Đen Ăn Đen

Chương 18: Trận chiến thứ mười tám




Mạc Ninh hôm nay ăn mặc cũng rất thoải mái, tóc tai tán loạn ở trên sô pha màu trắng ngà, trong thời gian ngắn nhất, cô thử nghĩ qua đã biết bộ dáng này đối với một người đàn ông mà nói sẽ có rất nhiều mị hoặc, nếu vừa rồi cô không trợn mắt, Cố Chuẩn có thể hay không vẫn đứng ở nơi đó nhìn cô? Cô nên vì sự chuyên chú của anh mà cảm thấy cao hứng hay nên cảm thấy thất bại vì dù có bày ra bộ dạng hấp dẫn như vậy vẫn không thể khiến anh tiến thêm một bước?

Nghĩ đến đây, tâm tình Mạc Ninh không khỏi cảm thấy đừa cợt, cười cười, cô vươn tay, anh thật lịch sự cầm tay của cô, sau đó dùng lực, Mạc Ninh đã đứng lên. Nhưng chỉ được một chút, Mạc Ninh nhất thời không đứng vững mà ngả vào người Cố Chuẩn, thân thể cũng bởi vậy dựa sát vào anh, gần sát, trán của Mạc Ninh chạm chạm vào khuôn mặt cúi thấp để kéo cô của Cố Chuẩn, khoảng cách rất gần, gần đến nỗi có thể nghe thấy hơi thở của đối phương. Tay còn lại của Mạc Ninh bởi vì lảo đảo mà tự nhiên đặt lên vai trái của Cố Chuẩn.

Động tác nho nhỏ này, khiến Mạc Ninh tim đập như sấm nhưng mặt lại không đổi sắc.

Cố Chuẩn không hề cử động. Ngay tại thời điểm Mạc Ninh nghĩ bản thân đã hoá đá, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai cô, hơi mang theo ý cười “Cô đang dụ dỗ tôi?”

Lại là một câu hỏi nhưng với ngữ khí của câu trần thuật. Tim Mạc Ninh run lên, mỹ nhân kế thất bại, cô nửa đùa nửa thật nói: “Đúng vậy.”

Cố Chuẩn cười, buông cô ra, đi tới một không gian khác, tắt nhạc, anh bật đèn, ánh sáng mập mờ thoáng chốc biến mất, Mạc Ninh chưa thể thích ứng, mắt híp híp, có cảm giác những gì vừa diễn ra chỉ là hư ảo. Trên tường thì ra cũng không sạch sẽ, nhiều bức tranh được vẽ lên mà không thể gọi tên được trường phái của tranh. Tầm mắt thay đổi, Cố Chuẩn dựa lưng vào bức tường thuỷ tinh, hơi nghiêng người, khoanh tay nhìn cô, anh cách cô không xa, nhưng thoạt nhìn lại giống như đang cách rất xa.

“Muốn chơi trò chơi không?” Cố Chuẩn nâng cằm lên.

Mạc Ninh cười cười, cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều quá, nói: “Trò chơi gì?”

“HAF.” Cố chuẩn thản nhiên nói, “Tên thường gọi là – chơi trốn tìm.” {hana: HAF = (có lẽ) Have a found}

Trong một khắc, dường như có hai biểu hiện xuất hiện trên khuôn mặt, lần lượt nối tiếp nhau. Mạc Ninh thế này mới ý thức được Cố Chuẩn vừa rồi có lẽ là biểu hiện hai tâm trạng cùng một lúc.

Cố Chuẩn ngồi trên chiếu, đưa cho cô một cái điều khiển từ xa, nói: “Dùng cái này.”

Mạc Ninh cầm lấy, cũng học anh ngồi dưới đất. Vừa ngồi xuống, Cố Chuẩn vung tay lên, đèn trong phòng đều tắt, chỉ thấy ánh sáng của hai màn hình LCD “Phiên bản kinh dị?” Giọng Mạc Ninh có chút lạnh run.

Cố Chuẩn ngồi đối diện cô, cúi đầu, nghe được câu hỏi của Mạc Ninh, anh hơi ngẩng đầu lên nói “Có lẽ.” xong lại cúi đầu xuống.

Một lát sau, xung quanh hiện ra một bối cảnh khủng bố, trước mắt nhanh chóng hiện lên hình ảnh rừng rậm, trong hoàn cảnh u ám này, Cố Chuẩn đột nhiên nói: “Trên điều khiển có các phím di chuyển, trò chơi chính thức bắt đầu khi cô tập trung hoàn toàn, nhân vật và cảnh xung quanh đều rát chân thật, tôi nhớ rõ cô là người rất cảm tính, trò này đối với cô chắc là sẽ rất kích thích.” {hana: giống như chơi thực tế ảo vậy, thích quá đi, bạn cũng muốn thử á…}

Dừng một chút, Cố Chuẩn trầm giọng nói: “Chúc cô tìm được tôi.”

Mạc Ninh không tìm được anh.

Trò chơi này đúng là rất thật, cảnh tượng quả thực giống với cuộc sống bên ngoài. Vừa mới bắt đầu, Cố Chuẩn kiên nhẫn dạy cô cách dùng điều khiển, cách chơi, cô vừa chơi đã thích. Hình ảnh cô đi xuyên qua rừng mưa nhiệt đới, qua nhiều bụi gai, gặp mãng xà, cô lấy gậy đánh, qua nhiều loại côn trùng, cô linh hoạt tránh thoát. Trong khi không ngừng gặp nguy hiểm và chướng ngại, cô vẫn tìm kiếm anh.

Lần thứ hai là Cố Chuẩn tìm cô. Cô nhận được yêu cầu đi trốn, cô chắc mình đã trốn ở nơi an toàn, kín đáo. Nhưng, chỉ hai phút, cô liền thấy hình ảnh đại diện cho Cố Chuẩn đứng ở trước mắt cô.

Cô tìm anh mất mấy tiếng, mồ hôi đầm đìa. Nhưng, anh chỉ tốn hai phút.

Âm thanh dừng lại. Mạc ninh không phục, nói thẳng: “Anh đã quen thuộc trò chơi này, ván này không tính.”

Cố Chuẩn lúc này không cười, sự nghiêm túc của anh khiến lòng Mạc Ninh bất an, sau đó anh nói “Tiếp tục.”

Ba ván sau, kết quả không thay đổi: Cô trải qua thiên tân vạn khổ tìm không thấy anh, anh lại ung dung tìm được cô.

Cuối cùng Mạc Ninh mệt mỏi. Cơ thể có cảm giác buông lỏng hoàn toàn, dựa lên sô pha phía sau người, cô hỏi “Vì sao anh biết được tôi trốn ở đâu?” Mỗi lần đi trốn cô đều chọn những nơi khác nhau, tuy biết Cố Chuẩn quá quen thuộc với trò chơi này, nhưng bản đồ lớn như thế, anh sao có thể tìm thấy cô dễ dàng như vậy?

Cố Chuẩn: “Cô mỗi lần đều trốn ở nơi an toàn.”

Mạc Ninh: “Chẳng lẽ anh trốn ở nơi nguy hiểm?”

Cố Chuẩn: “Vì không cho cô tìm được, đúng thế.”

“Nhưng anh còn phải đối phó với nguy hiểm……” Mạc Ninh cũng không nói tiếp, bởi vì giây tiếp theo cô đã nghĩ ra đáp án.

“Mục đích của tôi chỉ có một, đó là trốn cô.” Cố Chuẩn nói, ngay sau đó anh lại nói thêm một câu: “Cô thích tôi ở chỗ nào?” Không mặn không nhạt, tựa như ngữ khí câu hỏi “Cô ăn gì?”. {hana: Chuẩn, cứ như hỏi mấy giở rồi ấy, không mặn không nhạt == > vừa vừa ha ha}

Mạc Ninh phản xạ có điều kiện “A” một tiếng, tinh thần còn chưa thoát khỏi trò chơi, nghe Cố Chuẩn mờ ảo nói ra mấy chữ, cô có chút không tin vào tai mình.

“Cô không hiểu gì về tôi.” Cố Chuẩn ngữ khí chợt trầm xuống, cái loại trầm này là một loại đè nén, một loại khí thế bức người.

Ngữ khí này làm cho Mạc Ninh lập tức tỉnh lại, đối phương không nói đùa với cô. Nhưng cô giờ tinh thần mệt mỏi, đã mất đi năng lực suy nghĩ phương pháp đáp trả, cô thật sự không nắm bắt nổi anh, bởi vì vừa rồi cô còn cảm thấy có lẽ quan hệ của bọn họ đã có chút tiến triển, thế nhưng, ngữ khí của Cố Chuẩn như thế, giống như ném cô vào một con đường cùng nào đó, một nơi khiến cô không cách nào che dấu.

Không còn đường lui, chi bằng đừng lui, cô nói thẳng: “Đúng vậy, tôi đúng là có tình cảm với anh, hơn nữa tôi rất vui lòng thừa nhận tình cảm này, đây là tình cảm nam nữ.”

Cố Chuẩn cười, nụ cười làm cho Mạc Ninh cảm thấy chói mắt, anh nói: “Vinh hạnh của tôi.”

Mạc Ninh chờ anh nói tiếp, anh lại không nói lời gì nữa, cô không dám nhìn anh, sau một hồi, cô quyết định buông tha sự tự tôn của mình, quyết tâm hỏi “Vậy, ý anh là gì?”

“Cô hi vọng ý của tôi là gì?”

Mạc Ninh: “Tôi hy vọng anh thẳng thắn một chút.”

“Tôi đối với cô cũng không có tình cảm, đương nhiên, loại tình cảm này là tình cảm nam nữ.” Cố Chuẩn nói, không một chút do dự.

Mạc Ninh cảm thấy tim đau như bị dao cắt, cô vẫn cười: “Là như thế này a…… Anh chắc chứ, Cố tiên sinh?”

Cố Chuẩn nhìn cô: “Mạc tiểu thư cảm thấy mình được đàn ông yêu mến là rất bình thường sao? Cô cũng vì sự tự tin này mà không ngừng tiếp cận tôi?”

Mạc Ninh bị những lời này làm chấn động, cô không thể tin quay đầu đi nhìn anh: “Đây là cái nhìn của anh đối với tôi?”

Cố Chuẩn đứng dậy, trên cao nhìn xuống, tầm mắt cũng không ở trên người cô. Anh nói: “Cô hiểu rõ tình cảm của mình sao, Mạc Ninh?”

“Đương nhiên.”

Cố Chuẩn mở rộng bước chân, đi về căn phòng lớn, giọng nói vẫn có lực như cũ “Cô xác định tình cảm của mình đối với tôi không phải là cảm giác muốn chinh phục?”

Mạc Ninh không có nói tiếp.

Cô đang tự hỏi mình, cô không có cách nào nói cho anh, ban đầu cô muốn chinh phục anh, nhưng hiện tại, đã không phải. Nếu là muốn chinh phục, cô còn có đường quay lại, cô còn có thể nói với anh “Tôi đối với anh không có tình cảm.” Thời điểm này cô đang ép mình nói với anh rằng cô chỉ đang chơi đùa mà thôi, nhưng, cô hình như không thể, hiện tại cô đã đem tự tôn của mình nén xuống cuối cùng, không lẽ đây cũng gọi là ý muốn chinh phục.

Nhưng cô cũng không có cách nào giải thích cô vì sao lại thích anh, anh nói đúng, cô không hiểu gì về anh. Mơ hồ cảm thấy trò chơi kia chính là cơ hội anh cho cô, cô lại ba lần không tìm được anh, không biết anh sẽ không trốn ở nơi an toàn kia, cô chính là không có năng lực ấy.

Tôi đối với cô cũng không có tình cảm. Điều này như khiến cô chết lạnh, cảm giác bi thương nơi đáy lòng tràn ra, thật giống như có một cơn gió biển lạnh lẽo thổi trong lòng cô, thổi mạnh tới mức cô cảm thấy cả người đang nổi da gà.

Chậm rãi đứng dậy, cô nói: “Những vấn đề này anh đã có đáp án, còn hỏi làm gì? Hay là anh muốn nhìn bộ dạng đau lòng của người khác?”

Cố Chuẩn buông một tiếng thở dài khó có thể nghe thấy, Mạc Ninh không thể nhìn ra trong mắt anh có gì, anh nói “Tôi chỉ hi vọng làm cô có thể hiểu rõ.”

Mạc Ninh cười tự giễu “Có thể đưa tôi về không?”

Cố Chuẩn nghiêng đầu nhìn cô, cô chỉ cúi đầu, nhuệ khí bình thường biến đâu mất, Cố Chuẩn không nói gì nữa, lấy chìa khoá nói “Đi thôi.”

Đoạn đường rất dài, hai người đều không nói gì, Mạc Ninh ngồi ở ghế sau, cảm thấy bản thân trước mặt Cố Chuẩn không khác gì một hạt cát. Cô thật không cam lòng, nhưng lại kiên quết bảo vệ điểm mấu chốt cuối cùng.

Gần đến nhà, Mạc Ninh mơ hồ nhìn thấy phòng mình. Nơi đó đang sáng đèn, Chu Nhất Nặc chắc đã trở lại, cô có thể không có khí chất ôm Chu Nhất Nặc khóc một hồi, vì tình yêu của chính mình, có lẽ cô còn có thể ở trước mặt Chu Nhất Nặc nhiệt tình mắng Cố Chuẩn… Cô không làm được.

Rất không cam lòng……

Rất không phục……

Thời điểm đi qua một chiếc xe khác, đèn xe chiếu vào trên mặt Mạc Ninh, cô cười quỷ dị.

Xe dừng, Mạc Ninh không hề động. Cố Chuẩn lịch sự mở cửa xe giúp cô, Mạc Ninh lúc này mới động chân, xuống xe. Cố Chuẩn tiện tay đóng cửa xe, đúng lúc anh xoay người lại, Mạc Ninh đổi tay cầm túi xách, tay phải nhẹ nhàng đặt lên cổ anh, dùng lực kéo xuống, dưới ánh mắt kinh ngạc của anh, cô nhắm mắt, hôn lên môi anh.

Cô không tin, tất cả mọi thứ đều là do cô tự mình đa tình…

Nếu đúng là như thế, lưu lại chút gì đó cũng tốt.

Một tay có lẽ đã không đủ lực, cô nhanh chóng nâng tay cầm túi xách, vòng ở sau cổ anh, túi xách đáng thương lắc lư sau lưng Cố Chuẩn, một khắc sau, tay Cố Chuẩn đã chiếm lấy eo cô, xoay người một cái, đem cô dán lên xe.