Mạc Ninh gắt gao dựa vào anh.
Ngay từ đầu, khi cô nhợt nhạt dán trên
môi anh, cô đã định sẵn một đường lui, chỉ cần anh cự tuyệt, cho dù
chỉ là một kháng cự nhỏ, cô sẽ ngay lập tức lui lại, sẽ nói đây chỉ là
một cái hôn tạm biệt, chỉ là cử chỉ giao tiếp bình thường. Nếu anh tỏ ra trào phúng hoặc khó coi với cô, cô cầm lấy túi sách lập tức trở về, từ
nay về sau không nhìn đến anh nữa. (Kat: chậc, phải học hỏi mứi được. Hun là phải cóa kế hoạch!)
Nếu anh không cự tuyệt, như vậy, cô sẽ tiêu sái rời đi, mỉa mai anh ta một câu “Đây là cái anh gọi là không có tình cảm sao?”
Kết quả là, anh không cự tuyệt cô.
Nhưng mà, cô cũng không thể rời đi để có thể mỉa mai anh. Cô không kịp
tính đến chuyện Cố Chuẩn đột nhiên ôm sát cô lại, hoàn toàn thay đổi
tình thế. Bởi vì khẩn trương, nhiệt độ cả người cô phút chốc tăng lên.
Nhưng Cố Chuẩn dường như lại không như vậy, từ làn da trên mặt tới nhiệt độ cơ thể anh, đều hòa nhập với nhiệt độ lành lạnh của đêm. Mạc Ninh bị dán sát vào anh, sự chênh lệch nhiệt độ làm cô có cảm giác xúc động đến ức chế. Cảm giác xúc động còn chưa kịp thu hồi lại, cô đã lại bị Cố
Chuẩn cường thế hôn khiến đầu óc không còn biết suy nghĩ tới việc gì
khác.
Nếu nói cảm giác vui sướng bởi nụ hôn của Cố Chuẩn mang đến là thể nghiệm cô chưa từng trải qua, thì cô thực sự thừa nhận.
Cố Chuẩn dịu dàng buông cô ra.
Nhưng, mặc kệ có dịu dàng thế nào, người buông tay trước vẫn là anh. Lời lẽ giao chiến suy tính lúc trước, sớm
đã trôi mất trong đại dương suy nghĩ mênh mông của Mạc Ninh, sự nóng
giận ban đầu cũng không biết là đã tan biến thành bao nhiêu mảnh nhỏ,
lưu lạc nơi nào. Cô lúc này không thể tập trung tư duy mà cùng anh ta
luận chiến được, vì thế đành phải xuất chiêu trong kế hoạch may mắn còn
đọng lại trong đầu mình. Trước khi anh ta còn chưa kịp có hành động gì,
cô ngẩng đầu, hướng ánh mắt tỏ ra vô vị nhưng lại cười đến quyến rũ với
anh: “Đối với một cô gái mình không có tình cảm, anh cũng có thể hôn sao? Tôi có nên nghĩ anh là một kẻ tuỳ tiện, phóng đãng, khẩu thị
tâm phi, nguỵ quân tử hay không?” Nói xong, cô không có dũng khí ở lại chờ anh trả lời, vội vàng quay người, mang theo túi sách, bước nhanh mà rời đi. (Kat: “khẩu thị tâm phi” tức là nói hem giống như nghĩ trong lòng.)
Cố Chuẩn khẽ buông lỏng cánh tay đã ép
Mạc Ninh lên xe xuống, giơ lên, có chút tê dại. Anh không nhìn theo bóng lưng Mạc Ninh rời đi, chỉ lắc đầu, sau đó khoé miệng cong lên, ý cười
dào dạt.
Mở cửa xe tiến vào, trong đầu Cố Chuẩn
không ngừng hiện lên những từ mới mẻ mà lại kích thích: không khống chế
được, bị lạc, say mê, đánh mất bản thân mình.
Mạc Ninh vội vã đi đến hành lang, mở túi xách tìm chìa khóa, mở cửa lẩn vào trong nhà liền ôm ngực tựa vào cửa
sắt, hít thở từng ngụm từng ngụm.
Cả đời này cô chưa từng kích thích,
phóng túng và tùy hứng như vậy. Nhưng sau việc vừa rồi, trong trí nhớ
của cô chỉ còn lưu lại một từ, dứt khoát. Cô đã có được đáp án mình tìm
kiếm. Cô đã điên cuồng chủ động. Trái tim của cô lúc này loạn lên cả,
chứng tỏ, cô chắc chắn đã yêu. Đúng, chỉ như thế cô mới lý giải được vì
sao trong khi cô cảm thấy bản thân không thể gặp gỡ được một tình cảm
chân thành lại có thể khiến bản thân làm càn như vậy, đánh mất tự chủ
của bản thân như vậy.
Một chút cũng không hối.
Trở lại phòng khách, Chu Nhất Nặc đang
xem phim. Hai chân thoải mái để trên sô pha. Thấy Mạc Ninh vào nhà, cô
nhìn lướt qua, bỏ một quả nho vào miệng, nói với Mạc Ninh: “Tớ mua chút nho, rất ngọt, để lại một phần cho cậu, trong tủ lạnh ấy.” Sau đó tiếp tục xem phim.
Mạc Ninh “Ừ” một tiếng, buông túi sách đi tắm rửa, nhưng lúc đứng trước tủ quần áo lại bất động. lại bắt đầu nhớ tới cái hôn kia.
Phòng ở rất nhỏ, Chu Nhất Nặc cũng
không phải người khi xem phim thì luôn nhập tâm nên bắt đầu chú ý tới
Mạc Ninh. Thấy Mạc Ninh bên kia không có động tĩnh gì, cô bèn yên lặng
không một tiếng động mà rời ghế, cầm trong tay một quả nho, đi tới gần
bên Mạc Ninh, ở phía sau lưng Mạc Ninh dùng sức vỗ lên vai.
Mạc Ninh giật bắn người. Chu Nhất Nặc nhanh tay bỏ một quả nho vào miệng cô, hỏi: “Làm sao vậy, có tiến triển gì với Cố Chuẩn sao?”
Mạc Ninh không thèm trả lời, lấy quần áo, quay đầu vào phòng tắm.
Nước nóng, nhắm mắt, tắm rửa.
Ừm, nho quả thực ngọt, nhưng tư vị này không giúp tinh thần cô tốt lên chút nào.
Ngọt ngào cũng đã là chuyện của ba ngày
trước. Ba ngày vừa rồi, Mạc Ninh điều bị một bài báo lăn qua lăn lại.
Trụ sở Công ty Tường Viễn ở Đài Loan là ở thành phố G, có một buổi họp
báo mà Mạc Ninh phải tham dự để viết bài. Công ty Tường Viễn này có
tiếng đáng tin cậy, kinh nghiệm kinh doanh phong phú, lần này, công ty
tổ chức một buổi họp báo lớn, những người tham gia có rất nhiều người có tiếng trong giới đầu tư, thế nên buổi gặp mặt này rất được chú ý. Với
vị trí của Mạc Ninh hiện tại, không có tư cách tham dự buổi họp báo này, bởi so với cô, nhiều người trong tòa soạn có kinh nghiệm hơn nhiều,
nhất là chuyên lĩnh vực kinh doanh, tòa soạn cũng có sẵn hai ba người.
Tuy nhiên, khi danh sách phỏng vấn được chủ biên đưa ra, không ai có ý
kiến gì. Bởi vì buổi họp báo này trao đổi hoàn toàn bằng tiếng Anh.
Trong toà soạn, người có thể nói tiếng Anh lưu loát cũng như hiểu được
các thuật ngữ kinh tế trong Anh ngữ, chỉ có Mạc Ninh.
Mạc Ninh nói tiếng Anh rất tốt, cô luôn
luyện ngữ trong các lớp học hè ngoại ngữ, từ ngữ dùng trong kinh tế cũng nắm rất chắc do luôn tìm đọc sách kinh tế ở nước ngoài. Cô cũng không
ngờ vận may lại từ trên trời rơi xuống với mình như vậy. Cô vốn luôn
nghĩ cố gắng như vậy không có kết quả gì, thế nhưng, hiện tại mọi người
đều đã nhận ra được sự cố gắng của cô.
Công việc là trên hết, chuyện tình cảm tạm gác một bên, Mạc Ninh mạnh mẽ nghĩ vậy.
Vào ngày khai mạc buổi họp báo, tại
thành phố G, thời tiết có chút lạnh. Mạc Ninh hiếm hoi dậy sớm, chuyên
chú trang điểm. Chu Nhất Nặc vừa tỉnh, ghé sát người ra mép giường, mơ
mơ màng màng nói: “Trang điểm đẹp vậy có thật là đi công tác không vậy?”
Mạc Ninh “Hừ” một tiếng, không để ý tiếp tục trang điểm.
“Cậu hôm nay rốt cuộc là tham gia … tham gia cái buổi … họp báo gì?”
“Hôm nay thời tiết lạnh, ra ngoài nên mặc thêm áo ấm.” Mạc Ninh không trả lời câu hỏi của bạn.
Chu Nhất Nặc đem chăn cuộn lại bên người, giọng nói như có như không: “Hôm qua tớ đã nói chuyện Cố tổng với cậu chưa?”
Mạc Ninh dừng tay, có chút giật mình, vài giây sau, ánh mắt lại thẳng tắp “Không có.”
“Vậy là tốt rồi.” Chu Nhất Nặc nói xong lại ôm gối ngủ tiếp.
Mạc Ninh vốn chờ bạn nói tiếp, nhưng
nhìn qua gương thì lại thấy cô ấy ngủ rồi, cũng không hỏi thêm gì. Hiện
tại, không có tin tức gì của Cố Chuẩn càng khiến cô bình tĩnh hơn nhiều.
Cô sẽ cho anh ta đẹp mặt. Trong lòng Mạc Ninh âm thầm gào thét.
Mạc Ninh không nghĩ tới, cô còn không kịp cho anh ta đẹp mặt, đối phương đã đi trước khiến chính cô bị đẹp mặt.
Cố Chuẩn cũng tham gia buổi họp báo lần
này, tay phải còn kè kè một mỹ nhân, khí chất giàu sang, động tác dáng
người rất tao nhã. Mạc Ninh ngồi ở hàng ghế dành cho giới truyền thông, vừa thấy hai người sóng vai xuất hiện có chút kinh ngạc.
Phản ứng đầu tiên là cảm thấy có chút
đối lập. Sau đó không ngoại lệ, cô phát hiện mình và cô ta thật chênh
lệch về địa vị. Tiếp theo, lại có cảm giác người đàn ông kia xứng đôi
với mỹ nữ này hơn khi anh ở bên cạnh cô. Thế nên, cô bắt đầu cảm thấy
hờn dỗi dâng lên đầy trong ngực, hỗn loạn vô cùng.
Nội tâm Mạc Ninh giằng co thật lâu.
Buổi họp báo chính thức khai mạc.
Chủ trì buổi họp báo là CEO của Tường
Viễn, Vương Tường Viễn. Anh ta là một người đàn ông có vẻ khôn khéo, bộ
dáng không quá ưu tú, ngũ quan thoạt nhìn bình thường. Nhưng phát âm
tiếng Anh của anh ta vô cùng hoàn mỹ, cách nói chuyện khá hài hước giúp
lấy lại chút ít hình tượng.
Anh ta là đối tượng nên được phỏng vấn của Mạc Ninh. Có điều, nghe anh ta đọc xong bài diễn văn, cô cảm thấy “đối tượng nên phỏng vấn” chính là “dành” cho cô phỏng vấn thì đúng hơn. Vừa nghĩ, Mạc Ninh vừa hí hoáy ghi chép
để chuẩn bị bài phỏng vấn. Chờ khi tạm chuẩn bị xong thì trời đã đến
trưa, cô bắt đầu cảm thấy đói bụng. Tiệc đứng ở hội trường phía tây, nội tâm có chút giằng co, cô cuối cùng quyết đinh bỏ qua bữa trưa. Ôm tài
liệu vào một phòng nghỉ nhỏ, trong đầu không ngừng diễn tập đoạn phỏng
vấn.
Hình ảnh Cố Chuẩn luôn lảng vảng trong
đầu cô cùng với cô gái kia. Từ đầu đến cuối, anh ta hoàn toàn không để ý tới cô. Âm thầm thở dài, cô bắng buộc bản thân không suy nghĩ nhiều
nữa.
Buổi chiều, tiếp tục họp báo. Vừa nghe
vừa dịch, đầu cô muốn nổ tung vì mệt nhưng vẫn kiên cường chiến đấu. Rốt cuộc cũng đến thời gian phỏng vấn của giới truyền thông, chủ quản
Phương Minh Ngôn lo lắng không kịp thời gian nên chỉ cho phép ba phóng
viên đặt vấn đề. Bởi vì không có kinh nghiệm, Mạc Ninh nghĩ đây chính là lúc phóng viên nên nhanh chóng nắm bắt thời cơ. Không ngờ, cả một hội
trường chỉ có một mình cô nhấc tay.
Loại cảm giác này thật kỳ quái, thật
giống như khi ông già Nô-en cầm trong tay một món quà thần bí, hỏi ai
muốn có món quà này, kết quả chỉ có một đứa nhỏ đòi lấy, mở món quà ra, thì ra món quà thần bí đó chính là một chiếc tất chứa sự xấu hổ!
Mạc Ninh vẫn bình tĩnh đứng dậy, mỉm
cười tự tin, khẩu ngữ của cô rất tốt, lên xuống trầm bổng, nhấn rõ từng
chữ, phát âm chuẩn xác. Trong tay cô không hề cầm bản phỏng vấn, chỉ
ngẩng mặt, nhìn thẳng Vương Tường Viễn, trực tiếp trình bày vấn đề.
Lúc này, cô cũng không có chú ý tới bao nhiêu ánh mắt đang nhìn mình, mang theo lại biểu tình nào.
Vương Tường Viễn chống cằm ngồi ở phía
trên, nghe xong vấn đề của cô, hào phóng nở nụ cười. Mạc Ninh tin rằng
phỏng vấn anh ta có lẽ không có việc gì khó, hiện tại vấn đề cô đang lo
lắng là có được phỏng vấn độc quyền hay không.
Vương Tường Viễn trả lời thật đầy đủ, rành mạch.
Sau khi chấm dứt họp báo, Mạc Ninh thuận lợi mà tìm gặp trực tiếp Vương Tường Viễn. Sau khi bắt tay, Mạc Ninh
đưa danh thiếp, Vương Tường Viễn sắc sảo liếc mắt một cái, vẫn chưa nhìn ngay. Tầm mắt anh ta chỉ dừng lại trên người Mặc Ninh “Mạc tiểu thư tên rất hay.”
Mạc Ninh cười đáp: “Cảm ơn khích lệ.”
“Mạc tiểu thư cũng từng ở Mĩ?
Thứ lỗi cho tôi mạo muội, bởi tôi mấy năm trước đều ở Mĩ, đối với tiếng
nói ở đó cảm thấy rất thân thiết.”
Mạc Ninh mỉm cười, lắc đầu đáp: “Tuy rằng vẫn muốn đi, nhưng tôi vẫn chưa đến đấy bao giờ.”
Vương Tường Viễn gật đầu một chút: “Mạc tiểu thư nói nghe rất êm tai, tiếng anh nói rất chuẩn và trầm bỗng.”
Mạc Ninh không phải loại người hẹp hòi, nghe xong lời khích lệ cũng không tỏ ra làm bộ ngại ngùng mà còn hào phóng nói “Cám ơn” sau liền đi thẳng vào vấn đề, nói: “Vương tổng hiện tại hẳn là bề bộn nhiều việc, thứ lỗi tôi vội vàng muốn biết, tạp chí của chúng tôi có cơ hội được phỏng vấn ngài không?”
Không hề do dự, Vương Tường Viễn chân thành cười đáp: “Đương nhiên có thể.” Anh ta lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn danh thiếp Mạc Ninh vừa đưa, nhấn một dãy số.
Di động của Mạc Ninh trong túi đổ chuông.
“Đây là số điện thoại của tôi, hai tuần tới tôi không rời khỏi thành phố G, Mạc tiểu thư có thể tùy thời điểm tới tìm tôi.”
Mạc Ninh cười nói: “Tốt quá, không quấy rầy Vương tổng nữa, hẹn gặp lại.”
Vương Tường Viễn nâng tay, cử chỉ ám
hiệu xin cứ tự nhiên. Mạc Ninh cười, xoay người đi, chính là trong phút
ấy ngẩng đầu lên liền thấy thân ảnh của Cố Chuẩn, mà bên cạnh anh lúc
này không hề có ai, ánh mắt anh ta đang hướng về một phía, tim Mạc Ninh
nhảy dựng, thấy anh đang đi về phía mình, nhưng không hiểu sao cô lại
không dời chân đi tiếp được.
Đến khi phía sau vang lên một tiếng gọi: “Cố Chuẩn!”
Lúc cô ngẩng đầu lên, người trước mắt
vốn đang thẳng hướng cô đi tới đã tiêu sái đi qua cô, một giây cũng
không hề dừng lại, ngay cả ánh mắt cũng không liếc.
Lại tiếp tục bước tiếp, Mạc Ninh nhìn phía trước không hề chớp mắt, trong lòng không ngừng khó chịu, thật khó chịu.