run rẫy từ cơ thể anh. Thì ra một người như anh cũng biết sợ, mà lí do là vì cô.
Hân Di cảm động, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cô đưa tay lên cũng ôm lấy anh thật chặt. Bên môi mấp máy mấy câu nghe giống như đang thủ thỉ.
- Đăng Nguyên.... không sao rồi...
Vòng tay của cô, cơ thể của cô mềm mại đến nỗi Đăng Nguyên cứ nghĩ mình chỉ đang mơ. Cái ôm này là lần đầu tiên cô chấp nhận. Đăng Nguyên kích động vùi đầu vào mái tóc Hân Di tìm lấy một chút mùi hương thuộc về cô để chứng minh đây là sự thật.
Hai người cứ ôm nhau như thế, dưới ánh đèn đầy máu sắc, dưới đài phun nước trắng xóa phía sau lưng.
Dường như rất lâu sau, lâu đến nỗi tay của Hân Di đã trở nên lạnh ngắt Đăng Nguyên buông cô ra. Bởi vì buông cô ra nên lúc này anh mới nhìn thấy môi cô trắng bệt, mặt cắt không còn một giọt máu. Anh lo lắng hỏi.
- Sao mặt trông nhợt nhạt thế? Nói cho anh biết em... em bị thương ở đâu phải không?
Hân Di cảm thấy cả người vô lực, không còn đứng vững nữa, cô mấp máy môi rồi ngã vào người Đăng Nguyên.
- Lưng... lưng của em...
Chưa nói hết câu Hân Di đã lịm đi. Đăng Nguyên hoảng hốt cởi áo khoác ra mới nhìn thấy máu đã thấm ướt một mảng trên chiếc váy trắng. Bờ lưng trắng ngần của cô giờ chỉ toàn là máu. Đăng Nguyên bế cô lên nhanh chân chạy ra đường lớn kêu vội một chiếc taxi.
- Mau... đưa tôi đến bệnh viện gần nhất!