Đến Bao Giờ Có Nắng?

Chương 17: Lớp học kì quặc




Thế là như quyết định của thầy hiệu trưởng, Hân Di được giáo viên chủ nhiệm sắp xếp cho chuyển vào lớp 4B9, trong số 18 lớp khối 4 của trường thì lớp Hân Di được chuyển vào có thành tích học tập kém nhất nhì khối. Khi vừa nghe được chuyển vào Hân Di có hơi lo lắng rồi lại buồn vì không được cùng lớp với hai đứa bạn thân và Mai Anh nữa. Nhưng bây giờ có muốn hay không muốn cũng chẳng thể thay đổi được gì, Hân Di đành ngậm ngùi cam chịu và tự khích lệ bản thân mình rằng chỉ còn nửa học kì lớp bốn và một năm lớp năm nữa thôi là lên cấp 2 rồi, đến lúc đấy lại được học cùng mà lo gì.

Đưa Hân Di đến lớp Đăng Nguyên buồn bã.

- Di học một mình trong lớp B9 được không? Hay.....

Cậu nhóc ngập ngừng.

- Nguyên chuyển lớp sang học cùng Di nha!

Hân Di liền vui mừng nhưng được vài giây mặt lại ỉu xìu, Đăng Nguyên học giỏi như vậy tự nhiên bắt cậu nhóc chuyển sang học cùng thì thật bất công cho cậu nhóc quá.

- Thôi không sao đâu, quen ngay đấy mà, Nguyên đừng lo.

- Ừ, vậy có gì ra chơi Nguyên sang chơi cùng Di.

- Được rồi, biết rồi, Nguyên về lớp đi.

Cô bé hối thúc cậu nhóc, sau khi Đăng Nguyên rời khỏi Hân Di liền tắt ngay nụ cười, mặt buồn thiu di chuyển vào trong lớp học.

Vừa bước vào cô bé đã cảm nhận được không khí khác lạ, mấy đứa trong lớp không nói chuyện, không quậy phá chỉ lặng lẽ ngồi im tại chỗ và hướng ánh mắt về phía cô bé. Hân Di chậm rãi đi xuống hàng ghế cuối lớp ngồi, như đã nhìn đủ các thành viên trong lớp đều quay về với công việc dang dở của mình, chẳng ai đoái hoài tới cô bé nữa. Đúng là cái lớp kì quặc. Ngồi trong lớp mà Hân Di không ý thức được mình đang ngồi trong lớp, chưa từng gặp cái lớp nào như vậy, phải nói không gian im đến nổi có thể nghe được tiếng ruồi muỗi bay ngang ấy chứ.

Tiếng chuông điểm giờ vô tiết đầu tiên, hình như là tiết toán, một cô tóc ngắn xinh xinh bước vào, tất cả đứng lên chào cô rồi lại trật tự ngồi xuống. Hình như không mấy bất ngờ với hiện tượng lạ này lắm cô giáo vẫn bình thản lật trang giáo án rồi giảng bài. Hân Di không biết lớp này đã học tới bài nào rồi, ngó nghiêng một hồi cuối cùng cô bé quyết định hỏi cô nhóc bên cạnh.

- Bạn gì đó ơi cho mình hỏi cô đang giảng trang mấy vậy?

Cô bạn đó nhìn Hân Di chằm chằm rồi miễn cưỡng mở miệng đáp.

- 58.

- Cảm ơn bạn!

Hân Di lật ra trang 58 theo giỏi cô giảng bài. Những bài tập cô giao cho làm đều rất dễ, Hân Di làm được hết mà không cần hỏi ai cả. Cô bé lại thắc mắc “ Tại sao lại dễ gấp 5 lần so với lớp cũ thế này?“.

Sang tiết tiếng việt Hân Di ngửi được mùi hôi ở đâu đó bốc lên, nhìn quanh cô bé chợt phát hiện, thùng rác đầy ắp chưa ai đem đổ, hèn gì... Hân Di tốt bụng lấy chổi quét gọn lại rồi gọi một bạn nam gần đó đem đi đổ ai ngờ lại nhận được câu trả lời lãnh đạm.

- Tự đi mà đổ.

Sau hai ngày học tập ở lớp B9 Hân Di đã tìm ra được nguyên nhân vì sao cái lớp ấy lại tệ đến thế. Không phải quậy phá, không phải không thực hiện nội quy mà là không đoàn kết, mỗi thành viên trong lớp đều không hòa đồng gì cả, mạnh ai nấy làm, lạnh lùng, vô cảm.

- Yaaaa... Di chịu hết nổi rồi!

Đang ăn sáng dưới căn tin cùng Đăng Nguyên, cô bé buông đũa xuống nhăn nhó.

- Chứ giờ Nguyên biết làm sao? - cậu nhóc thở dài.

- Nguyên Không tưởng tượng nổi cái lớp ấy đâu, kinh khủng lắm. Di chán lắm rồi!Huhu...

- Thôi nào... mai chúng ta đi thả diều nhé! Chịu không?

Đăng Nguyên hí hửng đề nghị vì biết cô bé ham chơi, vừa nghe cậu nhóc nói Hân Di mắt sáng rỡ.

- Thật không? Đi chứ, đi chứ... rủ thêm Mai Anh và Hồng Nhung nữa.

- Ok.

Tạm biệt Đăng Nguyên, Hân Di lại trở về với lớp học thân thương. Ngồi vào chỗ của mình cô bé thẩn thờ suy nghĩ vì sao lớp học này lại trở nên như thế, vì sao ở lứa tuổi này mà các cậu ấy lại mất đi niềm vui, sự hồn nhiên, thơ ngây vốn có. Cô bé thầm quan sát kĩ càng tất cả các gương mặt đang ngồi hiện diện quanh mình, đều là những gương mặt sáng lạn, thông minh, đáng yêu

Trong giây phút tâm hồn đang đi phiêu bạc ấy Hân Di thấy vô số cảnh tượng lướt qua đầu mình.

“ - Mẹ ơi cuối tuần cô giáo bảo mời ba mẹ đến họp phụ huynh.

Cô nhóc tóc thắt bim hai bên nhỏ nhẹ nói với một người phụ nữ trung niên ở trước cổng trường

- Họp gì hoài vậy? Kêu cha của mày qua họp đi.

Người phụ nữ hung dữ đáp lại rồi rồ ga rời khỏi“.

“ Một cái tát giáng xuống gương mặt hồng hào, bé thơ của cô bé.

- Cho mày ăn ngon, mặc đẹp để rồi học hành thế này hả?

Tờ giấy xếp hạng bị ném xuống dưới đất, cô bé mắt ngân ngấn lệ nói lời xin lỗi nhỏ xíu.

- Con xin lỗi mẹ! “

“ - Anh hai ơi chỉ em làm bài này với.

Cậu nhóc mập mập ú ú lay tay một cậu con trai tầm 16 tuổi, ai ngờ bị cậu nhóc đẩy ra.

- Ra chỗ khác chơi đi không thấy tao đang bận à?

- Nhưng mà... em không biết làm.

- Đã nói ra chỗ khác chơi, phiền phức. Không biết cha rước mày về làm gì, đồ con riêng.”

Và vô số những hình ảnh khác nhau nữa. Hân Di không thể tin những gì mà mình vừa nhìn thấy trong đầu, cô bé quan sát lại những gương mặt ấy, lòng hơi thắt lại. Thì ra mọi chuyện đều có lí do riêng của nó....

Cô giáo bắt đầu phát thư mời phụ huynh cũng như bảng xếp hạng của tất cả trong kỳ thi giữa kỳ vừa qua. Hân Di nhìn thứ hạng của mình mà vui mừng, hàng số xuất hiện trong tấm giấy là hạng 20, cô bé vẫn nằm trong top 20 của toàn khối. Cầm tờ giấy xếp hạng và lá thư mời họp phụ huynh Hân Di lại nhớ đêna những gì lướt qua đầu mình khi nãy phút chốc buồn hẳn. Chuông ra về vừa điểm Hân Di vội vàng chạy theo cô bé thắt bím cùng lớp để xác nhận một việc. Đăng Nguyên vừa đi ra khỏi lớp định bụng qua chỗ Hân Di thì thấy cô bé chạy vụt qua mình.

- DI...

Nhưng cô bé không quay lại, cậu nhóc hiếu kì cũng chạy theo lại đến lượt Hồng Nhung kêu lại nhưng cậu nhóc đã mất dạng sau đám học sinh nhốn nháo.

Trước cổng trường, Hân Di đứng nép vào một góc nhìn ra, quả nhiên người phụ nữ đó đã lớn tiếng hằng hộc cô nhóc kia. Vậy là những gì Hân Di thấy đều là sự thật!

- Di vội vàng chạy ra đây là vì chuyện này?

Chợt có tiếng nói vang lên làm Hân Di hết hồn quay sang đã thấy Đăng Nguyên đứng bên cạnh từ lúc nào không hay.

- Làm Di hết hồn. Ra lúc nào đấy?

- Thấy Di chạy ra nên chạy theo.

Bỗng có một làn gió nhẹ thổi qua, Hồng Nhung lao từ phía sau ra.

- Làm gì... làm gì... hai người chạy như bị đòi nợ vậy? Làm đuổi theo mệt quá...

- Ai mượn Nhung đuổi theo.

Hân Di buông một câu phũ phàng rồi bước đi trước, Đăng Nguyên cười cười cũng bước theo, Hồng Nhung ta lại bơ vơ giữa cổng trường. Cô nhóc đứng ngẩn ngơ tự vấn bản thân “ Hai đứa phía trước có phải bạn thân của mày không Nhung?” Haizz....

- Này chờ với hai kẻ vô lương tri ấy nhầm lương tâm...

Hồng Nhung lại được dịp tập thể dục.

Đêm đó Hân Di lăn qua lăn lại, nghĩ đến những chuyện mình biết trước mà không tài nào chợp mắt nổi. Sáng hôm sau cô bé mang đôi mắt lờ đờ vì mất ngủ đến trường, Đăng Nguyên và Hồng Nhung thấy lạ liền hỏi.

- Di mất ngủ à? - Đăng Nguyên.

- Ừ!

- Mơ thấy ma hả? - Hồng Nhung nhe răng.

- Mơ thấy Nhung chứ ma đâu ra.

Câu trả lời ấy khiến Hồng Nhung ngậm miệng lại, Hân Di nhận được cái nhéo vào hông đau điến từ cô nhóc.

Rồi hai đứa lại tiếp tục màn rượt đuổi giữa sân trường, Đăng Nguyên lắc đầu chào thua.

Vào lớp Hân Di quyết định bắt chuyện với cô nhóc thắt bím vì cô nhóc ngồi ngay phía trước.

- Cậu dễ thương quá! Cậu tên gì thế?

Cô nhóc quay sang mặt buồn hiu chỉ tay vào bảng tên. Hân Di chỉ muốn kiếm cái lỗ mà chui xuống thôi sao cô bé quên là ai cũng có bảng trên đeo trước ngực chứ, thật là.

- À, mình quên! Cậu thích nghe truyện cười không? Để mình kể cho cậu nghe nhé!

Cô nhóc kia không tán thành cũng không phản đối, chỉ im lặng ngồi đó. Hân Di không quan tâm lắm bắt đầu câu truyện cười của mình, một câu chuyện, hai câu chuyện, ba câu chuyện cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của cô nhóc kia về mình nên Hân Di mừng lắm.

- Trông cậu có vẻ buồn... có chuyện gì sao?

Cô bé bắt đầu lời hỏi thăm nhưng thật ra là muốn an ủi thì đúng hơn. Như bị chạm đến mạch cảm xúc cô nhóc ấy lại tiếp tục buồn giọng lạc hẳn.

- Mai họp phụ huynh, ba mẹ mình không ai đi cả.

- Để mình kể cậu nghe thêm một câu chuyện nữa nhé, cậu sẽ không còn buồn nữa.

Cô nhóc kia gật nhẹ, ánh mắt nhìn Hân Di như vẻ đang lắng nghe.

- Có một cô bé từ khi sinh ra cho đến lúc lớn lên đều không biết ba mẹ mình là ai cả, cô bé sống ở cô nhi viện cùng các sơ và những đứa trẻ bị bỏ rơi giống mình. Nhìn bạn bè cùng trang lứa có ba mẹ quan tâm chăm sóc mà rất tủi thân, đêm đến cô bé đều lén khóc một mình cô bé luôn tự hỏi tại sao ba mẹ lại bỏ rơi mình, hỏi mãi hỏi mãi cũng không nhận được câu trả lời. Nhưng dần dần cô bé ấy không cảm thấy cô đơn nữa vì cô bé nhận được rất nhiều sự thương yêu của mọi người ở cô nhi viện, cô bé luôn khích lệ mình rằng có lẽ ông trời lấy đi của cô bé thứ này thì sẽ cho cô bé thứ khác và cô bé sẽ trân trọng nó.

- Thương cô bé ấy!

- Cậu biết cô bé ấy là ai không?

Cô nhóc kia gật đầu Hân Di mỉm cười chỉ vào bản thân.

- Là mình.

Dường như không dám tin vào điều ấy cô nhóc đã hỏi lại.

- Thật chứ?

Hân Di gật đầu.

- Nhưng mình thấy cậu lúc nào cũng mỉm cười, không giống.

- Chỉ cần cậu nghĩ đến những điều tốt đẹp và đừng bao giờ để nỗi buồn làm bản thân nản chí là được.

- Ừ... cảm ơn cậu!

Cô nhóc ấy đã mỉm cười đáp lại Hân Di nụ cười mà lần đầu tiên Hân Di nhìn thấy, thật ra cô nhóc kia rất đáng yêu.

Cũng từ hôm đó Hân Di đã cố gắng tiếp xúc với tất cả các thành viên trong lớp, cô bé luôn biết cách dùng năng lực riêng của mình thu hút người khác và làm họ mỉm cười. Cô bé giống như viên vitamim khiến mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn.